Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: Phàm nhân tương tàn không tương liên

Chương 29: Phàm nhân tương tàn không tương liên

Buổi tối hôm nay, Quan Tử Mạch mơ một giấc mộng rất dài, giấc mộng này gần đây làm cô bối rối rất lâu.

Buổi chiều mùa đông, trời xám xịt, trấn nhỏ này yên tĩnh giống như là đã chết, tầm nhìn đen nhánh, tựa hồ cô bị nhốt tại một chiếc xe chở hàng chỉ có mấy cái lỗ nhỏ như lỗ kim, ánh sáng bắn xuyên vào khiến tầm mắt bị bịt chia nhỏ tan tác.

Một người phụ nữ ngồi gần chỗ tối tăm, tóc vàng lộng lẫy, đôi mắt màu xanh đậm lõm vào, khuôn mặt đẹp đẽ có vẻ tiều tụy lại kiên nghị, nữ nhân không có há mồm, nhưng lại đang dặn dò cô.

( Tiểu Molly thân ái của mẹ, mẹ yêu con. Vô luận như thế nào đều không thể vươn "tay" ở sau lưng, đừng nói gì cả, thấy cái gì cũng không cần suy nghĩ, Chúa toàn năng sẽ phù hộ con, con phải chạy trốn ra ngoài, không cần bại lộ mình, vì tương lai càng tốt. )

Nữ nhân đem vết nước trên má hủy diệt, con ngươi màu lục đậm mang theo bình thản cùng tuyệt vọng chịu chết. Có thể khẳng định này không phải là mẹ cô, quần áo này dung mạo này kém khá xa. Xe chạy qua một cánh cửa lớn đang đóng, binh lính đề phòng nghiêm ngặt xếp hàng đứng thẳng, trên cửa lớn có vết điêu khắc mang khẩu hiệu: "Arbeit macht frei ( lao động khiến người tự do )", đỏ chói nên dễ thấy. Rất kỳ quái, đại não nhanh chóng vận chuyển, những lời này hình như đã thấy qua ở nơi nào đó, lại không cách nào nhớ được. Thực mau, hình ảnh nhanh chóng chuyển đổi, nữ nhân này nắm tay cô được một vị thượng tướng mang vào một phòng, là phòng thí nghiệm. Người xung quanh mang mặt nạ phòng độc, cô không cách nào biết bọn họ đang nói cái gì, vị thượng tướng này lại cùng nữ nhân nói cái gì, cười nói, tầm mắt của cô chỉ tới ngực của đối phương, ký hiệu "卐" (huân chương chữ thập bằng sắt) cùng với đủ loại huy chương chiến công đặc biệt dễ thấy. Ở sâu nơi mật thất, trong một cái bức tường thủy tinh to lớn, một cô gái trần trụi nằm sấp trên đó, trên người cắm đầy đường ống màu lam, đầu đội mũ bảo hiểm, phía sau lưng bị cạy ra một cái vết thương thật lớn, máu chảy không ngừng, chỗ vết thương khép lại bị cưỡng chế rót lên dung nham......

(mẹ ơi, con đau quá...... )

Trong đầu cô ngoài ý muốn hiện lên những lời này, trực giác đó là thanh âm của cô gái kia, ngẩng đầu nhìn về người phụ nữ bên cạnh, vị thượng tướng mặc áo blouse trắng kia, thoạt nhìn tựa như một vị thiên sứ áo trắng, dò hỏi nàng, cô gái mím môi thật chặt không nói lời nào, vài người nhân viên thí nghiệm mặc đồng phục đi vào, chuyện sau đó cô nhìn không tới, cô bị nữ nhân bưng kín hai mắt.

"Ngài biết, phu nhân Sally, cô gái ở mật thất nguyên bản có thể sống sót, tóc vàng mắt xanh khuôn mặt xinh đẹp, đó là dấu hiệu cho thấy tiến sĩ Mendele muốn cho cô ấy sống. Chỉ tiếc, tôi có khuynh hướng chế tạo ra giống người thuần Aryan cao cấp hơn là một người phụ nữ xinh đẹp. Ở trong khoang áp lực có thể sống sót không tổn hao gì quả thực chính là kỳ tích." Nam nhân nói tiếng Pháp khá tệ.

"Tạo sao?"

"Người hầu trung thành nhất của ngài cáo mật, đương nhiên tôi đã thế ngài đem hắn đốt thành tro." Người đàn ông tươi cười thân thiết.

"Trong lòng ông còn có thượng đế sao?"

"Nơi này mỗi ngày đều sẽ đưa tới sáu vạn người, bị đốt thành tro, thượng đế thấy sao? Tôi cũng không phải là người truyền đạo thành kính, tôi chỉ là người tạo mộng. Dù sao người cùng cẩu giống nhau, đều có hệ thống gia phả, có người ở phòng thí nghiệm nuôi cấy ra giống chó tốt, tôi cũng có thể ở bên trong bồi dưỡng ra giống người tốt. Mà Xerxes gia tộc tựa hồ là đối tượng phi thường thích hợp thực nghiệm, cô nói đúng không? Phu nhân Sally Xerxes."

Nam nhân ngồi xổm xuống, mang màu trắng găng tay vuốt ve gương mặt cô, "Đứa nhỏ này chính là Nolan sao, lớn lên giống như tiểu thiên sứ vậy."

(lấy cái tay dơ bẩn của ngươi ra, Nolan...... Đi mau...... )

Hai cái thanh âm thê lương vang lên, các nhân viên thực nghiệm đang thay đổi đường ống mới cho cô gái nằm trong phòng khép kín bị mạnh mẽ xé đầu, máu đen bắn tung tóe dày đặc khắp nơi, trong đó một người nhân viên nửa người dưới bị đồ vật nhìn không thấy treo lên, tàn nhẫn đập lên tường. "Bộp" một tiếng, nội tạng đỏ như máu có cả ruột dơ bẩn đồng thời bị kéo ra ngoài, kéo ra từng đường vết máu trên mặt đất, nam nhân bị cắt đi nửa bên mặt kêu thảm như chó điên.

"Đáng chết, tăng áp lực dung nham gia cố thêm dung môi, đem phía sau lưng nàng đáng chết cái kia phong bế!" Nam nhân gầm nhẹ với nhân viên thao tác trong phòng thí nghiệm.

Sau lưng cô gái lại lần nữa bị dung nham làm bỏng, công cụ ngưng kết không khí đang không ngừng tăng cường độ, trong không khí tràn ngập dày đặc mùi vô cùng khẩn trương, giờ phút này phòng thủy tinh nơi nơi đều là máu đen lại khôi phục yên tĩnh như chết.

Thân thể của cô đang khóc lóc đối với cô gái ở trong phòng thủy tinh kêu tỷ tỷ, miệng bị nữ nhân bên cạnh gắt gao che lại, phát không ra thanh âm.

"Tiến sĩ Mendele, ông sẽ không chết già, ác ma sẽ đem ông xé rách."

"Ha hả, phu nhân Sally, so với tôi, thân là người dị loại sẽ chịu thượng đế chiếu cố sao? Quả thực giống như quái vật. Hay là một cái gia tộc của nàng đều là dị loại như vậy đâu? Cháu nói đúng không, tiểu bảo bối." Nam nhân không chút nào để ý mà cười khanh khách, rốt cuộc đứa trẻ so với người lớn càng dễ thí nghiệm hơn.

"Nolan Xerxes."

Nolan Xerxes?

-----------------------------------

"Tử Mạch, Tử Mạch......"

Quan Tử Mạch chỉ cảm thấy rất mệt, mệt đến không muốn động, không muốn mở mắt, chính là bên tai có người vẫn luôn kêu tên cô, làm cô không thể an tĩnh. Mơ mơ hồ hồ mà mở mắt ra, ánh vào mi mắt chính là khuôn mặt nhỏ có chút lo lắng của Ninh Hi Nhi.

"Làm sao vậy? Mơ thấy ác mộng sao?" Ninh Hi Nhi nhẹ giọng dò hỏi, thân thủ sờ trán đối phương, lạnh băng tất cả đều là mồ hôi lạnh, làn da màu trắng như chết của đối phương làm người ta sợ hãi. Từ sau ngày nàng thấy thân thể Tử Mạch biến hóa, buổi tối lúc ngủ nàng sẽ thường thường mà đi xem cô, có chút lo lắng. Đổ nước ấm, nâng dậy đối phương, nửa dựa vào trên vai mình, "Uống nước đi."

Đối phương tay tiếp nhận, cái miệng nhỏ nhấp vài cái. Ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ, hai giờ sáng, có chút giật mình mà nhìn nàng.

"Em hơi khát, đi phòng khách uống nước, vì thế tiện đường đến xem chị." Dưới ánh đèn yếu ớt, lông mi Ninh Hi Nhi chớp trong suốt.

"Em đi ngủ đi." Quan Tử Mạch nhắm mắt lại, qua hai giây lại mở mắt ra nhìn chằm chằm đối phương. Cô biết đối phương đang lo lắng cho mình, giấc mộng lúc nãy làm cô hao hết sức lực.

"Không có việc gì, chị ngủ trước đi, em ở đây với chị." Nói xong hướng cô hiểu ý cười.

Đối phương cố chấp mà không muốn nằm xuống, trừng mắt nàng, dùng ánh mắt ý bảo nàng đi.

Ninh Hi Nhi cười cười, cũng không đi, "Nếu không, chị nói ra giấc mơ kia với em, nói cho em sẽ không sợ."

Quan Tử Mạch nghe xong nhăn chặt mày, liếc xéo đối phương một cái, "Em cho rằng tôi sẽ sợ những thứ đó?"

"Không phải, người ta nói làm ác mộng muốn nói ra tới, như vậy thì tốt rồi."

Cố gắng nghĩ lại một ít đoạn ngắn vụn vặt, chính là đều nhớ không nổi, cô chỉ biết là gần đây giấc mơ này đã quấy nhiễu cô rất lâu, cô cũng không mê tín, cô không có trực tiếp phản bác lời giải thích của đối phương, "Nhớ không được," tạm dừng một chút, bất quá có cái tên cô làm ấn tượng khắc sâu, "Nolan Xerxes."

"?" Ninh Hi Nhi làm bộ không phát hiện mặt đối phương càng ngày kéo càng lớn, từ phía sau lấy ra mấy tấm ảnh chụp đưa cho đối phương, "Đây là mấy tấm ảnh rất xấu hổ của em khi còn, bởi vì quá ngu, em liền rút ra từ quyển sách này, cho chị xem xem, sau khi chị xem qua đảm bảo sẽ ngủ yên giấc."

Quan Tử Mạch vẫn là không nói một lời mà nhìn nàng, kỳ thật cô biết đối phương trong lòng hẳn là có chút chờ mong. Tiếp nhận ảnh chụp, liền không lưu tình chút nào mà đuổi nàng đi.

"Em đi ngủ, chị chậm rãi mà xem ~" nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đẩy ra cửa phòng ngủ, thấy người kia an tĩnh quấn chăn, gương mặt khi ngủ trầm tĩnh, biểu tình an nhàn, lông mi hơi hơi nhếch lên có khi sẽ run rẩy vài cái.

Cổ người trên giường nửa mộng nửa tỉnh bị ấm áp liếm, liếm có chút mơ mơ màng màng mở to mắt, có chút đau có chút ngứa. Từ từ tập trung lại, làm nàng cả kinh, người nào đó lúc trước còn làm ác mộng giờ phút này đang đè lên mình, không có bật đèn, dưới ánh trăng mỏng manh là mặt trắng rợn người cùng đôi mắt băng xanh thanh lãnh mị hoặc của người kia.

Ninh Hi Nhi há miệng, lại bị đối phương bưng kín, "Không được kêu." Thanh âm âm trầm, biểu tình giống ác ma ở địa ngục, Ninh Hi Nhi đành phải gật đầu. Đối phương nhìn bộ dáng rất phối hợp của nàng, hơi hơi nhếch lên khóe miệng, cúi đầu từ cái trán của nàng, đôi mắt, môi, cổ một đường đi xuống hơi mang ra sức mà hôn. Ninh Hi Nhi có chút choáng váng đầu, xoang mũi tràn ngập hơi thở bạc hà đặc thù của đối phương, vành tai bị đối phương cắn ở trong miệng, đối phương tựa hồ đem này coi như công cụ mài răng, nhiều lần cắn cắn. Ninh Hi Nhi bị hành động như vậy chọc đến cả người mềm nhũn, thân thể nóng lên.

"A......" Trong miệng cầm lòng không đậu mà phát ra một tiếng rên rỉ. Mà kế tiếp lại làm nàng đau muốn khóc, đối phương dời về phía xương quai xanh, đầu tiên là chậm rãi liếm láp, kế tiếp lại ra sức mà gặm cắn, sức mạnh càng lúc càng lớn, cảm giác đau đớn tăng lên, Ninh Hi Nhi dùng sức đẩy ra một khoảng cách.

"Chị...... cuối cùng là đang làm gì?" Sắc mặt ửng hồng, há mồm thở dốc.

Đối phương ngẩng đầu, nhìn thẳng nàng, ánh mắt rạng rỡ lập loè, "Em không thấy sao?"

Bị Tử Mạch phản hỏi, ngược lại làm cho mình có chút khốn cùng. Ho khan vài tiếng, mà đang lúc nàng nói chuyện, đối phương một bàn tay còn thực không thành thật mà dò vào trong áo ngủ của nàng.

"Đừng......" Đè lại đối phương tay, cố giữ vững trấn định, "Tại sao chị lại bất ngờ muốn như vậy......"

Ở dưới ánh trăng nửa sáng nửa tối mặt Quan Tử Mạch có vẻ yêu mị không rõ, đôi mắt rủ xuống, nghe người dưới thân có chút hờn dỗi mà chất vấn, không cho là đúng. Vươn tay vuốt ve mặt đối phương, chậm rãi nói, "Đều tại em không tốt......" Còn chưa nói xong, lại thuận thế hôn lên.

Ninh Hi Nhi vô ngữ mà bị đè ở dưới thân, trong lòng kêu rên, vì cái gì là chính mình không tốt? Có thể nói rõ ràng hay không......

Chưa đã thèm mà buông ra, không chút nào áy náy mà nhìn đôi mắt che kín nghi hoặc, giọng nói thấp thấp, "Tôi xem xong những ảnh chụp đó, nhịn không được......"

"Nhịn không được?" Ninh Hi Nhi mắt hạnh trợn lên chờ đối phương nói tiếp.

Hơi hơi cau mày, tựa hồ không thể tìm được từ thích hợp có chút sốt ruột. Đúng vậy, lúc nãy sau khi khiến đối phương rời đi, cô vẫn luôn xem ảnh chụp của Hi Nhi khi còn nhỏ, có khóc có cười, ngu ngốc, những tấm ảnh này từ trẻ con đến hơn mười tuổi đều có, đây là quá trình trưởng thành của người kia, cô không có tham dự vào, nhưng là nàng nguyện ý cùng cô chia sẻ, nhìn lại nhiều lần, đúng lúc trong lòng liền nảy ra cái ý tưởng muốn gặp được nàng, lập tức. Lúc ý thức được, chính mình sớm đã ở bên người đối phương, hôn môi nàng, yêu, vỗ về nàng.

Dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng vào gương mặt đối phương, đối đãi như trân bảo, "Khi còn nhỏ em liền đáng yêu như vậy, chọc người yêu thích như vậy, tôi nhịn không được......đến xem em khi đã trưởng thành......"

Nghe đối phương một bên lải nhải mà nỉ non, một bên đưa tay cởi bỏ nút áo ngủ của mình, Ninh Hi Nhi có chút không biết nên phản ứng như thế nào, mềm mại trước ngực của đối phương dán sát trên người mình, bên tai vẫn luôn vờn quanh thanh âm thanh lãnh lại ôn nhu, xúc cảm lạnh lẽo làm nàng có chút choáng váng.

"Thân thể này, về sau, đều là thuộc về tôi."

--------------------------------------------------------------

"Hi Nhi, vì sao gần đây trên người em có nhiều vết thương như vậy?" Mễ Hiểu đi đến bên người Hi Nhi đang thu thập bàn ghế, có chút xấu xa hỏi.

"A...... Cái này là do côn trùng cắn." Thanh âm không tự nhiên. Hiện tại trên cổ nàng dán hai miếng băng keo cá nhân, miễn cưỡng che dấu đi hai mảng màu tím trên cổ. Đối phương xuống tay thật sự không biết nặng nhẹ, có mấy lần đều làm nàng đau muốn đá đối phương xuống.

"Giữa mùa hè, còn cài cái cúc áo cao nhất, em không nóng à ~" Mễ Hiểu khẽ bước đi thong thả đến phía sau Ninh Hi Nhi, ngửi ngửi, "Có người không ngoan nha ~ da thịt tốt như vậy cư nhiên còn có người cam lòng không thương hoa tiếc ngọc, chậc chậc."

"Chủ quán, đừng nói giỡn!" Ninh Hi Nhi đỏ mặt dùng sức lau cái bàn, tựa hồ đem mặt bàn trở thành mặt người xấu nào đó.

"Được rồi được rồi, không cùng em nói giỡn." Ngữ khí nghiêm túc, "Đúng rồi, em có coi tin tức không? Cái tin làm người vô cùng hoang mang ấy."

"Tin tức gì?"

"Giết người ăn thịt!"

"?"

"Em không biết? Buổi tối mấy ngày trước ở hoa viên Lam Hải phía tây ngoại thành đã chết người, toàn bộ nội tạng không thấy, nghe người ta nói dáng chết rất thảm, toàn bộ thân thể giống như bị cắt thành vài khối, khủng bố chết."

"Tàn nhẫn như vậy......" Ninh Hi Nhi ngừng tay, nghe chủ quán tiếp tục nói.

"Hơn nữa, đây là tin nội bộ của một người bạn chị làm phóng viên, thật ra đã chết liên tiếp mười mấy người, mỗi người đều chết thảm như vậy, trên người những thi thể đó đều có dấu răng giống như dã thú, hiện tại cảnh sát còn không có điều tra rõ quái vật kia là dùng cái gì giết người......"

"Trên đời này đâu ra quái vật gì!" Thanh âm nâng cao, lập tức phản bác, nghe được hai chữ "Quái vật" này không giải thích được nổi giận.

"..... Em kích động như vậy làm gì, không phải quái vật sao có thể đem người biến thành như vậy, em không phát hiện sao, bạn chị nói......" Mễ Hiểu kỳ quái nhìn nàng.

"Nước Anh không phải có Jack Đồ Tể* gì gì đó sao? Những tên biến thái cuồng giết người đó liền súc sinh đều không bằng." Bị đối phương nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, "Không, em chỉ cảm thấy chị suy nghĩ nhiều, kỳ thật chân chính quái vật là dục vọng đang ngủ đông trong lòng những sát nhân đó, khoái cảm giết chóc, chẳng lẽ không phải sao?" (*Jack Đồ Tể [Jack the Ripper] là tên gọi được biết đến nhiều nhất cho một kẻ giết người hàng loạt không xác định, được coi là đã hoạt động trong khu vực nghèo khó trong và xung quanh vùng Whitechapel của London vào năm 1888)

"Hi Nhi, em có hơi không đúng......" Vì sao nói đến vấn đề này, cô ấy lại cố gắng tranh luận? Mễ Hiểu tiến lên sờ trán đối phương.

Ninh Hi Nhi phát hiện mình hơi thất lễ, cười hì hì ngắt lời.

"Chị đi tiếp điện thoại." Mễ Hiểu đi vào trong buồng.

Không lâu, Ninh Hi Nhi thấy vẻ mặt mây đen chủ quán đi ra, hơi quan tâm hỏi, "Làm sao vậy?"

"Vốn là đêm nay tới phiên Tiểu Từ nhưng bởi vì trong nhà có một số việc, không thể tới." Có phần sầu muộn, "buổi tối khách nhiều, Tiểu Ngải một người khẳng định không được."

Ninh Hi Nhi suy nghĩ một chút, liền nói, "Hay là, em thế cô ấy đêm nay."

"Nhưng là buổi tối......"

"Không có gì, nhà em cách đây cũng gần, đi 20 phút liền đến." 8 giờ rưỡi tan ca, hai mươi phút về đến nhà, lúc này trước tiên cần phải nói một tiếng với Tử Mạch.

"Hi Hhi, em thật tốt." Mễ Hiểu vui mừng mà chớp chớp mắt, gặp nhân viên như vậy thật tốt.


Chú thích: Tiến sĩ Joseph Mendele, bị người xưng là "Thiên sứ tử vong"

-------------

Lời của editor: khi edit phần đầu chương này, khung cảnh u ám của nó thật làm editor muốn từ bỏ, nhưng bằng cách nào đó, chương này đã được edit hoàn tất *tung bông* Chúc mấy bạn nghỉ Tết vui vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com