Chương 22: Bên dưới da người, tất cả đều không biết
Chương 22: Bên dưới da người, tất cả đều không biết
Ngày tháng Tư như mặt con nít nói thay đổi liền thay đổi ngay, vừa vẫn là đêm gió êm sóng lặng, khi diễn tấu sư của St. Connaught bắt đầu ung dung trôi chảy nhưng mơ hồ lộ ra bi thương mà đàn bản sonata của Wegner*, bầu trời hình như nhận lấy điệu khúc cảm hóa, tích tí tách bắt đầu mưa nhỏ. (*Wilhelm Richard Wagner (1813 – 1883): là nhà soạn nhạc kiêm nhạc trưởng, đạo diễn kịch và nhà lý luận âm nhạc người Đức nổi tiếng bởi các tác phẩm opera.)
"A, bên ngoài trời lại mưa." Ninh Hi Nhi ngó ra ngoài cửa sổ, cảm thán một câu. "Haiz, tớ quên mang theo dù, ngày hôm nay tớ nhìn dự báo thời tiết nói trời sẽ không mưa....."
"Không sao, tớ lái xe tới, chờ một lúc tớ chở cậu." Bùi Thiên Bình bất đắc dĩ nhìn phía ngoài cửa sổ, có lúc cô đúng là yêu thích mưa tí tách như vậy.
"Không sao không sao, mưa cũng rất nhỏ, nói không chừng lúc trở về mưa liền ngừng."
Ngay khi món ăn đã nguội, món chính vừa lúc lần lượt bưng lên, một vị quản lý đi tới, mặt lộ vẻ khó xử, miệng lưỡi mang theo chân thành xin lỗi, "Bùi tiểu thư, thật xin lỗi. Chính là Beef Consomme, Cream of corn soup vẫn luôn là từ bổn tiệm Matthew đầu bếp, nhưng là hôm nay bởi vì đặc biệt trở về Paris, ngài xem có thể hay không......"
"Loại sai lầm cấp thấp này cũng sẽ xuất hiện ở St.Enoch fran?ais khách sạn?" Bùi Thiên Bình loạng choạng cốc có chân dài, lời nói nghe không ra cảm xúc.
"Thật sự rất xin lỗi, vì tỏ vẻ hối lỗi, bổn tiệm sẽ miễn phí đưa tặng hai phần đồ ngọt."
"Tôi nói...... Tôi chính là cố ý gọi món súp đặc, chiêu bài của các người, vì cho người bạn đã lâu không gặp của tôi." Bùi Thiên Bình buông xuống mắt xám, sắc mặt không rõ, khẩu khí có chút không kiên nhẫn. "Hay là nói...... Chỉ có bàn của chúng ta này là đặc biệt?"
Không khí có chút xấu hổ, Ninh Hi Nhi xem không được, rốt cuộc Thiên Bình là vì mình mới đặt nhà ăn tốt như vậy, "Thiên Bình à, thật ra tặng đồ ngọt thật sự không tồi, còn canh, không phải có rượu vang đỏ sao, lần sau lại nhấm nháp đi." Ninh Hi Nhi cười tủm tỉm với mọi người.
"Tớ chỉ là tưởng chiêu đãi cậu càng tốt hơn thôi." Bùi Thiên Bình có chút tiếc nuối, trên mặt ít có cô đơn, ngẩng đầu nhìn xem máy quay ở góc tường, "Nếu Hi Nhi đều nói như vậy, vậy...... Không có việc gì."
Người quản lý nhìn quý cô đội khăn đen trước mặt này vừa mới vẫn là lệnh người hít thở không thông biểu tình trong nháy mắt lại ấm áp tươi cười, trong lòng thả lỏng một hơi. Vì thế nhiều lần xác định lui về phía sau đi xuống.
"Hi Nhi, cậu cùng người nào ở cùng một chỗ, hiện tại xã hội người xấu rất nhiều đấy, hay là có chuyện tốt gì tỷ như trong nhà có......" Bùi Thiên Bình một bên cắt bò bít tết một bên trêu ghẹo hỏi.
Ninh Hi Nhi chạy nhanh che miệng Thiên Bình lại, miễn cho cậu ấy nói bậy, "Mới không có đâu, tớ chỉ ở nhờ nhà chủ trọ, tớ đã không phải là đại tiểu thư không hiểu nhân gian khó khăn nữa, thứ hai đến thứ sáu đều phải đi làm, bất quá may mắn là, gặp được một ít người lương thiện." Cầm lấy rượu vang đỏ uống một ngụm, ngọt toan vừa phải, mồm miệng lưu hương, lại không ngon bằng nước cam ép việt quất làm cùng Tử Mạch, không biết người kia ở nhà có ăn cơm chiều hay không.
"À như vậy," tay nắm dao ăn dừng một chút, "Này tớ liền an tâm rồi, tớ vốn tưởng rằng cậu mới vào xã hội không thích ứng, còn nghĩ như thế nào giúp cậu, nếu sống nhờ ở ngươi chủ nhà kia không tiện, có thể ở chỗ tớ."
"Không có việc gì, tính thích ứng của tớ rất mạnh." Ninh Hi Nhi ngẩng đầu nhìn thấy Thiên Bình đem thịt bò cắt thành một tiểu khối ngăn nắp, nhịn không được ngập ngừng, "Cậu cắt thật chỉnh tề, trước kia tớ đều cắt không được, cho nên liền không thích gọi thịt sường bò."
"Cậu quên giấc mơ của tớ là gì sao?"
"Nếu tớ nhớ không lầm thì là bác sĩ." Ninh Hi Nhi cười đáp.
"Đúng," Bùi Thiên Bình đem cắt xong rồi tiểu khối từng cái đặt tới đĩa ăn của Ninh Hi Nhi, "Thật lâu trước kia tớ liền biết dao phẫu thuật so với dao ăn chuyên nghiệp rất nhiều."
Tiếng chuông di động vang lên, Thiên Bình lấy ra di động nói vài câu, mặt lộ vẻ nhàn nhạt tươi cười, "Hi Nhi, anh ấy lập tức liền đến, chờ lát nữa tớ giới thiệu cho cậu."
"Ừ." Ninh Hi Nhi sửa sang lại một chút tóc, nghĩ thầm như thế nào cũng không thể cấp chính mình bạn tốt mất mặt. Đứng lên, thẳng lưng, mặt mang tươi cười mà nhìn người đàn ông đi đến......
"Xin lỗi, trên đường kẹt xe, làm em đợi lâu." Nam nhân cởi tây trang đưa cho người hầu, tóc bị nước mưa ướt nhẹp mà hỗn độn, lại không thể che dấu khuôn mặt tuấn dật. Bùi Thiên Bình đi qua, tay kéo tay, dùng khăn tay nhẹ nhàng chà lau ướt át trên trán đối phương, thân mật không thôi.
Ninh Hi Nhi không biết nên như thế nào đối mặt với cảnh tượng như vậy, vì cái gì sẽ là anh ấy...... Có điểm không biết làm sao mà nhìn đối diện hai người, tươi cười lúc ban đầu trước sau vẫn duy trì cứng đờ ở nơi đó.
"Ai nha, chỉ lo nói chuyện với anh, tới tới tới, em mang anh đi giới thiệu một chút, đây là bạn tốt của em, Ninh Hi Nhi, đây là A Diễn." Bùi Thiên Bình mang đối phương đi đến trước mặt nàng, cười tủm tỉm mà giới thiệu cho nhau.
Người đàn ông sau khi nghe được, xoay người thẳng tắp mà nhìn nàng, không chút nào che dấu kinh ngạc trong ánh mắt, trong chốc lát lấy lại tinh thần, ưu nhã mà vươn tay, "Chào cô, tôi tên Trì Diễn."
.....
Thật lâu sau, lễ phép mà hồi nắm một chút, tận lực khắc chế thanh âm bình tĩnh, "Chào anh, tôi là Ninh Hi Nhi, là...... bạn của Thiên Bình, thật vui khi nhìn thấy anh."
Bùi Thiên Bình nhìn bọn họ chào hỏi nhau, sau đó mới kéo bọn họ an vị, cười tủm tỉm mà ngắt lời nói, "Thật là, vừa mới tớ cho rằng hai người các cậu nhận thức đâu."
"Không có, vừa mới thấy, cô Ninh hơi giống một người bạn của nah, cho nên hơi giật mình mà thôi." Trì Diễn săn sóc mà buộc lên khăn ăn cho Bùi Thiên Bình, trong lúc giơ tay nhấc chân tẫn hiện phong cách quý ông.
Ninh Hi Nhi nghe xong, im lặng không lên tiếng, cúi đầu khảy thạch đốm, đáng chết, vì cái gì món này sặc người như vậy, nước mắt đều mau chảy ra.
"Vậy à? Người bạn nào của anh em chưa gặp qua, nào có ai giống Hi Nhi của chúng ta xinh đẹp bại hoại như vậy, đều là nói dối." Bùi Thiên Bình khoác lên cánh tay của nam nhân, động tác thân mật, nam nhân cũng chỉ là cười mà không nói, tùy ý nàng như vậy quấy rối.
"Hi Nhi, đồ ăn không hợp khẩu vị?" Bùi Thiên Bình quan tâm mà dò hỏi, con ngươi màu xám lúc sáng lúc tối.
Ninh Hi Nhi lắc lắc đầu, "Không phải vậy, cậu xem tớ đều ăn nhiều như vậy, đâu giống mấy người thân sĩ như vậy, tớ ăn đến độ không màng hình tượng." Ninh Hi Nhi cắt một khối to thịt bò lung tung mà một ngụm nuốt, bị hồ tiêu sặc một chút, hơi ho khan. Ngồi ở bên cạnh Trì Diễn nhìn không được, thân thủ muốn vỗ sau lưng nàng.
Đừng đụng ta! Nhìn cái tay kia vừa mới thân mật mà buộc khăn ăn giúp bạn tốt của mình, trong lòng một thanh âm kêu gào. Ninh Hi Nhi có chút hoảng loạn mà thân thủ ngăn trở, ầm một tiếng, cốc có chân dài ngã xuống trên mặt đất, rượu vang đỏ đều bị chiếu vào trên váy của Ninh Hi Nhi. Chung quanh khách khứa ánh mắt tụ lại ở trên người nàng, lúng túng nói không lên lời.
"....... Thực xin lỗi, tớ không phải cố ý." Váy bị làm dơ một tảng lớn, Ninh Hi Nhi đứng lên thần sắc có chút hoảng loạn, nàng lại gặp rắc rối, cái chén này bồi bao nhiêu tiền.
"Không có gì, chỉ là Hi Nhi váy của cậu đều làm dơ......" Bùi Thiên Bình trấn an nói, nhân viên hướng phục vụ đưa một cái ánh mắt.
"Tớ...... Tớ về nhà tẩy một chút là được, cái kia hôm nay khó được các cậu mời, ta phá vớ, xin lỗi." Ninh Hi Nhi nắm chặt túi tiền trong tay, trong lòng thở không nổi, đứng dậy phải đi.
"Như vậy đi, vừa lúc tớ cũng có việc muốn đi một chuyến qua bên ba của tớ." Bùi Thiên Bình cầm lấy ví da, theo Ninh Hi Nhi cùng đi. "Hôm nay thật xin lỗi Hi Nhi, vội vàng như vậy, nếu cách xa nhà, không bằng trở về cùng tớ."
"Không, không sao mà, lộ trình chỉ hơn mười phút."
"Phải không, kia Trì Diễn anh đưa cậu ấy trở về, Hi Nhi, hôm nào lại gọi cậu nha."
Nhìn Thiên Bình lái xe chạy như bay rời đi, Ninh Hi Nhi lúc này mới buông tay.
"Anh có thể đi rồi."
"Anh đưa em về." Khẩu khí không thể lây động cùng lúc trước như hai người.
Ninh Hi Nhi nghe không nói được nở nụ cười, thờ ơ mà đi phía trước, nước mưa tí tách tí tách thưa thớt ở trên má nàng, hình thành từng đạo dấu vết bi thương.
"Ninh Hi Nhi, em muốn làm gì!"
Trì Diễn chạy lên giữ chặt đối phương, đem nàng kéo đến dưới mái hiên đục mưa, "Hi Nhi, không cần đùa giỡn, ngồi xe anh trở về."
"A, ' Hi Nhi ' là anh kêu sao? Tôi nói với anh bữa ăn lúc nãy tôi ghê tởm muốn phun, tôi và anh lại không có liên quan gì, cho nên anh không có nghĩa vụ giả người tốt đưa tôi về nhà, tôi có chân có cẳng, chính mình có thể đi." Ninh Hi Nhi trở tay đẩy ra đối phương, lấy ra di động nhìn thời gian, đã trễ như vậy, vừa đến ngày mưa trên đường như thế nào liền một chiếc xe đều không có, lúc nãy nên để phục vụ cửa kêu xe taxi.
"Anh không nghĩ tới còn có thể tái kiến em, thật sự." Trì Diễn cũng mặc kệ Ninh Hi Nhi có bao nhiêu phản kháng, vẫn là một mực mà lôi kéo tay đối phương, "Anh không nghĩ tới Thiên Bình muốn mang anh thấy người bạn của cô ấy sẽ là em, anh thực xin lỗi."
"Anh thực xin lỗi? Anh biết vừa nãy anh diễn kịch làm tôi ghê tởm sao? Thật là châm chọc a, Trì Diễn, anh cư nhiên sẽ là chồng tương lai của bạn tôi, bất quá không quan hệ với tôi, tôi chúc anh hạnh phúc, buông tay!" Ninh Hi Nhi giãy giụa làm đối phương buông tay.
"Ah thực xin lỗi, Hi Nhi, anh có nổi khổ, kết hôn cùng Bùi Thiên Bình là bất đắc dĩ, nhưng trong lòng anh chỉ có một người là em thôi, từ sau khi nhà em phá sản, anh nhờ người khắp nơi hỏi thăm tung tích của em, chính là như thế nào cũng tìm không thấy tin tức của em." Trì Diễn có chút kích động mà giải thích, lôi kéo Ninh Hi Nhi cánh tay đều đau.
"Anh làm ơn, đừng dối lương tâm mà nói, hiện tại anh nói như vậy cảm thấy có ý nghĩa gì không? Khi tôi khổ sở nhất bất lực, anh ở nơi nào? Trì Diễn, anh không cần thiết phải giả tình giả ý, trước khi nhà tôi còn không có phá sản anh cùng tôi cũng là né tránh không công khai, tôi khiến anh mất mặt như vậy sao? Cũng là, anh là con trai trùm địa ốc nghiệp, huống chi hiện tại tôi cái gì đều không có, nếu ngươi cùng Thiên Bình ở bên nhau, xin đối xử tốt với người ta, chúc các người hạnh phúc." Cái quái gì mà thế giới nhỏ như vậy...... Ninh Hi Nhi đỏ hốc mắt, trong lòng nén giận.
Liền hỏi ba lần, đụng vào óc của anh, cô gái trước mắt này anh thật sự rất tưởng che chở nàng, nhưng là anh làm không được. "Hi Nhi......" Người con trai không có dũng khí đi lên, bởi vì thương tâm cùng thất vọng trong mắt nàng.
"Tôi đi rồi, sau này không gặp lại." Ninh Hi Nhi lắc đầu, xoay người không xem anh, ngồi vào một chiếc xe taxi vẫn luôn ngừng ở bên đường, đêm nay là đêm tan nát cõi lòng, nàng vốn tưởng rằng không thèm nghĩ không đi xem, tâm liền sẽ không đau, hóa ra này chỉ là một ảo tưởng. Ngăn không được nước mắt chảy xuống dưới, nàng không có mượn từ chớp mắt bức trở về, mà là như vậy làm càn khóc ra. Ngày ba tiếp thu bí mật điều tra đó, nam nhân kia không hề lưu tình mà rút tất cả vốn về, không thể nghi ngờ làm công ty nhà nàng dậu đổ bìm leo, nàng vì cứu lại thành quả nhiều năm của ba, ở cửa nhà anh ta cầu xin cả đêm, được đến cũng chỉ có một câu: Không có quan hệ với em. Tình yêu của bọn họ còn chưa công khai liền kết thúc, ngẫm lại lúc trước mình vô lý mà buồn cười, yếu đuối không thể tả như vậy, bất quá bọn họ cũng không coi như là hẹn hò, ngay cả hôn cũng chưa làm quá, may mắn. Ninh Hi Nhi một bên rơi lệ một bên ngây ngô cười, phía trước tài xế nhíu nhíu mày, lái về chỗ cần đến.
——
Trong phòng cũ xưa phát thanh cơ chính khàn cả giọng mà rên rĩ, trên bàn hoa hồng chính tiếp cận điêu tàn.
"Trước kia tôi đã nói qua, thời gian tư nhân của tôi thỉnh không cần quấy rầy tôi, phụ thân thân ái của con."
"Gia sản Ninh gia bị bỏ lệnh cấm." Người đàn ông xoay nhẫn, nhìn phía cao ốc nơi xa.
"Nha, là sao." Cô gái đứng ở trước bàn tựa hồ đã sớm dự kiến đến, không chút nào kinh ngạc.
"Ta đã nói rồi, cho ngươi mau chóng đi giải quyết rớt hắn, nếu cái chip kia truyền ra bên ngoài, ngươi biết hậu quả. Ta đã phái người đi tra, nhưng là mặt trên trống rỗng." Cảm xúc của người đàn ông kích động, gương mặt dị thường vặn vẹo, "Vô luận như thế nào, đều phải đi trước một bước tra được vị trí gia sản của Ninh gia."
"A, ta đảo muốn biết giải cứu một người hấp hối có chỗ tốt gì, bất quá, ta sẽ điều tra rõ người này, xin yên tâm." Cô gái tháo xuống một đóa bụi gai hoa hồng xé cánh hoa, khuôn mặt lạnh lùng.
"Ừ, hôm nay ngươi đi gặp Ninh Hi Nhi?"
"......" Cô gái không lên tiếng, chỉ là nhìn hoa hồng trơ trụi trong tay.
"Ninh Hi Nhi cũng là cái phiền toái, trước lúc nàng không biết gia sản Ninh gia xuất hiện, lúc cần thiết mau chóng diệt trừ, ba nhưng không hy vọng có người trở ngại hôn lễ nữ nhi bảo bối của ta."
"Ba ba, thân thể của ngươi tựa hồ lại phồng lên rất nhiều, nếu quá mức ' tham thực ', cuối cùng chỉ có thể giống như chị hai." Nhìn hai chân dị thường béo khỏe của người đàn ông, hảo ý nhắc nhở. Bùi Thiên Bình cười cười, nhẫn kim cương trên ngón tay ở dưới ánh trăng lúc sáng lúc tối, bình hoa hồng đỏ thắm mà yêu dị, gai ngược trên thân đâm thủng ngón tay, máu tươi theo nhẫn kim cương chảy đi xuống......
Nữ nhân nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn đổ máu, thật lâu đứng thẳng ở nơi đó, bên tai truyền đến cũ kỹ máy cassette phát ra ca sĩ nữ giọng thấp ——
Con kiến tham lam đang cắn nuốt máu tươi nở rộ hoa hồng nóng cháy thân thể, (?)
Hết thảy đều đã trở nên không hề mới mẻ,
Thân thể tôi trái tim tôi ký ức đau thương của tôi.
-------------
Lời của Editor:
Editor đang tập viết truyện nên edit sẽ hơi lâu, nhưng nếu thời gian tới câu chuyện vẫn chưa ra hồn thì editor sẽ quay về tập trung edit hoàn bộ này.
Mặc dù edit với tốc độ rùa bò như vậy nhưng vẫn có người theo dõi, cám ơn các bạn đã ủng hộ truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com