Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 114: Có thai

Ánh sáng mặt trời chiếu ấm áp, Biện Bạch Hiền thức dậy rất sớm giống như mọi ngày, sai đầu bếp làm vài món ăn sáng, chuẩn bị đem qua cho Thái Nghiên và hai con.


Biện Du Lợi từ phòng bước ra, bắt gặp khuôn mặt vui vẻ của anh trai, tin tức ngày hôm qua, cô cũng có đọc, nhìn thấy chị dâu ở trong vòng tay của anh trai, trong lòng thấy rất vui. Dạo gần đây anh trai đi ra ngoài sớm trở về nhà muộn, cô tuy không biết anh đi đâu làm gì, nhưng nếu cứ theo tình hình hiện tại, cô đoán gia đình anh trai sắp được đoàn tụ rồi.


"Tiểu Du, em thức rồi à? Bữa sáng của em để trên bàn đó, em từ từ ăn, anh đi trước." 

Biện Bạch Hiền không muốn chậm trễ một giây nào, bước đến kéo em gái ngồi vào bàn ăn, đúng lúc muốn lấy bữa sáng đem đi, lại nghe thấy đằng sau mình có âm thanh nôn ọe.


"Sao thế?" 

Anh ngừng bước, quay đầu lại nhìn Biện Bạch Hiền, lúc đó cô đang lấy tay bụm miệng, giống như rất khó chịu chạy nhanh vào toilet, bỏ lại khuôn mặt nghiêm khắc, nhăn mặt nhíu mày của anh.


Không ai có thể hiểu được tình cảm anh em giữa hai người họ, Biện Du Lợi hiện tại thân thể có điều không khỏe, dù cho có chuyện quan trọng hơn nữa anh vẫn tạm dừng lại, đặt bữa sáng xuống bàn, thân hình to lớn của anh đi đến trước cửa Toilet, đợi cô bước ra, cô bệnh rồi ư?


Biện Du Lợi rốt cuộc cũng bước ra, nhìn thấy anh trai đứng trước mặt bỗng giật mình.


"Anh hai, anh chưa đi đưa bữa sáng yêu thương à? Sao còn chưa đi?" 

Biện Du Lợi cúi mắt né tránh, ánh mắt như che giấu điều gì đó.


"Em rốt cuộc là bị sao? Bệnh rồi phải không? Anh vừa gọi điện thoại cho bác sĩ rồi, bệnh rồi thì đừng đến công ty nữa." 

Biện Bạch Hiền giống như người mẹ đang quan tâm con, sức khỏe của em gái anh từ trước đến nay luôn làm anh lo lắng.


"Anh hai...anh...anh đừng lo cho em, anh mau đi gặp chị dâu đi." 

Biện Du Lợi vừa nghe nhắc đến bác sỹ khuôn mặt lập tức đỏ bừng, muốn đuổi Biện Bạch Hiền đi qua thăm chị dâu, sau đó gọi điện cho bác sỹ không cần tới.


Đôi lông mày của anh càng nhíu chặt hơn:

"Em rốt cuộc là bị gì vậy? Anh không lo lắng cho em thì lo cho ai đây? Nhanh nói anh nghe! Có phải em đã biết mình mắc bệnh gì phải không? Nếu đã sinh bệnh rồi mấy hôm nay còn đến công ty làm gì? Mau chuyển hết công việc cho các giám đốc bộ phận lo đi, em lo nghỉ ngơi."


"Anh hai... sao anh nhiều chuyện vậy!" 

Biện Du Lợi chịu không thấu người đàn ông trước mắt, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào ấm áp, anh trai cô từ trước đến nay vẫn luôn quan tâm cô, lo lắng quá mọi chuyện.


Bộ dạng của Biện Bạch Hiền giống như nếu cô chưa khám bệnh xong thì anh chưa rời đi, khiến cô phải không đánh mà khai, biết được bí mật của mình sẽ không giữ được nữa, bàn tay vô tình đặt trên bụng, cúi đầu xuống:

" Em...em có thai rồi!"


Có thai? Biện Bạch Hiền ngạc nhiên sững sờ, biểu hiện vừa rồi của Tiểu Du là có thai.


"Anh ta có biết không?" 

Biện Bạch Hiền vẫn giữ khuôn mặt nghiêm khắc, không cần phải đoán, anh cũng biết em gái anh đang mang thai con của ai, chỉ là bọn họ mới chỉ đính hôn, vẫn chưa tổ chức đám cưới...


Lắc đầu nhìn Tiểu Du, vẻ mặt anh trầm xuống, thân hình cao to của anh lập tức rời đi.


"Anh hai, anh làm gì vậy?" 

Biện Du Lợi tức tốc níu tay anh trai, trên thực tế cô cũng mới biết được mình có thai mới vài ngày.


"Đi tìm anh ta! Hôn lễ của hai đứa cần được tổ chức sớm!" 

Biện Bạch Hiền nghiêm túc nói, anh có thể nhìn thấy tình cảm của Kim Tuấn Miên đối với em gái anh, cũng hiểu bọn họ mấy năm chưa chịu kết hôn, trách nhiệm lớn nhất là do anh gây lên, bây giờ anh đã hồi phục rồi không nên để tất cả mọi chuyện đều đặt trên đôi vai bé nhỏ của em gái anh gánh vác...


"Anh hai..." 

Biện Du Lợi vừa nghe thấy anh trai nói thế, cả khuôn mặt càng thêm đỏ lựng, người phụ nữ mạnh mẽ bình thường này có thể gánh vác cả tập đoàn họ Biện giờ đây trở nên mắc cỡ, thốt không lên lời.


"Em không yêu anh ta?" 

Biện Du Lợi ngăn cản anh khiến vẻ mặt anh càng khó đăm đăm, nhìn chằm chằm vào em gái, giống như đang tìm câu trả lời.


Đúng lúc đó xuất hiện một người bước vào, chuẩn bị rước cô đi làm, Kim Tuấn Miên vừa bước vào thấy hai anh em họ, không kìm được khe khẽ nhíu mày.


"Sao vậy?" 

Anh trên người vận đồ màu trắng, bộ dáng đẹp trai khỏe mạnh không hề giảm sút so với trước đây, nhìn thấy vợ chưa cưới của mình trong bộ dáng mắc cỡ, trong lòng bỗng dâng lên ý niệm muốn bảo vệ cô, thân hình to lớn của anh ta bước tới bên cạnh Tiểu Du, tự nhiên đặt tay lên eo cô:

"Sao mặt lại đỏ thế? Bệnh rồi ư?"


Biện Du Lợi cười miễn cưỡng, cô vốn định đem tin tức mình có thai nói anh nghe, không ngờ đương sự đến mau như vậy, liếc nhìn anh trai một cái, trong lòng thầm nghĩ, cho dù bản thân cô có muốn giữ bí mật, sợ rằng không do cô quyết định!


"Anh đi theo tôi." 

Biện Bạch Hiền lạnh lùng nói với Kim Tuấn Miên, khí thế bức người của anh làm anh ta cảm thấy giống như quay về năm năm trước.


"Anh hai..." 

Biện Du Lợi không kịp ngăn cản, Kim Tuấn Miên lập tức bị anh trai cô lôi đi mất.


Hai người đàn ông đối mặt nhau, đều không lên tiếng, sau một lúc Biện Bạch Hiền mở lời trước:

"Mấy năm nay cảm ơn anh đã chăm sóc Tiểu Du, lễ cưới của hai người cũng nên tổ chức đi thôi?!"


Năm năm trước anh và Tiểu Du đính hôn, tuy là giao dịch giữa Biện Bạch Hiền và anh, nhưng trong năm năm nay, tình cảm anh dành cho cô, anh đã nhận ra, có thể trước đây là sự thương hại và thương xót, bây giờ đã biến thành tình yêu!


"Đây là ý của Tiểu Du à?" 

Kim Tuấn Miên có chút không vui, anh rất để ý, nếu đó là ý cô, tại sao cô không nói với anh?


"Không lẽ cậu không có ý định cưới nó?" 

Biện Bạch Hiền lóe lên tia không hài lòng, ý niệm bảo vệ em gái lại dâng lên. Cả đời anh, người phụ nữ mà anh yêu nhất chính là Nghiên Nghiên, còn có Tiểu Du, năm năm trước, anh làm tổn thương Nghiên Nghiên sâu sắc, trong năm năm nay lại khiến Tiểu Du vì anh mà một mình gánh vác cả gia nghiệp. Anh đã phạm sai lầm nhiều rồi, vì vậy bây giờ anh phải từng cái từng cái một bù đắp, anh sẽ yêu Nghiên Nghiên suốt đời, đồng thời cũng tìm giúp Tiểu Du người đàn ông sẽ yêu con bé đến suốt đời!


Kim Tuấn Miên chỉ cười không nói, không phải anh không muốn kết hôn, mà là lần này anh không muốn người khác quyết định thay anh!


Anh đã vì Thái Nghiên mới đính hôn với Tiểu Du, kết hôn đương nhiên là phải do anh và Tiểu Du tự quyết.


Phản ứng của Kim Tuấn Miên càng làm cho sự phẫn nộ của Biện Bạch Hiền nổ tung, túm lấy cà vạt của anh ta, nghiến răng nói:

"Cậu bắt buộc phải cùng em gái tôi kết hôn!"


"Hôn nhân của tôi hình như anh không có quyền hỏi đến!" 

Thần sắc của Kim Tuấn Miên bỗng nghiêm túc lại, xem ra Biện Bạch Hiền vẫn như năm năm trước, độc đoán vô cùng, anh ngược lại vô cùng lo lắng nếu như Nghiên Nghiên lần nữa quay về bên cạnh anh ta, liệu có bị tổn thương giống như trước đây hay không? Nếu có thì anh sẽ không đồng ý bọn họ quay trở lại với nhau đâu, dù cho Biện Bạch Hiền có là anh trai của Tiểu Du, nhưng điều anh quan tâm nhất vẫn là hạnh phúc của Thái Nghiên


"Vấn đề này tôi nhất định phải hỏi, tôi không muốn em gái tôi biến thành người mẹ đơn thân." 

Biện Bạch Hiền không nghĩ đến Kim Tuấn Miên sẽ nói câu đó, suýt chút nữa đã không kìm chế được dạy dỗ anh ta một trận, nhưng anh đã nhịn xuống, vì anh biết người đàn ông này là người em gái anh yêu nhất.


Trong lòng Kim Tuấn Miên vỡ òa, kích động vô cùng, người mẹ đơn thân?


"Anh nói...Tiểu Du có thai rồi?" 

Bây giờ đến lượt Kim Tuấn Miên kích động túm cổ áo anh, khuôn mặt nghiêm nghị hỏi Biện Bạch Hiền. Nhìn thấy anh gật đầu mới buông tay ra, khuôn mặt đẹp trai kia có vài phần giật mình kích động.


Có thai!


Anh sắp làm cha rồi!


Kim Tuấn Miên còn lòng nào để ý đến Biện Bạch Hiền nữa, trực tiếp lao ra ngoài đại sảnh tìm kiếm hình ảnh quen thuộc, vẻ mặt xúc động không nói lên lời.


"Tuấn Miên..." 

Tiểu Du thấy nét mặt anh thì đoán ra anh đã biết chuyện, quyến luyến kêu tên anh, cả người bị đôi cánh tay kéo vào lồng ngực ôm thật chặt.


"Sao không nói với anh? Muốn giấu anh đúng không?" 

Trong lòng anh không khỏi tự trách, dạo gần đây anh bận công việc ở bệnh viện, không chú ý đến tình trạng của Tiểu Du, ngay cả sự bất thường trên cơ thể cô anh cũng không phát hiện. Tối hôm qua bọn họ vẫn còn...nghĩ đến những cảnh kịch liệt đó, anh trong lòng có chút lo ngại. 


"Em cũng mới biết, vốn là muốn qua vài ngày đến sinh nhật anh cho anh một sự ngạc nhiên, nhưng..." 

Cô không ngờ tới bị anh trai phát hiện, dựa vào sự quan tâm của anh trai với cô, thì sẽ lập tức đến tìm Kim Tuấn Miên và bắt họ cưới ngay, điều này cô có thể dự đoán được.


Trên thực tế trong năm năm qua, bọn họ luôn dùng biện pháp tránh thai, vì cô không muốn sinh con trong lúc này ảnh hưởng đến cô chăm sóc anh trai. Mãi đến dạo gần đây, anh trai rốt cuộc đã khỏe lại, cô mới có tâm lý đón chào đứa bé, không ngờ đứa bé đến nhanh như vậy.


"Bây giờ nói với anh, cũng là rất ngạc nhiên mừng rỡ" 

Anh siết chặt cô, ôm lấy cô, như cảm thấy ôm cả thế giới trong tay. Tại phút này đây dòng máu trong anh như sục sôi kêu gào, anh sắp được làm cha!


Biện Du Lợi trong lòng thấy rất ấm áp, cũng dùng hết sức ôm anh, cô thật sự rất muốn dùng cả đời để yêu anh.


"Chúng ta lập tức kết hôn." 

Anh ở bên tai cô độc đoán tuyên bố, anh không thể chờ đợi được ý muốn ngắm cô vì anh mà mặc lên bộ áo cưới:

"Em nhất định sẽ là cô dâu đẹp nhất trên thế gian này!"


Biện Du Lợi ánh mắt lóe sáng, đáy mắt lộ ra sự dí dỏm:

"Em cảm thấy, em vẫn không đẹp bằng chị dâu!"


Ngoài một chút xíu ghen tuông ra, đây cũng là lời chân thành của cô, sắc đẹp của Thái Nghiên, ngay cả cô là phụ nữ cũng rung động, hèn chi chị dâu có thể nắm giữ trái tim anh trai cô, nhưng lại nghĩ...gia đình họ Biện đã nợ chị dâu rất nhiều!


"Trong mắt anh, em là đẹp nhất." 

Nghe rõ trong lời cô nói có ý ghen tuông, Kim Tuấn Miên nhéo mũi cô:

"Đúng là cô nhóc thích ghen, nhưng anh lại rất...rất yêu."


Với Nghiên Nghiên loại tình cảm đó như một sự ái mộ, anh sẽ chôn chặt trong lòng, dù sao cô đã từng là động lực để anh luôn phấn đấu.


Người phụ nữ trước mắt mới là người mà anh sẽ dùng hết đời để yêu thương che chở, còn Thái Nghiên...anh nghĩ, nhất định sẽ có người yêu và bảo vệ cô ấy.


Anh nhìn về phía ngoài cửa, vừa đúng bắt gặp ánh mắt Biện Bạch Hiền, hai người đàn ông cùng cười, dường như rất ăn ý hiểu được ý nghĩ trong mắt của đối phương. Bọn họ cũng cảnh cáo nhau, nhất định phải yêu thương hai người phụ nữ đó, vì các cô đều là bảo bối xứng đáng được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com