Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

40. Thất Thải Thôn Thiên Mãng

"Khụ khụ ——"

Tiêu Hàm ôm lấy vòng eo mảnh mai của Cổ Huân Nhi, khẽ ho khan hai tiếng cố gắng ép xuống dòng khí huyết đang cuộn trào dữ dội trong cơ thể. Cô không ngờ đạo Huyết Lôi cuối cùng của "Kiếp Lôi Tẩy Máu" lại có uy lực mạnh đến vậy, vẻn vẹn dư âm thôi cũng đủ sức hủy hoại cả hòn đảo nhỏ đến mức không thể nhận ra. Nếu không phải Tiêu Hàm kịp thời lao về che chắn cho Cổ Huân Nhi vào khoảnh khắc cuối cùng, cô nữ chủ này e rằng đến xương cốt cũng chẳng còn.

"Kiếp Lôi Tẩy Máu" là một bí pháp. Ngay cả Tiêu Hàm dù đã đột phá Đấu Tôn việc sử dụng cũng không hề dễ dàng. Suy cho cùng tinh luyện huyết mạch là một việc làm nghịch thiên, Tiêu Hàm cảm thấy mình không bị Thiên Phạt đánh chết đã là một kỳ tích rồi. Tất nhiên nếu không có hệ thống thề thốt đảm bảo rằng dù nàng có "nghịch thiên cải mệnh" cũng tuyệt đối không bị Thiên Phạt, Tiêu Hàm đã chẳng dám mạo hiểm lớn đến vậy để dùng loại bí pháp này.

Buông Cổ Huân Nhi ra, Tiêu Hàm ngồi khoanh chân vận công trước sắp xếp lại mớ hỗn độn lực lượng trong cơ thể. Cổ Huân Nhi nhìn cái xác cháy đen không xa, lòng có chút không đành lòng: "Cô ấy... thất bại rồi sao?"

Sau khi điều chỉnh ổn thỏa được phần nào, Tiêu Hàm đứng dậy cất bước đi về phía cái xác: "Sẽ không."

Cũng chính lúc này một tiếng "rắc" nhẹ nhàng đột nhiên vang lên. Cái xác cự xà cháy đen đang cứng đờ nằm bất động trên mặt đất bỗng nhiên từ từ nhúc nhích. Cổ Huân Nhi mắt tinh nhận ra trong thi thể cự xà dường như có thứ gì đó sắp phá vỡ mà ra.

Thấy cảnh tượng này Tiêu Hàm thần sắc giãn ra, nói với Cổ Huân Nhi: "Lùi lại."

Vừa dứt lời thi thể cự xà đột nhiên phát ra một tiếng nổ lớn những vảy đen kịt bay vút tứ phía, một phần thi thể nháy mắt hóa thành bụi phấn. Trong khoảnh khắc thi thể cự xà hóa thành bụi phấn, một luồng khí tức cuồn cuộn mà kinh khủng đột nhiên bùng phát với tốc độ kinh hoàng bao phủ lấy cả tòa thành thị.

"Nữ Vương bệ hạ thành công sao?" Cảm nhận được chút cảm giác quen thuộc mơ hồ trong luồng khí tức cuồn cuộn này toàn thành trên dưới, vô số xà nhân đưa mắt nhìn nhau chợt mặt mày tràn đầy vẻ cuồng hỉ. Tiếng hoan hô kinh thiên động địa nháy mắt vang vọng tận.

Trong khoảnh khắc luồng khí tức cuồn cuộn này bùng phát, sắc mặt Cổ Hà bên ngoài màn sáng màu tím bỗng nhiên đại biến. Cùng lúc đó,thân thể hắn gần như không chịu sự khống chế của bản thân mà nhanh chóng lùi lại gần mấy chục mét. Trong lúc thân hình nhanh chóng thối lui, Cổ Hà sắc mặt khó coi mà quát lớn với Vân Vận đang đứng yên giữa không trung: "Đi mau, Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương tiến hóa thành công rồi!"

Vân Vận cũng tựa như trút được gánh nặng, thần sắc thả lỏng đi không ít. Vân Vận liếc nhìn Cổ Hà lần nữa hướng về nơi tử quang đang băng trùm mà ngóng nhìn. Sau đó Vân Vận rũ mi mắt, nửa ngày sau mới quay người định theo đám người Cổ Hà rời đi.

Lúc này, một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên bên tai nàng: "Vân Vận, chờ một chút."

Vân Vận đầu tiên sững sờ lập tức nhận ra đây là giọng nói lạnh lùng quen thuộc kia. Chẳng lẽ vị Luyện Dược Sư đã lấy ra Bát phẩm Kim Mông Hồng Ngọc Dịch... chính là người ấy sao?

Thấy Vân Vận ngẩn người, Cổ Hà có chút gấp: "Vân Vận, chúng ta đi mau!"

Vân Vận lấy lại tinh thần, từ chối nói: "Các ngươi đi trước, ta còn có chút chuyện cần xử lý."

Trên hòn đảo nhỏ Cổ Huân Nhi nhìn sinh vật vừa chui ra từ trong thi thể, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn luôn mang theo nụ cười xinh đẹp giờ tràn đầy vẻ không thể tin được. Tiêu Hàm nhàn nhạt đưa tay chọc chọc chú tiểu xà, ra ý hiệu tiếp nhận "ân huệ" này.

Sinh vật xuất hiện trước mặt hai người là một con tiểu xà mảnh mai vẻn vẹn chỉ dài khoảng hai centimet. Toàn thân nó phủ đầy những lớp vảy thất thải nhỏ xíu, đôi mắt rắn màu tím nhạt mơ hồ mang theo một vẻ yêu dị lạ thường. Một mùi hương tươi mát dịu nhẹ khác lạ lượn lờ trên thân thể nó. Mặc dù chỉ là một con rắn nhưng toàn thân nó lại toát ra một vẻ tao nhã và tôn quý đến lạ. Thất Thải Tiểu Xà từ đầu đến chân không có quá nhiều bộ phận sắc bén mang tính công kích. Thế nhưng Cổ Huân Nhi vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được trong thân thể bé nhỏ này ẩn chứa một sức mạnh khủng bố mà ngay cả cường giả Đấu Hoàng cũng không dám khinh thường.

Thân mật cọ xát ngón tay Tiêu Hàm đang vươn ra, tiểu xà ngáp một cái đôi mắt rắn trong veo và thuần khiết. Cổ Huân Nhi có chút không dám tin: "Sư tỷ, đây chính là Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương sao?"

"Thân nó thất thải, đồng tử hơi tím, thân thể toát hương, sức mạnh thông thiên." Tiêu Hàm gật đầu: "A, đúng là Thất Thải Thôn Thiên Mãng."

"Thất Thải Thôn Thiên Mãng?" Cổ Huân Nhi chần chừ hỏi.

"Một loại dị thú viễn cổ. Nghe nói loại dị thú này khi tu luyện đến cực hạn có thể nuốt chửng thiên địa, xé rách không gian." Tiêu Hàm nói: "Bất quá bây giờ nó vẫn chỉ ở giai đoạn ấu sinh thực lực Đấu Tông sơ đẳng."

"Bất quá... sao Huân Nhi cảm thấy cô ấy dường như không ổn ở chỗ nào?" Cổ Huân Nhi nhìn chằm chằm tiểu xà, cảm thấy hơi nghi hoặc. Tiêu Hàm từ không gian hệ thống lấy ra một bình thuốc. Sau khi mở ra, một luồng năng lượng hệ hỏa nồng đậm truyền ra. Cảm nhận được năng lượng dồi dào này tiểu xà hưng phấn vẫy vẫy đuôi, kêu "tê tê" tựa như đang làm nũng.

Tiêu Hàm nghiêng bình, đưa miệng bình lại gần miệng tiểu xà tiện thể để nó liếm thứ linh dịch tinh khiết thuộc tính hỏa trong bình: "Mỹ Đỗ Toa tiêu hao quá lớn, linh hồn rơi vào trạng thái ngủ say thôi không bao lâu nữa cô ấy hẳn là có thể tỉnh lại."

Kết quả của Lãnh Sát Âm Long Tiên và "Tẩy Máu" là đã giúp huyết mạch Thất Thải Thôn Thiên Mãng của Mỹ Đỗ Toa được tinh khiết đến mức gần như không có tạp chất. Điều này không chỉ giúp thực lực cô càng cường hãn mà còn giúp tránh khỏi kết cục linh hồn phân liệt trong nguyên tác.

"Vậy... sư tỷ định nuôi cô ấy sao?" Giọng Cổ Huân Nhi có chút kỳ lạ.

Tiêu Hàm ngẩng đầu nhìn Cổ Huân Nhi, trong đôi mắt sáng ngời dường như viết rõ: "Ngươi thấy ta giống loại người sẽ nuôi sủng vật sao?"

Cổ Huân Nhi trầm mặc một chút. Thôi được rồi là nàng nghĩ sai. Với tính khí của Tiêu Hàm không đem Mỹ Đỗ Toa ra lấy máu luyện dược đã là may mắn lắm rồi, còn nuôi ư... không thể nào!

"Yên tâm tỷ đã tìm được người chăm sóc cho cô ấy rồi." Tiêu Hàm lạnh nhạt nói.

Người chăm sóc!

Biểu cảm trên mặt Cổ Huân Nhi suýt chút nữa không giữ được. Mỹ Đỗ Toa mà biết được chắc chắn sẽ liều mạng với tỷ cho xem?! Tiêu Hàm không biết ý nghĩ trong lòng Cổ Huân Nhi, cô đưa tay ra tiểu xà cực kỳ phối hợp quấn lên cánh tay Tiêu Hàm.

"Đi thôi." Tiêu Hàm nhìn về phía bầu trời xa xăm đưa tay đánh tan kết giới màu tím đang bao phủ giữa không trung, rồi nắm lấy tay Cổ Huân Nhi biến mất tại chỗ. Đợi đến khi các cường giả xà nhân vội vã chạy tới, bọn họ chỉ nhìn thấy hòn đảo bị hủy hoại tan hoang mà không hề phát hiện bóng dáng vị Vương Giả tôn quý của họ.

------------- Ở nơi khác

Trong sa mạc mênh mông, Vân Vận kéo cổ áo hắc bào dường như không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.

"Vì sao... cô không tự mình nuôi?" Vân Vận ánh mắt có chút u tối, nhìn vào lòng bàn tay mình nơi chú tiểu xà đang co ro ngủ ngáy o o. Một lúc lâu sau Vân Vận mới khẽ hỏi một câu. 

Tiêu Hàm lạnh nhạt liếc nhìn Vân Vận, nói: "Thất Thải Thôn Thiên Mãng là Thượng Cổ dị thú, toàn thân từ trên xuống dưới đều là bảo vật đặc biệt là huyết dịch và vảy."

Vân Vận: "Ừm?" Thế nên?

"Nếu nuôi trong tay ta, ta sợ có ngày nào đó không nhịn được mà đem cô ấy ra luyện dược." Tiêu Hàm nghiêm trang nói.

Vân Vận: "..." Tốt lắm quả đúng là một Luyện Dược Vân Vận

"Hơn nữa nếu ta không đoán sai, cô biết Mỹ Đỗ Toa?" Tiêu Hàm chuyển chủ đề, nói.

Vân Vận hơi sững sờ, lần này cô không phản bác mà là yên lặng gật đầu. Tiêu Hàm không hỏi thêm gì nhiều. Cô cũng không phải loại người thích truy hỏi chuyện riêng tư của người khác. Sau khi giao Mỹ Đỗ Toa cho Vân Vận liền định mang theo Cổ Huân Nhi rời đi.

Vân Vận gọi Tiêu Hàm lại: "Cô không sợ ta giết Mỹ Đỗ Toa sao? Nàng ấy là thủ lĩnh Xà Nhân tộc còn ta là nhân loại xét về tình hay về lý..."

Chưa nói hết câu Vân Vận đã bị Tiêu Hàm cắt ngang: "Cô biết sao?"

Vân Vận khẽ giật mình.

"Huống hồ ta và nàng ấy không quen, nàng ấy sống hay chết có liên quan gì đến ta?" Tiêu Hàm đôi môi khẽ trĩu xuống trong giọng nói không mang theo bất kỳ nhiệt độ nào: "Nếu cô muốn giết nàng ấy cứ động thủ đi."

Nói xong Tiêu Hàm liền mang theo Cổ Huân Nhi rời đi. Vân Vận ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn chú tiểu xà trong lòng bàn tay, hàng mi khẽ run rẩy ánh mắt phức tạp vô cùng.

Lập tức Vân Vận khẽ thở dài. Lần đầu tiên nàng và Mỹ Đỗ Toa gặp gỡ là mười năm trước khi đó Vân Vận mới mười bảy, mười tám tuổi chỉ có thực lực Đấu Giả. Vân Vận theo lão sư của mình cũng là đời trước của Vân Lam Tông Tông chủ Vân Sơn đến sa mạc. Khi ấy Gia Mã đế quốc và Xà Nhân tộc lại một lần nữa khai chiến còn Vân Vận bất quá chỉ là đến để thấy chút việc đời.

Giữa đường ngừng chiến chỉnh đốn, Vân Vận một người chưa từng đến sa mạc bao giờ, tò mò muốn đi loanh quanh một chút. Lão sư của nàng còn bận thương nghị chiến tranh với các cường giả khác, không để ý đến nàng liền một mình rời khỏi trấn của nhân loại.

Tiếp đó, Vân Vận gặp được Mỹ Đỗ Toa. Một Đấu Giả sao có thể so sánh với người mạnh nhất của Xà Nhân tộc? Mỹ Đỗ Toa bất quá chỉ phất tay một cái, Vân Vận đã như một mảnh giẻ rách bay ra ngoài nặng nề đâm vào tảng đá lớn, đấu khí trong cơ thể phảng phất đều muốn bị đánh nát.

Rõ ràng, Mỹ Đỗ Toa không hề để tâm đến một Đấu Giả như nàng. Mỹ Đỗ Toa chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Vân Vận một cái rồi định cứ thế rời đi. Nhìn Mỹ Đỗ Toa quay lưng rời đi, Vân Vận không biết đầu óc mình đã có biến động gì một luồng không cam lòng và tức giận nháy mắt xông thẳng lên đầu. Vân Vận gồng cổ họng kìm nén một hơi, quát: "Ngươi nếu không giết ta sau này ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận!"

Đến tận bây giờ Vân Vận hồi tưởng lại vẫn còn cảm thấy một trận hoảng sợ. Khi đó mình rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Lại dám to gan khiêu khích một Đấu Hoàng lại còn là vị Nữ Vương Xà Nhân tộc nổi tiếng với thủ đoạn cay độc trong truyền thuyết? Có lẽ, vẫn là bởi vì khi đối phương quay người ánh mắt không hề che giấu sự khinh miệt và xem thường đối với mình, đã khơi dậy sự kiêu ngạo và không cam lòng của Vân Vận một thiếu tông chủ.

Nghe được câu đó Mỹ Đỗ Toa dừng lại lập tức, nàng quay người đi đến trước mặt Vân Vận.

"Hối hận?"

Mỹ Đỗ Toa hơi cúi người, đôi mắt rắn màu tím mang theo vẻ vũ mị và cao quý mà nhân loại không thể có nhìn thẳng vào mắt Vân Vận.

Đồng tử Vân Vận đột nhiên co rút lại. Nàng sững sờ nhìn người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ đó, dường như thế giới này, chỉ còn lại một mình người trước mắt này.

Mỹ Đỗ Toa đưa tay, ngón tay thon dài câu lấy cằm Vân Vận, ép nàng ngẩng đầu.

Sau đó, vị Nữ Vương cao cao tại thượng đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười đầy hứng thú, sự khinh thường trong đôi mắt dần thay thế bằng vẻ ranh mãnh.

"A, bổn vương hôm nay cứ không giết ngươi. Bổn vương ngược lại muốn xem, sau này, ngươi muốn làm thế nào để bổn vương hối hận?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com