🍒 Chương 16.2 🍒
🍒 Edit: Miahem
Cố Duẫn bị nụ cười của cô làm cho ngây người.
Trịnh Tây Tây đã nấu một nồi cháo, trộn một ít salad, còn làm cho Cố Duẫn một món trứng chiên tình yêu.
Cố Duẫn về nước lâu như vậy, hầu như thời gian đều ăn ở bên ngoài, hiếm khi có bữa ăn ở nhà, ngay cả động tác kéo ghế ăn cũng có chút không thuần thục.
"Anh đợi một chút, em đi đi lấy hai cái chén nhỏ."
Trịnh Tây Tây dùng thời gian cả buổi sáng để tìm hiểu hết mọi ngóc ngách của nhà bếp, thứ gì đặt ở nơi nào phỏng chừng so với Cố Duẫn còn rõ hơn.
Cô cầm hai cái chén nhỏ ra tới, múc cho mỗi người một chén cháo: "Anh trai, anh nếm thử đi."
"Em gái thật là đảm đang." Cố Duẫn nhướng mày.
"Ừ." Trịnh Tây Tây nếm thử cháo, phồng hai má lên, nuốt xuống xong rồi mới nói, "Cho nên ngày hôm qua anh chịu chứa chấp em, đúng là một việc vô cùng có lợi."
Cố Duẫn bật cười rũ rượi, cười xong mới nói: "Lời này của em quả không sai, anh đây kiếm được món hời lớn."
Thời điểm ở nhà Trịnh Tây Tây thường xuyên xuống bếp, trù nghệ không thể nói là rất tốt, nhưng tuyệt đối sẽ không kém. Đặc biệt là với Cố Duẫn mỗi ngày đều ăn ở bên ngoài, cho dù có là sơn hào hải vị cũng sẽ phát ngấy, đột nhiên hôm nay ở nhà được ăn cháo trắng rau xào, liền cảm thấy vô cùng hợp tâm ý, liên tiếp ăn nhiều hơn vài chén, không chừa lại chút cháo thừa nào trong chén.
Trịnh Tây Tây vốn còn đang lo lắng không hợp khẩu vị Cố Duẫn, không nghĩ tới anh lại nể tình cho cô mặt mũi như vậy.
Ăn xong bữa sáng, Cố Duẫn lái xe đưa Trịnh Tây Tây trở về Trịnh gia.
Trên đường đi, Trịnh Tây Tây nhận được điện thoại của Trịnh Hoài, hỏi cô đã tỉnh dậy chưa, anh đã nhờ tài xế đến đón cô.
Trịnh Tây Tây nhìn thoáng qua bên cạnh, không biết tại sao, thế nhưng lại có cảm giác chột dạ.
Cố Duẫn cũng nhìn sang, nhướng mày.
Trịnh Tây Tây đem lực chú ý một lần nữa đặt lại điện thoại: "Không cần, em đang trên đường trở về."
"Được rồi, trên đường chú ý an toàn." Trịnh Hoài cúp điện thoại.
Cố Duẫn nắm chặt tay lái: "Em gái à, em thử nói xem, nếu anh cướp em từ Trịnh gia thì sao."
"Về sau em cứ việc đi theo anh thôi, cũng miễn cho Trịnh gia cứ suốt ngày xảy ra <bánh quy kẹp>*."
(*đây là một thuật ngữ sử dụng nhiều trong giới văn phòng để chỉ hai người đồng nghiệp có sự khác biệt trong công việc, vì nhu cầu công việc, một người khác trở thành "chiếc bánh quy kẹp" ở giữa. Ở đây mọi người có thể hiểu là Trịnh gia sẽ luôn bị kẹp giữa Trịnh Tây Tây và Trịnh Nghi để rồi khi họ chọn Trịnh Nghi kết quả này sẽ khiến Trịnh Tây Tây buồn, và đương nhiên đây là điều anh Duẫn không muốn nè.)
Trịnh Tây Tây đang trả lời tin nhắn của Tằng Ngữ. Thời điểm Cố Duẫn hỏi chuyện này, cô vừa vặn gửi xong tin nhắn.
Cố Duẫn thường xuyên nói những lời không đáng tin cậy như vậy, cho nên Trịnh Tây Tây cũng không thèm để trong lòng.
"Được nha." Trịnh Tây Tây cất điện thoại, quay đầu lại, chớp mắt , "Làm sao cướp đây?"
"Chuyện này thì em không cần phải biết, làm sao cướp được không quan trọng, quan trọng là ai cướp được cơ." Cố Duẫn tự tin nói, "Người lớn lên đẹp trai khí chất giống như anh vậy, rất ít người có thể cự tuyệt yêu cầu của anh."
Lại tới nữa, cái con người cuồng tự luyến này.
"Ồ, vậy thì em đây vô cùng mong chờ!"
Cố Duẫn giẫm chân ga, "Cứ thỏa thuận như vậy đi."
Thời gian ăn sáng của Trịnh gia mỗi ngày không thống nhất, hễ muốn thì cứ sai người dọn bữa lên, nếu không thì mỗi người ăn mỗi giờ khác nhau tùy thuộc vào giờ giấc thức dậy của từng người.
Thời điểm Trịnh Tây Tây về đến nhà, ba Trịnh cùng Trịnh Hoài đang ngồi ở đại sảnh đọc báo, Trịnh Nghi cùng mẹ Trịnh đang ở trên bàn ăn bữa sáng.
Thoạt nhìn Trịnh Nghi xác thật tối hôm qua bị dị ứng không nhẹ, đến bây giờ sắc mặt vẫn còn tái nhợt.
Trịnh Tây Tây ngoan ngoãn chào mọi người, Trịnh Hoài hỏi: "Ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi."
"Mẹ, con no rồi." Trịnh Nghi đem chén đẩy ra xa, mẹ Trịnh lập tức lo lắng nói, "Con ăn ít quá không được đâu, lại ăn một chút đi."
Trịnh Nghi bĩu môi, làm nũng nói: "Mẹ, con ăn không được nữa."
"Con, đứa nhỏ này." Mẹ Trịnh nhìn cô ta, nhưng trong giọng điệu lại không có ý trách móc nào, chỉ căn dặn nhà bếp giữ ấm mọi thứ.
Trịnh Tây Tây đi đến trước mặt Trịnh Nghi: "Em gái, em không sao chứ."
Trên cổ Trịnh Nghi vẫn còn một số nốt đỏ nhỏ, nhưng có thể từ bệnh viện trở về, phỏng chừng cũng không có vấn đề gì lớn.
Trịnh Nghi yếu ớt nói: "Em không sao."
"Không có việc gì là được rồi, nhớ nghỉ ngơi thật tốt."
Về việc Trịnh Nghi rốt cuộc là tại sao lại đột nhiên bị dị ứng, Trịnh Tây Tây cũng không hứng thứ tìm hiểu.
Trịnh Tây Tây quay lại rót cho mình một ít nước, thuận tiện hỏi cố duẫn vừa mới bước vào, "Anh trai, anh có muốn uống nước không?"
"Anh muốn uống nước trái cây."
"Được ạ."
Trịnh Tây Tây không nhờ người khác giúp, chính mình đi vào phòng bếp ép nước trái cây.
Đây là lần đầu tiên cô sử dụng loại máy ép trái cây cao cấp như vậy của nhà họ Trịnh, cô phải mất thời gian nghiên cứu tìm tòi, chờ đến lúc cô xách nước ép ra ngoài, dường như mọi người đều chú ý đến cô.
Ngay cả Trịnh Nghi cũng mở to mắt, nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.
Trịnh Tây Tây sờ soạng một chút trên mặt, hỏi: "Làm sao vậy?"
Ba Trịnh đột nhiên ho khụ khụ một tiếng, căng da đầu mở lời: "Tây Tây, là thế này, hai ngày trước cố duẫn ở chùa Nam Linh tìm đại sư tính cho một quẻ, đại sư nói mệnh thằng bé sẽ gặp tai họa, yêu cầu tìm một bát tự phù hợp, là người từ phương nam đến, giúp đỡ nó vượt qua cửa ải khó khăn......"
Trịnh Tây Tây chỉ vào chính mình, ánh mắt lại nhìn về phía Cố Duẫn: "Là con?"
Bát tự phù hợp, người từ phương nam đến.
Thôn Liễu Gia nằm ngay phía nam của Văn Thành.
Không ngờ là, lời nói thuận miệng của anh lúc trên xe, thế mà lại ngay lập tức thực hiện
Vấn đề là, liệu lấy cái cớ như thế có phải là hơi thái quá không?
"Đúng vậy." Người trả lời là ba Trịnh, "Vị đại sư ở chùa Nam Linh xưa này coi tướng số rất chuẩn xác. Với cả Cố Duẫn là ba nhìn nó lớn lên, loại sự tình nghiêm trọng như vậy thà rằng nên tin thì tốt hơn, nếu con không có ý kiến gì, từ hôm nay trở đi, con liền đi theo anh Cố Duẫn chăm sóc nó cho tốt."
Cố Duẫn đứng ở mép ghế sô pha, đôi mắt khẽ cong lên, hàng lông mày xinh đẹp mỉm cười nhìn qua.
Chính là vốn dĩ Trịnh Tây Tây đối với gương mặt này sớm đã quen thuộc, nhưng lúc này nhất thời không khỏi ngẩn ra.
"Em gái có đồng ý không?"
Cố Duẫn cúi đầu đắc ý, chậm rì rì mà nói, "Nếu không đồng ý, anh sẽ nghĩ biện pháp khác."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com