Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 02

Tiếng động cơ ầm ầm vang lên như bóp nghẹt tiến lại gần, một thân xe màu bạc chạy tới làm cho trợ lý vừa định mở cửa đi mua cà phê cho đoàn phim giật mình hoảng sợ, bên trong xe là một chàng trai mặc áo khoác da màu đen, áo lót sơ mi trắng phẳng phiu, khóe miệng như cười như không làm người khác muốn mù.

"Xin hỏi Ngô Thế Huân có bên trong không?"

Tiểu trợ lý nhìn chàng trai kia chủ động hỏi chuyện mình, có chút thẫn thờ, ngây người gật gật đầu.

Biên Bá Hiền đưa tay tháo kính râm xuống cười rộ, đôi mắt trong suốt, khóe miệng cong lên, giọng nói trong trẻo làm người khác rất thoải mái, "Ngô ảnh đế không thích uống đắng, giúp cậu ta mua một ly trà sữa chocolate, có thể tránh chút sự cố ngoài mong đợi."

Đưa tay thuận tiện giúp tiểu trợ lý vén tóc, Biên Bá Hiền cười rồi mở cửa đi vào, để lại tiểu trợ lý đứng đó ngây ngốc nhìn bóng dáng cậu đi mà mặt đỏ gấc.

Đi vào, bên trong đang bận rộn quay phim, Biên Bá Hiền đánh giá xung quanh một chút, đột nhiên chỗ nào đó đập vào tầm nhìn, mắt thoáng nhíu lại, cười khẽ một cái rồi đi đến.

Lộc Hàm hình như chuộng những bộ quần áo có màu sắc tối màu, không, phải nói là Ngô Thế Huân thích Lộc Hàm mặc như thế nào thì anh sẽ mặc như thế ấy. Chiếc áo len màu vàng nhạt không đẹp đẽ gì thế nhưng khi Lộc Hàm mặc vào không hề phản cảm. Biên Bá Hiền vừa đi ngang qua liền nhìn thấy, quả nhiên, Ngô Thế Huân ngồi một bên như quý phi, chẳng khác gì con cáo trong mùa đông, cuốn kịch bản vừa rồi nằm trên thảm giờ đã trong tay.

Biên Bá Hiền thuận tay vỗ vào ót Ngô Thế Huân một cái, thảy chùm chìa khóa vào ngực cậu ta, "Hầy anh nói chứ, cậu làm gì mà nóng ruột muốn anh đến đưa chìa khóa gấp vậy, thì ra trong chốc nữa để anh yểm trợ đêm thanh xuân của hai người, đúng không?"

Lộc Hàm lấy chìa khóa trên người Ngô Thế Huân để qua một bên, lại tiếp tục cúi đầu gắn tai nghe nghe lại ca khúc sắp sửa phát hành của mình. Ngô Thế Huân cong mắt cười với Biên Bá Hiền đang vươn móng vuốt quơ loạn xạ, không nhúc nhích đưa tay về, "Không phải gần đây thấy anh đang nhàn rỗi à, em đang tìm việc làm cho anh thôi."

"Thật cảm ơn ngài Ngô!" Biên Bá Hiền cười lạnh một tiếng, kéo ghế dựa lại ngồi xuống, chà xát ngón tay rồi nhìn quanh bốn phía, "Anh nói này, khi nào mà tổ quay phim của ảnh đế cậu keo kiệt như vậy, cái chỗ quay lạnh như thế, cậu có thể không nổi giận với người ở đây đúng là hiếm thấy."

Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn Biên Bá Hiền một cái, Biên Bá Hiền sờ sờ mũi có chút nghi ngờ, quay đầu nhìn Ngô Thế Huân thì thấy cậu ta đang cười xấu xa, "Đây là MV mới của Tiểu Lộc."

...... Sao không nói sớm.......

Biên Bá Hiền có chút lấy lòng theo sát Lộc Hàm cười cười, "Cũng được lắm, vừa nhìn đã biết nam chính vì bị tình yêu tổn thương sâu nặng đến nản chí, rất hợp với Thế Huân mặt lạnh, một bản tình ca đau thương, khi phát hành nhất định sẽ bán chạy."

Lộc Hàm tháo tai nghe ra, dựa lưng vào ghế, "Là một bài hát đầy cảm hứng về Altman đánh ngã con quái thú."

...... Lại không chịu nói sớm.

Xem vẻ mặt Biên Bá Hiền như mới vừa ăn trái đắng, Ngô Thế Huân cười đến không nhịn được, cho tới khi Biên Bá Hiền hung hăng trừng thì cậu ta mới chịu dừng lại, còn khoát tay, "Không đùa anh nữa, trong chốc lát anh còn làm bức bình phong giúp tụi em, diễn viên chính của MV đến giờ còn chưa xuất hiện, em với Lộc Hàm vẫn chưa được đi." Nói xong Ngô Thế Huân hình như còn nghĩ đến chuyện gì đó, nhìn về phía Biên Bá Hiền, "Nói, chuyện ở Đông khu như thế nào?"

Biên Bá Hiền có chút ngạc nhiên, "Làm sao cậu biết được?"

"Lần trước em đi tìm anh, nghe Cố Tiêu Chính đang quở trách Lâm Thất, thuận tiện nghe được vài câu, không có gì to tát chứ, anh cũng chỉ mới vừa về nước thôi."

Biên Bá Hiền ngồi dựa qua một bên, tóc mái hơi hơi che khuất ánh mắt, ngón tay xinh đẹp nghịch đồ bật lửa, khóe miệng nhếch lên, không nói chuyện.

Ngô Thế Huân nhắc tới làm Biên Bá Hiền nhớ đến chuyện ngày hôm đó.

Phác Xán Liệt nói xong câu kia, cậu giương mắt lên liền đụng phải ánh mắt xinh đẹp mang ý cười của hắn, đôi mắt hoa đào như nước làm người khác không nhìn thấu được.

Biên Bá Hiền choáng váng chớp mắt một cái, sau đó trưng ra khuôn mặt vị công tử, không vội cũng không giận, "Không nghĩ tới một cái hôn của tôi đáng giá như vậy? Nếu tôi nhớ không lầm thì tôi đây chỉ gặp mặt ngài Phác có một lần, cũng không nên nói ngài nhất kiến chung tình với tôi."

Phác Xán Liệt cười, càng dựa sát vào người Biên Bá Hiền, chóp mũi đụng vào nhau vô cùng thân mật cọ tới cọ lui, giọng nói trầm thấp vờn quanh, "Nếu nói tôi thích cậu, hay là dùng từ nảy lòng tham hơn đi."

Biên Bá Hiền không trốn tránh, nghe lời nói khiêu khích của Phác Xán Liệt, khóe miệng cong lên, đưa ngón tay vẽ vẽ lên cằm hắn, bỗng chốc nắm chặt lấy kéo quay về phía mình, nghênh đón đôi môi đè ép.

"Đây chính là anh nói, toàn bộ Đông khu."

"Anh! Anh!Anh Bá Hiền!"

Biên Bá Hiền tay run lên bị đồ bật lửa làm phỏng, xuýt xoa một tiếng, hồi phục lại tinh thần nhìn Ngô Thế Huân, "Làm sao vậy?"

"Em phải hỏi anh làm sao vậy mới đúng, tự dưng im bặt, lại phiền cái gì sao, anh nói với Lộc Hàm, xem anh ấy có thể giúp anh hay không."

Lộc Hàm trắng mắt liếc Ngô Thế Huân, "Em cho rằng anh là bát tiên quá hải* à!"

(Bát tiên quá hải: tám vị thần bất tử, mọi người nói như một phép ẩn dụ cho những người tạo ra phép lạ dựa trên khả năng đặc biệt của họ |cr: baike| )

Ngô Thế Huân cười hì hì với Lộc Hàm, Biên Bá Hiền khoát tay áo, "Không có việc gì, chuyện ở đông khu vốn không có gì hết, Phác Xán Liệt chịu buông bỏ rồi."

"Xán Liệt?" Lộc Hàm hết sức kinh ngạc nhìn Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền gật đầu.

Lộc Hàm đột nhiên ha ha cười, càng lúc càng dữ dội hơn, "Cậu ta... Ha ha ha... Cậu ta... Cậu ta nói Đông khu về sau không làm phiền cậu nữa sao?"

"Ừ."

Lộc Hàm lại cười đến ngã vào người Ngô Thế Huân, cả tổ nhân viên chụp ảnh cho đến bây giờ còn chưa thấy Lộc Hàm cười quá như vậy, mọi ánh mắt đều liếc qua phía này. Một lát sau, Lộc Hàm mới ngưng lại.

"Biên Bá Hiền ơi Biên Bá Hiền, tôi nghĩ cậu thông minh lắm, thế cậu cho rằng hiện giờ Phác Xán Liệt đang làm gì?"

Biên Bá Hiền nắm chặt tay, "Hắn ta không phải bị cha hắn điều đi Cục cảnh sát rồi sao?"

"Ha ha, so với tính tình của cậu ta mà có thể ư!? Cái gì mà điều đi Cục cảnh sát chứ, sớm đã không còn làm nữa rồi!"

"Mẹ nó." Biên Bá Hiền thầm mắng một tiếng, thế mà cậu còn thấy Phác Xán Liệt mặc cảnh phục rất được nữa chứ. Cái tên chết tiệt kia, còn dám tính toán trên đầu lão tử.

Lộc hàm cười lắc đầu, "Thú vị nha~ thú vị nha. Nhưng mà Biên Bá Hiền, nếu Phác Xán Liệt đã mở miệng nói với cậu như vậy thì cũng không cần phải lo lắng, gần đây sẽ không có kẻ Bạch đạo ở Đông khu tìm cậu gây phiền phức đâu. Thế nhưng..."

"Ha ha ha, cậu vẫn nên lo cho bản thân đi, bị Phác Xán Liệt nhắm trúng rồi, kết cục không mấy tốt đẹp." Dáng vẻ Lộc Hàm như đang xem một vở kịch thú vị.

Ngô Thế Huân nghe có chút sốt ruột, vừa muốn mở miệng nói gì đó đã bị Biên Bá Hiền đè lại.

Biên Bá Hiền rít một hơi thuốc, híp mắt lại, nhả ra làn khói, trong mờ khói không thể thấy được tình tự nơi đáy mắt, nhìn Lộc Hàm mở miệng nói, "Không biết Ngô Thế Huân có nói qua với anh chưa, người có chủ ý với tôi, chưa từng có kết cục tốt."

Phác Xán Liệt vừa mới bước vào Mị Sắc đã nghe được một tiếng ca trong trẻo, so với giọng Lộc Hàm dày hơn một chút, cao hơn một chút, gần như có tình cảm và thuần thục hơn.

Hắn nhìn lên sân khấu, chỉ thấy một cậu trai tóc đen mềm mại, áo sơ mi trắng mặc tùy ý rộng thùng thình trên người, mở hai cúc, bộ dạng lười nhác, hai mắt hơi hơi nhắm lại, hai tay cầm lấy micro, ánh sáng chiếu rọi lên người rất giống một người trong mộng.

À thật xin lỗi, Phác Xán Liệt bình thường không phải là người lập dị, nhưng hắn cảm thấy khi hắn nhìn được hình ảnh này lòng tham lại nảy lên một ít.

Tùy tiện tìm một chỗ trên chiếc ghế dài ngồi xuống, nghe Biên Bá Hiền hát.

Nếu không biết thân phận của Biên Bá Hiền thì nhất định sẽ tưởng người này là một ca sĩ nhỏ thanh thuần, nói không chừng Phác đại thiếu sẽ vui vẻ bế tiểu Thiên vương này đi ra, nhưng mà người trước mắt...

Phác Xán Liệt nhớ tới cảnh ngày đó ở cảnh cục, người này rõ ràng bị bức bách nhưng không một chút hoang mang, bá đạo lại cường ngạnh cướp quyền chủ động, cuối cùng lại đem hắn đặt trên mặt thủy tinh, bắt đầu một nụ hôn nóng bỏng. Thực ra có nửa phần do mệt vì đói, giống như một con thú nhỏ giương nanh múa vuốt. Mà lúc này đây là một Biên Bá Hiền tỉnh táo, nhưng Phác Xán Liệt không tự chủ được nghĩ đến một Biên Bá Hiền mơ hồ mê man kia.

Người làm cho Phác Xán Liệt hắn hứng thú không nhiều, người làm hắn nhớ kỹ càng ít, nhưng hắn chỉ nhớ mỗi đêm đen hôm ấy, ở ngã tư đường không người...

"Con mẹ nó sao lại là anh nữa! Âm hồn bất tán!" Âm thanh quen thuộc kéo Phác Xán Liệt từ cõi thần tiên trở lại, thấy Biên Bá Hiền tức giận ngồi xuống.

Phác Xán Liệt nhìn người trước mắt, khi nãy ngọn đèn soi rọi trên người rõ ràng là một thiên sứ sạch sẽ, bây giờ thì một tay cầm bia uống, còn không kiên nhẫn ghét bỏ nhìn hắn.

Phác Xán Liệt chép miệng, hai tay giao nhau đặt sau đầu, đôi mắt hoa đào nửa nhìn Biên Bá Hiền, "Rành rành mấy hôm trước còn là một chú mèo hoang nhiệt tình, bây giờ thì lại lãnh diễm tựa núi băng. Đã hôn rồi còn không chịu trách nhiệm ư."

"A! Phác Nhị gia, không lẽ tôi còn phải cảm ơn anh mặc cái bộ cảnh phục đó chạy tới Tây khu chỉnh tôi, lúc này đừng nói một cái hôn, anh để tôi ngủ cùng với anh, mới xứng cho anh vì đã nhọc lòng đi tìm bộ cảnh phục!"

Phác Xán Liệt nhíu mày, "Ngô Thế Huân nói với cậu? Không đúng, cậu ta sao lại biết được. Kia... cậu tình cờ gặp Lộc Hàm?"

Biên Bá Hiền cười lạnh một tiếng, không nói chuyện, bật lửa châm điếu thuốc.

Phác Xán Liệt nhíu nhíu mày, chẳng qua là cố tình, thấp giọng nói, "Biên Bá Hiền, cậu là đem chủ ý đánh lên người tôi, hay cậu là hòa thượng thanh tâm hỏa dục, đây là điểm mấu chốt của tôi."

"A." Biên Bá Hiền phun ra một ngụm khói, "Anh tính cái gì đây."

"Biên Bá Hiền, trước mắt cậu là người của tôi."

Biên Bá Hiền đứng lên, hoàn toàn mất kiên nhẫn, vẫy tay, bỏ qua Phác Xán Liệt một bên, "Phác thiếu gia, vậy khi nào tôi là quỷ đi. Nghĩ muốn tìm người để chơi đùa sao. Ừm, bên kia rẽ trái, trong phòng đầy gái đẹp trai gầy, thanh thuần cuồng dã, hậu cung ba nghìn người đẹp tùy anh lựa chọn. Biên Bá Hiền tôi không phải là người kiên nhẫn, đừng có ở chỗ này đòi hỏi những chuyện mất mặt nữa."

Biên Bá Hiền nhả một ngụm khói tắt điếu thuốc, cầm áo khoác đi ra ngoài.

Phác Xán Liệt nhìn theo bóng dáng Biên Bá Hiền, nở nụ cười, "Thật sự là trả đũa, Biên Bá Hiền, cậu trước trêu ghẹo tôi, nhưng kết thúc không phải là do cậu định đoạt, như thế mới là công bằng."

"Tôi nói, không phải mấy ngày trước không phải cậu phàn nàn bắt tôi che giấu sao? Mấy ngày nay bị gì mà chạy đến chỗ tôi, tôi quay MV ổ chỗ lạnh như thế, còn cậu nhàn rỗi đến vậy? Mẹ kế của cậu gần đây không làm phiền cậu nữa à?" Ngô Thế Huân nhịn không nổi buông kịch bản xuống nhìn Biên Bá Hiền ngồi bên cạnh cậu ta.

Biên Bá Hiền theo bản năng sờ sờ điếu thuốc, đột nhiên nhớ ra đây là phòng thu, lại buông trở ra, kiếm viên kẹo sữa bỏ vào miệng, ứng phó mập mờ không rõ nói, "Chỗ này của cậu yên tĩnh như vậy, cho anh ở lại vài ngày đi."

Ngô Thế Huân trắng trợn mắt, lắc lắc đầu, cầm lại tờ kịch bản, "Em thấy đã vài ngày em với Lộc Hàm không làm gì hết, anh còn đòi ở đây. Chỗ nào anh cũng ở lại vài ngày, nếu Lộc Hàm không cấm, anh có thể đến nhà em ngủ. Coi như là chạy nạn."

Tạm dừng một chút, Ngô Thế Huân dường như nghĩ ra gì đó, mắt không có ý tốt đảo một vòng, "Nè! Em nói chứ, anh đang trốn ai à?"

Biên Bá Hiền lờ đi không thèm nói.

Lúc này một trận ồn ào ngoài cửa truyền đến, một chiếc xe chở hàng màu trắng loại nhỏ đang tiến vào, dừng trước cửa, động tác của người trong xe rất nhanh nhảy xuống, mở thùng xe ra, trước sự há hốc của mọi người bắt đầu bố trí.

Tiệc đứng nóng hầm hập, lại còn có máy pha cà phê, thậm chí còn có ánh mặt trời nhỏ làm cả phòng thu lạnh lẽo biến thành ấm áp đầy ánh sáng.

Quả nhiên, còn có chiếc thể thao màu đen đang đậu bên ngoài, Phác Xán Liệt mặc áo bành tô màu hồng cánh sen, bên trong mặc chiếc áo sơ mi đen, thật phong độ bước vào.

Lộc Hàm tạm dừng cuộc trò chuyện với đạo diễn, nghi hoặc nhìn về Phác Xán Liệt đang đi đến, "Cậu làm cái quỷ gì vậy?"

Phác Xán Liệt cười tủm tỉm nhìn anh, "Sao hả, một mình anh chuyên tâm luyện tập album, anh em tốt như thế nào mà không giúp một tay chứ."

Không đợi Lộc Hàm nói, Phác Xán Liệt đã nâng chân đi đến chỗ người ngồi góc sáng sủa. Lộc Hàm ở phía sau âm thầm chửi má nó, cậu đây là tạo bữa tiệc cho tôi sao, còn không phải là đau lòng tiểu tình nhân của mình à!

Ngô Thế Huân nhìn dáng vẻ ngang nhiên của Phác Xán Liệt, gương mặt kéo ra một nụ cười, lại thấy Biên Bá Hiền bên cạnh đang âm trầm, tựa hồ có thể thấy mây đen đang quẩn quanh trên đầu, khói đang lượn lờ.

Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm người đang đi đến trước mặt mình, nhìn tên ngụy quân tử đôi mắt đào hoa cười đến nước gợn lưu chuyển.

"Tôi nghe Lộc Hàm nói cậu ghét ở chỗ lạnh?"

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com