Chap 26 + 27
Chap 26
Tay vệ sĩ hiểu vấn đề của Baekhyun, vội vàng nói: "Có vẻ lo lắng, dọc đường đi luôn nói chuyện phiếm với tôi, chắc là muốn thông qua tôi để biết tình hình của Kim tiểu thư."
Baekhyun gật đầu, "Theo dõi cô bé đấy, xem có liên lạc với ai không."
"Byun tổng yên tâm, lão Kang trước đây làm trong đội điều tra đặc biệt, để cậu ta theo dõi cô ta!"
Sau khi vệ sĩ rời đi, Baekhyun đứng dậy, lên phòng ngủ trên tầng.
Có lẽ Taeyeon vừa tắm xong, mái tóc dài còn nhỏ nước, xõa tung sau vai. Cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm, nằm trên ghế ở ngoài ban công, chăm chú xem quyển tạp chí mới mua lúc chiều.
Xem ra, chuyến đi chơi với cô bạn thân đã khiến tâm trạng Taeyeon tốt lên nhiều. Baekhyun đến gần, cầm khăn bông giúp Taeyeon lau tóc, lại liếc mắt nhìn nội dung trang tạp chí.
Thì ra là giới thiệu du lịch Tây Ban Nha.
"Sao lại muốn ra nước ngoài chơi?"
Taeyeon không ngẩng đầu, vừa giở một trang vừa nói: "Chỉ thấy giới thiệu đồ ăn ở đây rất ngon, anh nhìn món cá nướng rượu nho này xem..."
Baekhyu nhìn đôi mắt Taeyeon vẫn tập trung vào mấy tấm hình, liền cười: "Nhìn qua ảnh mà cũng nếm được vị sao? Đợi anh xử lý xong việc công ty, sau đó làm hộ chiếu cho em, chúng ta sẽ đi chơi một vòng châu Âu."
Taeyeon nghe thấy thế cũng không hề có biểu hiện vui mừng, vẫn cúi đầu, chăm chú giở tạp chí.
Baekhyun không nhịn được, cướp lấy quyển tạp chí có sức hấp dẫn cô, quẳng sang một bên, bế Taeyeon lên rồi đi về giường, "Anh cũng có một chai rượu nho, lát nữa tưới lên người Tae Tae được không? Nhất định là ngon hơn cá nướng nhiều..."
Chỉ chốc lát, trong căn phòng đã vang lên tiếng rên rỉ, tiếng hét inh tai...
Vốn tưởng rằng chỉ là buột miệng đề nghị, Taeyeon không hề để tâm. Nhưng, vài ngày sau, Baekhyun phát hiện, Hứa Triển lôi một cái vali to đùng từ trong tủ ra, lấy quần áo, kem chống nắng, thuốc hạ sốt, thuốc tiêu chảy...Ngay cả sách hướng dẫn du lịch cũng được nhét vào vali.
Cô nàng cứ như vậy thật giống khi còn bé được đi du xuân. Dù sao thì vẫn còn trẻ, được ra nước ngoài du lịch, hẳn là không tránh được cảm giác hưng phấn.
Vì vậy, sau khi dặn trợ lý đi làm hộ chiếu cho Taeyeon, Baekhyun còn cố ý mua thêm cho cô một chiếc vali hồng, dặn cô không phải mang nhiều hành lý, sau khi đến châu Âu sẽ đi mua.
Nhưng, sáng sớm nay, Taeyeon mới phát hiện ra, tất cả chỗ quần áo Baekhyun mua cho cô, đa phần đều là màu trắng, nên cảm thấy không vừa lòng về màu sắc, "Mẹ tôi nói, mặc quần áo màu tươi một chút chụp ảnh mới đẹp."
Trên giường đầy quần áo, nhưng cô không chọn được cái nào.
Baekhyun trừng mắt nhìn cô, "Sao lần trước em đi dạo với YoonA không mua?"
Taeyeon mím môi, một lúc sau mới nói: "Chỗ quần áo đấy đắt thế, làm sao mà tôi mua được?" Baekhyun biết Taeyeon đang giở giọng nghèo túng, cả đời không học được cách phóng khoáng! Nhưng hiếm khi thấy Taeyeon làm nũng, anh ta lập tức hoãn hội nghị lúc chiều của công ty.
Anh ta đích thân đưa Taeyeon đến cửa hàng "Yang".
Lần này, thái độ cô dứt khoát hẳn, chỉ trong chốc lát đã chọn được bốn bộ.
Đúng lúc này, tiếng "đinh đoong" vang lên, cửa vào reo chuông.
Taeyeon quay đầu lại nhìn, thì ra là Yoon Bomi. Cô ta cầm theo một chiếc túi, lôi chiếc váy màu cà phê ra rồi nổi giận đùng đùng với đám nhân viên. Cô ta hỏi, chiếc váy mình đặt có phải đã có người thử rồi không.
Mấy cô nhân viên của cửa hàng vội vàng tươi cười giải thích: "Sau khi cái váy này được chuyển đến, tôi gọi điện cho cô ngay, cái váy này được cất ở tít trong, chắc chắn không có ai thử."
"Không có ai thử? Không có ai thử, sao cổ áo lại dính son môi?"
Cô nhân viên nhìn theo tay Bomi, không thể nào! Trên cổ áo có rõ một vết son môi.
Bomi không chịu thua, "Chuyện gì thế? Ai hả? Có tư cách gì chứ, váy tôi đặt mà cũng dám thử!" Cô nhân viên không đối phó được với Bomi, vì vậy liền lén liếc mắt nhìn Taeyeon.
Ánh mắt Bomi đảo qua, thấy Taeyeon đang đứng trước gương, lại thấy Baekhyun ngồi bên cạnh, nhất thời, gương mặt cô ta còn trắng hơn cái họ vài phần.
Taeyeon không sợ to chuyện, sau khi nghiêng đầu nhìn Bomi, dường như sự đanh đá đã mất nay trở lại, "Là tôi thử, sao thế? Váy bị sứt chỉ, hay là bị dão? Dính son thì lấy ít bột giặt chà đi! Quần áo nhà họ Yoon, khó giặt đến thế sao?"
Lời vừa dứt, thù cũ ào ào kéo về, hai mắt Bomi lập tức ngấn nước.
"Byun Baekhyun, vì con đanh đá này mà anh chia tay với em? Em..." Cô ta còn chưa nói, cô ta đâu có điểm nào không bằng Taeyeon? Nhưng nếu nói ra thì thật sự là quá hạ mình. Baekhyun vẫn trốn tránh không chịu gặp, buồn bực trong lòng đã lâu, thật sự là quá áp lực, tất cả dồn thành nước mắt trong suốt.
Hiển nhiên, Baekhyun không ngờ có thể chạm mặt cô nàng này, tâm tình vui vẻ nhất thời bị ảnh hưởng.
Tình hình đã vượt ngoài dự kiến, vốn muốn để Baekhyun ghét cô hơn, thế nhưng, anh ta chỉ thoáng trầm mặt. Anh ta không thèm liếc nhìn Bomi, chỉ xoay người nói với nhân viên cửa hàng: "Cái váy kia bao nhiêu tiền? Trực tiếp lấy tiền từ thẻ của tôi ra bồi thường gấp đôi cho cô ta đi!"
Lúc này, Taeyeon vô cùng khâm phục "anh trai" mình dáng vẻ dùng tiền để giải quyết mọi việc này, không phải người bình thường có thể làm ra được đâu nhé!
Chẳng lẽ trước mặt người cũ, lại nói lời khách sáo kiểu như "Thật ra em rất tốt, chỉ là, tính cách chúng ta không thích hợp."? Tại sao nhìn thấy người đẹp nước mắt lưng tròng mà lại như nhìn thấy phân chó, nhảy phắt một cái qua?
Bomi vẫn tưởng mình hiểu Baekhyun.
Trong chốn làm ăn của anh trai, có ai là không biết Byun Baekhyun?
Năng lực, diện mạo, tất cả đều là số một. Nhưng anh ta vốn là người lạnh lùng, vẻ lạnh lùng không hề che giấu, kể cả lúc theo đuổi cô ta, nụ cười ấy vẫn đượm vẻ lạnh lùng. Mặc dù cô ta vui mừng, muốn đồng ý, nhưng tính con gái vẫn định từ chối khéo. Khi cô ta nhìn thấy nụ cười kia, nhìn vào đôi mắt hững hờ, bao nhiêu từ ngữ đều không thốt ra được. Cô ta cảm giác, ánh mắt kia hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn, như thể nếu cô ta không đồng ý, chỉ một giây sau thôi là anh ta sẽ xoay người rời đi, không chút chần chừ.
Vì vậy, một cô nàng vốn luôn rụt rè lại thoải mái nhận lời Baekhyun.
Cô ta nhớ rõ, lúc hai người quen nhau, Baekhyun chưa từng đưa mình đi dạo phố hay mua quần áo. Anh ta luôn nói bận rộn công việc.
Mỗi tháng, sẽ có một hai lần, anh ta gọi điện giữa đêm khuya, sau đó lái xe đến trường đón cô ta rồi tới khách sạn qua đêm.
Mỗi lần người đàn ông cường tráng đó đặt cô ta nằm dưới thân, tác chiến rất mạnh mẽ. Mặc dù cô ta ấm ức, nhưng lại nhanh chóng bị ngọn lửa dục cảm nóng bỏng đánh tan. Trước đây, không phải cô ta chưa từng có bạn trai, nhưng những người đàn ông đó sao có thể so với Byun Baekhyun?
Từ Baekhyun, Bomi mới hiểu được thế nào gọi là lên đỉnh thực sự.
Baekhyun là người đàn ông mà cả đời cô ta không muốn buông tay. Sau khi phát sinh quan hệ, cô ta cảm thấy, mình thật lòng yêu anh ta...
Nhưng Baekhyun có yêu cô ta không?
Bây giờ cô ta mới phát hiện ra, tình yêu của mình hèn mọn mức nào. Cô ta được gia đình nâng niu như viên ngọc quý, nhưng trong mắt Baekhyun, có lẽ nào chỉ là con điếm họ Yoon
Nhớ lại lúc trước, khi biết Taeyeon được Baekhyun đón đi vào tối muộn, cô ta như bị lửa thiêu, nhưng cô ta cũng không nghĩ Taeyeon có gì hơn mình. Nhất định là Taeyeon không biết những kỹ xảo khiến anh ta vui, quyến rũ được anh ta vào khách sạn một đêm, có gì mà hơn người?
Bố giỏi, anh cô ta cũng giỏi, đàn ông thành đạt, ai lại không có tâm cơ? Cô ta không muốn cả đời vất vả, cũng không muốn làm kẻ bất lực chỉ quẩn quanh đầu giường.
Gặp dịp thì chơi mà thôi, nhưng dù sao thì chuyện phát sinh ngay trước mắt mình, như vậy là không tôn trọng mình rồi!
Cô ta vốn muốn định cho Taeyeon một bài học, nhưng lại muốn tỏ lòng rộng lượng trước mặt Baekhyun nên cũng không ngại khi anh ta chơi bời bên ngoài. Tuy nhiên, vẫn phải giữ thể diện cho cô ta nữa chứ.
Nhưng không ngờ, con nhỏ tiểu tam Taeyeon này lại mặt dày leo vào chỗ bạn gái chính thức, làm loạn nhà ăn không nói, Baekhyun còn không thèm nói chia tay với cô ta mà đã dứt khoát cắt đứt luôn rồi.
Tình hình tiếp theo khiến Bomi không thể hiểu nổi, anh ta công khai đưa Taeyeon về nhà sống chung! Nghe anh trai nói, Taeyeon gây ra đại họa, hại Baekhyun tổn thất không ít. Ấy vậy mà người coi trọng sự nghiệp như Baekhyun vẫn giữ cô nàng lại? Bây giờ còn đích thân đưa cô nàng đi mua quần áo!
Thì ra, trong mắt Baekhyu , vẫn có cô gái được nhận sự đối đãi đặc biệt, chỉ cô ta bị coi là công cụ giải sầu, dùng xong có thể quẳng sang một bên!
Bao ảo tưởng của Bomi mấy hôm nay, đến giờ đã hoàn toàn bị dập nát.
Gương mặt vì tràn hận ý nên hơi nhăn nhó, cô ta đưa ngón tay run rẩy chỉ vào Baekhyun, "Byun Baekhyun, anh thật quá đáng! Tôi đợi xem! Xem anh sẽ có kết cục gì!"
Nói xong, cô ta nhét chiếc váy vào túi, rồi ném về phía Taeyeon.
"Không phải cô thích dùng đồ thừa của tôi sao? Được thôi, cái váy này bẩn đến thối hoắc rồi! Nhưng lại hợp với cô đấy, đem về mà mặc! Cái váy to thế này mới che đi được cả người dị dạng của cô! Cô...Không chừng sẽ có niềm vui bất ngờ đấy!" Từ cuối cùng gằn cực mạnh, như thể cô ta hận không day nổi mấy từ này lên mặt Taeyeon được vậy.
Nói xong, quý cô Yoon như đang dồn hết lòng tự tôn lại, đưa tay lau nước mắt trên mặt rồi xoay người, đẩy cửa rời đi.
Từ nhỏ, Taeyeon đã quen mặc quần áo cũ của người khác, thế nên liền khom lưng nhặt túi váy lên, chuẩn bị mang về.
Baekhyun lạnh lùng nói: "Ném đi, em định mặc thật hả?"
Taeyeon trừng mắt, nhỏ giọng: "Quần áo bẩn, giặt sạch sẽ là được. Còn người mà bẩn, phải đầu thai mới hết! Người cô ta dùng xong, tôi còn dùng hằng ngày được, sao quần áo lại không thể!"
Nếu là trước kia, lời "đại nghịch bất đạo" như vậy chắc chắn sẽ khiến sếp Byun nổi cơn thịnh nộ. Nhưng, đã lâu rồi Taeyeon không được thỏa sức tỏ thái độ như hôm nay.
Baekhyun vừa nghe thấy, trong mắt lại hiện lên vẻ vui mừng, "Nếu em thích, anh sẽ mua cho em."
"Không cần, cái váy này là cho YoonA, hôm đấy nó thử mãi nhưng vẫn không mua."
Biết là tặng cho cô bạn thân của cô, Baekhyun không dài dòng nữa, cầm chiếc váy được bao gói cẩn thận, đưa Taeyeon về biệt thự.
Chờ Taeyeon lên tầng, Baekhyun lại vội vàng đến công ty.
Taeyeon dựa vào cửa sổ, đưa mắt nhìn Baekhyun đi khuất, rồi liền đóng cửa phòng ngủ lại, mở túi váy ra rồi ném xuống đất, đặt mỗi chiếc váy màu cà phê lên giường. Cẩn thẩn kiểm tra túi váy, không phát hiện được gì, Taeyeon vẫn không từ bỏ ý định. Cô lại bắt đầu sờ từng góc vải một, cuối cùng, dưới tà váy, có một chỗ cưng cứng, hình như có người cố tình nhét thứ gì đó vào trong.
Taeyeon mở ra, lấy thứ trong đó, nắm chặt vào tay, rồi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Niềm vui bất ngờ này, cô rất thích! Vốn còn đang lo lắng không biết Bomi có phối hợp với mình hay không, xem ra, cô lo thừa rồi.
Phụ nữ mà, trời sinh là một chất độc chết người!
Nếu Bomi khách sáo, không chừng, kế hoạch của cô đã phá sản rồi.
Cho nên, hẳn là cô nên cảm ơn "anh trai" cô, cảm ơn anh ta đã đến tìm YoonA, cảm ơn anh ta đã nói lời lạnh nhạt với Bomi. Cũng phải cảm ơn ông trời đã để Bomi đến cửa hàng đó mua quần áo.
Phải biết rằng, sau khi viết tờ giấy đó cho HyunSeung, cô đã thả nó vào túi áo của mình.
Rốt cuộc là có nên đưa cho YoonA hay không, cô vẫn do dự. Baekhyun rất giỏi chơi đùa người khác, anh ta có thể lơ là để cho YoonA làm loa truyền thanh hộ cô sao?
Mà, một YoonA cẩu thả như vậy, sao có thể tránh được tai mắt của Baekhyun?
Sợ sẽ làm liên lụy đến cô nàng kia, sáng hôm đó, cô ôm nguyên tâm sự trong lòng, bàn tay đổ mồ hôi thấm ướt cả mảnh giấy.
Lúc cô nghe thấy nhân viên cửa hàng nói rằng chiếc váy là do Bomi đặt, trong lòng đã mừng như điên, thừa lúc đưa áo lên thử đã nhét mảnh giấy vào.
Kế tiếp, cô bất an chờ đợi, chỉ sợ Bomi không thấy, hoặc là thấy nhưng không đưa cho anh trai cô ta.
Mảnh giấy đó chính là cuộc sống của cô. Vốn định lừa Baekhyun đưa mình đến cửa hàng đó, làm ra vẻ tình cờ gặp HyunSeung, không ngờ tên họ Byun lại hăng hái đến thế, thật sự đưa mình đi.
Xem ra, HyunSeung rất biết tùy cơ ứng biến, nhất định là anh ta biết Baekhyun cũng đến, nên mới để em gái vào.
Có điều, như vậy cũng tốt. Càng là người thông minh thì lại càng không nghĩ ra: Thật ra, sơ xuất phát sinh ngay khi anh ta chớp mắt.
Chap 27
Baekhyun đã giải quyết hết xã giao và việc công ty trong một đêm, xử lý xong hết mới có thể yên tâm đưa Taeyeon ra nước ngoài được.
Lúc điện thoại đổ chuông, anh ta nhìn dãy số rồi lập tức bắt máy, vừa định nói mình bận nhưng lại thôi.
Đây không phải cuộc hẹn có thể chối được, người gọi điện là bố anh ta - Byun Jaehyun.
Con trai lớn không chịu nghe lời bố. Nếu không có chuyện quan trọng, Jaehyun cũng chẳng quấy rầy thằng con trai không mấy thân thiết.
Nhưng hôm nay, ông ta không thể không gọi cú điện thoại này, đơn giản vì người phụ nữ đột ngột xuất hiện trước mặt đây.
Kim So Jin giữ nguyên vẻ mặt giận dữ ngồi trong phòng trà, căm phẫn nhìn ông ta.
Jaehyun vẫn có vẻ bình tĩnh, cố gắng chuyển ánh mắt để không nhìn người phụ nữ tiều tụy với gương mặt in đậm dấu ấn năm tháng.
Còn nhớ mười năm trước, khi gặp người phụ nữ này, trên gương mặt ưu thương vẫn mơ hồ tìm thấy nét quyến rũ năm nào, nhưng bây giờ, một chút thương hại cũng tan thành mây khói theo dung nhan của bà. Thậm chí, ông ta còn hận bà, nếu không vì bà xuất hiện, mối quan hệ giữa ông ta và cậu con trai độc nhất cũng không rơi vào bế tắc như vậy!
"Không phải năm đó đã cho chồng cô tiền rồi sao? Sao giờ cô lại tìm đến đây? Người nhà cô đúng là lòng tham không đáy!"
Nhìn người đàn ông đã phá nửa đời còn lại của mình, bà nắm chặt hai tay. Đôi mắt đục hoen ướt chứa đầy những oán hận không nói được thành lời.
"Ông...Con ông đến quấy nhiễu con gái tôi!"
Jaehyun đang hút thuốc, nghe thế, điếu thuốc trong tay ông ta liền rụi vào quần, chẳng những xuyên thủng vải mà còn xuyên vào da thịt, khiến ông ta hít mạnh một hơi.
"Nó...Nó đến tìm con gái cô làm gì?"
Đôi môi So Jin run rẩy, nhưng bà không thể nào nói được chân tướng khiến người ta xấu hổ kia, rốt cuộc chỉ nức nở một tiếng: "Nó...Nó muốn làm bạn với Tae Tae!"
Một câu nói khiến đầu Jaehyun lập tức như muốn nổ tung, ông ta nhìn chằm chằm người phụ nữ đối diện, nghĩ ngợi một lúc, ánh mắt dần lạnh đi, "Không thể nào! Năm đó, thằng Baekie biết...Nhất định là con gái cô nhân lúc Baekie không nhận ra nên đã đến quyến rũ nó! Đúng là mẹ nào con nấy! Nhìn xem cô đã dạy được cái giống gì! Đúng là thối tha!"
Nghe thấy thế, hai mắt người phụ nữ hằn lên vài tia máu.
Hôm nay, vất vả lắm bà mới chuốc say được lão chồng ở nhà rồi lén đến đây. Đợi ngoài cửa hồi lâu, cuối cùng, bà cũng gặp được người đàn ông này. Nhiều năm qua, ông ta lấy danh nghĩa của công ty và làm từ thiện nên thỉnh thoảng có xuất hiện trên báo địa phương, tìm được ông ta, thật sự là rất dễ!
Mỗi lần nhìn thấy người đạo mạo trên trang báo, bà lại như loáng thoáng nghe thấy tiếng thở thô tục năm nào. Âm thanh ấy vẫn chập chờn trong những giấc mơ, quẩn quanh trong óc khiến bà bất giác nhớ lại câu chuyện kinh khủng năm đó...
Khi đó, trong huyện đầy rẫy những lời rèm pha. Ai cũng nói, con gái nhà họ Kim, sau khi đi dự tiệc cưới, lúc làm loạn động phòng đã chủ động theo ba thanh niên vào trong, cánh cửa khép lại, một lúc sau, cô nàng đầu bù tóc rối bước ra.
Sau đó, con trai chủ tịch huyện, cũng chính là Byun Jaehyun còn đắc ý nói với người ngoài, chỉ tốn ba trăm tệ, mỗi người một trăm đã chơi được hoa hậu trường Trung học.
Cũng có người hoài nghi tính chân thực trong lời nói ấy, vì con gái nhà họ Kim rất nhã nhặn lại chăm chỉ học hành, cho tới tận lúc đó vẫn chưa từng có bạn trai, huống chi là liếc mắt đưa tình. Người như vậy, sao có thể vì ba trăm vạn mà theo ba thằng con trai vào phòng?
Nhưng sự tình không liên quan đến họ, hơn nữa lại dây đến cả con trai quan lớn, tốt nhất là không tham gia. Chỉ có vài người là mặt mày hớn hở thảo luận về một đêm trăng gió đó, căn bản là không có ai chịu đứng ra trợ giúp cô gái đáng thương bị chuốc say kia.
Hôm đó, lúc Kim So Jin được thả ra, giữa hai chân vẫn dính máu. Cô gái vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy, cô đi bộ đến đập nước của huyện, leo lên đập, nhắm mắt chuẩn bị lao mình xuống nước, dùng dòng nước kia tẩy uế cho mình.
Nếu lao đầu xuống, sẽ tốt thế nào? Nhưng cô bị anh trai cản lại.
Một bàn tay rắn đinh tát vào mặt cô, "Mày ngu thế! Để thằng ranh Jaehyun kia chơi thế là xong sao! Đi! Đi tìm nó! Bắt nó cưới mày về nhà!"
Vì vậy, anh trai cô đến cửa nhà chủ tịch huyện ầm ĩ một trận, nhưng chỉ một cú điện thoại của ông ta đã gọi được cả đám công an đến lôi cổ anh trai cô đi. Nghe chị dâu nói, anh trai bị đánh trong đồn công an. So Jin lo sợ, lại phải đến trước mặt tên súc sinh kia cầu xin.
Jaehyun vẫn nhớ mùi vị của đêm đó, nghĩ đến dáng vẻ cô gái khóc lóc kêu xin dưới thân mình, dục hỏa bốc lên, hắn lại ra giá rẻ mạt đòi lên giường với cô mấy lần trong một khách sạn nhỏ.
Lúc anh trai được thả ra, cô mới phát hiện, mình đã hoài thai nghiệt chủng của hắn! Nhưng anh trai cô không cho cô phá thai, còn hỉ hả nói cứ sinh đứa nhỏ ra, để xem nhà họ Byun có nhận hay không!
Bản thân hồ đồ, đến khi sinh con ra, nhìn anh trai bế đứa bé đến nhà họ Byun, cô mới vỡ lẽ. Thì ra, anh trai coi cô là con gà đẻ trứng để gã đòi tiền nhà họ Byun.
Người phụ nữ yếu đuối ngắm nhìn con, nhìn đứa con gái thơm tho còn đang mút tay, đôi mắt to tròn đen nhánh, cái miệng i a với mình. Lòng cô dịu đi, nếu như cô chết, đứa nhỏ sẽ sống thế nào với ông anh trai và bà chị dâu bạc tình này đây?
Vì vậy, cô bất chấp những lời thóa mạ mà nghỉ học ở nhà, một mình nuôi con. Ngay sau khi nhà họ Byun biết mình lên chức, họ liền vội vàng bỏ đi nơi khác biệt tăm biệt tích. Vì đứa con gái đang dần lớn lên, không muốn đứa nhỏ chịu tiếng xấu, cô đồng ý gả cho Do Kyung Soo.
Hôm nay, người phụ nữ ấy có một cô con gái ngoan ngoãn, xinh đẹp, còn gì chưa thỏa mãn nữa. Về phần ông chồng cục cằn kia, đàn ông đều thế mà...Ngoại trừ...ông ấy. Nhưng cuộc sống vẫn luôn có những cơn mộng đẹp bị lãng quên, không nhìn về tương lai u tối mới có thể buông xuôi được.
Hận cũ tích tụ, bị người đàn ông này sỉ nhục, bà hận đến mức không thể giết chết lão. Không biết một con dao gọt hoa quả được bà lấy từ đâu ra, lập tức, bóng dáng nhỏ gầy điên cuồng lao về phía người đàn ông.
"Giết hắn! Giết cả con hắn nữa! Chỉ có thế mới cứu được Tae Tae!" Mấy ngày trằn trọc, rốt cuộc hóa thành ý nghĩ điên cuồng này.
Lúc còn trẻ, Byun Jaehyun đã từng được huấn luyện tại trường cảnh sát, trước khi vào thương giới đã có mấy năm làm cảnh sát ngoài biên chế. Ở quê đã nổi danh côn đồ, cho dù có phát đạt, cũng vẫn giữ được sức lực năm nào.
Nhìn người phụ nữ đột ngột xông đến, ông ta không phản ứng kịp. Con dao cắm thẳng vào bụng ông ta, dòng máu tươi lập tức trào ra từ miệng vết đâm.
Jaehyun cố chịu đựng, đẩy người đàn bà điên ra rồi đạp một cái. Cơ thể gầy gò của So Jin văng ra, đập vào cửa, rồi bà bất tỉnh luôn.
Jaehyun nhăn nhó nhìn người đàn bà mang đến phiền toái. Nếu không phải vì rút dao ra sẽ phun nhiều máu hơn, ông ta thật sự muốn rút lấy con dao, đâm vào bụng người kia vài nhát!
Ông ta gọi điện cho con trai trước, sau đó gọi 120. Nghĩ ngợi một hồi, ông ta lại gọi điện cho con trai, kể tóm tắt tình huống, dặn anh ta cố gắng không để lộ ra ngoài.
Lúc Baekhyun chạy đến, gương mặt Jaehyun đã trắng bệch, ông ta được đưa lên xe cấp cứu. Baekhyun nhìn qua nhìn lại vài lần, thấy ông ta chưa bất tỉnh, vẫn còn kêu đau với y tá, vì vậy anh ta cũng không lên xe cùng mà mở cửa phòng bên cạnh ra. Anh ta thấy bà Kim bị trói trong góc phòng trà.
Viên quản lý của phòng trà đi tới, nhỏ giọng nói: "Làm sao bây giờ? Byun tổng, chú Byun không cho báo cảnh sát!"
Baekhyun gật đầu. Cũng phải, người đàn ông trọng danh dự như vậy, ngay cả khi đi lăng nhăng bên ngoài để rồi mắc bệnh cũng nhất quyết đổ tội lên đầu vợ, sao có thể để cho một người đàn bà khác làm tổn hại đến uy thế gia tộc?
Anh ta thản nhiên nói: "Để tôi xử lý, các anh đi ra ngoài đi."
Baekhyun đỡ người phụ nữ kia lên ghế salon, rồi rót một cốc nước cho bà uống.
Tất cả sự dũng cảm của Kim So Jin đã dồn vào một nhát đâm kia. Lúc bị trói, bà vẫn mơ hồ thấy được cảm giác cầm dao đâm vào người đàn ông kia. Nó thật giống như lúc thái thịt, nhưng...thịt trong những bữa ăn không nhiều máu như vậy...Nghĩ đến chuyện mình giết người, So Jin bật khóc nức nở.
"Bố tôi, chắc là không sao đâu, bà tỉnh táo một chút đi."
So Jin nhìn chằm chằm, sau đó lẩm bẩm: "Không được! Tôi phải giết lão ta, tôi còn muốn giết cậu nữa, các người...các người là hai cha con khốn nạn! Tôi muốn giết các người!"
Baekhyun cau mày, nhìn vào người phụ nữ như bị tâm thần. Anh ta trầm ngâm một lúc rồi mới nói: "Taeyeon không phải là em gái tôi."
So Jin chậm rãi mở to hai mắt.
"Một tuần trước, tôi đã lấy nước bọt của Tae Tae và bàn chải răng bố tôi dùng đem đi xét nghiệm rồi, kết quả là gen không tương thích. Không phải năm đó, còn có hai người khác lên giường với bà sao? Hiển nhiên, cô ấy không phải là con gái của bố tôi."
So Jin nghe ra sự khinh miệt trong lời nói đó. Chắc chắn Baekhyun nghe rõ ràng từ bố và ông nội anh ta, rằng bà không biết liêm sỉ, vì tiền mà quyến rũ đàn ông. Khả năng hẩy bỏ nước bẩn của nhà họ Byun vốn rất cao, bà không biết liệu người thanh niên này phân biệt được gì.
Nhưng nghe nói vậy, bà thoáng thả lỏng, song lại ngẩng đầu, nghẹn ngào nói: "Cho dù hai đứa không phải anh em, tôi cũng không cho hai đứa được ở bên nhau! Bố cậu...là đồ cầm thú! Lão ta không xứng đáng làm bố chồng của con gái tôi!"
Đột nhiên, Baekhyun tóm lấy hai vai bà Kim, bắt bà phải nhìn thẳng vào hai mắt mình, "Tôi và Tae Tae là mối tình đầu của nhau! Điều này, năm ấy mọi người đều biết! Nhưng chỉ vì chuyện thối nát của các người mà chúng tôi phải rời xa nhau! Năm đó, bà nói gì với cô ấy? Tại sao cô ấy lại hoàn toàn quên tôi? Bà có tư cách gì mà nói không cho phép! Bà nghe đây, tôi muốn bà là mẹ vợ tôi! Nếu bà tiếp tục gây rối, tôi nhất định sẽ xử lý bà!"
Ánh mắt anh ta như lưỡi dao xuyên thấu tim bà Kim. Bà biết chàng trai này từ nhỏ đã có điểm khác người, ánh mắt nhìn người khác cũng luôn hung dữ, hơn nữa...cũng giống như năm đó...Anh ta nói là sẽ làm được!
"Năm đấy hai đứa bao nhiêu tuổi? Nhỏ như thế, sao nhớ ra được? Nó quên cậu, cậu cũng nên quên nó đi. Cậu ưu tú như vậy, con gái thích cậu ít sao? Tại sao cậu cứ sống chết quấn lấy nó?" Bà Kim cứ nghĩ đến quan hệ lằng nhằng đó là lại nghẹn ngào.
Làm cho So Jin ổn định lại cũng không tốn của Baekhyun nhiều thời gian.
Anh ta gọi taxi đưa bà về nhà, sau đó vào ngồi trong phòng trà, trầm ngâm một hồi lâu. Đứng dậy vào nhà vệ sinh, anh ta móc tờ kết quả xét nghiệm từ trong túi ra.
Nhìn tờ kết quả xét nghiệm, Baekhyun cười đến chua chát. Nếu như...nếu như lời anh ta vừa nói là sự thật thì tốt biết bao!
Trái tim bị giày vò đau đớn, lúc nhìn thấy kết quả, anh ta vẫn có thể bình tĩnh gấp gọn gàng rồi nhét vào túi áo.
Mà bây giờ, kết quả ADN tương thích đến 99% khiến vẻ bình tĩnh của anh ta vỡ vụn tan nát. Anh ta ném tờ giấy vào bồn cầu, xả nước sạch sẽ.
Anh ta lại mở một tờ giấy có kết quả như ý ra, vì nó mà anh ta đã phải gửi không ít tâm ý cho viện trưởng Hwang của bệnh viện.
Nếu sự thật như thế này, vậy thì mọi tội lỗi, cứ để anh ta gánh chịu đi!
Anh ta đi ra khỏi phòng trà, chiếc lá phong đỏ rơi xuống bên chân. Mùa thu đã đến, con đường thẳng tắp dày sắc rực rỡ của lá phong. Những chiếc lá đỏ tươi còn chưa kịp phô diễn vẻ đẹp của mình đã bị dòng xe cộ nghiến nát, cuốn vào vũng bùn lầy sau mưa.
Anh ta khom lưng nhặt một phiến lá, đặt vào lòng bàn tay.
Trong trí nhớ, có người cầm phiến lá xấu như thế này, loay hoay xé thành một hình trái tim đỏ thắm, mặt dày giơ lên trước mặt anh ta, "Chó ghẻ! Tặng anh này! Quà sinh nhật! Em tự làm đấy, không được phép vứt bỏ!"
Khi đó, anh ta tỏ vẻ khinh thường và nhận lấy, sau khi buông mấy câu đùa cợt, lại cẩn thận kẹp nó vào giữa quyển vở của mình.
Cái đầu nhỏ nhắn đó tựa vào vai anh ta, cô vừa nhìn anh ta vừa cười khanh khách, vẻ mặt như muốn nói - "Bắt được anh rồi!", nụ cười tinh nghịch mãi không dứt...Lúc ấy, chính anh ta cũng cười, cho dù những phiến lá đỏ trong rừng vẫn táp tán loạn vào người. Từ năm biệt ly đó đến nay, cảnh còn người mất, anh ta...hình như không còn cười vui vẻ như vậy nữa...
●•●
Thanks fir reading ♡
Các bạn nhớ Vote ủng hộ mình nhé ♡
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com