Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37: Nguy hiểm phủ xuống

Lòng anh giờ đây chỉ có Biện Du Lợi, Biện Bạch Hiền tùy ý mặc quần áo vào, lo lắng rời đi.


Thái Nghiên ngẩn người, giấc mộng này cứ như vậy kết thúc sao? Trong lòng thậm chí có chút không cam lòng.


Lắc đầu, cô giờ phút này không nên suy nghĩ những thứ này, nghe Biện Bạch Hiền vừa nói chuyện điện thoại xong, Tiểu Du chắc là đã xảy ra chuyện, lúc này việc cô nên làm là giúp đỡ đi tìm chứ không phải ở chỗ này thương tâm.


Hốt hoảng sửa sang lại chính mình, Thái Nghiên mới vừa đi ra cửa khách sạn, một chiếc xe MiniBus dừng lại ở trước mặt cô. Thái Nghiên còn chưa kịp phản ứng, đã bị một lực lớn kéo vào trong xe. 


"Ưm"

Thái Nghiên bị bụm miệng, trong không khí truyền đến mùi mồ hôi gay mũi, làm cho cô cực kỳ khó chịu, cô nhất thời phát hiện, mùi trên người Biện Bạch Hiền sao dễ chịu thế.


Người đàn ông cao lớn cường tráng như hung thần ác sát nhìn chằm chằm cô, cô cảm giác được bầu không khí nguy hiểm đang bao quanh mình. Thái Nghiên phòng bị nhìn mấy người đàn ông này.


Bọn họ là ai? Bọn họ muốn gì?


Thái Nghiên theo bản năng giãy giụa, thừa dịp người đàn ông kia không chú ý, hung hăng cắn lên tay hắn ta bằng sức toàn thân.


"Đáng chết"! 

Kiều Tam bị đau bỗng chốc buông lỏng Thái Nghiên ra, trong mắt bốc lên lửa giận, hung hăng tát một cái vào trên mặt của cô đau rát.


"Cứu mạng cứu mạng". 

Thái Nghiên muốn chạy trốn lại bị một bàn tay kéo về.


"Hừ, muốn tìm người cứu mày, mày cho rằng dễ dàng như vậy sao,thế gian này người dám cắn tao, mày chính là đầu tiên, làn da non mịn như vậy khiến lão đại này sờ vào thật sung sướng!" 

Kiều Tam tà ác nhìn Thái Nghiên làm cho cô rợn cả tóc gáy. Đôi mắt gian xảo quan sát khắp người Thái Nghiên, không kịp chờ đợi nhào tới trên người cô.


"Ông cút ngay, tôi không muốn"

Thái Nghiên dùng toàn sức lực đấm đá lung tung, đêm tân hôn kia... tâm trạng sợ hãi lại một lần nữa khống chế tư tưởng của cô. Cô không muốn người đàn ông khác đụng vào cô, ai cũng không thể! Ai cũng không thể


Kiều Tam lại một lần nữa kêu thành tiếng, người phụ nữ đáng chết này cư nhiên đá trúng "nơi này" của hắn!


Hôm nay hắn muốn dạy dỗ người phụ nữ này!


"Kiều Tam, cậu an phận một chút cho tôi, đưa cái này cho cô ta uống. Chỉ là một người phụ nữ mà cũng không đối phó được, thật là... Đừng có gây phiền phức cho tôi, người phụ nữ này cậu không động vào được đâu!" 

Người đàn ông ngồi ở ghế trước đem viên thuốc và bình nước vứt xuống phía sau, nhàn nhạt liếc Thái Nghiên một cái, trong mắt nổi lên chút không kiên nhẫn.


Kiều Tam không cam lòng, không động được? Có người phụ nữ nào mà hắn không động được?


"Đây là người phụ nữ Nam ca muốn, cậu có mấy cái mạng mà dám đụng tới?"


Kiều Tam vừa nghe hai chữ Nam ca, thân thể run lên một cái, thái độ nhất thời mềm nhũn ra, trong mắt nổi lên mấy phần sợ hãi. Nhớ lúc trước mới vừa vào thành phố A, Đại ca trong một đêm giải quyết tất cả bang phái, khí thế kia cùng vẻ nhẫn tâm làm cho người ta nhìn mà sợ. Nam ca, hắn quả thật không đắc tội nổi!


"Cầm lấy nước uống đi!"


Thái Nghiên theo bản năng lắc đầu, trong lòng có dự cảm nhất định không phải là cái gì hay ho!


"Không uống? Không uống cũng phải uống!" 

Kiều Tam mặc dù sợ Nam ca nhưng bị cô đá trúng chỗ hiểm đã tức cành hông, tay nắm lấy cằm của Thái Nghiên, nhét thuốc vào miệng cô rồi đổ nước vào.


Thái Nghiên không ngừng muốn tránh thoát hắn ta nhưng hơi sức giống như là đột nhiên bị hút hết, càng ngày càng suy yếu, ý thức cũng càng ngày càng tan rã, cuối cùng ngất đi.


Trong phòng, người đàn ông ngồi trên ghế sofa bằng da tinh xảo, cười như không cười nhìn người phụ nữ đang nằm kia, đôi mắt thâm thúy thật giống như che lên một tầng sa mỏng. Dù là ai cũng không cách nào nhìn thấu được anh sẽ làm gì.


Người đàn ông này không thể nói gì hơn là anh tuấn thậm chí so với minh tinh điện ảnh còn tuấn tú hơn mấy phần. Làm cho người ta ấn tượng khắc sâu là đôi mắt màu xanh giống như là đôi mắt của loài rắn.


"Nam ca, có người muốn gặp anh." 

Người hộ vệ mặc áo đen, đeo mắt kính đẩy cửa bước vào.


Nam ca khoát tay, người nọ lập tức hiểu ý tứ của anh, cho người tới tiến vào.


Thư kí Trần đem cô gái hôn mê mang vào quăng ở ghế, không chút nào thương tiếc, lắc lư vòng eo mảnh khảnh từng bước từng bước đi về phía người đàn ông nguy hiểm.


"Nam ca, cô gái này tôi cũng giao cho anh nhưng cô ta là em gái mà Biện Bạch Hiền quan tâm nhất. Nên nhớ anh đã đáp ứng chuyện của tôi, ngàn vạn lần không được đổi ý!" 

Thư kí Trần vừa nói, thân thể xinh đẹp tiến gần đến lồng ngực người đàn ông kia lại bị anh không hiểu phong tình đẩy ra.


"Cô giữ lại bản thân cho người đàn ông khác đi. Tôi đối với cô không có hứng thú! Giữa chúng ta chỉ có giao dịch thôi!" 

Bá đạo không ai bì nổi nhưng thanh âm lại cực kỳ dễ nghe, tràn đầy nam tính.


Thư kí Trần có chút không vui, có rất ít người cự tuyệt cô ôm ấp yêu thương. Lúng túng nhún vai một cái, giao dịch tốt thì giao dịch tốt.


Thư kí Trần nhìn Thái Nghiên đang nằm đó, khóe miệng nở nụ cười tà ác. Cô cho là tối hôm qua Biện Bạch Hiền nhất định sẽ đối với Thái Nghiên xua đuổi như rác nhưng sáng hôm nay cô mới vừa liên lạc Kim Tuấn Miên xong liền nghe nói Biện Bạch Hiền bỏ xuống tất cả công việc mang theo Thái Nghiên đi khách sạn Cẩm Hoa.


Khách sạn Cẩm Hoa, đó là nơi nào, bọn họ đã làm gì ở đó, cô sao lại không biết?


Đây cũng không phải là dấu hiệu tốt!


Thư kí Trần từ trước đến giờ có thói quen đem bất kỳ những gì có uy hiếp đối với cô bóp chết từ trong trứng nước mà Thái Nghiên lại trở thành uy hiếp lớn nhất của cô, cô sao lại để yên? Sao có thể không vì mình mà trừ bỏ đi mối hoạ?


Nghĩ đến kế hoạch của mình, thư kí Trần cười đến càng thêm đắc ý, không biết Triệu Nhị đem đồ vật cô đưa đi xuống chưa? Sắc mặt cô lộ ra một tia hài lòng, thuốc kia cô thật vất vả mới thu vào tay, thật là tiện nghi cho Thái Nghiên rồi!


"Nếu không có việc gì nữa vậy tôi đi trước, anh yên tâm, tôi sẽ nói cho Biện Bạch Hiền biết, em gái cùng vợ anh ta đều ở đây!" 

Ánh mắt Thư kí Trần lóe lên, đạp giày cao gót lắc mông rời đi.


Người đàn ông mặc cho cô ta rời đi, dập tắt tàn thuốc, con ngươi màu xanh lục không hề động đậy, nhìn chằm chằm vào hai người phụ nữ đang hôn mê.


Một là vợ, một là em gái của Biện Bạch Hiền, không biết trong hai người này, rốt cuộc người nào chiếm vị trí quan trọng hơn trong lòng anh ta đây?


Anh thật không kịp chờ đợi muốn xem Biện Bạch Hiền quỳ gối dưới chân anh nữa rồi, bộ dáng cầu xin của hắn sẽ như thế nào đây!?


Thái Nghiên khẽ tỉnh lại, hình như cô nghe hai người nói chuyện rồi lại nghe không rõ cụ thể họ đang nói cái gì. Cả người dâng lên một cỗ nóng bừng, trong thân thể giống như có vô số con kiến đang bò, cảm giác như thế cô cũng không xa lạ.


Mới vừa rồi ở hồ nước nóng, Biện Bạch Hiền ác ý khơi lên khát vọng nơi cô, mà cảm giác hiện giờ cùng lúc đó không khác nhau bao nhiêu.


Sao lại như vậy?


Một ý niệm nhảy vào trong đầu cô. Mới vừa rồi Kiều Tam cưỡng bách cô uống thì ra là...


Thái Nghiên không cách nào tưởng tượng thân thể nóng ran càng ngày càng mãnh liệt. Trong lòng đầy bất an, cô nên làm gì bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com