54
Hạ Tuyên không phải kiểu người thích kể lể mọi chuyện, y đã nói với Trí Mân rằng "bạn học Hướng" là việc riêng tư của y, vì vậy dọc đường đi Trí Mân cũng không hỏi nhiều, hơn nữa anh vốn là người không thích tọc mạch chuyện riêng của người khác.
Điều quan trọng nhất là bây giờ miệng anh đã khô, da cổ tay vẫn còn lưu lại xúc cảm từ sự đụng chạm của đầu ngón tay Thái Hanh, đầu óc hỗn loạn, không còn thời gian đi lo chuyện khác.
Đường quê ban đêm có rất ít xe, cũng không có đèn giao thông, tài xế phi nước đại, hơn nửa giờ đã đến nơi.
Tài xế lái xe dừng ở ngã tư, quay đầu lại nói với Hạ Tuyên: "Người anh em, chạy vào trong không dễ, tôi dừng ở đây nhé."
Hạ Tuyên gật đầu nói "OK", đồng thời liếc nhìn băng ghế sau xe.
"Cám ơn." Trí Mân nói, mở cửa xuống xe, Thái Hanh từ bên kia đi xuống.
Hạ Tuyên ấn cửa sổ xuống, hỏi Trí Mân: "Khi nào thì rời đi?"
"Buổi sáng ngày mốt sẽ lên máy bay."
"Tôi sẽ không đi tiễn, thuận buồm xuôi gió."
"Được, có cơ hội hẹn gặp lại."
Hạ Tuyên liếc nhìn Thái Hanh, nói: "Sau này gặp lại, giáo sư Kim."
Thái Hanh gật đầu: "Sau này gặp lại."
Họ đi qua ngã tư rẽ vào sân nhà của dì.
Đèn ở sảnh trước vẫn còn bật sáng, Trí Mân gõ cửa lớn.
Gia đình ba người của Triệu Tĩnh đã về nhà, người mở cửa là Triệu Thanh Ngữ.
"Mân ca, giáo sư Kim." Triệu Thanh Ngữ vừa mở cửa vừa gọi.
Mặc dù Trí Mân và Thái Hanh không uống quá nhiều rượu, nhưng trên người vẫn có mùi rượu nhàn nhạt.
Triệu Thanh Ngữ ngửi thấy mùi rượu, còn phát hiện ánh mắt của Thái Hanh không còn rõ ràng như trước, dường như không tập trung được, có chút vẩn đục.
Cô nhanh chóng liếc nhìn Thái Hanh, nhỏ giọng hỏi Trí Mân: "Hai người đi uống rượu à?"
"Uống chút." Trí Mân nói, cùng Thái Hanh bước vào nhà, hỏi: "Dì đâu?
"Mẹ đợi hai người một lúc, nhưng vẫn chưa thấy hai người về nên đi rồi, mới rời đi không bao lâu."
Khi đi ngang qua phòng khách, Trí Mân phát hiện một nam sinh đang ngồi trên ghế sô pha, nam sinh cũng trạc tuổi Triệu Thanh Ngữ.
Anh và nam sinh đó liếc nhìn nhau một cái
Ngũ quan của chàng trai trẻ đoan chính, nhưng buổi tối lại xuất hiện ở đây rất khó để không khiến người ta suy nghĩ nhiều.
Mặc dù ở tuổi của Triệu Thanh Ngữ thì yêu đương là chuyện bình thường nhưng khi chuyện này xảy ra với cô thì có vẻ hơi bất bình thường.
Triệu Thanh Ngữ cho Trí Mân một cảm giác cô là người vô cùng ngây thơ, lúc trước thấy anh và Thái Hanh thân mật mà sắc mặt cũng đã đỏ thành như vậy, hơn nữa dì cũng có vẻ sẽ không cho cô yêu sớm.
Vẻ mặt của nam sinh có chút bối rối.
Trí Mân không phải là người có tư tưởng cứng nhắc, nhưng đối mặt với cảnh tượng như vậy, ý thức trách nhiệm của một trưởng bối lại nảy lên trong tiềm thức không thể giải thích được.
"Ai vậy?" Trí Mân nghiêng đầu hỏi Triệu Thanh Ngữ.
Triệu Thanh Ngữ nhanh chóng bước tới nói: "Cậu ấy là bạn học chung lớp bổ túc với em, đến hỏi mượn em tài liệu."
Trí Mân gật đầu, nói: "Muộn như vậy còn đến mượn tài liệu."
Nam sinh đứng lên, cười toe toét: "Hôm nay là mùng một Tết, em thuận tiện đến đây chúc tết Triệu Thanh Ngữ."
Xem như khá cởi mở, chính đáng, nếu thái độ mập mờ, Trí Mân có thể sẽ phải hỏi thêm một vài câu.
Trí Mân ừm một tiếng: "Xong rồi thì về sớm đi, muộn rồi."
Trí Mân uống chút rượu, trông rất ngầu, vẻ mặt có chút lạnh lùng, nam sinh còn tưởng rằng anh là anh trai của Triệu Thanh Ngữ, vừa thấy bộ dáng của anh không dễ chọc thì nhất thời trở nên câu nệ đứng lên.
"Tụi anh đi lên trước." Trí Mân nói với Triệu Thanh Ngữ.
Họ bước lên cầu thang và nghe thấy cuộc trò chuyện lúc ẩn lúc hiện ở phía sau.
"Đó là anh trai của cậu sao? Tớ nhớ lúc anh của cậu đến lớp bổ túc đón cậu cũng không cao như vậy."
"Anh ấy là anh họ của tớ."
"Mẹ kiếp, làm tớ sợ chết khiếp. Tớ có cảm giác giống như bị anh ta nhìn ra cái gì vậy." Giọng nói của nam sinh mang theo sự thô khàn của thời kỳ bị vỡ giọng, "Con người bên cạnh? Cũng là anh họ của cậu sao?"
"Không phải, là đối tượng của anh họ tớ, họ đã kết hôn rồi."
"Cái gì? Kết hôn?!"
......
Thái Hanh choáng váng, khi lên lầu liền cảm thấy cầu thang cong queo, Trí Mân đi trước mặt hắn, xỏ dép lê bước lên từng nấc thang một, Thái Hanh rũ mắt, nhìn chằm chằm mắt cá chân lộ ra ngoài của anh.
Hai người không nói lời nào, hành lang yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở dốc của bọn họ.
Nhiệt độ trong phòng không cao lắm, nhưng Trí Mân cảm thấy hơi nóng, một tay anh cởi cúc áo khoác, một tay mở cửa phòng khách.
Trí Mân bước vào phòng, chợt nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại, anh quay đầu lại, ngón tay vẫn còn đặt trên cúc áo chưa mở xong, chưa kịp phản ứng thì đã bị cánh tay của Thái Hanh ấn vào ván cửa.
Thái Hanh nóng lòng áp sát, ấn bụng mình vào tay của Trí Mân, hơi thở nồng nặc mùi rượu của hắn lướt qua mắt Trí Mân thành từng đợt.
Bị đèn nén một đường, rượu ngâm trong máu gần như thấm qua da, toát ra mùi vị làm người ta say mê.
Nhiệt độ cơ thể của họ rất cao, nhiệt huyết lại lượn lờ khắp cơ thể.
Trí Mân phát hiện ra một chút sương trắng xuất hiện trên mắt kính của Thái Hanh, bay lên từ viền dưới của tròng kính, mơ hồ che đi mí mắt dưới của hắn.
"Anh đang đè lên tay em." Trí Mân nhìn đôi mắt của Thái Hanh, nói.
Thái Hanh lùi về phía sau nửa tấc, Trí Mân tiếp tục cởi cúc áo khoác, Thái Hanh đột nhiên nắm tay anh lại, ôn nhu nói: "Tôi giúp em."
Lúc say, Thái Hanh vẫn diễn xuất là một người đàn ông lịch lãm.
Một giây sau, Trí Mân thả lỏng tay ra, buông xuống bên người.
Thái Hanh vừa giúp anh cởi cúc áo, vừa nhìn chằm chằm vào mắt Trí Mân, động tác cũng không nhanh không chậm, thấp giọng nói: "Vừa rồi em rất uy nghiêm, lo lắng Triệu Thanh Ngữ yêu sớm sao?"
Trí Mân cười híp mắt, sau khi uống rượu thì giọng nói càng trầm xuống: "Em thế này thì có tư cách gì để can thiệp em ấy có yêu sớm hay không?"
"Thế này là thế nào?" Thái Hanh hỏi.
Trí Mân bất động thanh sắc dựa vào gần Thái Hanh, thấp giọng hỏi: "Anh nói xem?"
Thái Hanh liếc nhìn xuống, đưa tay lên trên quần của anh.
Trí Mân hừ nhẹ một tiếng, đặt tay lên ngực Thái Hanh.
Một tay Thái Hanh ôm eo Trí Mân, hỏi anh: "Có thể không?"
Trí Mân không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói mình có chút khó chịu.
Thái Hanh cởϊ áσ khoác của Trí Mân, đè người lên giường, rõ ràng là tửu lượng của Trí Mân tốt hơn so với Thái Hanh, nhưng anh lại cảm thấy người không tỉnh táo hình như là chính anh.
Trí Mân nghe thấy tiếng nút kim loại của thắt lưng nhẹ va chạm vào nhau.
Thái Hanh dường như không đợi được nữa, cúi người hôn xuống.
Thái Hanh từ trước đến nay vẫn rất thong dong, nhưng hôm nay rất bất thường.
Thái Hanh hôn Trí Mân rất lâu, hắn cởi gần hết quần áo của Trí Mân, nhưng chính mình vẫn rất chỉnh tề.
Mặt của Trí Mân đỏ bừng, nhưng lý trí vẫn còn, choáng váng nói: "Phòng của Triệu Thanh Ngữ ở ngay phía dưới chúng ta."
Hơn nữa Triệu Thanh Ngữ và bạn học của cô vẫn còn ở dưới lầu, cảnh tượng hỗn loạn trong phòng chỉ được ngăn bằng một tấm cửa.
Thái Hanh thấp giọng nói: "A Mân, tôi không muốn làm gì cả."
Hắn vốn cũng không có bất kỳ kế hoạch nảy sinh chuyện gì với Trí Mân ở đây, họ cũng chưa chuẩn bị gì cả, hiệu quả cách âm của căn phòng này có thể không tốt, việc xử lý sau đó sẽ rất rắc rối.
Thắt lưng của Thái Hanh buông thõng bên hông, khó tránh khỏi tiếc nuối, nhưng hắn vẫn duy trì lý trí.
Hắn cúi đầu khẽ cắn hầu kết của Trí Mân, Trí Mân giương cổ, trong mũi phát ra tiếng hừ nhẹ, giọng điệu như bất mãn: "Không muốn mà anh còn như vậy, anh thật là..."
Thái Hanh nghiêng người nằm xuống ở bên cạnh anh, dán vào tai của anh nói: "Nếu hôm nay thực sự có làm gì thì ngày mai em sẽ không xuống giường được."
Trí Mân quay đầu lại, hai mắt mờ mịt sương mù, anh đến gần hôn lên cằm Thái Hanh, hơi thở bất ổn hỏi: "Vậy thì làm sao bây giờ?"
"Giáo sư Kim, em không thoải mái." Trí Mân lại nói.
"Tôi biết." Thái Hanh an ủi anh: "Tôi sẽ không bỏ mặc em không quản."
"Vậy anh đến quản em đi."
......
Trí Mân đi tắm trước, Thái Hanh thu dọn giường chiếu một chút, trong thùng rác có một đống giấy ăn đã sử dụng, hắn buộc chặt túi rác rồi để sang một bên, thay vào đó một túi rác mới.
Trí Mân ở trong phòng tắm hồi lâu cũng chưa có đi ra, Thái Hanh đoán chừng trên người anh đã không còn sức lực, lo lắng anh sẽ ngất xỉu trong phòng tắm, liền đi vào phòng tắm xem anh.
Thái Hanh gõ cửa phòng tắm, từ bên trong truyền ra một giọng nói khàn khàn của Trí Mân: "Làm sao vậy?"
"Em không sao chứ?" Thái Hanh hỏi.
Trí Mân mơ hồ ừ một tiếng.
Thái Hanh đẩy cửa bước vào, thấy Trí Mân đang nằm trong bồn tắm, Thái Hanh có chút muốn cười.
Cả người hắn mồ hôi nhễ nhại, thân thể dính nhơm nhớp, trên quần cũng bẩn vậy mà đại bảo bối Trí Mân vẫn ở đây nhàn nhã ngâm bồn.
Trí Mân cảm thấy toàn thân như nhũn ra, quai xàm có chút chua xót.
Thái Hanh nhìn qua rất ôn nhu, nhưng ở một khía cạnh nào đó, hắn thực sự không ôn nhu như vậy.
"Em có để tôi tắm không đây?" Thái Hanh cười nói, "Hôm nay trời hẳn là sáng rồi."
Trí Mân vỗ vỗ thành bồn tắm nói: "Cùng nhau tắm đi."
"Bồn tắm nhỏ như vậy, tôi đứng ngồi ở chỗ nào?" Thái Hanh đi tới, ngồi xuống mép bồn, cúi đầu nhìn anh.
"Ngồi lên người em này." Trí Mân không đứng đắn vỗ vỗ lên cái đùi ngâm trong nước, vỗ lên một mảnh bọt nước.
Lông mi của Trí Mân ướŧ áŧ.
Đôi môi anh hơi sưng, tóc còn dính nước, có chút xộc xệch xõa trên trán.
"Miệng đau không?" Thái Hanh hỏi anh.
Trí Mân sờ soạng một chút, nói: "Vẫn được."
"Nếu ngày mai miệng vẫn còn như vậy thì làm sao bay giờ?" Trí Mân hỏi.
Thái Hanh tiện tay vốc nước trong bồn tắm, hất nhẹ lên ngực của Trí Mân, nói: "Thì nói là do hôn mà ra."
"Kỹ năng hôn của giáo sư Kim thật chuyên nghiệp."
Tâm lý của cả hai người đều hiểu rõ có phải do hôn mà thành ra như vậy hay không.
Thái Hanh ngẩng đầu nhìn anh, Trí Mân cong mắt cười, sau khi trải qua sảng khoái, tâm trạng anh tốt lên rất nhiều, còn có hứng thú cùng hắn đùa giỡn.
"Giáo sư, em có thể hỏi anh một chuyện được không?"
Thái Hanh gật đầu: "Em nói đi."
"Anh...mấy ngày nay có phải là ghen với Hạ Tuyên không?"
Thái Hanh nhìn anh, Trí Mân có chút xấu hổ, dứt lời thì nhìn nước trong bồn tắm.
Nhưng Trí Mân thực sự muốn biết, sinh lý đã thư thái, trong lòng cũng muốn thoải mái một chút.
Đêm nay anh quá thoải mái nên có chút muốn được voi đòi tiên.
Một lúc sau, Thái Hanh ừ một tiếng.
Mặc dù hắn đã phản đối Thiệu Vũ Đông rằng đây không là "ghen".
"Tôi cũng cảm thấy rằng tôi đã biểu hiện khá rõ ràng," Thái Hanh dường như đang trách anh, "em cần gì phải cố ý hỏi tôi."
Trí Mân híp mắt, cười cười: "Em cố ý hỏi đấy."
Thái Hanh hừ cười một tiếng: "Đắc ý như vậy."
Thời điểm Trí Mân đắc ý thật đáng yêu.
Thái Hanh đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt ướŧ áŧ của anh, thấp giọng nói: "Quan hệ giữa em và anh ta đặc thù, anh ta cũng rất ưu tú, tôi không phải thánh nhân, không thể không có một chút cảm xúc gì."
"Tôi chỉ là một người bình thường thích em mà thôi.".
————————————————
ừ thì nói chung là cũng ụ rồi đó (hoặc ko) 🥲
cả nhà đừng mong chờ vào H trong fic tui edit, vì nó ko có rõ ràng đâu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com