Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Màu trắng trong phòng thí nghiệm thật thuần khiết. Hai hàng lồng nuôi động vật bằng kính trong suốt, một bàn đặt dụng cụ thí nghiệm hình chữ nhật thật lớn.

Jiyeon toàn thân mặc đồ trắng ngồi ở giữa, trên bàn làm việc trước mặt đặt một lồng nuôi, bên trong có một con chuột bạch nhỏ chổng bốn chân lên trời nằm giữa vết máu.

Cô nhìn hình ảnh chuột bạch trong video, cầm dây tai nghe ghi âm:

"Độc tố thần kinh HNT-DL pha loãng một trăm ngàn lần.

23 giờ 30 phút ngày 29 tháng 2 tiêm vào cơ thể chuột, một phút sau thuốc tác dụng tới tim phổi, thụ thể mất khả năng hoạt động, phát run nôn mửa, nhịp tim loạn, ba phút sau bị choáng.

23 giờ 33 phút, tiêm vào thụ thể huyết thanh kháng độc anti-HNT-DL, triệu chứng không giảm.

1 giờ 47 phút ngày 1 tháng 3, thụ thể mới lấy lại khả năng hoạt động, sau khi bò 5cm trong lồng nuôi lại mất đi khả năng hoạt động.

3 giờ 19 phút, thụ thể lần thứ hai bị choáng, xuất huyết cổ họng.

5 giờ 38 phút, thụ thể không còn dấu hiệu sống."

Cô nói đến đây, dừng một chút, bình tĩnh nói: "Thuốc thử huyết thanh kháng độc anti-HNT-DL lần thứ 4301, thất bại."

Lại bổ sung thêm một câu:

"Độc tố thần kinh HNT-LS, sau khi pha loãng một trăm ngàn lần tiêm vào thụ thể, chết ngay lập tức. Chưa thu được quy luật tác dụng của độc tố, bước tiếp theo thử pha loãng một triệu lần."

Lưu lại bản ghi âm, bắt đầu giải phẫu chuột.

Một mình cô im lặng ngồi trước bàn thí nghiệm màu trắng bắt đầu công việc.
Từ trước đến nay cô luôn làm việc tâm vô tạp niệm, trong lĩnh vực chuyên môn hiệu suất cao kinh người, chỉ vài giờ đồng hồ ngắn ngủi đã ghi chép các số liệu quan trọng vào hồ sơ, còn pha lại các huyết thanh kháng độc. Sau khi nhập tỉ lệ và phương pháp phối chế, thiết bị bắt đầu giai đoạn tự tổng hợp. Việc này cần hơn mười tiếng đồng hồ.

Đồng hồ vừa chỉ 10 giờ, cô đứng dậy cởi áo ra. Khi đi tới giá áo để lấy áo khoác thì ánh mắt liền dừng lại.

Chiếc khăn choàng màu xám của Sehun im lặng nằm trên giá.

Cô cầm lấy quấn từng vòng quanh cổ, khẽ sờ một cái, vẫn còn cảm giác mềm mại thoải mái.

Nhớ tới vài tiếng trước đứng trong gió lạnh bên ngoài, anh ta nói nếu như cô giết người thì nhất định sẽ dùng cách thức tao nhã nhưng không kém phần ác độc.

Cô tự cho những lời này là lời khen.

Nắm khăn choàng trên cổ lại lần nữa, khóe miệng khẽ động, nhưng không cười.

Bên tai đột nhiên vang lên lời dạy của mẹ: "Đừng nên mong chờ điều gì, vì mong chờ là nguồn gốc của mọi sự bất hạnh."

Cuối cùng cô lại từng vòng cởi ra, cầm trên tay cùng với áo khoác của Chanyeol rồi đi ra ngoài.

Bên ngoài phòng thí nghiệm là hành lang kín màu trắng dài 50 mét, sạch sẽ không có góc cạnh, mênh mông rất dọa người.

Jiyeon đi đến một đầu khác, quét võng mạc, xác nhận vân tay, thêm mật mã 15 số. Thang máy đi xuống, đến một phòng nghiên cứu thuốc bình thường. Hôm nay trợ lí Ryan Parker của cô không ở đây.

Vừa ra ngoài liền thấy Chanyeol đậu xe bên đường. Cô biết Sehun có chuyện tìm cô.

Đến nhà Sehun, người hầu gái dùng tiếng Anh thuần Đông Nam Á của mình nói Sehun đang ở Libluebarri.

Đi vào phòng đọc sách nhưng lại không thấy người đâu.

Ngẩng đầu thấy trên hành lang kệ sách tầng ba có một thứ lông xù màu trắng, có lẽ nghe thấy tiếng bước chân nên hơi động đậy.

Sehun lại ngủ trên hành lang, trên đầu còn phủ một cuốn sách.

Chanyeol ngẩng đầu gọi một tiếng, anh ta mới ngồi dậy, vô thức dụi mắt, hơn nửa ngày mới đứng dậy theo thang gỗ tròn đi xuống.

Với bức tường sách làm nền, anh ta mặc áo quần trắng nhìn qua rất thoải mái, trừ vẻ mặt không tốt lắm, giống như phủ một tầng sương. Lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, đôi mắt u ám, nhìn ra được có sự bực bội lúc mới ngủ dậy.

Anh ta vừa xuống liền sắc bén nhìn Jiyeon, rất bực bội: "Rót cho tôi ly nước."

"Ừ." Jiyeon trả lời, quay người đi tìm nước.

"Jiyeon!" Chanyeol gọi cô lại, nhìn Sehun chất vấn, "Tại sao lại kêu cô ấy rót nước?"

Đôi mắt màu trà của Sehun thoáng lên một tia khó hiểu, dường như cảm thấy câu hỏi này của anh ta rất kì quái, sau một hồi cân nhắc nói: "Tôi ngũ hành thiếu thủy, không uống nước thì tôi sẽ dễ mất bình tĩnh."
*Là phản ứng khi bị hoảng sợ của 1 số động vật. Dùng để hình dung người thì thường là chỉ những người dù bị một ít kích động nhỏ cũng dễ dàng có sự dao động cảm xúc mạnh, có phản ứng kịch liệt, nói cách khác là những người tính nóng nảy, thiếu bình tĩnh. Hiện tại cũng thường được dùng để chỉ người có dáng vẻ đắc ý, vênh váo, không coi ai ra gì.

Chanyeol nghĩ mấy lần mới phát hiện bị Sehun làm nhiễu. Anh ta nghĩ nát óc cũng không hiểu cái người IQ 197 này lý giải tiếng người như thế nào?

Câu kia nhấn mạnh là --

Tại sao kêu "cô ấy" rót nước,

Chứ không phải

Tại sao kêu cô ấy rót "nước".

Sao cậu ta nhấn mạnh ý chính không giống người bình thường chút nào vậy?

Khi Chanyeol còn im lặng thì người hầu gái đã đem ba ly nước đến.

Sehun uống hơn nửa ly, hài lòng nhấp nhấp môi, lúc này mới đi đến trước cây đàn piano, cũng không biết lấy ra từ đâu một cây violin trắng. Sau đó cả người ngồi xổm trên ghế trực tiếp chơi đàn, không biết đang nghĩ cái gì.

Áo trắng quần trắng vớ trắng, giống như một đứa trẻ không muốn dậy nhăn mặt trút hết lên cây đàn violin. Cũng không phải âm thanh của cưa gỗ, đàn nhẹ nhàng rất dễ nghe.

Anh ta vừa ngủ dậy, ánh mắt mơ màng, tóc còn chưa chải có vài sợi tung bay, giống như tính cách anh ta, lại càng giống một con chó lớn ngơ ngác.

Anh ta đàn một hồi, đột nhiên nhìn Jiyeon: "Bạn cùng phòng kia của cô thích ngủ trên lớp là chuyện lúc nào?

Trạng thái và nhân vật chuyển quá nhanh, suy nghĩ của Jiyeon vẫn chưa quay lại. Nhớ lại một chút mới phát hiện lúc thẩm vấn trong đồn cảnh sát quả thật cô có đề cập đến. Lúc đó Jasmine không đi sâu vào nhưng Sehun lại nhớ kỹ.

Jiyeon còn đang suy nghĩ thì Sehun đã cau mày lại.

Anh ta không vui nhảy xuống ghế, đi nhanh tới, hai tay giữ vai cô, trong ánh mắt hơi ngạc nhiên của cô đẩy cô đến trước đàn dương cầm ấn một cái.

Cô bị đè ngồi xuống ghế.

Sehun chỉ chân phải của cô, ra lệnh: "Lấy chân này đặt trên chân này."

Jiyeon vẫn còn mù mịt, đang muốn hỏi tại sao, thấy vẻ mặt anh ta không tốt nên thu mắt lại, ngoan ngoãn làm theo.

Nhưng khi cô bắt chéo hai chân, đột nhiên anh ta nắm tay trái gõ thật mạnh lên đầu gối cô.

Chân phải bật ra thật mạnh.

Jiyeon ngơ ngẩn: "Anh làm cái gì vậy?"

"Không biết phản xạ đầu gối sao?" Anh ta từ từ lùi ra sau, nới rộng khoảng cách với cô, lạnh nhạt nói, "Thấy không, tốc độ chân cô còn nhanh hơn tốc độ suy nghĩ của cô, sau này dùng chân suy nghĩ đi."

Lại bị anh ta chê phản ứng chậm...

Jiyeon nói: "Hình như là bốn, năm tháng trước, chính là lúc cô ấy nói rút khỏi các nhóm."

Sehun nhẹ gật đầu một cái.

Lúc này Jiyeon mới ý thức được thực ra trong đầu anh ta đã có đáp án, nhưng không muốn làm nhiễu lời khai nên mới đợi cô nói.

"Cô không ở kí túc xá nên cô không biết giờ nghỉ ngơi làm việc và thói quen sinh hoạt của cô ấy, nhưng chắc là cô có chú ý tới việc cô ta để đồ trên giường và bàn của cô chứ?"

"Cũng là bốn, năm tháng trước." Jiyeon thử thăm dò, "Trong đầu anh đã có đáp án?"

Sehun liếc cô một cái mới giải thích: "Trên bàn cô ấy để rất nhiều mỹ phẩm và nước hoa, nhìn phân lượng thì đã dùng bốn, năm tháng. Tất cả những thứ quần áo đắt tiền kia đều là kiểu dáng sau tháng 10 năm ngoái. Đúng rồi, có biết thời gian cụ thể cô ấy tham gia nhóm giải mật mã không?"

"Không rõ lắm."

Sehun không tiếp tục tra cứu vấn đề này, rất nhanh chuyển câu hỏi: "Người khá thân thiết với cô ấy?"

"Cũng không biết." Jiyeon xấu hổ, cô và bạn cùng phòng gần như không đi cùng nhau, liền đổi chủ đề, "Ý của anh là do người quen gây ra?"

"Hung thủ đi đến phòng đôi trong kí túc xá giết người, ngoại trừ biết rõ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô ấy, còn phải nắm được quy luật sinh hoạt của người còn lại, cho nên nhất định là người quen."

Lời còn chưa dứt, điện thoại liền vang lên.

Anh ta nhận lấy, im lặng nghe một lúc, nói: "Tôi đến ngay." Để điện thoại xuống, người vừa bực bội lúc mới ngủ dậy trong chốc lát đã hăng hái tỉnh táo: "Đi gặp trung sĩ Diaz."

Chanyeol hỏi, "Có kết quả kiểm tra tử thi rồi?"

"Ừ," Khóe môi Sehun không chú ý mím lại, trong con ngươi nhạt thoáng qua một tia tĩnh mịch: "Phát hiện chút chuyện thú vị."

#

Eva Diaz ngồi trong phòng làm việc, vừa xem tạp chí vừa nhàn nhã ăn sandwich uống sữa chua, không quan tâm việc còn chưa kéo cửa chớp đối diện bàn làm việc lên.

Đối diện cửa kính là phòng phẫu thuật, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy thi thể Siyeon.

Không khó tưởng tượng, lúc Jiyeon đi theo Sehun và Chanyeol tới đây thấy cảnh này cảm thấy quái dị.

Chanyeol đi tới gõ gõ cửa kính: "Sao nhìn người chết mà cô... ăn ngon vậy?"

Eva thuận miệng trả lời: "Cũng không phải là cái tên Sehun làm cụt hứng kia, sao lại ăn không ngon?"

Sehun mặt bất động, giống như không hề nghe thấy.

Eva đứng lên, lấy thức ăn bỏ vào hộp để vào tủ lạnh.

Jiyeon liếc một cái, nhìn thấy trong tủ lạnh là các hộp xếp chồng ngay ngắn, bên trong đều là các loại bộ phận cơ thể.

Tố chất tâm lý của pháp y quả thật là...

Sehun thấy Jiyeon đen mặt, vụng về vỗ vai cô một cái, an ủi: "Loài người là một loại sinh vật rất biết thích ứng với hoàn cảnh."

"..."

Jiyeon thật sự không nghĩ rằng cách giải thích này có thể làm giảm bớt cảm giác quái dị khi để thức ăn cùng với bộ phận cơ thể.

Tất nhiên Eva biết Sehun đang nói cô, chậm rãi trả lại một câu: "Đất liền đại dương vũ trụ đều có dấu chân loài người, chắc chắn Sehun là một trong những môi trường khắc nghiệt mà cho đến nay con người không thể thích ứng. "

Jiyeon nháy nháy mắt, ví dụ một người với môi trường, sao cô không khỏi cảm thấy thế nào cũng nghe không lọt?

Cô cho là Sehun sẽ nói logic câu này có vấn đề, nhưng anh ta chỉ điềm nhiên hỏi: "Mới chia tay bạn trai sao?"

Eva: "..."

Cô nhìn trời: "God, I hate this devil!" (Trời ạ tôi ghét tên quỷ này!) nhưng vẫn không cam chịu, "Sao anh lại nhìn ra được?"

Sehun rất cao ngạo: "Vấn đề IQ thấp này, tôi khinh thường trả lời."

Eva nắm chặt tay bước tới một bước, bị Chanyeol ngăn lại.

"...Hôm trước còn ngủ ở nhà người khác, kết quả cuối tuần một mình ăn trưa sớm, còn để lại thức ăn cho bữa tối." Sehun bình tĩnh tỏ vẻ thương xót, "Ôi, trung sĩ Diaz thật đáng thương!"

Jiyeon: "..."

Một người đàn ông không thấy mặt cũng có thể nhìn thấu người khác, một người đàn ông không buông tha bất kì chi tiết nào, một người đàn ông khiến mọi người nghi ngờ chỉ số thông minh, quả nhiên là môi trường khắc nghiệt.

Eva nghiến răng nghiến lợi: "Tôi thật muốn đem anh đi giải phẫu."

Sehun khẽ vuốt cằm: "Vinh hạnh của tôi."

Chanyeol gãi đầu, giống như người bố ở nhà một mình tuyệt vọng, "Kindergartners, for God' s sake, stop!" (Mấy bạn nhỏ, trời đất ơi, dừng lại cho tôi!)

Sehun và Eva đồng thời câm miệng.

Jiyeon thở nhẹ một cái, đấu nước bọt gì gì đó giữa các nhà khoa, thực sự là hàm lượng khoa học cao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com