Tửu lâu dần dần đi vào quỹ đạo, Tô Mặc Ngưng cũng không đi tửu lâu nữa, chỉ có Chung Thiển Vân mỗi ngày đều sẽ mang sổ sách về cho nàng xem xét, tửu lâu kinh doanh được bao nhiêu tiền, cho dù Tô Mặc Ngưng ở trong nhà cũng rõ như lòng bàn tay, trong khoảng thời gian ngắn Chung Thiển Vân trở thành nhân vật phong vân ở trong kinh thành, nhưng vẫn không một xu dính túi.
Chung Thiển Vân cảm thấy không một xu dính túi cũng không có gì là không tốt cả, chi phí ăn mặc đều có Tô Mặc Ngưng chuẩn bị, nếu như muốn cái gì đó, có thể hỏi Tô Mặc Ngưng lấy tiền, Tô Mặc Ngưng cũng chưa bao giờ từ chối.
Chỉ chớp mắt, thời gian hai người thành thân cũng đã qua hai tháng, Tô Mặc Ngưng chuẩn bị hai xe lễ vật phong phú, muốn cùng Chung Thiển Vân quay về Chung gia và Tô gia một chuyến. Trong hai tháng này, hai người đều có về nhà, chẳng qua là ai về nhà người nấy, ngẫu nhiên có trưởng bối kêu gọi mới đến nhà đối phương, trừ bỏ về nhà thăm cha mẹ, hai người chưa bao giờ cùng nhau trở về.
Tô Mặc Ngưng thận trọng, đều chuẩn bị tốt, Chung Thiển Vân mới cảm thấy là nên như thế, thập phần hưng phấn mà mang theo Tô Mặc Ngưng trở về Chung gia. Hai nhà đều biết gần đây hai người đang vội vàng kinh doanh tửu lâu, cho nên cố ý không qua quấy rầy, trên thực tế đã sớm nhớ con đến muốn bệnh.
Chung phu nhân vừa nghe thấy hai người trở về, liền tự mình tới cửa đón, lôi kéo hai người vào phòng. Đợi ngồi xuống, vẫn không chịu buông tay hai người ra, vẻ mặt đau lòng: "Nhìn các ngươi, đều gầy không ít, chuyện của tửu lâu cũng không cần ưu phiền như vậy."
Chung Thiển Vân không chút nào để ý, cười đến vui vẻ: "Nương, nếu chúng ta bắt đầu làm, tự nhiên là muốn làm tốt, chỉ là mấy ngày đầu có chút mệt mỏi mà thôi, hiện giờ cũng nhàn hạ, ngài xem không phải chúng ta đang rảnh về nhà thăm các ngươi sao."
Chung phu nhân vẫn lôi kéo hai người hàn huyên một hồi lâu mới bằng lòng thả các nàng đi. Chung Thiển Vân đi qua khuê phòng của Tô Mặc Ngưng rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên Tô Mặc Ngưng vào khuê phòng của Chung Thiển Vân.
Trong phòng không có tranh chữ hoa cỏ gì, mà có treo một thanh kiếm, bên cạnh án thư có một cây thương. Trên giá sách cũng có một sách, Tô Mặc Ngưng nhìn nhìn lật lật, có mấy quyển sách vỡ lòng, cũng có mấy quyển tập thơ, còn có mấy quyển binh thư, đơn giản thật sự.
Tô Mặc Ngưng nhìn một vòng, liền đánh giá được đại khái toàn bộ căn phòng, đi qua bình phong, lại thấy trên ngăn tủ ở một bên có một bộ tranh chữ, nàng đi qua, đang muốn cầm lấy, lại bị Chung Thiển Vân đoạt lấy. Chung Thiển Vân cầm lấy tranh chữ, tùy tay nhét lại vào trong ngăn tủ: "Ta đến nhà ngươi cũng không xem loạn."
Tô Mặc Ngưng không thèm để ý tới lời nàng nói, vẫn như cũ đi về phía trước lấy tranh chữ, nàng thấy Chung Thiển Vân như vậy, chỉ càng thêm tò mò. Chung Thiển Vân dùng thân mình chống đỡ, không cho Tô Mặc Ngưng bắt được tranh chữ. Tô Mặc Ngưng nhìn nàng một cái, ra vẻ phiền muộn, thở dài: "Ai, thành thân hai tháng, ngay cả một bộ tranh chữ cũng không được nhìn, tình nghĩa phu thê a, thật sự nông cạn."
Chung Thiển Vân há mồm muốn phản bác, nhưng lại nói không ra lời, đành phải tránh qua một bên, để cho Tô Mặc Ngưng nhìn tranh chữ. Tô Mặc Ngưng mở tranh chữ ra, phía trên chỉ vẽ đơn giản một nữ tử, nhìn có chút quen mặt, quay đầu lại hỏi Chung Thiển Vân: "Đây là ta?"
Chung Thiển Vân trầm mặc một lúc lâu, thật sự nghĩ không ra nữ tử nào khác giống với bức hoạ, đành phải thành thật gật đầu. Tô Mặc Ngưng dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng: "Vì sao ngươi lại vẽ ta?"
Chung Thiển Vân ngượng ngùng trong chốc lát, thấy Tô Mặc Ngưng đang chờ mình trả lời, đành phải đáp: "Mới đầu chúng ta ở trong cung như vậy, kỳ thật ta cũng không biết ngươi là ai. Sau khi trở về, cha mẹ cũng không nói với ta. Ta liền chiếu theo bộ dạng trong trí nhớ của mình, đem ngươi vẽ ra, tính toán đi hỏi thăm một chút, bất quá còn chưa kịp phát huy tác dụng, ta liền biết được ngươi là ai."
Cái này Tô Mặc Ngưng không dự đoán được, Chung Thiển Vân từ sớm đã nghĩ đi tìm nàng, đoạn thời gian kia, nàng suốt ngày nghĩ lấy chết minh chí, chưa bao giờ nghĩ tới muốn đi tìm nàng ấy. Tô Mặc Ngưng vẫn tỏ vẻ hồ nghi: "Ngươi tìm ta làm cái gì?"
Chung Thiển Vân không được tự nhiên nhìn về phía khác, thanh âm nói chuyện cũng nhỏ lại: "Đều như vậy, không biết đối phương là ai a? Lúc ấy cũng không nghĩ gì, chỉ là muốn biết mà thôi."
Tô Mặc Ngưng hiểu rõ gật gật đầu, thuận miệng hỏi: "Vậy sao ngươi không vẽ hoàn chỉnh đi?"
Chung Thiển Vân do dự nhìn nàng một cái, lại quay mặt đi: "Ta không nhớ rõ ngươi mặc cái gì......" Chung Thiển Vân nói rất uyển chuyển, nhưng Tô Mặc Ngưng lại hiểu được, lúc ấy hai người các nàng đã sớm không mặc gì cả, trong khoảng thời gian ngắn đích xác là khó có thể nhớ được bộ dạng đối phương mặc xong quần áo.
Tô Mặc Ngưng trên mặt đỏ bừng, chỉ cảm thấy chính mình vác đá nện vào chân mình, trong khoảng thời gian ngắn, hai người không nói gì, không khí có chút xấu hổ lên.
Chung Thiển Vân vì đánh vỡ tầng xấu hổ này, đứng dậy đem bức hoạ trên tay Tô Mặc Ngưng đặt qua một bên, lôi kéo tay Tô Mặc Ngưng chạy ra bên ngoài: "Ta mang ngươi đi chơi đánh đu đi!"
Ai ngờ nàng chạy quá vội, Tô Mặc Ngưng nhất thời không theo kịp, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã, Tô Mặc Ngưng kinh hô một tiếng, Chung Thiển Vân vội vàng hoàn hồn đỡ lấy nàng, vẻ mặt khẩn trương: "Không có việc gì đi?"
Nhiệt ý trên mặt Tô Mặc Ngưng còn chưa rút đi, đột nhiên bị Chung Thiển Vân lôi kéo chạy, thiếu chút nữa còn quăng ngã bị kinh hách, ngẩng đầu nhìn Chung Thiển Vân, trong mắt mang theo nhè nhẹ ủy khuất cùng kinh hách.
Tâm Chung Thiển Vân mềm nhũn, đem người ôm gần thêm một chút, lại nhịn không được gần thêm một chút nữa, sau đó hôn ở trên môi Tô Mặc Ngưng. Chung Thiển Vân không dám nhúc nhích, sợ chọc giận Tô Mặc Ngưng, đôi môi kề sát một hồi lâu, Chung Thiển Vân mới bằng lòng buông ra.
Tô Mặc Ngưng ngượng ngùng không thôi, cúi đầu không dám nhìn Chung Thiển Vân, còn Chung Thiển Vân thì thấy nàng vẫn chưa tức giận, trong lòng vui mừng, lại tiến lên hôn một cái, lúc này nàng không thỏa mãn với đôi môi kề sát đơn giản nữa, nhẹ nhàng mút vào đôi môi mềm mại kia một chút, Tô Mặc Ngưng nhẹ nhàng đẩy nàng ra, nhưng vẫn nhìn qua một bên, ôn nhu nói: "Được rồi."
Chung Thiển Vân cảm thấy mỹ mãn, mang theo Tô Mặc Ngưng chơi đu dây trong chốc lát, hai người lại cùng nhau đi ra ngoài, dùng cơm trưa với trưởng bối chung gia xong, liền trở về Chung Tô, nghỉ ngơi một lát lại hướng về Tô phủ.
Ở Tô phủ dùng xong bữa tối đã có chút trễ, Tô phu nhân cảm thấy nữ nhi khó có dịp trở về một chuyến, nếu đã muộn, vậy ngủ lại một đêm rồi lại đi cũng không muộn, dù sao hai tiểu cô nương đi đường vào ban đêm luôn có chút nguy hiểm.
Tô Mặc Ngưng sảng khoái đồng ý, Chung Thiển Vân cũng không thể không đáp ứng. Thời điểm về phòng, Chung Thiển Vân quen cửa quen nẻo đi vào khuê phòng của Tô Mặc Ngưng, Tô Mặc Ngưng đẩy đẩy Chung Thiển Vân: "Nha hoàn đã thu thập phòng cách vách cho ngươi rồi, ngươi đi cách vách nghỉ tạm đi."
Chung Thiển Vân kinh ngạc: "Nha hoàn nhà ngươi thật là không hiểu chuyện, hai vợ chồng chúng ta đang hảo hảo, vì sao phải chia rẽ?"
Tô Mặc Ngưng đứng ở chỗ đó cũng không đi vào phía sau bình phong: "Bọn nha hoàn nơi nào dám tự chủ trương, hẳn là nương an bài. Chúng ta hai nữ tử thành thân, nàng hẳn là nghĩ không giống với phu thê bình thường, có lẽ tách ra trụ sẽ càng thoải mái hơn một chút."
Buổi sáng Chung Thiển Vân mới nếm được ngon ngọt, nơi nào chịu cùng nàng tách ra, liền ngồi xuống, làm bộ không nghe ra ý tứ trong lời nói của Tô Mặc Ngưng: "Đó là nương đã đoán sai, chúng ta ân ái như thế, đương nhiên là phải nghỉ chung một chỗ."
Cái này, Tô Mặc Ngưng đã nhìn ra, cũng không thèm khách khí với nàng ấy nữa, nổi lên ý đuổi người: "Đây là khuê phòng của ta, không phải phòng phu nhân của ngươi, không cho ngươi ở cũng là bình thường, ngươi đi cách vách nghỉ một đêm là được."
Nếu là ngày xưa, Chung Thiển Vân muốn lưu lại, nàng liền cho nàng ấy ở lại, nhưng mà buổi sáng phát sinh chuyện kia, làm nàng muốn Chung Thiển Vân cách xa nàng một chút.
Chung Thiển Vân sống chết ăn vạ không đi: "Ngươi chính là phu nhân của ta, khuê phòng của ngươi, vì sao ta không được ở?" Nàng vừa nói vừa đi về phía sau bình phong, cởi áo ngoài, treo ở một bên, lại đi đến bên cạnh để rửa mặt.
Tô Mặc Ngưng bởi vì không chiếm được thượng phong, có chút hoảng loạn đi theo sau: "Một người một gian nhà ở, không ai đoạt chăn với ngươi, không ai quản ngươi ngủ ra sao, không phải càng thoải mái sao?"
Chung Thiển Vân xoay người lại, hơi hơi cong lưng nhìn nàng: "Có phải ngươi sợ hay không?"
Tô Mặc Ngưng làm bộ không biết, hỏi ngược lại: "Sợ cái gì?"
Chung Thiển Vân gần sát vào một chút: "Sợ ta làm chuyện hồi sáng với ngươi."
Tô Mặc Ngưng hừ một tiếng, xoay người sang chỗ khác: "Ngươi ta vốn dĩ chính là phu thê, chuyện đó lại là chuyện bình thường, ta có cái gì phải sợ."
Tô Mặc Ngưng nói xong, cũng bắt đầu rửa mặt, không hề phản ứng Chung Thiển Vân, nàng biết, nếu để Chung Thiển Vân biết được nàng sợ cái này, như vậy về sau trong nhà không phải sẽ làm phản sao? Nàng mới không cho phép việc này phát sinh, liền làm ra một bộ vân đạm phong khinh, không chút nào để ý tới.
Trước khi ngủ, Tô Mặc Ngưng lôi kéo Chung Thiển Vân đánh mấy ván cờ, mỗi một ván đều giết Chung Thiển Vân thảm đến không nỡ nhìn, nhưng Chung Thiển Vân vẫn cười đến xuân phong đắc ý, nàng nơi nào không rõ, Tô Mặc Ngưng muốn dùng loại biện pháp này đem mình dọa chạy, nàng há có thể dễ dàng bị doạ sợ như vậy. Không phải thua mấy ván cờ thôi sao, chờ lát nữa hôn nhiều thêm mấy cái kiếm lời lại là được.
Nghĩ như vậy, Chung Thiển Vân càng thêm đắc ý, Tô Mặc Ngưng thấy nàng như thế, cũng không còn hứng thú chơi cờ, đem quân cờ ném vào hộp cờ: "Thu thập xong rồi đi ngủ."
Chung Thiển Vân nhanh nhẹn thu thập xong bàn cờ, chạy đến mép giường, chui vào ổ chăn, liền thấy Tô Mặc Ngưng nhắm mắt lại, một bộ đã ngủ rồi, lúc này mới bao lâu, nơi nào đi vào giấc ngủ nhanh như vậy, bình thường đều phải coi mấy trang sách mới ngủ hay sao? Chung Thiển Vân hiển nhiên biết được, nàng đang làm bộ.
Chung Thiển Vân cũng không vạch trần nàng, chỉ chống lên thân mình, ghé vào bên cạnh nàng, nhẹ nhàng hôn một cái lên má của nàng, lại nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, thò lại gần hôn một cái ở khoé môi, nàng muốn nhìn một chút, người này có thể giả vờ tới khi nào.
Thẳng đến khi Chung Thiển Vân hôn từ gương mặt hôn đến môi lại hôn đến mí mắt, Tô Mặc Ngưng chung quy là không nhịn được nữa, mở bừng mắt, nổi giận đùng đùng trừng mắt với nàng: "Nếu như ngươi không muốn ngủ liền đi ra ngoài, không cần nhiễu ta."
Biểu tình cùng ngữ khí đều là hung ba ba, nhưng trong mắt có phiếm gợn nước, lại đem ôn nhu đè ở dưới cùng, Chung Thiển Vân cực kỳ vui mừng: "Ta muốn hôn một cái rồi mới ngủ."
Tô Mặc Ngưng tức giận đến không còn lời nào để nói, nàng cũng không thể nói vừa rồi ngươi đã hôn mấy cái rồi, như vậy liền thừa nhận chính mình đang giả bộ ngủ, thừa nhận chính mình đang sợ hãi, nhưng nàng lại không thể đáp ứng. Nhìn Chung Thiển Vân một bộ vô hại, tức giận đến không chịu được.
Chung Thiển Vân thấy nàng như vậy, bật cười: "Ngươi tức giận cái gì? Nếu như ngươi không muốn ta nhiễu ngươi, ngươi liền thưởng cho ta một cái, để cho ta ngoan ngoãn ngủ."
Tô Mặc Ngưng vẫn không nói gì, Chung Thiển Vân tiến về phía trước, nhẹ giọng nói: "Ngươi không nói lời nào, ta tiện lợi ngươi cam chịu."
Lại đợi chốc lát, Tô Mặc Ngưng vẫn không nói gì, Chung Thiển Vân thật cẩn thận hôn lên môi của Tô Mặc Ngưng, chưa được bao lâu, lại bị Tô Mặc Ngưng đẩy ra: "Được rồi." Nói xong, Tô Mặc Ngưng xoay người đưa lưng về phía Chung Thiển Vân, Chung Thiển Vân không tiếp tục dây dưa nữa, vui tươi hớn hở nằm xuống, ôm eo Tô Mặc Ngưng, đem người ôm vào trong ngực, Tô Mặc Ngưng khó có được mà không đẩy nàng ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com