Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Hai người trở về phủ, an trí cho Tô Khấu xong, lại cùng nhau trở về phòng.

Vừa mới vào cửa, Chung Thiển Vân liền gấp không chờ nổi mà lôi kéo Tô Mặc Ngưng: "Ta thích ngươi."

Tô Mặc Ngưng có chút ngượng ngùng, xoay người đi rửa mặt, Chung Thiển Vân cũng đi theo, nhưng không nói gì cũng không hỏi gì nữa, chỉ ngoan ngoãn rửa mặt.

Rửa mặt xong, Chung Thiển Vân đi theo Tô Mặc Ngưng tới mép giường, lại giữ chặt tay nàng: "Ngưng nhi, ta thích ngươi."

Tô Mặc Ngưng thực sự có chút bất đắc dĩ: "Ngươi lặp đi lặp lại, cũng chỉ biết nói một câu này thôi sao?"

Chung Thiển Vân không rõ lắm, cho rằng nàng ngại chính mình nói không được dễ nghe: "Vậy ngươi muốn nghe cái gì?"

Tô Mặc Ngưng không trả lời, Chung Thiển Vân lại nói tiếp: "Nhưng ta không biết làm thơ mới, nếu như ở trước mặt ngươi ngâm thơ câu đối, chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ biến khéo thành vụng sao?"

"Ai muốn nghe ngươi làm thơ?" Tô Mặc Ngưng nói, rút tay ra, ngồi ở trên giường, Chung Thiển Vân cũng ngồi xuống mép giường: "Vậy ngươi nghĩ như thế nào? Ta thích ngươi như vậy, ngươi có cảm thấy phiền nhiễu hay không?"

Tô Mặc Ngưng lắc lắc đầu, Chung Thiển Vân vui sướng trong lòng, lại thử thăm dò: "Vậy, ngươi thích ta không?"

Tô Mặc Ngưng nhìn nàng, không đáp mà hỏi lại: "Ngươi là khi nào thích ta?"

Chung Thiển Vân đỏ mặt lên, ngượng ngùng, Tô Mặc Ngưng thấy nàng như thế, cảm thấy hiếm lạ, càng thêm tò mò: "Không nói được?"

Chung Thiển Vân lắc lắc đầu, nhìn chân thành trong mắt Tô Mặc Ngưng, lại cảm thấy ngượng ngùng: "Có lẽ là ngay từ đầu liếc mắt một cái nhìn thấy ngươi liền có chút thích. Sau đó, ta vẫn luôn thích tìm ngươi chơi, muốn cùng ngươi ngốc ở một chỗ, muốn cùng ngươi thân mật hơn nữa. Sau đó nữa, ta thường xuyên mơ thấy ngươi, ở trong mộng cùng ngươi như vậy như vậy, ta nghĩ lầm đó là sự thật, trong lòng thật vui mừng, liền vẫn luôn nhớ thương chuyện đó."

Nói đến đây, Chung Thiển Vân dừng một chút, thấy trong mắt Tô Mặc Ngưng không có tức giận, mới tiếp tục nói: "Ta cũng mới biết được, ta đối với ngươi không phải thích bình thường. Nếu như ngươi không chán ghét, chúng ta, chúng ta liền thử làm một đôi phu thê chân chính, có được không?"

Tô Mặc Ngưng không nói gì, chỉ nhìn Chung Thiển Vân chằm chằm, Chung Thiển Vân lập tức nhượng bộ: "Đương nhiên, nếu như ngươi chán ghét, ta, ta sẽ khắc chế chính mình, sẽ không tạo thành bối rối cho ngươi."

Tô Mặc Ngưng vẫn bất động thanh sắc: "Ở trong mộng ngươi cũng nói như vậy?"

Chung Thiển Vân không đoán được nàng sẽ hỏi như vậy, sửng sốt một lúc, liền đỏ mặt lắc lắc đầu, lại không nói gì, Tô Mặc Ngưng truy vấn: "Vậy nói như thế nào?"

Chung Thiển Vân chột dạ lên: "Ngươi quản trong mộng làm cái gì, trong mộng đều là giả."

Tô Mặc Ngưng hơi hơi nhăn mi lai: "Rốt cuộc là ngươi mơ thấy cái gì, mà không dám nói."

Chung Thiển Vân mở to hai mắt: "Có cái gì mà ta không dám nói, ta sợ ngươi nghe xong không cao hứng." Nói xong lại cong thân xuống, đem người ôm vào trong ngực, đem môi dán lên, vuốt ve đôi môi, Chung Thiển Vân nỉ non: "Ta thích ngươi, ta thích ngươi."

Nói mười mấy lần, Chung Thiển Vân mới buông nàng ra. Tô Mặc Ngưng mở mắt ra, trong mắt một mảnh hơi nước mênh mông, Chung Thiển Vân nhìn thấy, trong lòng hóa thành một bãi nước: "Ngươi ở trong mộng cũng giống như vậy."

Tô Mặc Ngưng định định tâm, hơi nước trong mắt đã tan đi: "Sau đó thì sao?"

Chung Thiển Vân càng thêm si mê lên: "Ngươi liền nói ngươi cũng thích ta, sau đó bù lại cho ta một cái động phòng."

Tô Mặc Ngưng cười một tiếng, hôn lên môi nàng một cái: "Ta không dễ lừa gạt như vậy."

Chung Thiển Vân trong lòng bị cào đến ngứa: "Vậy ngươi muốn như thế nào? Ta đều nguyện ý."

Tô Mặc Ngưng duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt của Chung Thiển Vân: "Ta muốn nhìn thử xem, ngươi đối với ta thích có phải là nhất thời hứng khởi hay không, ngươi để cho ta từ từ tới, có được không?"

Chung Thiển Vân hiểu rõ việc nàng lo lắng, gật gật đầu, lại than một câu: "Ta đây lại đang nằm mơ sao?"

Tô Mặc Ngưng cười nhéo khuôn mặt của nàng: "Ngươi có một cái mộng đứng đắn như vậy sao?"

Chung Thiển Vân cũng cười theo, đem người ôm vào trong ngực, Tô Mặc Ngưng thập phần khó có được dịp không đem người đẩy ra, còn duỗi tay ôm lấy nàng, hai người ôm nhau trong chốc lát, Chung Thiển Vân ở bên tai nàng thở dài: "Có lẽ là ở một khắc ta xốc lên khăn voan trên đầu ngươi, liền chú định đời này ta nằm ở trong tay ngươi."

Chung Thiển Vân không nghe thấy nàng nói chuyện, liền ngẩng đầu lên nhìn nàng, Tô Mặc Ngưng nhìn Chung Thiển Vân cười, vẫn không nói gì. Chung Thiển Vân cúi đầu, Tô Mặc Ngưng liền nhắm mắt lại, Chung Thiển Vân thấy, nhịn không được cười một cái, hai người hôn nhau, đã có một ít ăn ý.

Chung Thiển Vân cảm thấy mỹ mãn mà ôm Tô Mặc Ngưng, qua một hồi lâu, Tô Mặc Ngưng mới đẩy đẩy nàng: "Không sai biệt lắm đi, còn phải đi ngủ nữa."

Chung Thiển Vân ở một bên lẩm bẩm: "Vĩnh viễn đều ôm không đủ." Một bên vẫn không tha mà đem người buông ra, nằm xuống, chờ Tô Mặc Ngưng cũng nằm xuống, lập tức đem người ôm vào trong ngực, so với ngày xưa Tô Mặc Ngưng bây giờ ngoan ngoãn hơn rất nhiều, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của nàng, ngoan ngoãn ngốc ở trong lòng ngực nàng.

Tô Mặc Ngưng nhớ tới gần đây Chung Thiển Vân đang vội vàng chuyện tửu lâu, hai người đã thật lâu không có thân thiết như vậy, liền hỏi: "Tửu lâu kia của ngươi như thế nào rồi?"

Chung Thiển Vân tâm tình hảo, hỏi gì đáp đó: "Cũng ra hình ra dáng."

"Vậy ngày mai ngươi mang ta đi nhìn một cái."

Đây là lần đầu tiên Tô Mặc Ngưng chủ động đưa ra yêu cầu, Chung Thiển Vân nơi nào không chịu: "Kia ngày mai chờ ngươi từ thư viện trở về, ta mang ngươi đi." Tô Mặc Ngưng gật đầu đồng ý.

Ngày hôm sau, Tô Mặc Ngưng từ thư viện trở về, lần này không có mang theo Tô Khấu. Cũng không biết Chung Thiển Vân từ nơi nào tìm được hai bộ nam trang, đưa cho Tô Mặc Ngưng một bộ để thay. Tuy Tô Mặc Ngưng có chút khó hiểu, nhưng vẫn đi thay, đợi nàng đi ra, đã thấy Chung Thiển Vân cũng vừa thay xong nam trang.

Chung Thiển Vân hành cử vốn dĩ là lưu loát, mặc nam trang vào liền thập phần tiêu sái, lại thấy nàng phe phẩy cây quạt trên tay, bộ dạng nhất phái phong lưu, trong lòng Tô Mặc Ngưng mạc danh có chút không vui, đi đến bên cạnh nàng, rút cây quạt trong tay nàng ra, ném qua một bên: "Ngươi mặc nữ trang vẫn đẹp hơn một chút."

Chung Thiển Vân thập phần tùy ý mà kéo tay nàng qua: "Ta cũng cảm thấy ta mặc nữ trang đẹp hơn một chút, bất quá nam trang cũng có chỗ tiện lợi của nam trang."

Tô Mặc Ngưng đem tay rút ra, Chung Thiển Vân dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng: "Làm sao vậy?"

Tô Mặc Ngưng dùng vẻ mặt lãnh đạm đi ở đằng trước: "Hai người nam tử lôi lôi kéo kéo, kỳ cục."

Chung Thiển Vân lại muốn nắm tay, lại bị né tránh, liền có chút ủy khuất: "Cùng lắm thì Long Dương Chi Hảo mà thôi, cũng không có gì."

(Long Dương Chi Hảo : là nam yêu nam.)

Tô Mặc Ngưng thấy nàng như vậy, hết cách, chỉ có thể mặc kệ nàng, may mà hai người ra cửa liền ngồi vào cỗ kiệu.

Cỗ kiệu dừng ở trước cửa "Phong Nguyệt Lâu", Tô Mặc Ngưng xuống kiệu, nhìn quanh một vòng liền hiểu được, đây là địa phương nào, nhíu mày: "Đây là tửu lâu ngươi mở sao?"

Chung Thiển Vân không cảm thấy có gì không ổn, thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy, nơi này rất náo nhiệt, ta đã dặn trước với chưởng quầy để lại một nhã gian, bằng không chúng ta chỉ có thể đợi ở hậu viện."

Tô Mặc Ngưng trầm khuôn mặt, đi theo Chung Thiển Vân vào trong. May mắn, trong đại sảnh tuy nam nữ có hành vi thân mật, nhưng cũng không quá mức lộ liễu, Tô Mặc Ngưng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Từ sớm tú bà đã chờ ở chỗ này, tất nhiên là nàng nhận thức chủ nhân nhà mình, nhìn thấy chủ nhân tới, vội vàng tiến lên đón, nàng cũng biết chủ nhân là nữ tử, thấy chủ nhân mang theo một tiểu công tử với dáng vẻ thư sinh, liền chú ý yêu thích của chủ nhân.

Hai người đi theo tú bà vào nhã gian ngồi xuống, Chung Thiển Vân liền phân phó: "Ngươi đem hết đồ ăn đồ uống ngon lại đây đi." Tú bà ra khỏi nhã gian, đóng cửa lại, Chung Thiển Vân liền bắt đầu giới thiệu những thứ ngon đó với Tô Mặc Ngưng. Tô Mặc Ngưng thấy nàng một bộ xem nơi này giống như tửu lâu bình thường, thực sự có chút vô ngữ.

Nhã gian có một cái cửa sổ nhỏ, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy một cái đài, có mấy cô nương đang khiêu vũ ở trên đó. Chung Thiển Vân chỉ vào cô nương ở chính giữa, giới thiệu với Tô Mặc Ngưng: "Chính giữa chính là hoa khôi trong lâu của chúng ta, là ta cố ý cho người từ Hàng Châu đào lại đây, gọi là cái gì Mi, đúng rồi, gọi là Tư Mi."

Tô Mặc Ngưng trầm mặt xuống, nhìn chằm chằm Tư Mi một hồi lâu. Chung Thiển Vân vẫn luôn chú ý đến nàng, thấy sắc mặt của nàng không tốt, lại có chút lo lắng: "Làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái sao?"

Tô Mặc Ngưng không nói gì thêm, chỉ thu hồi ánh mắt, nhìn Chung Thiển Vân, thập phần tùy ý nói: "Nếu nơi này có nhiều cô nương như vậy, không bằng kêu mấy ngươi lên bồi đi."

Chung Thiển Vân nghĩ thầm, có ta bồi còn chưa đủ sao, nhưng vẫn thành thành thật thật kêu tú bà vào: "Trong lâu của chúng ta có cô nương nào tương đối ngoan, ngươi gọi hai cái lên đi."

Tô Mặc Ngưng lại mở miệng nói: "Ta cảm thấy Tư Mi kia không tồi, không bằng gọi nàng lại đây đi."

Chung Thiển Vân cho tú bà đi xuống gọi người, rồi lại có chút nghi hoặc: "Ngươi muốn nhìn người khiêu vũ?"

Tô Mặc Ngưng lắc lắc đầu: "Ta chỉ là tò mò hoa khôi lớn lên như thế nào, cách xa như vậy, ta nhìn không rõ."

Chung Thiển Vân hiểu rõ gật gật đầu: "Ngươi nói như vậy, ta cũng tò mò theo, ta còn chưa gặp qua nàng đâu."

Tô Mặc Ngưng nhìn nàng chằm chằm: "Lúc trước ngươi chưa gặp qua?"

Chung Thiển Vân lắc lắc đầu, lúc này thần sắc của Tô Mặc Ngưng mới tốt lên một chút.

Thực mau, Tư Mi liền lại đây, nàng biết đây là chủ nhân, liền hỏi chủ nhân muốn nhìn nàng nhảy cái gì, Chung Thiển Vân nơi nào biết cái gì, liền nhìn Tô Mặc Ngưng hỏi:

"Ngươi muốn nhìn cái gì?"

Tô Mặc Ngưng chỉ cho người ngồi xuống: "Ngươi không cần nhảy, ta chỉ là muốn tâm sự với ngươi."

Hai người câu được câu không mà hàn huyên, Chung Thiển Vân nhìn Tô Mặc Ngưng, thập phần nghi hoặc, chẳng lẽ mời hoa khôi còn phải khảo giáo một chút học vấn?

Tô Mặc Ngưng thấy nàng nhìn chằm chằm vào mình, không có ý tứ nhìn Tư Mi, không vui trong lòng tan đi một chút, liền cho Tư Mi lui xuống.

Chung Thiển Vân nhìn Tô Mặc Ngưng: "Như thế nào? Có được hay không?"

Tô Mặc Ngưng dùng vẻ mặt kỳ quái hỏi lại: "Cái gì như thế nào?"

Chung Thiển Vân chớp đôi mắt: "Không phải ngươi đang khảo giáo học vấn của nàng sao?"

Tô Mặc Ngưng lắc lắc đầu: "Chỉ là tùy tiện tâm sự mà thôi."

Trên đài lại có cô nương đang xướng khúc, Chung Thiển Vân chỉ vào cô nương kia hỏi Tô Mặc Ngưng: "Vậy ngươi có muốn gọi nàng lên tâm sự không?"

Tô Mặc Ngưng lắc lắc đầu: "Không cần, các nàng có biết ngươi là nữ tử hay không?"

Chung Thiển Vân lắc lắc đầu: "Hẳn là chỉ có chưởng quầy biết được. Mở tửu lâu này vốn dĩ cũng không là việc gì đứng đắn, lấy thân phận nữ tử rất không tiện, nhiều lần ta đều mặc nam trang để tới." Nói xong, lại chuyên tâm ăn cơm uống rượu, không thèm để ý bên ngoài đang xướng khúc đánh đàn.

"Chưởng quầy chính là mụ mụ vừa rồi sao?" Tô Mặc Ngưng thấy Chung Thiển Vân gật gật đầu, cũng là bất đắc dĩ.

Nàng đã nhìn ra, đối với Chung Thiển Vân mà nói, một bàn rượu và thức ăn ngon này so với mấy cô nương bên ngoài hấp dẫn nàng hơn nhiều, biết được nàng xác thực không có tồn tâm tư khác, nhưng trong lòng vẫn không vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com