Thư viện được xây rất nhanh, Tô Mặc Ngưng không có nghe theo Chung Thiển Vân giả nam trang, mà đem thư viện sửa thành thư viện cho nữ tử, cho nên có thể quang minh chính đại đi vào thư viện, vừa vặn có nơi đi để tống cổ thời gian, cái lễ vật ứng phó này của Chung Thiển Vân tính ra cũng rất hợp tâm ý. Mọi người vừa nghe danh Tô Mặc Ngưng, liền sôi nổi đưa nữ nhi tới, thậm chí còn có không ít văn nhân đến thư viện bái phỏng, muốn cầu được thơ do Tô tiên sinh làm.
Chung Thiển Vân thấy công việc của Tô Mặc Ngưng lu bù lên, nàng ấy vốn dĩ là người lãnh đạm, bây giờ càng thêm không để ý tới mình, đừng nói động phòng, ngay cả hôn hôn cũng càng thêm khó, cũng may hiện giờ hai người đã sớm có thói quen ôm nhau ngủ. Chung Thiển Vân tâm sinh bất mãn, ở trong thư viện vẫn luôn trầm khuôn mặt, hận không thể đem mọi người đều doạ chạy trở về, muốn đóng cửa thư viện.
Tô Mặc Ngưng cũng không có buông tha nàng, để nàng ở trong thư viện mở một khoá cưỡi ngựa bắn cung. Chung Thiển Vân càng thêm bất mãn: "Ta nói muốn mang ngươi đi cưỡi ngựa, đều nói rất nhiều lần, ngươi cũng không chịu đi, hiện giờ kêu ta cùng người khác cưỡi ngựa."
Tô Mặc Ngưng lật sách đánh cờ, mặt không đổi sắc: "Cái này không phải biện pháp của ngươi sao? Ta thích chơi cờ, ngươi liền tìm người cùng ta chơi, ngươi thích cưỡi ngựa, ta tìm người bồi ngươi cưỡi, có cái gì không thể?"
Chung Thiển Vân muốn nói lại thôi, đơ ra một hồi lâu mới tiến đến bên cạnh nàng: "Nhưng mà trước nay ta chưa từng dạy qua người khác làm thế nào để cưỡi ngựa, không bằng dạy cho ngươi trước, ngươi nhìn một cái xem có được hay không?"
Tô Mặc Ngưng vẫn luôn nghe nàng nhắc mãi ở bên tai chuyên cưỡi ngựa, hiện giờ lại nghe nàng nhắc tới, xem ở mặt mũi của thư viện, cho nên đáp ứng rồi. Chung Thiển Vân thực mau liền đi cưỡi một con ngựa lại đây, duỗi tay lôi kéo Tô Mặc Ngưng ngồi ở trước người mình, sau đó chỉ nàng làm sao để ngồi thẳng thân mình, đặt chân như thế nào, còn có dẫm lên chân đặng, cầm dây cương như thế nào.
Chung Thiển Vân dạy đến thập phần tinh tế, không lâu sau, Tô Mặc Ngưng từ trên xuống dưới đã bị nàng sờ soạng hết một lượt, Tô Mặc Ngưng cưỡng chế ngượng ngùng cùng hoảng loạn ở trong lòng, giả bộ không chút nào để ý, nói: "Ngươi dạy như vậy sợ là không được, có lẽ người ta sẽ muốn cáo hoạt động của thư viện của chúng ta không hợp pháp."
Chung Thiển Vân cảm thấy mỹ mãn ôm lấy Tô Mặc Ngưng, nhẹ nhàng thúc giục con ngựa đi về phía trước, con ngựa bước đi, Tô Mặc Ngưng liền không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng không dám đem người đẩy ra, chỉ có thể mặc cho nàng ôm. Lúc này Chung Thiển Vân mới mở miệng: "Đương nhiên ta sẽ không dạy các nàng như vậy, ta không chỉ sợ các nàng không tìm ta phiền toái, mà ta còn sợ nương tử sẽ ghen mà phạt ta đây."
Tô Mặc Ngưng nghiêng đầu nhìn nàng: "Ta phạt ngươi khi nào?"
Chung Thiển Vân nhướng mày: "Ngươi thừa nhận ngươi sẽ ghen tị?"
Tô Mặc Ngưng tức khắc quay đầu đi, không tự tin lắm nói rằng: "Lười cùng ngươi bậy bạ."
Chung Thiển Vân một tay giữ chặt cái tay đang lôi kéo dây cương của Tô Mặc Ngưng, một tay đem người ôm chặt, thúc giục con ngựa chạy lên.
Con ngựa chạy rất nhanh, Tô Mặc Ngưng cứng còng thân mình, không dám nhúc nhích, Chung Thiển Vân trấn an: "Không cần sợ, có ta ở đây, như thế nào cũng sẽ không quăng ngã ngươi."
Tô Mặc Ngưng dần dần thả lỏng lại, học theo biện pháp Chung Thiển Vân mới dạy, muốn làm cho con ngựa dừng lại, đáng tiếc con ngựa giống như không nghe nàng.
Tô Mặc Ngưng thử mấy lần đều không được, còn đang suy nghĩ nơi nào xảy ra vấn đề, Chung Thiển Vân dò đầu qua: "Còn có một biện pháp có thể làm ngựa dừng lại."
Đúng lúc Tô Mặc Ngưng cũng đang tò mò, liền thuận miệng hỏi: "Biện pháp gì?"
Chung Thiển Vân cười xấu xa: "Ngươi hôn ta một cái, ta làm ngựa dừng lại không phải là được rồi sao? Ngươi yên tâm, ta bảo đảm so với con ngựa còn linh hơn, ngươi hôn một cái liền hữu dụng."
Tô Mặc Ngưng không phản ứng nàng, vẫn tự mình thử làm con ngựa dừng lại, Chung Thiển Vân thở dài, lôi kéo tay nàng làm mẫu một lần, quả nhiên con ngựa chậm rãi ngừng lại. Tô Mặc Ngưng chưa kịp xuống ngựa, Chung Thiển Vân lại thúc giục con ngựa chạy đi, lần này Tô Mặc Ngưng đã học được, thực mau, con ngựa lại ngừng lại.
Lần này, Tô Mặc Ngưng cũng nếm ra được lạc thú khi cưỡi ngựa, đang muốn tiếp tục, nhưng Chung Thiển Vân lại không chịu, ôm nàng xuống ngựa. Tô Mặc Ngưng cho rằng Chung Thiển Vân cố ý đối nghịch với mình, chọc mình chơi, có chút không vui, Chung Thiển Vân khó có được dịp thấy nàng nổi lên tính tình như vậy, vui tươi hớn hở: "Ngươi lần đầu cưỡi ngựa, không thể cưỡi lâu, bằng không ngày mai ngươi sẽ đau chỗ này, đau chỗ kia."
Lúc này Tô Mặc Ngưng mới hiểu được, là chính mình hiểu lầm, lại không hề áy náy đi về phía trước. Chung Thiển Vân vội vàng theo sau: "Ngươi còn chưa nói, ta dạy có được hay không đâu?"
Tô Mặc Ngưng dừng lại bước chân nhìn nàng: "Nếu ngươi có cách dạy khác, vậy thì có thể dạy tốt, nếu chỉ có cách dạy tay cầm tay, vậy thì không dạy được."
Chung Thiển Vân híp mắt: "Ngươi là lo lắng ta dạy không được, hay là lo lắng ta cùng người khác tiếp xúc da thịt?"
Tô Mặc Ngưng cũng học theo bộ dáng của nàng, nheo mắt lại nhìn nàng chằm chằm: "Ngươi cảm thấy sao?"
Chung Thiển Vân giấu không được ý cười nơi khóe miệng, vui rạo rực, Tô Mặc Ngưng lại thêm một câu: "Thư viện này là của ta, nếu như ngươi không có bộ dạng làm thầy kẻ khác, ta sẽ không ép ngươi lưu lại nơi này làm phu tử."
Tô Mặc Ngưng nói xong, thập phần tiêu sái xoay người rời đi. Chung Thiển Vân không có nửa điểm bực bội, cười ha hả đuổi theo sau: "Ta nói nha, đẹp giống như ta, nhất định là ngươi muốn giấu đi, kim ốc tàng kiều đúng hay không?"
Tô Mặc Ngưng trừng mắt nhìn nàng một cái: "Rốt cuộc ngươi có biết hai chữ ' khiêm tốn ' viết như thế nào không?"
Chung Thiển Vân vẫn cười như cũ: "Ta phải biết mấy chữ kia viết như thế nào làm cái gì, ta chỉ cần biết tên của nương viết như thế nào là được, nương tử của ta gọi là Tô Mặc Ngưng, có phải rất êm tai hay không?"
Tô Mặc Ngưng không trả lời, bước chân nhanh thêm vài phần, Chung Thiển Vân lại đuổi theo: "Ngươi đi nhanh như vậy làm cái gì, thẹn thùng sao?" Vẫn không nghe được câu trả lời nào.
Ngày hôm sau, khoá học cưỡi ngựa bắn cung vẫn được bắt đầu, chẳng qua bọn học sinh sôi nổi liếc mắt nhìn Tô phu tử ngồi ở bên cạnh, không hiểu vì sao Tô phu tử muốn ngồi ở nơi này, phu tử khác đi dạy, cũng không thấy nàng nhìn chằm chằm như thế, chẳng lẽ lo lắng các nàng không nghiêm túc học cưỡi ngựa bắn cung?
Nghĩ như vậy, bọn học sinh lại thẳng tắp thân mình, nhìn động tác làm mẫu ở trên lưng ngựa của Chung phu tử. Chung Thiển Vân cũng không phải không có chuẩn bị, nghe nói Tô Mặc Ngưng muốn cho nàng dạy cưỡi ngựa bắn cung, nàng liền cho người làm hai con ngựa gỗ, cao giống như ngựa thật, chẳng qua sẽ không động, bọn học sinh lá gan liền lớn một chút, đều dám tự mình thử động tác bò lên trên ngựa.
Tô Mặc Ngưng nhìn bộ dạng dạy học nghiêm trang của nàng, cuối cùng cũng yên tâm, chậm rãi đứng dậy rời đi. Đợi Chung Thiển Vân trở về, liền thấy nàng đang ôm sách để đọc. Chung Thiển Vân đi qua ngồi xuống, trên bàn sớm đã chuẩn bị sẵn một ly trà, nàng nâng lên uống, đúng là ấm áp. Chung Thiển Vân tò mò nhìn thoáng qua sách ở trên tay Tô Mặc Ngưng, vẫn là cái loại nàng xem không hiểu lắm, liền thu hồi ánh mắt: "Vì sao ngươi lại đi về rồi? Không nhìn nhiều thêm một chút sao, không sợ sau khi ngươi đi rồi ta sẽ xằng bậy sao."
Tô Mặc Ngưng biết nàng ở trước mặt người ngoài sẽ không phải là cái dáng vẻ này, cũng liền mặc kệ nàng, chỉ hỏi nàng lát nữa dùng bữa tối trong thư viện hay là về nhà dùng. Chung Thiển Vân nghĩ nghĩ: "Về nhà ăn đi, trong thư viện người nhiều, ta đều ngượng ngùng chiếm tiện nghi."
Tô Mặc Ngưng gật gật đầu, kêu nha hoàn tiến vào: "Đi phòng bếp nói một tiếng, chúng ta ở trong thư viện dùng bữa."
(∠( ᐛ 」∠)_ Ngưng nhi phúc hắc ~ )
Chung Thiển Vân trừng lớn mắt, không nghĩ tới nàng cũng học được vô lại, chỉ có thể hừ một tiếng, không thèm cãi lại. Hai người lại chơi mấy ván cờ, đợi canh giờ không sai biệt lắm, mới đứng dậy đi ra ngoài, không bao lâu sau liền thấy có mấy học sinh cũng mới học xong khóa đi ra ngoài. Hai người còn chưa nhìn kỹ, liền có một tiểu nha đầu vui mừng chạy tới: "Cô cô!"
Nguyên lai là Tô Khấu nữ nhi của Trạng Nguyên huynh trưởng của Tô Mặc Ngưng, sau khi thư viện xây xong tiểu nha đầu này liền được đưa tới đây, mỗi lần thấy Tô Mặc Ngưng đều thập phần nhiệt tình, một chút cũng không giống với Tô Mặc Ngưng.
Chung Thiển Vân giành trước ở nửa đường cướp người lại, ôm vào trong ngực: "Như thế nào chỉ kêu cô cô của ngươi, không gọi ta?"
Ban đầu Tô Khấu đối với Chung Thiển Vân cũng không thân, chỉ thấy qua vài lần mà thôi, nhưng ở trong thư viện lại thường xuyên gặp được, ở chung mấy ngày, hai người liền thân thiết. Tô Khấu thuận thế liền ôm lấy Chung Thiển Vân, ngọt ngào kêu một tiếng: "Dượng ——"
Chung Thiển Vân "Ai ——" một tiếng, lại liếc mắt nhìn Tô Mặc Ngưng ở bên cạnh: "Cây cô-ca của chúng ta còn ngoan hơn cô cô rất nhiều."
Tô Mặc Ngưng đi qua nắm lấy hài tử, đi về phía trước: "Không cần dạy hư hài tử."
Chung Thiển Vân chưa kịp nói gì, Tô Khấu liền giành nói: "Ta nghe nói thời điểm dượng cưỡi ngựa rất anh tư táp sảng, khi nào thì dượng mới dạy ta cưỡi ngựa?"
Chung Thiển Vân vội vàng đáp lời: "Bộ dạng của dượng ngươi khi bắn tên múa thương càng thêm tiêu sái, nếu như ngươi muốn học, ta đều dạy hết cho ngươi!"
Tô Mặc Ngưng đánh gãy lời nàng: "Ngươi đừng nghe nàng nói bậy, đi theo nàng học hư."
Tô Khấu nhìn cô cô, thập phần nghiêm túc: "Ta là nghe đồng học nói, hôm nay các nàng học cưỡi ngựa, trở về đều nói dượng rất lợi hại!"
Chung Thiển Vân càng thêm đắc ý lên, sờ sờ đầu của Tô Khấu: "Cây cô-ca của chúng ta ngoan như vậy, có dịp dượng lại dạy ngươi một ít thứ không truyền ra ngoài."
Đôi mắt của Tô Khấu lóe sáng: "Thật vậy chăng? Vậy về sau cô cô với dượng sinh đệ đệ muội muội, cũng không dạy cho bọn họ sao?"
Sắc mặt của Tô Mặc Ngưng bất giác đỏ lên, Chung Thiển Vân cười ha ha: "Cái này thì phải hỏi cô cô của ngươi."
Tô Khấu không hiểu lắm vấn đề của người lớn bọn họ, tự cố nói: "Xem ra vẫn là cô cô lợi hại hơn một chút, dượng đều phải nghe cô cô. Nương nói không sai, vẫn là nên đi theo cô cô đọc nhiều sách mới được."
Chung Thiển Vân khó thở, Tô Mặc Ngưng nghẹn cười, ba người đi tới nhà ăn, nha hoàn thực mau liền bưng đồ ăn lên, Tô Khấu ngoan ngoãn ngồi ở một bên nghiêm túc ăn.
Chung Thiển Vân thập phần ân cần gắp cho hai người một ít thịt cá, lại múc canh cho hai người, xong xuôi chính mình mới bắt đầu ăn, lúc ăn vẫn luôn nhìn Tô Mặc Ngưng vài lần, Tô Mặc Ngưng tập mãi thành quen, nhưng Tô Khấu thì chịu không nổi: "Dượng, vì sao lúc dùng bữa ngươi luôn nhìn cô cô? Ngươi rất sợ nàng sao?"
Bị tiểu hài tử nói toạc ra, Tô Mặc Ngưng cũng có chút ngượng ngùng, còn Chung Thiển Vân thì "Chẳng biết xấu hổ": "Ta không phải rất sợ nàng, ta là thực thích nàng."
Tô Mặc Ngưng đỏ mặt đạp chân Chung Thiển Vân một cái: "Không cần nói bậy ở trước mặt hài tử."
Chung Thiển Vân quay đầu nhìn nàng thẹn thùng, cười ha hả bưng chén lên, đem đầu tiến đến bên cạnh Tô Mặc Ngưng, nhẹ giọng nói: "Vậy trở về ta lại nói cho ngươi nghe, chỉ nói cho ngươi nghe."
Tô Khấu thấy vậy, lại cảm thấy tò mò: "Dượng, ngươi đang cùng cô cô nói nhỏ cái gì vậy?"
Chung Thiển Vân dùng vẻ mặt thần bí nói: "Cái này không thể nói cho ngươi nghe, ngươi không nhìn thấy mặt của cô cô ngươi đều đã đỏ bừng rồi sao?"
Tô Mặc Ngưng không thể nhịn được nữa, buông chiếc đũa xuống liền muốn đứng dậy, Chung Thiển Vân vội vàng giữ người lại: "Được rồi, ta không náo loạn, ngươi nhanh ăn đi, mới ăn được bao nhiêu, lát nữa về lại đói bụng."
Nói xong, Chung Thiển Vân lại thu xếp cho Tô Khấu ăn mau một chút, Tô Khấu rất ngoan ngoãn, bưng chén lên, nghiêm túc ăn, Tô Mặc Ngưng thấy hai người không hề nói chuyện với nhau nữa, cũng ngồi xuống tiếp tục dùng bữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com