Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

35: Lá bạch quả vàng rực rỡ rơi trên đầu hai người

Cuối tuần ánh mặt trời sáng lạn, Mạnh Vãn vốn đã lên kế hoạch xong xuôi ở nhà ngủ một giấc, sau đó đưa bạn trai mới từ nước ngoài trở về đi công viên tản bộ, đáng tiếc người tính không bằng trời tính, làm sao Mạnh Vãn có thể dự đoán được, cô đã trải qua cả buổi sáng ở trên giường.

Lục Triều Thanh đã xài tổng cộng ba cái cái bao nhỏ, thời gian phục vụ của mỗi cái bao nhỏ cái nọ so cái kia lâu hơn, Mạnh Vãn và bao nhỏ cùng nhau chứng kiến giáo sư vật lý tiến bộ thần tốc.

Rèm cửa sổ không ngăn nổi ánh mặt trời ấm áp, Lục Triều Thanh hôn lên bả vai Mạnh Vãn, lại mò tới hôn mặt cô.

Mạnh Vãn đầu hàng, túm tóc của anh: "Thôi , chân em mỏi lắm."

Hoá ra đây cũng là việc tốn sức.

Lục Triều Thanh ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt ướt củabạn gái, cô có vẻ rất thẹn thùng, lập tức ngảnh mặt đi, để lộ ra một khuôn mặt đỏ ửng, vầng trán không biết từ khi nào ra một tầng mồ hôi mịn. Cô khẽ giương miệng, hô hấp bị anh lôi kéo, cô nhẹ giọng ư hừ, đây đều là giai điệu mê người anh chưa bao giờ nghe thấy.

Lục Triều Thanh phát hiện, anh rất hưởng thụ chuyện này.

Nhưng cô mệt mỏi.

Lục Triều Thanh không thể đẩy nhanh tiết tấu.

Mạnh Vãn nhắm hai mắt lại, giáo sư vật lý bình thường an tĩnh nội liễm, dường như làm việc gì cũng không nhanh không chậm, lúc này đúng là thời điểm hiếm khi anh tỏ ra vội vàng và bá đạo. Vậy mà cô thích, thân thể thích, trong lòng cũng thích, cô đã từng thề son sắt với mẹ là hai người không thích hợp, đến lúc thật sự ở bên nhau Mạnh Vãn mới phát hiện, tự vả mặt đau thật đau.

Kết thúc, Lục Triều Thanh kéo chăn, ôm Mạnh Vãn nghỉ ngơi.

Mạnh Vãn gối tay anh, nhìn nhìn bức rèm, cô chọc bờ vai của anh: "Đều tại anh, hôm nay em lại không đi làm được rồi."

Lục Triều Thanh cũng không cảm thấy áy náy, nhìn cô nói: "Không phải trước kia em cũng thường xuyên cho bản thân nghỉ phép hay sao?"

Mạnh Vãn tranh luận: "Nhưng hôm nay em không định nghỉ."

Lục Triều Thanh đành phải nói: "Thế buổi chiều em lại đi cũng được."

Mạnh Vãn trừng mắt, vặn tay hỏi anh: "Anh mong em đi làm lắm hả?"

Mái tóc cô tóc dài đậu trên vai, Lục Triều Thanh dõi mắt theo sợi tóc đen nhánh nhìn sang, liền thấy phong cảnh nửa che nửa lộ trong ổ chăn. Mạnh Vãn chú ý thấy tầm mắt anh, vội vàng nằm đi, túm chặt chăn che kín mít. Lục Triều Thanh ôm bạn gái thơm ngào ngạt, nội tâm giãy giụa giữa tôn trọng quyết định của bạn gái hay nói ra ý nguyện của bản thân.

"Nói đi, anh có muốn em đi làm không?" Mạnh Vãn thúc giục anh.

Lục Triều Thanh nuốt nước bọt, cầm cô tay nói: "Hôm nay đừng đi."

Mạnh Vãn cười trộm, ôm bả vai anh hỏi: "Không đi làm thì buổi chiều làm cái gì?"

Lục Triều Thanh nghĩ nghĩ: "Cùng nhau xem TV."

Mạnh Vãn mới không cần, thể lực Lục Triều Thanh thật tốt, còn ngồi ở trong nhà nữa nhỡ đâu Lục Triều Thanh lại muốn "Ngủ" thì làm sao?

"Dậy đi, trước tiên đi ăn cơm, cơm nước xong đi dạo bên hồ." Mạnh Vãn thần thanh khí sảng nói.

Lục Triều Thanh liền đi tắm rửa.

Mạnh Vãn ở trên giường thêm một lát mới bò dậy mặc quần áo, eo đau chân mỏi, nhưng cảm giác không giống cơn đau nhức sau khi leo núi.

Nửa giờ sau, hai người tay khoác tay vào thang máy.

Giang Thành là thành phố du lịch nổi tiếng trong nước, có bao nhiêu địa điểm tham quan, Mạnh Vãn từ nhỏ lớn lên ở Giang Thành cho nên đối với cô mấy điểm tham quan đó đã sớm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nhưng khi đi cùng bạn trai cao lớn tuấn mỹ, cảnh đẹp cũng chỉ là cảnh đẹp ý vui điểm xuyết.

"Em muốn ăn hồ lô đường."

Lúc đang dạo bước chậm rãi bên hồ, có một nhà ba người đi từ phía đối diện tới, cô bé con cầm trong tay xâu hồ lô đường dâu tây đỏ lóng lánh. Mạnh Vãn nhìn liền thèm, lập tức nói với Lục Triều Thanh Lục Triều Thanh nhìn cô bé con mới chỉ có sáu bảy tuổi, lại nhìn bạn gái bên cạnh so với người ta gần hai mươi tuổi, thiệt tình cảm thấy yêu cầu của Mạnh Vãn thực ấu trĩ.

"Em muốn ăn vị gì?"

Trong lòng cảm thấy ấu trĩ nhưng đi them một đoạn nhìn thấy phía trước bán các loại hồ lô đường, Lục Triều Thanh vẫn chủ động hỏi.

Dâu tây quá lớn, không dễ cắn, nên Mạnh Vãn chọn sơn tra.

Cô ở bên hồ chờ, Lục Triều Thanh đi mua sơn tra, Mạnh Vãn xa xa nhìn anh đi qua đó, ở quán đợi một lát ròi lại tay không trở về.

Mạnh Vãn lộ vẻ nghi hoặc.

Lục Triều Thanh vừa đút điện thoại di động vào túi vừa hỏi cô: "Em có mang tiền lẻ không? Bên này chỉ nhận tiền mặt."

Mạnh Vãn muốn ngất, hiện tại các cô chú tới tiểu khu trái cây, nông sản nhà trồng đều tùy thân mang theo bảng mã quét, đị điểm du lịch bên này mà lại vẫn chỉ thu tiền mặt? Âm thầm chê bai xong, Mạnh Vãn mở túi xách ra, lật hai lần cũng chưa tìm được một đồng tiền xu nào.

"Thôi khỏi, không ăn." Mạnh Vãn nhìn sạp đường hồ lô một mắt, lôi kéo tay Lục Triều Thanh muốn đi.

Lục Triều Thanh lại cảm thấy, ánh mắt bạn gái vừa rồi đặc biệt đáng thương.

"Đợi chút." Anh kéo Mạnh Vãn ra, một lần nữa đi đến sạp đường hồ lô. Khách tới mua đường hồ lô nối liền không dứt, Lục Triều Thanh đứng bên cạnh quan sát trong chốc lát, cuối cùng anh chọn một bà lão thoạt nhìn thực hòa ái, hy vọng có thể đổi chút tiền lẻ thông qua chuyển khoản.

Bà lão đi cùng cháu trai tới mua đường hồ lô, nhìn người thì hòa ái, kỳ thật rất khôn khéo, nghi ngờ hỏi Lục Triều Thanh: "Cậu muốn mua đường hồ lô à?" Bà từng nghe qua có chuyện lừa đảo như vậy, nếu là một cô gái tới hỏi có lẽ bà sẽ tin tưởng, nhưng nay lại là một thanh niên hơn hai mươi tuổi muốn đổi tiền mua đường hồ lô, bà không tin lắm.

Lục Triều Thanh gật gật đầu.

Bà lão vẫn không tin được anh, không buồn phản ứng lại Lục Triều Thanh, mua cho cháu trai mua xâu đường hồ lô rồi đi luôn, vừa đi vừa phổ cập khoa học phương thức lừa tiền của người xấucho cháu trai.

Lục Triều Thanh:......

"Sao lại thế này?" Mạnh Vãn tò mò đi tới, hỏi bạn trai.

Lục Triều Thanh bất đắc dĩ giải thích một lần.

Mạnh Vãn muốn cười, lại túm cánh tay anh: "Thôi, em cũng không muốn ăn."

Lục Triều Thanh vừa muốn nó, thì bỗng nhiên có hai người trong như sinh viên từ không xa chạy lại, một chàng trai và một cô gái, cô gái trông hơi tròn trịa, trên cổ đeo camera, kích động hỏi bọn họ: "Xin hỏi hai người là người yêu phải không?"

Mạnh Vãn gật gật đầu, nghi hoặc hỏi: "Có việc gì?"

Cô gái mặt tròn có vẻ có điểm cười cực kỳ thấp, còn chưa nói gì đã tự che miệng cười, mặt đỏ hồng, cười xong lại ngượng ngùng mà xua xua tay, giới thiệu hai người với Mạnh Vãn: "Xin chào, chúng tôi là báo Giang Thành, đang thực tập ở bộ phậm Weibo, kỳ này chúng tôi muốn làm tuyên truyền ảnh chụp trên phố của các cặp đôi Giang Thành, cảm thấy hai người rất thích hợp, có thể làm người mẫu cho chúng tôi không?"

Yêu cầu này thật sự là ngoài ý muốn, Mạnh Vãn nhìn dò hỏi về phía Lục Triều Thanh, cô thấy không sao cả, nhưng cô cũng cảm thấy Lục Triều Thanh không giống người thích nổi bật.

Lục Triều Thanh cúi đầu hỏi cô: "Em muốn chụp không?"

Mạnh Vãn cười: "Chụp hay không chụp đều được, anh thì sao?"

Lục Triều Thanh đã hiểu, ngẩng đầu hỏi cô gái mặt tròn: "Cô có tiền mặt không?"

Cô gái mặt tròn:......

Mạnh Vãn lập tức hiểu ra ý của Lục Triều Thanh, suýt cười đau sốc hông.

Lục Triều Thanh đưa luôn di động ra, nói với cô gái mặt tròn: "Chúng tôi cần tiền mặt mua đồ, cô cho tôi tiền mặt, tôi chuyển khoản cho cô."

Cô gái mặt tròn bừng tỉnh đại ngộ, lật tìm trong túi, tìm được một ít tiền lẻ.

Vì thế, Lục Triều Thanh đổi cho cô ấy một trăm đồng, thật ra đường hồ lô chỉ mười đồng một xâu, nhưng Lục Triều Thanh muốn có nhiều tiền mặt chút, để phòng ngừa chốc lát Mạnh Vãn lại muốn ăn đồ ăn vặt khác.

Cô gái mặt tròn biết được Mạnh Vãn muốn ăn đường hồ lô liền để Lục Triều Thanh đi mua đường hồ lô trước, sau đó cô thiết kế cho Mạnh Vãn, Lục Triều Thanh tạo hình chụp phố, muốn hai người giả bộ đi đường, đi theo Mạnh Vãn ngửa đầu, cầm đường hồ lô đưa Lục Triều Thanh ăn, Lục Triều Thanh phụ trách cúi đầu cắn đường hồ lô là được.

Mạnh Vãn cảm thấy rất thú vị, cùng Lục Triều Thanh đi đến bên hồ, cô ngửa đầu cười với Lục Triều Thanh: "Thế nào, anh chuẩn bị xong chưa?"

Lục Triều Thanh nhíu mày: "Anh không thích ăn sơn tra." Quá chua.

Mạnh Vãn dương dương cẳm về phía cô gái giơ camera phía đối diện, nhỏ giọng nói: "Thù lao anh đã cầm rồi, hiện tại đổi ý cũng không được."

Nói xong, Mạnh Vãn giơ đường hồ lô đã bị cô ăn một viên lên trước mặt Lục Triều Thanh, vui sướng khi người gặp họa nhìn chằm chằm anh.

Lục Triều Thanh nhíu nhíu mi, cúi đầu cắn.

Mạnh Vãn trong mắt chỉ có bạn trai, cũng không có để ý cô gái mặt tròn sẽ chụp như thế nào.

Lục Triều Thanh cắn một viên sơn tra, mặt vô biểu tình bắt đầu ăn, Mạnh Vãn lúc này mới tiến đến bên kia xem hiệu quả quay chụp của cô gái mặt tròn.

"Đây là official weibo của chúng tôi, ngày mai hẳn là sẽ đăng lên, cô có thể theo dõi." Trước khi rời đi cô gái mặt tròn nói với Mạnh Vãn.

Mạnh Vãn cười nói được.

Hai thực tập sinh tiếp tục đi tìm các cặp đôi, Mạnh Vãn trở lại bên cạnh Lục Triều Thanh, một tay kéo tay bạn trai, một tay giơ đường hồ lô ăn. Ăn xong một xâu, miệng cô hồng hồng, no đủ ướt át.

Lục Triều Thanh không thích ăn sơn tra, nhưng môi bạn gái làm anh thèm.

Trước đó, vẫn luôn là Mạnh Vãn mang anh đi dạo, chờ Mạnh Vãn ném que đường hồ lô vào thùng rác, Lục Triều Thanh bỗng nhiên cầm tay cô, kéo cô đi về bên cạnh.

"Đi đâu đây?" Mạnh Vãn khó hiểu hỏi, phương hướng Lục Triều Thanh lựa chọn cảnh sắc không tốt lắm, bên trong cũng chẳng có người.

Lục Triều Thanh không giải thích, đi tới đi tới, trong tầm nhìn liền xuất hiện một cây bạch quả to lớn, lá bạch quả vàng tươi, sắc thái tươi sáng.

Mạnh Vãn rất thích, vui vẻ lấy di động giao cho Lục Triều Thanh, cô chạy đến dưới tàng cây để Lục Triều Thanh chụp ảnh.

Lục Triều Thanh không thể không tạm đè xuống nỗi khát vọng, dùng kỹ thuật chụp ảnh không quá cao siêu của mình chụp cho Mạnh Vãn mấy tấm.

Mạnh Vãn tâm tình tốt, nên cũng không so đo.

Cô muốn đi tới địa điểm tiếp theo, Lục Triều Thanh bỗng nhiên kéo tay cô đi tới cây bạch quả: "Cùng nhau chụp một tấm đi."

Mạnh Vãn cười: "Em tới chụp."

Ai ngờ, Lục Triều Thanh lại lôi kéo cô đi tới phía sau cây.

Mạnh Vãn chỉ nghĩ là bạn trai da mặt mỏng muốn chụp trộm, không hề nghĩ nhiều. tới nơi, cô giơ di động, để Lục Triều Thanh ghé đầu sát với đầu cô, tiến vào màn ảnh.

Lục Triều Thanh thò qua tới, nhưng anh không phối hợp chụp ảnh, mà là ấn cánh tay Mạnh Vãn đang giơ di động, đồng thời đặt cô lên cây bạch quả, chuẩn xác hôn lên môi cô. Mạnh Vãn ngơ ngác, mãi đến khi Lục Triều Thanh từ hôn nhẹ biến thành hôn sâu, cô mới cười nhắm hai mắt lại.

Gió thu thổi qua, lá bạch quả vàng tươi hạ xuống, dừng ở mái tóc hai người.

Lục Triều Thanh không hề phát hiện, anh một lòng đắm chìm ở trong cái hôn này, Mạnh Vãn hôm nay ăn có vị sơn tra chua chua ngọt ngọt.

Anh không thíc ăn sơn tra, nhưng sơn tra có mùi vị bạn gái, ăn rất ngon.

"A, kia cây đẹp, tớ muốn chụp một tấm dưới tàng cây!"

Cách đó không xa truyền đến tiếng con gái kêu vui vẻ, Mạnh Vãn đoán được cô gái đó đang nói tới cây bạch quả cô đang dựa, vội vàng đẩy Lục Triều Thanh, lại kéo tay anh chạy trốn từ phía bên kia cây bạch quả.

Vì thế, cô gái muốn chụp ảnh liền thấy một đôi tình nhân chạy ra từ phía sau thân cây, người con trai dáng người thon dài sườn mặt thanh tuyển, cô gái phi thường xinh đẹp, chỉ là khuôn mặt hồng hồng, chạy xa còn nhẹ nhàng mà đánh bạn trai một cái.

Cô gái đột nhiên liền hâm mộ, cô cũng muốn yêu đương nha!

.

Ở công viên khoe ân ái nửa ngày, lại ở một nhà hàng xinh đẹp bên hồ ăn cơm tối xong, Mạnh Vãn cùng Lục Triều Thanh rốt cuộc dẹp đường hồi phủ. Lục Triều Thanh lái xe, Mạnh Vãn dựa vào ghế phụ, mí mắt chậm rãi đánh nhau, buổi sáng cùng Lục Triều Thanh vận động tình yêu là thể lực sống, buổi chiều chơi bời nửa ngày, cô quá mệt mỏi.

"Ngủ đi." Lục Triều Thanh liếc nhìn cô một cái, thấp giọng nói.

Mạnh Vãn ừ một tiếng, an tâm mà đã ngủ.

Hơn nửa giờ sau, BMW màu đen vào gara, Mạnh Vãn có cảm giác, nhưng cô nhắm mắt lại, không có động, một là vì buồn ngủ, hai là cô cũng chờ đợi cái gì.

Lục Triều Thanh cởi đai an toàn, xuống xe, vòng đến bên này, mở ra cánh cửa ghế phụ.

Mạnh Vãn vẫn không nhúc nhích mà dựa vào lưng ghế, đai an toàn bên hông bị người tháo ra, hơi thở quen thuộc gần ngay trước mắt, sau đó, anh cô ôm lên, cái ôm công chúa cực kỳ tiêu chuẩn.

Mạnh Vãn dựa vào lòng anh, khóe miệng trộm cười lên.

Chờ Lục Triều Thanh đi vài bước, cô mới tỉnh.

Trộm lãng mạn trong chốc lát là đủ rồi, còn Lục Triều Thanh ôm cô vào thang máy như vậy, các hộ gia đình khác sợ là phải cay con mắt......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com