Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2. Quá Khứ - Hiện Tại


Chờ Sở Kiều lần nữa tỉnh lại, nàng phát hiện các vết thương trên người mình đã được băng bó, thảo dược vẫn còn ướt át dưới lớp băng, hẳn là vừa mới đổi thuốc xong. Nàng vội vàng nhúc nhích, lại cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều đau nhức, trong đầu chậm rãi nhớ tới cảnh tượng trước khi hôn mê.

Trúng mai phục, một mình rơi vào thế hạ phong không địch lại, thân bị trọng thương rơi xuống sông, nàng nhớ có một đám người hoảng hốt đem mình vớt lên, đột nhiên một khuôn mặt hiện lên trước mắt. Nàng đột nhiên kinh hô: "Nguyên Thuần Công chúa!"

Kêu một tiếng, không ngờ lại khẽ động miệng vết thương đau đến tê tâm liệt phế, còn chưa kịp hoãn lại liền nghe thấy giọng nữ quen thuộc: "Thương thế của ngươi rất nặng, đừng nhúc nhích."

Sở Kiều kinh ngạc quay đầu về phía nữ tử đang cúi đầu giã thuốc, hai mắt trợn lên khó tin, nàng sửng sốt mấy lần, hoá ra người này không phải mộng, là chân thật đang ngước mắt nhìn nàng.

Đối diện nhau, Sở Kiều lại không thấy được hỉ nộ trong mắt nàng, chỉ thấy ánh mắt ấy thanh lãnh không có yêu hận, giống như một sa mạc hạn hán không có sự sống. Đáy lòng Sở Kiều không khỏi hoảng hốt, hoang mang.

Là nàng, cứu mình?

"Nằm yên." Giọng nói của nàng bình đạm, không có như trước hồn nhiên, càng không có ngoan độc như lúc đó.

Sở Kiều hơi chống thân mình, ánh mắt nhiều cảm xúc phức tạp, áy nát, không cam, hoang mang, quá nhiều cảm xúc hỗn tạp không đếm hết.

Nàng thấy Nguyên Thuần thân hình gầy ốm, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lại nhìn phòng ốc nơi đây đơn sơ, hẳn là đã chịu không ít khổ. Sở Kiều còn muốn mở miệng, lại nhìn thấy kiên trì trong mắt Nguyên Thuần, bốn mắt giằng co lẫn nhau trong giây lát, Sở Kiều trước thu lại tầm mắt nằm xuống giường trở lại.

"Công chúa ———"

"Tú Lệ Vương, dân nữ tên một chữ Thuần, không họ, người trong thôn gọi ta Thuần đại phu." Nàng đem thảo dược trong bát nhẹ nhàng mài nhỏ xong lại mở miệng, "Hai tiếng công chúa của ngài, dân nữ không gánh nổi."

Lực đạo trên tay Nguyên Thuần vẫn không có thay đổi gì, giống như, dù Sở Kiều đến đây cũng không khiến cuộc sống của nàng có thay đổi gì.

Sở Kiều nằm trên giường, mày nhíu chặt, khẽ hỏi: "Công...... Thuần đại phu, vì sao lại cứu ta?"

Nguyên Thuần buông bát thảo dược, xoay người đem nước thuốc đã nóng rót vào bát, để nguội một chút rồi đem đến đặt xuống mép giường Sở Kiều. Đầu tiên cẩn thận nhẹ nhàng nâng Sở Kiều dậy, sau đó lại cầm bát lên muốn cho nàng uống, nhưng thấy trong mắt nàng đều là chất vấn.

Nguyên Thuần bất đắc dĩ lắc đầu, múc một muỗng thổi tan khí nóng, nhẹ nói: "Ta là đại phu, ngươi bị thương, mà ta đã chịu ủy thác của thôn dân, há lại có đạo lý không cứu ngươi?" Nàng đưa muỗng thuốc đến bên miệng Sở Kiều, nhưng Sở Kiều vẫn là không muốn mở miệng, trong mắt như có thiên ngôn vạn ngữ.

Nguyên Thuần không tránh ánh mắt của nàng, chỉ nhấn mạnh nói: "Điện hạ, mời uống thuốc."

Chữ Điện hạ này làm sắc mặt Sở Kiều khẽ biến, đoạt lấy bát thuốc trên tay Nguyên Thuần uống một hơi cạn sạch. Thấy nàng uống, Nguyên Thuần một mình rũ mắt, đáy lòng có chút chua xót, không dự đoán được là chỉ một phép khích tướng đơn giản nhưng lại đối với vị tướng quân này hữu hiệu.

Thật đắng. Nhưng Sở Kiều không biết là tâm đắng hay vẫn là miệng đắng.

Nguyên Thuần thu lại bát thuốc đã hết muốn đứng lên, người trên giường lại nhanh tay nắm lấy tay nàng, nhưng nhanh chóng bị Nguyên Thuần gạt ra, Sở Kiều bị hành động này làm động miệng vết thương, nhẹ giọng ho khan.

Nguyên Thuần lui về phía sau vài bước, Sở Kiều nhìn gương mặt thoáng chốc trắng bệch kia, phảng phất cũng nhớ đến chuyện cũ, muốn xin lỗi lại nghe thấy Nguyên Thuần mở miệng.

"Thực xin lỗi, ta chỉ là......"

"Không sao, là thần mạo muội." Tiếng xưng thần này, làm đôi mắt đen của Nguyên Thuần càng thêm sâu không thấy đáy, nhưng nàng vẫn không nói thêm gì, chỉ đi về trước đỡ Sở Kiều nằm xuống.

Sở Kiều ý thức được mình nói sai muốn nói xin lỗi, Nguyên Thuần lại ấn vai nàng xuống, "Ta còn người bệnh cần chữa trị, điện hạ nếu không gấp, đợi thương thế tốt lại hỏi."

Từng tiếng điện hạ làm ngực Sở Kiều như bị đè nặng, hai người ở nơi núi cao sông dài này gặp lại ở cùng một nơi, nhưng lại không có chút tình nghĩa cố nhân, hoàn toàn xa lạ lạnh băng, ngay cả hận cũng dư thừa. Sở Kiều chăm chú nhìn bóng dáng Nguyên Thuần rời đi, thấp giọng nói.

"Ta thật hy vọng tiếng điện hạ này, vẫn như cũ là ta gọi ngươi, không phải ngươi gọi ta."

Tay đặt lên cửa của Nguyên Thuần hơi cứng lại, nhưng vẫn nhẹ nhàng khép lại.

Nguyên Thuần đứng trước cửa phòng Sở Kiều dường như đang bị hồi ức vây khốn. Sở Kiều từ trên giường nhìn bóng dáng kia như khắc lên ở cửa.


Nàng từng là công chúa điện hạ tôn quý của Đại Ngụy, cả người được vạn thiên sủng ái, thiên chân hoạt bát, thiện lương khiến người người yêu thích. Mà Sở Kiều chỉ từng là một nô lệ hèn mọn, một quân cờ giết người không chớp mắt, thân tàn mệnh tiện, nhận hết khinh thường nóng lạnh của thế gian.

Ở Hồng Xuyên Thành đổ nát ngày ấy, Nguyên Thuần một thân hồng y hướng về phía Sở Kiều, trong mắt đều là tàn nhẫn xuyên thấu trời đất, khi đó nàng chỉ vì hận mà sống, một lòng chỉ nghĩ đến trừ bỏ cái gai trong lòng tên Sở Kiều kia, nhưng Nguyên Thuần không thành công, sau đó trên vai lại gánh chịu tính mạng của bao nhiêu người. Nàng vốn nên chết ở nơi biên cảnh, nhưng lại được một đại phu ở ven sông cứu sống, nếu mệnh vẫn chưa tuyệt, trời cao vẫn muốn cho đóa hồng tàn đã nhuốm bùn này tồn tại, Nguyên Thuần liền như thế mà tàn tạ tồn tại.

Hiện giờ......Hiện giờ......


Sở Kiều bên trong phòng cũng lâm vào trầm tư, là bóng hồng y từng ánh vào mi mắt, nàng nhớ rõ đôi mắt tàn nhẫn nhìn mình kia, trong mắt rõ ràng đã ngấn lệ, bộ dáng nhận hết khuất nhục, hỗn loạn giữa không cam lòng và hận thù.

Nhưng hôm nay.

Sở Kiều nhớ đến ánh mắt Nguyên Thuần vừa nhìn mình, đôi mắt tĩnh lặng như một đầm lầy chết. Mấy năm nay bởi vì áy náy với Nguyên Tung, nàng phái người đại giang Nam Bắc tìm khắp nơi từ chỗ Nguyên Thuần rơi xuống, nhưng nàng giống như bốc hơi trong nhân gian không có tin tức, không nghĩ tới khi tương phùng, lại là như thế.

Sở Kiều cười khổ, vẫn như cũ không thay đổi.

Lần cuối cùng hai người gặp mặt, Sở Kiều bị thương nặng nằm dưới đất đổ nát, Nguyên Thuần từ trên nhìn xuống nàng; hiện tại Sở Kiều vẫn như cũ bị thương nằm trên giường, Nguyên Thuần cũng như quá khứ từ trên cao nhìn xuống, chỉ là khi đó Nguyên Thuần chỉ muốn đưa nàng vào chỗ chết, còn bây giờ lại là một đại phu đối xử tử tế cứu chữa nàng.


Sở Kiều oán than nhân sinh gặp gỡ thay đổi liên tục, nghĩ nghĩ bất giác đến mệt rã rời, chỉ chốc lát liền nặng nề ngủ. Mà người ngoài cửa sớm đoán được nàng sẽ ngủ, nên đẩy cửa vào, xuyên qua sương khói của hương an thần mà chăm chú nhìn Sở Kiều.

Sau khi xác nhận hô hấp Sở Kiều đã đều đặn vững vàng, nàng lại rời khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com