Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

🍒 Chương 21.2 🍒

🍒 Edit: Miahem

Chúc mọi người một đêm vui vẻ💕

Trịnh Tây Tây gọi điện cho chú Lâm: "Chú Lâm, anh của cháu còn chưa tam làm ạ?"

Chú Lâm dừng một chút, "Thiếu gia cậu ấy...... ở quán bar."

Hôm nay Cố Duẫn rời công ty rất sớm, sau đó có hẹn ở quán bar Mị Sắc, rồi ở đó tới giờ vẫn chưa ra.

Bất quá, với tư cách là một người tài xế, ông chỉ biết Cố Duẫn ở quán bar, còn cụ thể ở đâu phòng nào, thì chú Lâm không biết.

Trịnh Tây Tây nghe vậy liền thấy không yên tâm, cô thay quần áo, sau khi hỏi được địa chỉ từ chú Lâm, cô từ chối lời đề nghị đến đấy đón của chú ấy, tự mình bắt taxi đến quán bar.

Thời Điểm Trịnh Tây Tây vội vàng đi tới quán bar Mị Sắc, đã là nửa tiếng sau.

Đây là lần thứ hai Trịnh Tây Tây tới quán bar, lần đầu tiên chính là nơi mới khai trương gần đại học Văn.

Nhưng bầu không khí nơi này không yên tĩnh giống với quán bar gần trường, bên trong cực kì náo nhiệt. Mới vừa vào cửa là có thể nghe được tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc kèm theo đủ loại âm thanh ồn ào khác.

Có những ban nhạc biểu diễn trên sân khấu, tất cả đều là những bài hát có tiết tấu nhanh và dồn dập, sàn nhảy đầy bóng người đong đưa, còn có tên ma men người đầy mùi rượu bốc lên đi ra từ đó.

Trịnh Tây Tây trước tiên gọi điện thoại cho Cố Duẫn, nhưng không có ai trả lời, vì vậy cô đành gọi qua Trần Minh Viễn.

Sau ba cuộc gọi, cuối cùng cũng có người bắt máy, nhưng lại là một giọng nói xa lạ: "Anh Minh Viễn đi toilet rồi...."

Trịnh Tây Tây: "......"

"Mọi người đang ở đâu vậy, tôi qua đưa đồ cho anh ấy một chút."

Đối phương do dự một chút, Trịnh Tây Tây liền nói: "Đưa điện thoại cho Trần Minh Viễn đi."

Hắn lúc này mới do dự mà nói: "Ở phòng 308."

Trịnh Tây Tây bước lên tầng ba, ánh sáng trong này mờ mờ ảo ảo, thỉnh thoảng còn có ánh đèn màu sặc sỡ chiếu vào mặt khiến người ta không mở mắt ra được.

Hầu hết những người đến đây đều để vui chơi nhảy nhót, nhưng cũng có những người đến quán với mục đích săn tìm người đẹp.

Trịnh Tây Tây hôm nay buộc tóc đuôi gà, ngũ quan minh diễm*, nhưng lại có khí chất thư sinh của một học sinh giỏi, đứng trong một quán bar hỗn tạp, giống như một học sinh ngoan ngoãn hòa mình vào khung cảnh hào nhoáng phù phiếm.

(*minh: sáng sủa, thông minh / diễm: xinh đẹp)

Rất nhanh liền có người chú ý đến cô.

Trịnh Tây Tây đến trước thang máy đứng chờ, một người đàn ông cầm ly rượu tự cho là phong tao mà đi tới: "Người đẹp, đi một mình à?"

Không, còn có anh trai tôi nữa." Trịnh Tây Tây ấn vào thang máy.

"Anh trai? Vậy chắc là anh ấy yêu em gái mình rồi." Bằng không làm gì có anh trai nào đưa em gái mình đến quán bar.

Hắn đứng ở trước thang máy không nhúc nhích, ố ý dùng tay phải chạm vào chiếc đồng hồ giá trị mười vạn trên tay trái, ngụ ý nó, "Tôi so với anh của em thì thế nào?"

Trịnh Tây Tây giương khóe miệng: "Khác nhau một trời một vực."

Trịnh Tây Tây lúc không cười, đối với người xa lạ thoạt nhìn có chút gần gũi, nhưng lúc cười lên thì lại giống như băng tuyết tan ra lạnh lùng vô cùng.

Cho dù chỉ là một nụ cười nhếch mép cũng khiến người đàn ông bên cạnh phải nhìn thẳng, càng thêm chắc chắn chính mình có sức hấp dẫn, hoàn toàn không nghe thấy ý tứ châm chọc trong lời nói của Trịnh Tây Tây, mà còn tưởng rằng cô đang khen mình.

Hắn tiến thêm một bước, vươn tay ôm eo Trịnh Tây Tây: "Thế thì, người đẹp à, cùng nhau uống một ly nhé?"

Bất quá lúc này thang máy vừa lúc mở cửa, Trịnh Tây Tây bước vào, tay hắn cũng rơi vào hư không.

Trịnh Tây Tây ấn nút đóng cửa, người đàn ông vội vàng đưa tay ngăn cản, tiến vào bên trong.

Trịnh phân khối cũng không để ý đến hắn, hướng bên cạnh đi rồi một bước.

"Tôi tên là Lý Mãn, không biết người đẹp đây xưng hô thế nào?"

Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, Lý Mạn không nhịn được lại đưa tay về phía Trịnh Tây Tây, cố gắng lén lút lau chút dầu.

(*Lau dầu: mục đích lợi dụng người khác; hành động phù phiếm đối với ai đó. Dầu lau được cũng có thể nói là "ăn đậu hủ" người ta.)

Dầu thì không lau được, lại bị Trịnh Tây Tây vung một chân đá trúng chỗ hiểm.

Trịnh Tây Tây ghét nhất loại người đã không biết tự trọng còn quấy rối tình dục người khác, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn hắn, "Có phải nghe không hiểu tiếng người hay không, khác biệt một trời một vực ý chính là, anh của tôi là trời cao, còn anh chính là sâu mọt bò trên mặt đất."

Đến tầng ba, Trịnh Tây Tây bước ra ngoài, Lý Mãn bị đá một cú, che lại hạ bộ vừa đau đớn vừa tức giận, muốn đuổi theo đi ra ngoài giáo huấn cô một chút, nhưng cửa thang máy đã đóng lại.

Trịnh Tây Tây tìm thấy phòng 308, đẩy cửa ra, một mùi rượu nồng nặc ập đến.

Trần Minh Viễn nôn ói một trận từ trong phòng vệ sinh đi ra, miễn cưỡng miệng vừa súc sạch, vừa đi ra liền đụng phải Trịnh Tây Tây vừa vào cửa.

Anh ta còn tưởng chính mình xuất hiện ảo giác, lắc đầu, Trịnh Tây Tây vẫn còn ở đó, thậm chí còn nói, "Anh Minh Viễn, anh Cố Duẫn có ở đây không?"

Trần Minh Viễn nắm lấy tay người bên cạnh: "Tôi, có phải tôi bị ảo giác không? Tôi nhìn thấy có người đang đứng trước mặt mình."

"Không có." Đối phương liền nói, "Quả thật có người đứng ở trước mặt anh."

"Trịnh Tây Tây?" Trần Minh Viễn ngập ngừng kêu lên, "Sao em lại ở chỗ này?"

Sau đó anh ta tự mình nghĩ nghĩ, suy nghĩ cẩn thận rồi nói, "Cố Duẫn uống say rồi, ở bên trong nghỉ ngơi, anh đưa em qua đó."

"Cảm ơn."

Trần Minh Viễn đi vào bên trong nói: "Tửu Lượng Cố duẫn thật sự tốt quá đi mất, ngàn ly không say là thật, một mình cậu ta uống bằng bảy tám người bọn anh, uống đến nỗi dạ dày anh biểu tình nôn thóc nôn tháo."

"Các anh rót rượu cho anh ấy sao?" Trịnh Tây Tây lạnh căm mà hỏi.

"Đậu má?" Trần Minh Viễn không nhịn được chửi thề khi nghĩ đến công sức uống rượu cả đêm của chính mình, "Em gái à, giảng lại chút đạo lý, là Cố Duẫn rót rượu cho bọn anh có biết chưa, mau nhìn xem bộ dạng thảm hại của chúng ta."

Không ít người ngồi trên ghế lô ngã trái đổ phải, Cố Duẫn trên ghế sô pha bên trong, chân đặt trên mặt đất, lông mày nhíu sâu, khó chịu chìm vào giấc ngủ.

"Anh đang chuẩn bị đưa cậu ta trở về, em tới rồi cũng tốt, phụ một tay."

Bản thân Trần Minh Viễn cũng uống không ít, còn nôn một lần, nhưng anh ta không say như những người khác, ít nhất ý thức vẫn còn thanh tỉnh.

Trần Minh Viễn gọi người tới, gọi Cố Duẫn tỉnh dậy, chuẩn bị đỡ lấy anh, Trịnh Tây Tây liền đi tới: "Em đến đây, anh Minh Viễn anh nghỉ ngơi một lát đi."

Đầu anh thật sự có hơi choáng, Trần Minh Viễn cũng không kiên trì nữa.

Trịnh Tây Tây gọi điện thoại cho chú Lâm, bảo ông ấy chờ ở cửa, bản thân cô cùng một người khác đỡ Cố Duẫn đi xuống, còn có Trần Minh Viễn đi bên cạnh.

Lý Mãn trước đó bị Trịnh Tây Tây đá một cước, hắnliền theo thang máy đi lên, sau đó lại đi thang máy xuống, đến tầng ba. Vốn dĩmuốn đi tìm Trịnh Tây Tây gây rắc rối, nhưng lúc từ thang máy đi ta vừa lúc đụngphải Trần Minh Viễn bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com