Chương 91: Không thấy Biện Bạch Hiền
Thành phố A, tại văn phòng của tổng giám đốc tập đoàn Biện thị, một người phụ nữ xử lý văn kiện đâu vào đấy, khuôn mặt có vẻ non nớt, trên đôi mắt lại ánh lên vẻ thành thục, chứng tỏ là một người phụ nữ mạnh mẽ.
Đột nhiên, cửa mở ra, cô gái chậm rãi ngẩng đầu, khi thấy người tới, liền nở nụ cười hạnh phúc trên môi:
"Anh đến rồi!"
Thanh âm dịu dàng vô cùng, ánh mắt nhìn vào người đàn ông tràn đầy yêu thương.
"Ừ, anh không đến, em lại quên ăn cơm!"
Kim Tuấn Miên đi tới bàn làm việc, đem cơm hộp đặt lên bàn, khẽ vuốt ve mái tóc cô gái, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều.
"Nghe anh nói, cứ như em không biết tự lo cho mình vậy"
Biện Du Lợi quệt mồm, mở hộp cơm ra, bên trong tất cả đều là đồ ăn cô thích.
"Anh nói sai sao? Nếu anh không đến, em sẽ lại để bụng đói? Phòng làm việc nhiều người như vậy, nhờ ai đó giúp em gọi một phần ăn cũng tốn thời gian sao? Anh thấy em là cố ý để cho anh lo lắng!"
Kim Tuấn Miên thở dài, không biết từ lúc nào, cô gái này đã trở thành khắc tinh của anh, anh vì cô, cơ hội làm việc tại phòng thí nghiệm ở nước ngoài cũng bỏ qua.
"Có biện pháp gì chứ, anh cũng không phải không biết tình trạng hiện giờ."
Trong mắt Biện Du Lợi nổi lên ưu thương, ở tuổi của cô bây giờ, vốn không nên bận rộn như thế, nhưng hiện tại tập đoàn Biện thị nhất định phải có cô chống đỡ qua ngày.
Sắc mặt Kim Tuấn Miên hơi trầm xuống:
"Anh hai của em bây giờ vẫn còn như vậy sao?"
"Ừ, vẫn như vậy, em nghĩ, có thể vĩnh viễn cũng sẽ như vậy rồi!"
Thanh âm Biện Du Lợ icó chút nghẹn ngào, mỗi lần nghĩ tới anh hai, cô đều không nhịn được muốn khóc, một người đàn ông đầy chí khí trước kia, bây giờ lại...
Gian nan nuốt cơm vào trong miệng, chiếc đũa nắm trong tay cũng không muốn gắp cái gì nữa, anh hai bây giờ, nếu không ai phục vụ, cơm cũng sẽ không ăn, giống như không biết đói là gì.
"Tuấn Miên, anh nói xem tại sao thành ra như vậy? Anh hai của em cường tráng như thế, làm sao lại biến thành bộ dạng này?"
Biện Du Lợi cũng không nhịn được nữa khóc thành tiếng, nước mắt từng giọt rơi xuống, trong đầu, bóng dáng của anh hai không mất đi được.
Kim Tuấn Miên ôm cô, để cho cô dựa vào trong ngực mình, nhẹ giọng an ủi:
"Đừng khóc, rồi cũng sẽ tốt thôi, thời gian lâu dài, chờ anh ấy quên hết mọi chuyện, anh ấy sẽ khá hơn!"
Dứt lời, ngay cả chính anh cũng cảm thấy buồn cười, quên đi? Đã qua năm năm rồi, ngay cả anh cũng không cách nào quên Nghiên Nghiên, Biện Bạch Hiền làm sao có thể quên?
Anh ta thống khổ, sợ rằng so với anh còn nhiều hơn gấp trăm lần! Nếu không cũng sẽ không biến thành bộ dáng như hiện tại!
Năm năm trước, khi Kim Tuấn Miên biết được mọi chuyện, cả người cũng sa sút một thời gian dài, làm cách nào cũng không dám tin, cô gái xinh đẹp linh hoạt ấy đã ra đi mãi mãi rồi, nhưng sự thật vẫn là sự thật, anh không có cách nào thay đổi được!
Từ sau đó, Biện Bạch Hiền liền hoàn toàn thay đổi, con người hào hoa ấy, trên thương trường mánh khoé xảo quyệt là thế, mọi việc đều thuận lợi như thế, lại giống như theo Nghiên Nghiên đi mất, hoàn toàn như một cái xác không hồn!
Cả tập đoàn Biện thị nếu không phải lúc ấy có An Điền một lòng trung thành chống đỡ, sợ rằng đã sớm trở thành lịch sử!
"Tuấn Miên, anh biết không? Mỗi lần em về nhà, thấy anh hai nhìn em đều như không biết, lòng em đau thật đau!"
Biện Du Lợi khóc không thành tiếng, hoàn toàn khác với hình ảnh người phụ nữ cứng cỏi xử lý văn kiện lúc nãy, như tìm được nơi phát tiết, nóng lòng đem buồn khổ trong lòng thổ lộ ra ngoài.
Cô không cách nào làm cho anh hai tốt hơn được, điều duy nhất có thể làm chính là thay anh hai gìn giữ tập đoàn Biện thị. Những năm này, cô cố gắng kiên trì, cố gắng dùng hai vai của mình chống đỡ tất cả. Cô đang chờ có một ngày anh hai tốt hơn lên, cô có thể đem một tập đoàn Biện thị hoàn hảo không hao tổn giao lại cho anh ấy.
"Anh biết, Tiểu Du, anh biết em rất khó chịu, hôm nay anh cùng em về nhà, đi thăm anh hai."
Kim Tuấn Miên thương yêu vuốt ve sống lưng của cô, cố gắng giúp cô bình tĩnh lại, những năm này, thật khổ cho Tiểu Du rồi!
Kể từ khi biết Biện Bạch Hiền đối với Nghiên Nghiên yêu sâu đậm, anh cũng đã không còn oán hận anh ta đã từng tàn nhẫn đối với Nghiên Nghiên nữa!
So với Nghiên Nghiên, những nỗi khổ Biện Bạch Hiền đang gánh chịu, càng thêm mãnh liệt.
"Ừ, anh có thể cùng anh hai nhớ đến chị ấy.".
Sau khi cô hồi phục lại, nghe người giúp việc trong nhà nói về chị dâu của mình, cô không biết tất cả rốt cuộc là nhân duyên hay nghiệt duyên. Anh hai từng hành hạ chị dâu, khiến chị dâu thống khổ như vậy, mà bây giờ, là chị dâu hành hạ anh ấy, hơn nữa kiểu hành hạ này có thể vĩnh viễn không dừng lại.
.......
Ngôi biệt thự sang trọng so với năm năm trước không có gì khác, ngay cả hoa cỏ trong vườn cũng không có chút thay đổi nào.
Xe dừng lại trước biệt thự, Kim Tuấn Miên xuống xe, mở cửa xe cho Biện Du Lợi, thận trọng che chở cô, giở tay nhấc chân đều biểu lộ đầy thương yêu.
"Chúng ta đi gặp anh hai trước."
Biện Du Lợi nói, chỉ là, bọn họ còn chưa kịp đi đến cửa chính, đã nhìn thấy người giúp việc hốt hoảng chạy tới.
"Chuyện gì hốt hoảng như vậy?"
Biện Du Lợi trong lòng mơ hồ nổi lên bất an, theo bản năng nắm chặt cánh tay người làm:
"Anh hai đâu?"
"Cậu chủ, không thấy cậu chủ đâu cả."
"Làm sao lại không thấy? Mọi người chăm sóc anh ấy như thế nào, biết rõ tình trạng hiện giờ của anh ấy như thế, sao có thể để cho anh đi đâu mất?"
Biện Du Lợi vừa nghe, lập tức kích động, đôi mắt tràn đầy lo lắng, không thấy? Anh đã đi nơi nào?
"Tiểu Du, em đừng nóng vội, sẽ tìm được anh hai thôi!"
Kim Tuấn Miên vội vàng trấn an, đem Biện Du Lợi kéo lại, anh biết rõ tình cảm của anh em bọn họ, Biện Bạch Hiền rất thương yêu cô em gái này, mà Tiểu Du cũng vậy, lo lắng nhất, vĩnh viễn đều là anh hai
"Mọi người nhanh đi tìm đi!"
Biện Du Lợi kêu to, nếu không phải là Kim Tuấn Miên đỡ cô, giờ phút này cô đã sớm xụi lơ trên mặt đất.
"Cô ba... Chúng tôi đã tìm, nhưng... Đều không có tìm được cậu chủ."
Người làm lo sợ tự trách, công việc ở trong biệt thự này, tiền lương cũng cao gấp mấy lần những nơi khác, lần này, bọn họ lại để mất dấu cậu chủ!
"Phòng khách đã tìm chưa?"
Nghe nói, đó là nơi khi chị dâu còn sống, anh hai vẫn thường đợi chị dâu ở đấy, lần này đợi thật là lâu.
"Đã tìm rồi, ngay cả phòng trẻ cũng đã tìm!"
Tìm rồi? Ở phòng trẻ cũng không tìm được sao? Anh hai đã đi nơi nào?
"Tiếp tục tìm, nhất định phải tìm anh ấy nhanh lên một chút!"
Biện Du Lợi trong lòng càng thêm bất an, cố gượng, đẩy Kim Tuấn Miên ra, chạy đi, cô không ngừng tự nói với mình, anh hai không có việc gì, sẽ tìm được anh ấy thôi! Nhưng tình trạng của anh hai bây giờ, lại làm cho cô không cách nào thuyết phục được mình!
Nơi vắng vẻ nhất trong biệt thự chính là căn phòng kia, năm năm trước, nơi này từng là phòng Thái Nghiên chơi đàn, hôm nay, là trống rỗng, không có gì!
Trên xe lăn, người đàn ông ngồi lẳng lặng, đôi mắt vô hồn, ánh mắt đờ đẫn nhìn về một nơi nào đó, thật giống như mất đi linh hồn, không nhúc nhích!
Nhưng trên mặt anh dần dần nổi lên nụ cười thản nhiên, giống như nhìn thấy gì, vươn tay, trong miệng lẩm bẩm:
"Nghiên Nghiên... Nghiên Nghiên!"
Đã lâu không có mở miệng nói, lần này mở miệng có chút khó khăn, có vẻ có chút không lưu loát, anh nhìn thấy một người phụ nữ mặc bộ dạ phục màu lam từ trong góc dịu dàng hướng về phía anh cười, nụ cười kia thật rực rỡ, vạn vật trên thế gian đều có chút kém sắc.
"Nghiên Nghiên..."
Anh thử đứng lên, thân thể nghiêng tới trước, nhưng trong nháy mắt mất đi thăng bằng, phịch một tiếng, cả người ngã trên mặt đất, anh tựa hồ không cảm thấy đau. Mặc cho cả người đã nằm trên đất, nhưng vẫn ngẩng đầu, hướng về phía người phụ nữ vươn tay, giống như muốn đem cô giữ lại.
Đột nhiên, nụ cười của người phụ nữ dần dần biến mất, không ngừng rơi lệ, nước mắt từng giọt rơi xuống đất, như in dấu vào trong lòng anh, mỗi một giọt lệ cũng làm cho anh tiếc nuối vô cùng.
"Đừng... Đừng khóc... Nghiên Nghiên, đừng khóc!"
Anh ôm ngực, gian nan hướng về phía người phụ nữ bò đi, nhưng cô không ngừng lui về phía sau, càng lùi càng xa, trong mắt của anh dần dần nổi lên sợ hãi, cô muốn rời khỏi anh sao?
Lại muốn rời đi sao?
Tại sao lại giống như trong mơ của anh, cũng sẽ rời đi, để lại anh một mình!
"Nghiên Nghiên... Đừng đi, trở lại... Trở lại!"
Người đàn ông kêu lên, trong thanh âm lộ ra nghẹn ngào, nhìn người phụ nữ càng ngày càng xa, tim của anh như bị một thanh dao sắc bén đâm vào.
"Tại sao? Trở lại... Nghiên Nghiên!"
Đột nhiên, không biết sức lực từ đâu tới, anh từ trên mặt đất đứng lên, hướng về phía cô gái sắp biến mất chạy tới, muốn ôm cô, không để cho cô rời đi, nhưng trong ngực lại không có gì!
Anh giật mình nhìn quanh, không thấy! Lại một lần nữa không thấy!
Cả người xụi lơ trên mặt đất, trong miệng không ngừng nỉ non tên Thái Nghiên, ánh mắt lại một lần nữa trở nên ngây ngốc, giống như đang đắm mình trong một thế giới khác!
Biện Du Lợi lo lắng đi tới căn phòng này, thấy Biện Bạch Hiền ngã trên đất, trong lòng không khỏi đau xót.
"Anh hai... Sao anh ngồi dưới đất?"
Biện Du Lợi cố gắng làm cho mình không khóc, nhưng thấy người đàn ông kiêu hùng trong quá khứ giờ lại trở thành bộ dáng này, nước mắt của cô liền không ngừng được rơi xuống!
Năm năm rồi, anh ấy vẫn như vậy, năm năm trước, chị dâu chết đi làm cho anh đau đến không muốn sống, mất đi ý chí muốn sống tiếp, giống như một cái xác không hồn!
"Nghiên Nghiên... Nghiên Nghiên, đừng đi... Đừng đi..."
Biện Bạch Hiền cũng không nhìn Biện Du Lợi một cái, không ngừng lẩm bẩm.
"Anh hai, em đỡ anh."
Trong lòng Biện Bạch Hiền phát ra một cỗ ghen tuông, thử đem Biện Bạch Hiền đỡ dậy, nhưng thân thể nhỏ nhắn như cô, ngay cả khi anh gầy nhom trước mặt cũng không nhấc nổi
"Anh hai... Anh tỉnh lại đi! Đừng đối xử với bản thân như vậy! Chị dâu, chị ấy đã đi rồi!"
Biện Du Lợi cũng chịu không nổi nữa, lần đầu tiên hướng Biện Bạch Hiền rống to, cô hiện tại lại hi vọng, năm năm trước người gặp chuyện không may chính là cô, mà không phải chị dâu, nếu như vậy, anh hai cũng sẽ không thống khổ như bây giờ!
Biện Bạch Hiền như nghe được một chút, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm Biện Du Lợi, đi? Người nào đi rồi chứ? Không, Nghiên Nghiên không đi! Không đi, cô ấy vẫn còn ở trong lòng anh, vĩnh viễn ở trong lòng của anh!
"Anh hai, anh quên chị ấy đi! Anh còn có em, Tiểu Du cả đời sẽ ở bên cạnh anh hai, anh cũng đã từng nói, cả đời sẽ chăm sóc cho Tiểu Du, sao anh lại có thể đem mình hành hạ thành như vậy, anh hai... Anh tỉnh lại đi mà!"
Biện Du Lợi lay lay thân thể Biện Bạch Hiền, cố gắng đem anh lay tỉnh, hai năm qua, thân thể của anh càng ngày càng tệ, cô thật sự rất sợ, đó là người thân duy nhất của cô, ngộ nhỡ... Cô thật không dám suy nghĩ tiếp!
Nhưng cho dù cô lay đến thế nào, anh vẫn không có phản ứng!
Kim Tuấn Miên đi theo Biện Du Lợi đến, thấy một màn như vậy, ngay cả anh, trong lòng cũng nổi lên đồng tình!
Nghiên Nghiên chết đi, Biện Bạch Hiền hoàn toàn thay đổi!
"Tiểu Du, em đừng kích động như vậy, em sẽ làm anh ấy bị thương!"
Kim Tuấn Miên đi tới bên cạnh hai người, ngồi xổm xuống, kéo tay Biện Du Lợi.
Cô ngẩn ra, hai mắt mơ hồ đẫm lệ, nhìn anh hai trước mắt, trong lòng nổi lên tự trách, cô đến cùng đã làm cái gì? Cô tại sao có thể đối với anh hai như vậy?
"Thật xin lỗi... Thật xin lỗi..."
Biện Bạch Hiền đau lòng, cầu khẩn nhìn Kim Tuấn Miên:
"Tuấn Miên, mau, mau giúp em đỡ anh hai lên xe lăn đi!"
Kim Tuấn Miên đỡ Biện Bạch Hiền dậy, anh còn nhớ, năm năm trước người đàn ông này thân thể to lớn, vậy mà bây giờ, anh ta rõ ràng gầy đi rất nhiều, nếu không có dịch dinh dưỡng duy trì, có thể so với hiện tại càng hỏng bét. Biện Bạch Hiền không để ý bọn họ, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước, trong miệng như cũ nỉ non tên Thái Nghiên
Biện Du Lợi tự mình đẩy xe lăn, đem Biện Bạch Hiền mang về đại sảnh của biệt thự, phân phó người làm mang lên cháo dinh dưỡng, đút cho anh ăn từng miếng từng miếng một, từ đầu đến cuối, anh cũng cứ ngồi im như vậy.
Tại phòng khách nơi Thái Nghiên đã từng ở qua, Biện Du Lợi nhìn Biện Bạch Hiền ngủ, nhìn mặt của anh, trong lòng càng khổ sở. Kim Tuấn Miên không biết từ lúc nào đứng ở bên cạnh cô, khẽ vuốt ve đầu của cô, để cho cô tựa vào trong ngực mình.
Bộ dáng này của Biện Bạch Hiền, người thương tâm nhất chính là Biện Du Lợi!
Một thân thể nhỏ nhắn, phải chống đỡ cả tập đoàn Biện thị, còn phải chăm sóc anh ta, cô ấy làm sao chịu đựng nổi!
"Tiểu Du, anh đến công ty giúp em nhé"
Kim Tuấn Miên đột nhiên mở miệng, cô gái ở trong ngực ngẩn ra.
Đến công ty giúp cô? trong lòng Biện Du Lợi cảm thấy ấm áp, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.
"Em còn kiên trì được, anh hai là động lực của em mà!"
Biện Du Lợi chậm rãi mở miệng. Cô biết Kim Tuấn Miên yêu thương cô, nhưng cô lại không muốn mình làm khó cho anh, cô biết anh si mê y học, đôi tay của anh chỉ thích hợp với y thuật!
"Tiểu Du, anh là chồng sắp cưới của em, em nên dựa vào anh mới phải!"
Lông mày Kim Tuấn Miên nhăn lại, Tiểu Du trước kia, cái gì cũng dựa vào người khác, mà trải qua năm tháng, cô cũng đã kiên cường lên rất nhiều, anh biết, cô nói không sai, Biện Bạch Hiền là động lực của cô!
Anh biết, ở trong lòng Tiểu Du, anh hai cô vĩnh viễn quan trọng hơn so với anh, nhưng anh cũng không ghen, ngược lại càng thêm quý trọng cô gái này!
Nhìn Biện Bạch Hiền ngủ, Kim Tuấn Miên không khỏi cảm thán, Biện Bạch Hiền ơi Biện Bạch Hiền, anh sao mà may mắn, năm năm trước, có được tình yêu sâu đậm của Nghiên Nghiên, năm năm sau, em gái của anh cam tâm tình nguyện chống đỡ lấy tất cả cho anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com