Bạn Học Lãng Mạn - KaiBaek
Nguyên tác: Đồng nghiệp lãng mạn
Tác giả: Hoàng Anh Tú
Editor: Yingmi
Pairing: KaiBaek
NOTE: đây là truyện ngắn rất hay của nhà văn Hoàng Anh Tú, tác giả Việt Nam. Đương nhiên vì mình chưa xin được bản quyền nên mong rằng đừng bạn nào mang ra khỏi wattpad hay wordpress của mình nhé.
~~~ Tối qua vừa có một người bạn muốn làm bạn học lãng mạn của tôi :/ eotteokke ~~~
Enjoy <3~
1. Chia tay. Người ta nói gọn lỏn. Nhưng Bạch Hiền biết người ta nói vậy chỉ để chạy trốn câu hỏi của Bạch Hiền. Thực ra thì đâu cần phải thế đâu. Lý do ư? Đôi khi vớ đại một lý do nào đó từ hàng chục cuộc chia tay giữa những người trẻ với nhau, thay tên hai đứa vào là xong. Là xong. Đôi mắt người ta quay đi khi Bạch Hiền nhìn. Ừ thì chia tay. Bạch Hiền khẽ mỉm cười (không chắc có giống nụ cười không nữa) rồi nhẹ nhàng quay gót.
2. Vật vờ nằm gục trên bàn chờ hết tiết, cậu bạn bàn bên đi qua quảng cho cuốn "28 ngày để quên đi một người", Bạch Hiền vồ lấy. Cần quá cho lúc này. Đọc ngốn ngấu. Anh Nghệ Hưng gọi điện:
- Thế nào? Vẫn còn đủ bình tĩnh chứ em?
- Yên tâm, anh, em ổn!
Ba chi khơ vài câu rồi cúp máy. Thấy miệng nhạt khủng khiếp. Muốn ăn một cái gì đó. Bất kể gì cũng được. Xuống phố. Lang thang một lúc bỗng thấy mình ở hàng bánh Hotteok. Ở đây, chỉ mấy hôm trước thôi, hai đứa còn xuýt xoa chuyền tay nhau cặp bánh nhân mật ong ngọt lịm... Lại thở dài. Thôi chẳng vào nữa. Cứ lang thang vòng vèo. Thấy gió cứ lạnh buốt cả ngực. Người ta không còn để che gió cho mình nữa. Cứ miên man nghĩ. Rồi tạt vào một quán cà phê không tên nào đó. Gọi một mocktail bạc hà cho sự ám ảnh và một trà chanh mật ong cho mình. Chỉ nói thế thôi, có quên được đâu. Lướt tay trên phím điện thoại, tra danh bạ dài ngoằng để tìm kiếm một hơi ấm bạn bè.
3. Bài tập những ngày sau nghỉ đông dồn đống lên, Bạch Hiền vắt chân lên cổ để chạy. Chỉ ước chiều nay về, con đường đừng giở chứng nữa. Hôm qua vừa thấy người ta với một người mới.
"Người đi yêu nhanh như tên.
Thì em, em chớ muộn phiền làm chi".
Anh Nghệ Hưng vừa nhắn cho cái tin đó. Nguôi đi một chút nhưng vẫn dằng dặc nỗi buồn. Không trách, chẳng giận, đâu có hờn nhưng buồn thì có. Mênh mang.
Cắm cúi làm nốt một loạt handouts tồn đọng. Ngẩng mặt lên đã 6h chiều. Vẫn chẳng muốn về. Thư viện vắng tanh. Điện thoại di động chỉ còn một vạch pin. Cố tình vậy để chỉ đón một cuộc gọi gần nhất và không đủ để gọi cho người ta. Nhưng thôi, cũng phải về thôi. Cậu bạn học vẫn cắm cúi làm bên kia. Ừ nhỉ, tại sao không? Bèn:
- Mặt Than, cà phê không?
Cậu bé bạn học nước da ngăm ngăm có nickname là "Mặt Than" kém Bạch Hiền hai tuổi, nhưng học cùng lớp môn sáng tác và thẩm âm. Nhỏ tuổi mà gương mặt nam tính, da ngăm bánh mật, không hề xấu nhưng Bạch Hiền cứ thích gọi Mặt Than. Ngoài cậu ra chắc cũng chả ai kêu nhóc con này như vậy. Nhóc ngẩng đầu lên:
- Thì đi! Bồ đâu rồi mà rủ em?
Bạch Hiền nhún vai:
- Sọt rác rồi.
Hai đứa đèo nhau đi lòng vòng nói đủ thứ chuyện dở hơi cám hấp đủ để cười. Đủ để bật cười. Mãi mới chui vào một quán cà phê. Nhóc nói:
- Hy vọng quán này anh với X-Man chưa vào!
Bạch Hiền tròn mắt:
- X-Man nào?
Nó phớ lớ cười:
- Ex ý! Người yêu cũ ý! Thuật ngữ "Tim học" gọi là X-Man, hiểu chưa?
Bạch Hiền bật cười. X-man! X-man! Vèo một cái đã thành X-man.
Khi nhóc đang nói huyên thuyên, Bạch Hiền chúi vào đọc một bài bói tuần trên một tờ báo. Xem tuần này của mình xong, lại liếc sang tuần này của người ta. Thấy ghi "Tuần này của những người thuộc Nhân Mã rất ổn. Công việc và tình yêu đều thuận lợi..." Vậy là OK rồi. Bạch Hiền quay qua nhóc:
- Mặt Than vừa nói cái gì cơ?
4. Tụi bạn bảo "Có vẻ như vết thương lòng đang lên da non nên Bạch Hiền cứ nhấp nhổm. Nhớ đừng gãi mà rách da non. Tình xưa nghĩa cũ thì nhớ nhung 1 2 3 4 là cùng, lên 5 6 7 là dở, mà 8 9 thì tệ. 10 thì đáng ăn đấm" Bạch Hiền cười như mếu. Mấy hôm rồi cứ đứng chờ trước cổng cho đến khi thấy phòng người ta sáng đèn mới về. Đã thế lại còn gửi e-mail và tin nhắn cho người ta. Cuối e-mail và tin nhắn luôn là ba chữ D.N.R – quy ước chỉ hai đứa hiểu: Do not reply, đừng nhắn lại. Bạch Hiền thực sự không muốn người ta trả lời lại mình. Thật sự!
Lũ bạn rủ đi chơi suốt. Đâu cần phải thế đâu. Nhưng đi rồi mới biết trước mình đã bỏ quá nhiều thời gian cho tình yêu. Giờ tình yêu bỏ đi, những khoảng thời gian dôi dư nhiều quá! Thế Huân rủ đi chọn quà sinh nhật cho anh Lộc Hàm. Ừh! Thì đi. Anh Mân Thạc rủ đi chơi bóng rổ. Đi! Chung Đại rủ đi học tiếng Anh. Chậc! Nhận nốt. Thấy dễ, tụi bạn mỗi đứa xí một buổi. Đi học, đi chơi, đi cà phê, thậm chí đi uống chè chén đêm. Đi tuốt. Kín đặc lịch. Cũng tốt. Mặt Than bảo:
- Muốn rủ anh đi ra cung Deoksu chắc phải đặt lịch trước cả tuần nhỉ?
5. Nghe Mặt Than nói muốn cho cậu xem cái chỗ đẹp như trong phim, thế là hai đứa dắt díu nhau bắt xe buýt đến cung Deoksu, tìm đường ra đến con đường lát đá
Quả y như là trong phim. Hàng cây lá vàng nằm dọc theo hai bên đường còn vài vệt tuyết chưa tan hết, giống hệt phim "Bản tình ca mùa đông". Mặt Than dụ khị:
- Hai đứa mình đóng phim đi!
Thì đóng. Giả như đang là một đôi yêu nhau vậy. Mặt Than cõng chạy Bạch Hiền một vòng rồi ngả đầu vào vai nhìn mặt trời lặn. Cũng hát Winter Sonata rất nghiêm túc như khi trong phòng luyện thanh. Rồi hơi chếnh choáng nhau chút ít. Bạch Hiền biết thời điểm này Bạch Hiền rất dễ xiêu lòng. Cái cảm giác cô đơn, trống trải dễ khiến Bạch Hiền vịn tạm vào đâu đó. Không được. Tội cho Mặt Than lắm. "Thôi, về thôi!"
Cả đoạn đường về trong im lặng và cực ngố. Mặt Than nói:
- Kia là cây tử đằng.
Bạch Hiền lúng túng.
- Đâu cơ?
Mặt Than:
- Kia!
Bạch Hiền:
- Ờ, cây tử đằng thật.
Rồi cứ thế im lặng. Đến trước cửa khu kí túc xá của Bạch Hiền, Bạch Hiền bảo:
- Chúng mình là bạn học lãng mạn nhé!
Mặt Than gật gật đầu lia lịa trông tội vô cùng. Bạch Hiền vội vã chạy vào nhà, ngồi sụp ở một góc khuất chờ tiếng bước chân xa dần rồi xa dần. Bạch Hiền mới quành ra. Bấm số gọi cho Nghệ Hưng.
6. Hai đứa ngồi tô vẽ cả buổi được một cái khung hình thạch cao. Bạch Hiền viết vào đằng sau nó dòng chữ "Em mong anh hạnh phúc, anh ơi" Rồi đưa Nghệ Hưng:
- Em định gửi cái này cho X-Man.
Nghệ Hưng nhăn nhó
- Mày ấm đầu rồi! Thôi, anh giữ.
Bạch Hiền gật đầu:
- Ừ, thế cũng tốt.
Hưng cất khung hình vào túi rồi bảo:
- "Bạn học lãng mạn" của chú trông cũng ngon zai ra phết!
Bạch Hiền cười:
- Em nó còn nhỏ, xin anh!
Cả hai cùng cười. Bạch Hiền nghĩ tới Mặt Than – Bạn học lãng mạn. Có lẽ chỉ nên là như thế thì tốt hơn. X-Man vẫn ám ảnh trong Bạch Hiền thế này thì quả thật không nên... Nhắn một cái SMS cho Mặt Than "Cảm ơn về trường quay và bộ phim "Bạn học lãng mạn" nhé, Mặt Than". Chỉ chưa đầy một phút sau, đã thấy tin reply:
"Đón xem phần hai bộ phim Bạn học lãng mạn nhé! Sắp được khởi chiếu gần đây".
Bạch Hiền bật cười. Những tin nhắn qua lại cho đến khi Bạch Hiền ngủ mất.
7. Sau gần hai tuần kể từ khi chia tay, X-man mới gửi e-mail cho biết lý do. E-mail rằng: "Anh vẫn còn rất yêu em nhưng chúng ta không thể tiếp tục vì chúng ta thật sự không có kết quả. Cái em cần, anh không có mà cái anh có em lại chẳng cần. Chia tay là điều dễ chịu nhất trong hàng chục giải pháp cho tình yêu của chúng ta". Tức là vẫn còn giải pháp, song X-man không chọn. Bạch Hiền cười buồn và tự nói một mình:
- Rồi. Anh đã chọn đúng.
Gần như ngay lập tức, Bạch Hiền quay qua chỗ ngồi của Mặt Than. Rồi trấn tĩnh lại. Rồi quay đi. Cái cảm giác chếnh choáng khẽ dội lên ngực Bạch Hiền. Một cái. Đau nhói. Sống mũi cũng cay nữa, chỉ muốn khóc.
8. Bạn học lãng mạn gọi điện. Bạch Hiền bấm từ chối lịch sự. Coi như không biết. Thấy mình tệ với Mặt Than quá. Nhưng nếu đi chơi với nhau lúc này, Bạch Hiền sẽ dễ ngã lắm. Mà Bạch Hiền thì không muốn thế! Bèn vờ như chẳng biết. Có lẽ Mặt Than hiểu nên không gọi nữa. Bạch Hiền ngồi một mình trong phòng, bật phim lên xem. Mấy cái đĩa này ngày xưa X-man xem nhưng Bạch Hiền không thích. Xem lại bây giờ để thử nghĩ khi X-man xem, người ta cảm nhận như thế nào. Biết là thế cũng chẳng để làm gì nhưng biết làm gì để giết cái khoảng thời gian dôi dư này?
9. Hết tháng 3, trời cũng đã ấm lên nhiều. 1/4 ngày nói dối. Bạch Hiền tỉnh giấc và quyết định nhắn tin cho Mặt Than. Đùa thôi! "Lên đón người yêu đi làm được không, Bạn học lãng mạn?" Rồi mặc quần áo thật nhanh để tới phòng nhạc trước. Cứ nghĩ đến cảnh Mặt Than hầm hầm cái mặt lên phòng nhạc là Bạch Hiền muốn phì cười. Thế nhưng lúc dắt xe ra cửa, Bạch Hiền lại cứ dùng dằng. Cái cảm giác muốn ngồi sau xe Mặt Than cứ xuất hiện lởn vởn trong đầu. Bạch Hiền lại dắt xe vào. Chợt cứ lúng túng. Cho đến khi tiếng điện thoại reo. Mặt Than đã tới. Bạch Hiền lúng túng thật sự:
- Sao? Tại sao lại tin? Nhỡ người ta đùa thì sao? Hôm nay là ngày nói dối mà!
Mặt Than cười:
- Thà tin là thật còn hơn không. Bị lừa còn hơn mất cơ hội đèo bạn học lãng mạn.
Bạch Hiền cười. Mặt đỏ dần. Mũi cũng đỏ. Lên xe. Bạch Hiền đặt nhẹ tay lên eo Mặt Than. Cái cảm giác như muốn ôm thật chặt cứ thúc hối Bạch Hiền. Bạch Hiền bảo:
- Hôm nay vờ như yêu nhé! Hôm nay thôi đấy!
Mặt Than gật đầu:
- Phần hai của bộ phim Bạn học lãng mạn mang tên: Vờ yêu một ngày.
Rồi cười. Bạch Hiền vòng tay ôm chặt lấy Mặt Than. Bình yên đến lạ kỳ. Xe đi mà như trôi. Sáng sớm, sương còn bảng lảng. Xe bồng bềnh trôi đi trong sương. Bỏ lại phía sau X-man và những ngày khó nhọc. Tháng mới rồi, nắng âm nuôi dưỡng những bông hoa dại đang xòe nở. Vờ yêu một ngày để từ mai sẽ là thật. Được không? Xe bồng bềnh trôi đi trong sương...
/// Thực sự là mình rất cần cảm hứng để hoàn thành nốt 2 bộ truyện cũ mà không tìm đâu ra cảm hứng nên đi edit truyện cho đỡ ngứa tay TT^TT ///
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com