Chap 5: Say rượu
"Tiền bối?"
"Ừm..." Park Wonbin nửa tỉnh nửa mơ, âm thanh êm tai bên cạnh nhẹ nhàng gọi anh, anh chậm rãi mở mắt, âm thanh đến từ người nửa ngồi nửa quỳ bên giường. Người kia ngoan ngoãn hai tay chống cằm để trên giường, khóe mắt giương lên mỉm cười, nhưng cả khuôn mặt lại không thể nhìn rõ.
"Tiền bối ngủ có ngon không?" Người bên giường mở miệng, thật giống như đến gọi anh dậy, thế nhưng Park Wonbin rất hưởng thụ giọng nói êm tai của người kia, anh không buồn nhúc nhích, tiếp tục nhắm mắt lại.
Người bên giường thấy Park Wonbin không buồn động đậy, đưa tay vuốt lại tóc mái lòa xòa trước trán anh, ngón tay thon dài lướt qua sống mũi, rơi xuống môi trên, tiếp theo lại dùng ngón cái và lòng bàn tay xoa nhẹ gò má Park Wonbin.
"Tiền bối có vẻ ngủ rất ngon, còn không nỡ rời giường."
Park Wonbin bắt đầu cảm thấy có chút khô nóng trước sự tấn công dịu dàng của người bên giường. Anh không thể không mở mắt ra lần thứ hai, quay mặt hướng về phía người vẫn tiếp tục trêu chọc anh.
Người bên giường một tay chống cằm, tay còn lại vẫn ở trên gò má Park Wonbin không có ý dừng lại.
Park Wonbin nhìn vào mắt người kia, dấy lên một suy nghĩ nếu mình có làm chút chuyện quá phận hơn, đối phương cũng sẽ vui vẻ đón nhận.
Anh chậm rãi thu hẹp khoảng cách với gương mặt vô cảm, mãi đến khi hơi thở hai người gần kề, lúc này Park Wonbin nghe thấy tiếng hít thở mềm mại của đối phương, cùng nhịp với hơi thở càng lúc càng nặng nề của anh.
Park Wonbin ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc, loại cảm giác quen thuộc này khiến Park Wonbin nảy sinh muốn đem người kia thành của riêng mình, anh nhắm mắt, hé miệng ngậm lấy môi trên người bên giường.
Đối phương quả thật không có phản kháng, môi môi khẽ mở đáp lại Park Wonbin. Bàn tay đặt trên mặt vì khoảng cách quá gần mà vươn đến sau gáy, vuốt ve theo nhịp hôn của cả hai.
Park Wonbin tuy rằng từ hồi trung học cũng có chút danh tiếng vì vẻ ngoài đẹp trai, người theo đuổi anh cũng không ít, nhưng anh cũng không hẹn hò với ai, cũng chưa từng chủ động hôn môi người khác, hành động hiện tại hoàn toàn xuất phát từ bản năng.
Nụ hôn ngày càng sâu, Park Wonbin không tiếp tục nằm mà chống một tay dậy, tay còn lại hơi thô bạo nắm lấy vai người kia kéo xuống giường.
Nụ hôn vẫn vẫn tiếp tục trong lúc điều chỉnh tư thế, đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau.
Park Wonbin một tay ôm lấy vòng eo gầy của người đối diện, đưa cơ thể gầy gò kia sát vào mình, một tay vươn tới gò má trái của đối phương, nhẹ nhàng nâng cằm lên hôn sâu.
Trong lúc mơ màng, những vì sao trượt qua kẽ tay anh, vẫn không thể nhìn rõ, chỉ có nhịp tim của hai người truyền qua tiếp xúc gần kề.
Phần thân dưới của Park Wonbin tự nhiên nổi lên phản ứng, trong phòng ngủ yên tĩnh, âm thanh của môi và lưỡi khuấy động, nhịp tim và hơi thở hòa quyện khiến cho sự chiếm hữu trong tâm trí Park Wonbin càng mạnh mẽ hơn.
Anh đột ngột kéo vai người kia ra một đoạn, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, ánh mắt dần mang theo một chút điên cuồng, chính là báo đen săn mồi nổi lên dục vọng thở gấp.
Vậy mà lúc này, khuôn mặt mơ hồ kia từ từ trở nên rõ ràng, mang theo vẻ mặt kinh hãi.
"Tiền bối Wonbin, anh nhìn rõ em là ai?"
Park Wonbin bỗng sinh ra một linh cảm không lành, người đối diện gương mặt từ hoảng sợ chuyển sang ranh mãnh, hai tay ôm lấy vai Park Wonbin tiến đến bên tai, giọng nói trong trẻo mà sắc xảo.
"Em là Lee Sohee, là Sohee của anh."
Park Wonbin choàng tỉnh từ giấc mơ, kéo chăn ngồi dậy.
Sau khi kiểm tra ga giường vẫn sạch sẽ, anh ngồi trên giường bình tĩnh lại một lúc, rồi đặt gối về chỗ cũ.
Tháng này đã là lần thứ ba mơ thấy Lee Sohee, Park Wonbin ban đầu từ hoảng sợ bối rối đến quen thuộc như hiện tại, may mắn không giống lần trước phải giặt quần đùi và ga giường.
Mộng xuân thấy Lee Sohee đã bắt đầu từ tập đầu tiên của It takes two, Park Wonbin trước mặt Lee Sohee giả vờ bình tĩnh đối với việc ghép couple, nhưng trước khi đi ngủ vẫn đọc một truyện ngắn do fan viết vì tò mò, nơi mà Park Wonbin khổ sở theo đuổi Lee Sohee vì si mê giọng hát của cậu ở trường trung học. Quá trình theo đuổi thực tế không hề xảy ra, nhưng vế trước hoàn toàn là sự thật.
Park Wonbin đổ lỗi tất cả cho chứng mất ngủ của mình từ hồi cấp ba. Lúc đó ba mẹ anh công tác bận rộn, không có thời gian chăm sóc anh, Park Wonbin thường đến trường một mình, tự gọi đồ ăn mang về và chơi ghi ta ở nhà.
Mặc dù đã quen với điều này, nhưng có một quãng thời gian anh bị mất ngủ trầm trọng.
Một đêm nọ, anh không thể ngủ được như thường lệ liền mở ứng dụng radio để qua đêm, tình cờ tìm thấy một kênh ASMR tên là "Lễ vật đón tân niên"*, chủ kênh tên là Sohee. Kênh này dường như mới bắt đầu hoạt động cách đây không lâu, số lượng người nghe ít đến đáng thương, nhưng danh sách radio luôn được cập nhật hàng tuần. Park Wonbin đã nhấp vào một video có tiêu đề "ASMR vào ban đêm khi bạn không thể ngủ", và một giọng nói thiếu niên rất lạ tai nói trong tai nghe của Park Wonbin bằng giọng thì thầm "Lễ vật đón tân niên, ASMR của Sohee."
Sau đó, Park Wonbin được nghe những âm thanh khác nhau khiến đầu óc thư giãn, như là tiếng thổi nhẹ bên tai, tiếng móng tay cào vào hộp nhựa, tiếng kim loại va chạm nhẹ nhàng, nhưng anh thích nhất vẫn là tiếng Sohee thi thoảng ghé vào micro cười khúc khích nhẹ giọng hỏi "Có thích không? Như thế này thì sao?"
Park Wonbin tỉnh lại lần thứ hai đã là sáng hôm sau, điện thoại vẫn còn nắm trong tay, toàn bộ video của Sohee đã được phát. Park Wonbin đã lâu rồi không cảm thấy tinh thần phấn chấn như vậy.
Từ đó, "Lễ vật đón tân niên" trở thành chương trình mỗi đêm của Park Wonbin, anh bị cuốn hút bởi âm thanh của Sohee.
Dần dần, Park Wonbin ý thức được giọng Sohee không chỉ giúp anh ngủ ngon, mà còn giúp anh giải quyết vấn đề sinh lý.
Có lúc âm thanh Sohee bên tai vô thức làm nũng, thì thầm, Park Wonbin không khỏi nửa người kích động, sau đó liền ngủ say như chết, chất lượng giấc ngủ đột nhiên được cải thiện.
Anh cũng tự hỏi nguyên nhân cho phản ứng này của mình là gì, nhưng rất nhanh lại không nghĩ đến nữa. Chẳng có lý do gì cả, đều là chứng mất ngủ gây ra, giọng nói của Sohee là món quà Chúa ban tặng, chỉ vậy thôi.
Một năm sau, Sohee mở kênh cover, cũng trong vòng vài năm từ từ có chút danh tiếng trên mạng. Trong thời gian này, Park Wonbin vẫn theo dõi cậu.
Lần đầu tiên nghe thấy Lee Sohee lên tiếng chào hỏi ở phía cổng Bắc, bởi vì giọng nói Sohee quá đặc biệt, nên anh có chút hoài nghi.
Cùng Lee Sohee trên đường về nhà càng làm cho Park Wonbin xác nhận suy nghĩ chính mình, không chỉ là giọng nói, còn cả những nốt ruồi như những chòm sao trên mặt Lee Sohee thỉnh thoảng lộ ra trên kênh.
Tuy rằng đã rất chắc chắn, nhưng nghe Lee Sohee thành thật xác nhận danh tính của mình, Park Wonbin kích động đến cả người đều cứng lại.
Anh đã theo dõi kênh khoảng 5 hoặc 6 năm, yêu thích nhất giọng nói của Sohee, tuyệt đối không được để cậu biết anh đã làm gì với giọng nói của cậu, người hiện tại đứng trước mặt Park Wonbin, thật là... một cún con có mái tóc xoăn xù dễ thương?!
Park Wonbin triệt để đầu hàng.
Chống lại thôi thúc mãnh liệt ôm cún con vào lòng thật chặt xoa nắn một trận rồi bắt cậu ghi âm chuông báo thức cho mình, Park Wonbin dùng ý chí mạnh mẽ trải qua quá trình cho thuê một cách dứt khoát rồi trở về phòng.
Suy nghĩ cả một đêm, Park Wonbin quyết định chỉ cần làm một tiền bối, bạn cùng nhà của Lee Sohee, có thể vĩnh viễn không để cậu biết được sự thật này.
Lúc đó anh cũng không biết cuộc sống sinh hoạt của hai người còn có nhiều duyên phận cùng nhau như vậy.
Nhất định là tội lỗi mà Park Wonbin đã gây ra với giọng nói của Sohee khi còn trẻ dại. Hiện tại anh đã bị trừng phạt, Park Wonbin nằm trên giường nhìn trần nhà vô lực, cố gắng một lần nữa tự hoà giải với chính mình.
Lần trước Lee Sohee giơ tay để lộ phần bụng dưới gầy dưới áo sơ mi khi cậu đang sắp xếp vị trí máy quay, Park Wonbin liền ở trong mơ cởi áo sơ mi của Lee Sohee, vuốt ve nốt ruồi nơi bụng dưới của cậu.
Khi đặt tay lên người Lee Sohee, cậu kề sát vào tai anh, dùng giọng nói quen thuộc như trong radio nói chuyện, khiến tim anh ngứa ngáy.
Lý do lần này lại là gì?
"Chào buổi sáng tiền bối..." Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, anh bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Lee Sohee đang ăn sáng, còn tiện tay nướng cho anh một miếng bánh mì.
"Ừ, bánh mì nướng cho anh phải không?"
"Vâng."
"Cảm ơn, em ngủ ngon không?"
"Ngủ ngon lắm." Cún con cúi đầu làm bánh mì, đáp lại cụt lủn, cũng không ngẩng đầu nhìn Park Wonbin một cái.
Park Wonbin có chút không giải thích được, gần đây Lee Sohee đối với anh thỉnh thoảng có chút xa cách không hiểu vì sao. Anh muốn bắt lấy Lee Sohee hỏi cậu có chuyện gì, nhưng cũng không hiểu tại sao bản thân lại lo lắng như vậy, hay có lẽ anh chỉ đang suy nghĩ quá nhiều. Lee Sohee còn chuẩn bị bữa sáng cho anh.
"Tiền bối, em lên lớp." Lee Sohee rửa sạch đĩa, đặt lên giá thoát nước rồi chạy ra cửa.
"Ồ...buổi tối ở Darkness..." Đáp lại Park Wonbin chỉ là tiếng đóng cửa "gặp lại..."
---------------------------------------------
(*): chỗ này là 朝花夕拾, tác giả lấy tên tập truyện của Lỗ Tấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com