Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32

30 Tết, Lục Diêu và Sở Lăng ở nhà cùng nhau nấu cơm, lúc này Lục Diêu mới phát hiện Sở Lăng ở phòng bếp không còn lúng túng như trước nữa, Sở Lăng biết lúc này cần nhắc mình canh lửa lúc nào cần nêm gia vị và cắt thức ăn, Sở Lăng bắt đầu biết cắt thịt thành sợi, biết rửa rau rồi, rõ ràng trong khoản thời gian này đều đi ăn ở ngoài, nhưng Lục Diêu cảm thấy độ ăn ý của mình và Sở Lăng trong phòng bếp càng ngày càng tăng.

Tối 30, hai người cùng nhau ăn cơm tối, Lục Diêu rửa chén, Sở Lăng phụ trách lau khô chén để lên giá đỡ.

"Diêu Diêu, tối nay, chúng ta ngủ chung đi !" Sở Lăng lau khô cái chén cuối cùng, để lên giá.

Lục Diêu quay đầu lại, yêu cầu này, giọng điệu này, thật giống như kiếp trước, chỉ là khi đó còn có thêm một lí do, "Mình giặt chăn rồi."

"Ừ, vậy cùng nhau ngủ." Lục Diêu sẽ không cự tuyệt yêu cầu của Sở Lăng.

Giường của Lục Diêu và Sở Lăng đều giống nhau,  Lục Diêu đối với những kiểu dáng chăn gối cũng không có gì thích thú, kiếp trước khi ở chung với Sở Lăng vô tình bị đồng hóa theo sở thích của cô ấy.

Sở Lăng nhanh chóng chui vào ổ chăn của Lục Diêu. Lục Diêu đi nghe điện thoại, bảo Sở Lăng ngủ trước.

Sở Lăng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rõ ràng chăn giống nhau, nước giặt cũng cùng một loại, nhưng Sở Lăng cảm thấy có mùi giống trên người Lục Diêu, mùi làm cho người ta cảm thấy yên bình. Chỉ cần nghĩ đến đây là cái chăn buổi tối mỗi ngày đều đắp trên người Lục Diêu, Sở Lăng cảm thấy thật kích động.......

Lúc Lục Diêu trở lại, Sở Lăng đã ngủ thiếp đi, vẻ mặt an tĩnh, chân mày vốn đang nhíu chặt của Lục Diêu cũng giản dần ra, Lục Diêu đưa tay ra muốn chạm nhẹ lên môi Sở Lăng, nhưng khi gần chạm vào lại thu về, tay của mình hơi lạnh, ánh mắt tối sầm, ra được là tốt, còn không ra được thì màn kịch tiếp theo nên diễn như thế nào đây ?

Lục Diêu rón rén chui vào chăn, có thể là vì vừa rồi nghe điện thoại không mặc thêm áo khoát, Lục Diêu cảm thấy thân thể hơi lạnh, Lục Diêu đè chăn ở giữa xuống để không cho khí lạnh tràn đến Sở Lăng.

Không biết tại sao, Lục Diêu vẫn luôn cảm thấy thế giới này rất kỳ quái, rõ ràng mình là một người lãnh cảm, nhưng thể chất của mình chỉ cần nằm trên giường ba phút cả ổ chăn sẽ ấm lên, đến khi mình bị nóng đến tỉnh dậy, Lục Diêu nhúc nhích một cái, đem Sở Lăng ở kế bên ôm vào ngực, rõ ràng đã nằm trên giường lâu như vậy, nhưng nhiệt độ trên người Sở Lăng so với Lục Diêu thấp hơn rất nhiều, sự ấm áp trên người Lục Diêu bao phủ toàn bộ Sở Lăng.....

Hai người ôm nhau qua năm mới.

Hôm sau khi Lục Diêu tỉnh lại, phát hiện Sở Lăng đáng ra phải nằm trong vòng tay mình đã dậy rồi, trong không khí còn thoang thoảng mùi thơm.

Lúc Lục Diêu mở cửa phòng vừa vặn thấy Sở Lăng bưng một cái mâm đi vào nhà bếp, trong mâm có bánh cảo và một bình trà hoa cúc, Sở Lăng quay lại nhìn Lục Diêu.

"Đi đánh răng rửa mặt, sau đó đến đây ăn bánh cảo tình yêu của mình làm." sau khi Sở Lăng để mâm lên bàn bếp, đỏ mặt chạy đến đẩy Lục Diêu vào phòng vệ sinh.

Khi Sở Lăng đi ra ngoài, hai mắt của Lục Diêu có chút mông lung, đặt tay lên ngực mình, cảm thấy trong lòng lại bắt đầu đau nhói, kiếp trước thật ra cũng đã thấy Sở Lăng như vậy một lần rồi, lúc ấy Sở Lăng kết hôn, fan hâm mộ gần như điên cuồng, thậm chí có người lấy cái chết để ép buộc, sau đó, có một chương trình giải trí nói về cuộc sống hàng ngày của Sở Lăng, trong đó có một đoạn Sở Lăng làm điểm tâm. Lúc ấy mình vô tình thấy được, tim như bị dao cắt. Sau đó Sở Lăng chết, mình đi thăm dò mới biết đoạn thời gian đó Sở Lăng trải qua bao nhiêu đau khổ.

Nếu mình nhớ không lầm, bây giờ Viên Lãng vẫn đang du học ở nước ngoài, phải 5 năm sau mới trở về, ở trong lòng Lục Diêu, người này rất đặc biệt, hắn chỉ có chết, Lục Diêu mới có thể yên tâm, không những thế, kiếp trước hắn đã làm những chuyện với Sở Lăng, kiếp này Lục Diêu sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần ! Đây cũng là lí do tại sao Lục Diêu gấp rút muốn phát triển thế lực của mình. Trước giờ Lục Diêu không phải là một người lương thiện, kiếp trước cô không có đi giết Viên Lãng là bởi vì Sở Lăng đã chết, đối với Lục Diêu, Sở Lăng đã không còn như vậy mọi chuyện cũng không còn ý nghĩa gì nữa, đem Viên Lãng phanh thây xẻ thịt cũng không có ý nghĩa gì, nhưng bây giờ không giống, Sở Lăng vẫn còn sống, như vậy trong lòng Lục Diêu, Viên Lãng nhất định phải xuống địa ngục, bây giờ phanh thây xẻ thịt của hắn cũng rất có giá trị, Sở Lăng sẽ mãi mãi ở bên cạnh mình, mãi mãi sẽ được an toàn.

"Diêu Diêu, mau một chút, bánh cảo của mình có thể ăn rồi !" Giọng nói vui sướng của Sở Lăng truyền tới.

Lục Diêu vỗ vỗ mặt của mình, bây giờ mình đã trọng sinh, Sở Lăng vẫn đang bên cạnh mình, cả đời này mình sẽ che chở cho cô ấy, cô ấy sẽ không bao giờ đau khổ như kiếp trước nữa.

Lúc Lục Diêu đi ra, Sở Lăng cũng đã bày xong chén đũa.

"Diêu Diêu, ăn thử bánh cảo đi !"

"Lăng Lăng, lúc nào cậu học được vậy ?" Lục Diêu gắp một cái bánh cảo, bỏ vào miệng, cũng đã chuẩn bị xong bất kể như thế nào cũng sẽ nói ngon, kết quả cắn nhẹ một cái, Lục Diêu ngây người, đây là bánh cảo ngon nhất mà mình được ăn. (Xạo)

"Không nói cậu biết !" Sở Lăng gắp một cái bỏ vào chén Lục Diêu.

Nhìn vẻ mặt tràn đầy đắc ý kia, Lục Diêu nhịn không được mà nhạo báng, "Vậy cậu có thể nói cho mình biết, trong khoảng thời gian này, phòng bếp của chúng ta đã xảy ra chuyện gì sao ? Nửa tháng rồi chúng ta đều ăn ở ngoài."

Mặt Sở Lăng lập tức đỏ, có lẽ là xấu hổ, nhỏ giọng nói, "Cậu không phải đã biết rồi sao, còn hỏi mình...."

Lục Diêu nhất định biết, ăn ở ngoài đến ngày thứ ba, mình đề nghị ở nhà nấu cơm, kết quả Sở Lăng ấp úng vẫn muốn đi ra ngoài ăn, Lục Diêu cảm thấy có gì đó sai sai, buổi tối chờ khi Sở Lăng đã vào phòng, Lục Diêu liền đi vào nhà bếp, cũng không phát hiện có gì khác lạ, Lục Diêu cảm thấy kỳ quái, cô vốn suy đoán Sở Lăng có thể ở nhà học nấu cơm, đem phòng bếp làm cho hỗn loạn mới muốn đi ra ngoài ăn, nhưng mà phòng bếp vẫn sạch sẽ như vậy, tại sao Sở Lăng lại không để mình nấu cơm ở nhà ?

Cho đến khi Lục Diêu mở ra một cái tủ, Lục Diêu mới hiểu được vì cái gì, vốn là một cái tủ trống không bên trong đều là thịt bị cắt nát cùng bột mì cứng ngắt, Lục Diêu cười, nếu như mình muốn ở nhà nấu cơm, khẳng định sẽ bị phát hiện, khó trách Sở Lăng không để mình xuống bếp. Đây là muốn làm bánh cảo ? Lục Diêu thấy mấy miến da, phỏng đoán.

"Lăng Lăng, để bày tỏ lòng áy náy của mình, báo cho cậu một tin tốt, sau khi chia lớp, cậu đã vào được lớp thực nghiệm Nghệ Thuật, nói cách khác, sau này phòng học của chúng ta kế nhau..."

"Đây nói rõ là mình rất nỗ lực ! Không thể dùng để biểu đạt lòng áy náy của cậu !" Nghe được tin tức này, mặt Sở Lăng tràn đầy hớn hở, nhưng vẫn không nhịn được nhạo báng Lục Diêu.

"Vậy Lăng Lăng muốn mình làm sao bây giờ ? Lấy thân báo đáp cậu có được hay không ?" Giọng nói đùa giỡn, nhưng hai mắt của Lục Diêu rất nghiêm túc nhìn Sở Lăng.

Sở Lăng vừa định giỡn đáp lại, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt nghiêm túc của Lục Diêu nhìn về phía mình, hô hấp bắt đầu rối loạn, vội vàng cúi đầu, tim đập thật mạnh, không biết tại sao lúc này cô tình nguyện bị Lục Diêu cười cũng không muốn nói láo, "Chỉ cần cậu đưa, mình cũng dám nhận !" Nếu cậu không dám cho, thì mình sẽ cướp ! Trong lòng Sở Lăng bổ sung thêm một câu.

Sở Lăng là đứa trẻ trưởng thành sớm, từ khi còn nhỏ đã hiểu như thế nào là tình yêu, nhưng trong lòng Sở Lăng, tình yêu là độc dược, bởi vì thứ đó, mình mất đi ba mẹ, cũng bởi vì thứ đó, rõ ràng là đứa con ngoài giá thú lại có tư cách nhìn mình bằng ánh mắt đó ! Lý do vì mẹ của nó là tình yêu thật sự của người mình gọi là cha, khi đó, Sở Lăng cảm thấy cả đời này mình sẽ không yêu ai ! Cái đồ tà độc đó, cả đời này mình không nên tiếp xúc !

Cũng chính vì nguyên nhân này, tới bây giờ Sở Lăng cũng không cho là cảm giác mình đối với Lục Diêu là tình yêu, ở trong lòng Sở Lăng tình yêu là thứ ghê tởm xấu xa, tình cảm của mình và Lục Diêu là một loại rất ngọt ngào, rất tốt đẹp.

Sở Lăng biết mình thích Lục Diêu, muốn cùng Lục Diêu sống bên nhau cả đời. Mặc dù không biết tại sao Lục Diêu lại tốt với mình như vậy, Sở Lăng thầm nghĩ, mình bị Lục Diêu chiếm trọn rồi, hận không thể thời thời khắc khắc dính vào người cô ấy, chủ yếu vì Lục Diêu quá tốt với mình, tốt đến nỗi mình cảm thấy không có Lục Diêu sẽ giống như không có không khí, hít thở khó khăn, cho nên Sở Lăng phải từ từ mài dũa, để cho Lục Diêu thích ứng sự tồn tại của mình, để cho Lục Diêu cũng giống như mình đối với cô ấy, hận không thể cả đời dính chặt vào nhau.

Không thể không nói, ý nghĩ của hai người rất thống nhất, Lục Diêu cũng muốn như vậy, không thể quá gấp gáp, chuyện tình cảm phải từ từ tới, dù sao hai người có thời gian, một ngày nào đó Sở Lăng sẽ yêu mình.

Hai người không hổ là một đôi, đều không có tiếp tục nói cái đề tài đó. Cũng rất ăn ý mà hạ quyết tâm, không tin dùng cả đời này còn không chiếm được cô ấy! Cả đời của cô ấy chỉ có thể là của mình !

Ăn xong bánh xếp, Lục Diêu rửa chén, Sở Lăng vẫn như cũ lau chén bỏ lên giá. Khóe miệng của hai người vẫn mĩm cười chưa hạ xuống.

"Lăng Lăng, đầu tháng ba chúng ta phải trở về rồi, cậu có chỗ nào muốn đi không ?" Lục Diêu cũng đã giúp Bạch Cảnh xử lí xong đa số chuyện.

"Bên ngoài rất lạnh, không muốn đi ra, chúng ta cùng nhau ở nhà có được hay không ?" Sở Lăng không thích đi ra ngoài, mỗi lần đi ra ngoài, Lục Diêu sẽ nhận thức một hai người nhìn qua rất ưu tú, quan trọng là bọn họ trò chuyện nội dung là cái gì cho đến bây giờ mình vẫn không hiểu được, Sở Lăng không thích loại cảm giác mình bị cách ở bên ngoài thế giới của Lục Diêu.

"Vậy cũng được, chúng ta cùng nhau ở nhà, thuận tiện dọn dẹp một lần, phải đến nghỉ hè chúng ta mới có thể đến đây lần nữa." Lục Diêu nghĩ, khi nghỉ hè, chỗ của Bạch Cảnh căn bản cũng nên có chút thành tích, đến lúc đó Sở Lăng có thể đóng phim rồi và ở chơi hai tháng .



p/s: Thật yêu các bạn ^^! Có muốn trò chuyện đêm khuya cùng nhau không ? Để lại nick fb mình cùng nhau trò chuyện đi. :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com