Chương 2
Nhưng Tiêu Chiến không định tự úp nồi này lên đầu mình, thậm chí anh còn có cảm giác hối hận khi đồng ý tham gia bộ phim này, hối hận cùng Vương Nhất Bác xuất hiện.
Loạn ngã tâm giả, hôm nay quá nhiều muộn phiền.
Làm ông chủ nhỏ không muốn, không biết vì cái gì lại chạy vào đoàn phim chịu khổ. Rõ ràng không phải diễn vai chính còn bị mắng là thần ẩn lâu như vậy, trở lại một cái liền hút sạch máu rồi cọ nhiệt. Cãi tới cãi lui, phiền không chịu được!
Trong đầu lại thoáng qua hình ảnh Vương Nhất Bác cùng Lâm Tổ Nhi mặt sát mặt, về phương diện lý trí anh biết thật ra mình cũng không tức giận, thế nhưng hình ảnh kia không khác gì cuộn phim lặp đi lặp lại trong đầu khiến cho anh sinh lòng chán ghét, căn bản không muốn để ý tới Vương Nhất Bác.
Một người mất đi sự nhiệt tình đối với thứ gì đó thì món đồ ấy sẽ không còn giá trị. Vòng giải trí là vậy, Vương Nhất Bác cũng không ngoại lệ.
Thời điểm quay lại đoàn đã là buổi tối của một tuần sau, bởi vì phải rời đi tương đối lâu nên công việc trong tiệm còn rất nhiều chuyện phải thu xếp, đâm ra trễ nãi chút thời gian.
Tiêu Chiến không có trợ lý, một mình xách một cặp táp xuống máy bay rồi đón xe, nửa đường lại có cơn mưa nhỏ, xe bị cản bên ngoài không được vào, muốn đi vào phải bày mưu tính kế.
Xui xẻo không chỉ đến một lần. Tiêu Chiến xuống xe, ngẩng đầu nhìn cơn mưa lất phất dưới ánh đèn đường, thầm nghĩ có khi nào ngày mai dính bệnh luôn không nhỉ?
Vừa vào xuân, mưa phùn liên tục. Anh không cảm thấy lạnh, ngược lại mưa phiêu trên mặt rất thoải mái. Có một loại tự ngược nào đó không thể kiềm chế đột nhiên xuất hiện thúc giục anh dứt khoát ngẩng đầu lên để cảm thụ sự dịu dàng mát lạnh.
Thứ Vương Nhất Bác nhìn thấy chính là một khung cảnh như vậy.
Cái người tên Tiêu Chiến này như hiểu cả thế giới nhưng lại chẳng hiểu gì cả. Thời điểm anh ấy 28 tuổi sẽ đưa tay ra cảm nhận lực độ của mưa, 35 tuổi lại ngẩng đầu để cảm thụ giọt mưa rơi xuống. So với sự tinh tế, Vương Nhất Bác cảm thấy đây càng giống một kiểu gọi là lãng mạn hơn. Hoặc có thể ở bên cạnh Tiêu Chiến, đối với Vương Nhất Bác mà nói chính là năng lực lãng mạn của bản thân.
Trên đỉnh đầu Tiêu Chiến xuất hiện một chiếc dù, anh phát hiện Vương Nhất Bác đã tới. Hai người chỉ yên tĩnh không nói lời nào, không khí vi diệu khiến người khác có chút khó chịu nhưng vẫn không muốn phá vỡ nó.
Vốn còn lúng túng ban đầu nhưng vì thế nên mới cảm thấy bực bội, làm Tiêu Chiến chán ghét đến bây giờ không phải đã chuyện xảy ra mà là anh phải chịu đựng những ủy khuất một mình dù thực tế câu chuyện vẫn chưa đi đến đâu cả.
Tiêu Chiến nghĩ: Nhàm chán thật!
"Đi thôi."
Vương Nhất Bác không nói gì nhiều, dời bước chân đuổi theo anh, hai người cùng nhau trở về khách sạn, đến cửa phòng.
Vương Nhất Bác chặn cửa không chịu đi, "Khi đó là cô ấy ngã xuống, kéo theo em." Hắn nghiến răng khẳng định thêm một câu: "Em và cô ấy không có gì hết."
"... Cậu giải thích chuyện này làm gì?"
"Không có gì, chỉ là... muốn cùng anh nói chuyện một chút..."
Tiêu Chiến tự nhận bản thân không phải là một người yếu ớt, nhiều năm trước anh có thể đối mặt với những lời đồn đãi, chỉ trích cay nghiệt, hôm nay lại được câu nói kia trấn an tâm tình.
***
Chỉ cần là Tiêu Chiến, mây đen sẽ tan hết.
Nhân viên trong đoàn làm việc phát hiện tâm tình Vương Nhất Bác thay đổi tốt hơn, lúc đợi quay sẽ cùng mọi người chơi đùa, nụ cười cũng vui vẻ hơn.
Hai ngày trước Lâm Tổ Nhi nhìn Vương Nhất Bác muốn đi dạo một vòng, nhận ra tâm tình của hắn đã tốt lên mới tiến lên nói đôi câu: "Cậu với Tiêu lão sư tốt lắm hả?"
Vương Nhất Bác nằm dài trên ghế cầm lấy cốc màu hồng đang uống dở, nghe cô nói chuyện, ngẩng đầu cười cười.
"Tạm được."
Vịt chết còn mạnh miệng! Lâm Tổ Nhi trong lòng khinh bỉ vạn lần.
"Hôm nay có lễ hội hóa trang rất vui, quay xong cùng đi?"
"Không đi." Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn điện thoại giống như bên trong có cái gì rất hấp dẫn.
Lâm Tổ Nhi cảm thấy quá nhạt nhẽo liền bỏ cuộc. Quay phim xong, cô cùng mấy mấy chị em mới quen trong đoàn đi lễ hội. Náo nhiệt là thật, hơn nữa còn có rất nhiều người từ đoàn phim khác chạy đến đó chơi.
Hoành Điếm là vùng đất đóng phim hấp dẫn, từ nhiều năm trước là một mảnh vắng lặng, đến bây giờ đã trở thành địa điểm chụp ảnh chuyên dụng. Hằng năm, các lễ hội như lễ hội hóa trang được tổ chức theo thời gian, đặc biệt dành cho nghệ sĩ cùng nhân viên làm việc tham gia. Bởi vì việc quay phim vô cùng nhàm chán nên đây cũng là chạy theo trào lưu, rất nhiều đoàn phim sẽ đi dạo một vòng nếu rảnh.
Lâm Tổ Nhi là kiểu người rất thích ăn nhưng ăn không mập, thể chất thần tiên, đi một vòng đã ghé qua vài cửa tiệm nhỏ, sau đó cô nhìn thấy một tên nhóc đeo tai mèo đang lặng lẽ gặm một miếng gà trong im lặng.
Lâm Tổ Nhi biết Vương Nhất Bác lâu như vậy, mặc dù có những lúc cái tên này mềm mỏng nhưng những thuộc tính đáng yêu như thế thì chưa từng thấy, cảm giác này giống như cùng ông lão trăm tuổi co cẳng chạy như điên khiến người ta nghẹt thở.
"Vương Nhất Bác!" Cô nhảy qua đưa tay nhéo nhéo tai mèo, không biết tại sao lúc nhéo tai mèo của Vương Nhất Bác lại có cảm giác mềm mại không tưởng.
Vương Nhất Bác nhìn thấy cô, sắc mặt không tốt lắm, muốn đưa tay lấy tai mèo xuống, suy nghĩ chốc lát lại dừng động tác.
"Chơi game thua." Mặt không đổi sắc giải thích.
"Cậu chơi game mà thua á?" Lâm Tổ Nhi cười không ngớt, "Cậu không phải nói không đến sao?"
Vương Nhất Bác từ chối lên tiếng, quay đầu nhìn người đang đứng trước quầy hàng bên cạnh. Người kia có vóc dáng khá cao, quầy hàng lại tương đối thấp nhưng đối phương vẫn khom lưng dậm dậm chân nhìn người ta xếp gà rán.
Vương Nhất Bác "chậc" một tiếng, Lâm Tổ Nhi lập tức nhớ lại: "Cậu cũng không cần học nghiêm túc như vậy chứ?"
Đúng lúc Tiêu Chiến giương mắt nhìn hắn, giọng có chút hưng phấn: "Anh ấy ướp gà hay ghê á!"
"Vâng vâng, rất hay rất hay." Vừa nói vừa trực tiếp kéo người, quay đầu để lại cho Lâm Tổ Nhi một câu: "Đi đây."
Lúc này Tiêu Chiến mới nhìn thấy Lâm Tổ Nhi, gật đầu chào rồi cùng Vương Nhất Bác rời đi.
Cả người Lâm Tổ Nhi trên dưới đều cảm thấy không được tự nhiên, nhưng chỗ nào không được tự nhiên thì không biết, ánh mắt nhìn đăm đăm vào thân ảnh đang nắm chặt tay nhau.
"? ? ? ? ? ? ? ?" Cái quái gì thế? ? ? ?
"Woa ~ hai người bọn họ quan hệ tốt vậy sao?" Bên cạnh có người hiểu được nghi ngờ của cô, rất nhanh nói bóng gió muốn giải thích.
"Bọn họ thật sự rất tốt nhỉ?"
Tốt đến mức đi dạo phố lại nắm tay? Cho là giống con gái thân thiết với nhau? Vương Nhất Bác thay đổi rồi ư?
"Chị không biết Bác Quân Nhất Tiêu? Bọn họ rất nổi tiếng lúc ra mắt đó!"
"Bác Quân Nhất Tiêu?" Chuyện này Lâm Tổ Nhi có nghe qua, "Nhưng đó không phải là một tổ hợp thôi sao?"
Ánh mắt của em gái nhỏ tựa như đang nhìn thấy kỳ tích: "Đây là tên cp của hai người bọn họ. Bác Quân Nhất Tiêu là số mộttt!"
Lâm Tổ Nhi vẫn còn ngơ ngác: "Thì sao? Hai người bọn họ là thật?"
Biểu tình của người đối diện lập tức trở nên kỳ quái, rất muốn nói lại thôi, giống như rất nhiều khó có thể dùng lời diễn tả được.
"Không có... bọn họ vẫn chưa bên nhau..."
Tối về Lâm Tổ Nhi cầm điện thoại tra cụm từ 'Bác Quân Nhất Tiêu' nhưng phần lớn thông tin là chửi rủa và mấy lời tuyên bố phô trương, sau đó cô lại tìm đến siêu thoại. Bởi vì bộ phim này bọn họ có hợp tác chung, tuy rằng người hâm mộ bên trong rất phấn khích nhưng tư liệu đã lâu lắm rồi, phần lớn chỉ liên quan đến Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến biến mất quá lâu, những gì liên quan tới anh ấy rất khó để tìm, nhưng cô vẫn luôn có cảm giác một bầu không khí khiến người ta tiếc hận vô hình ở đây. Các trạm dành cho Tiêu Chiến cũng dần biến mất nhưng trạm của cp lại kiên trì ở đó.
Nhưng rõ ràng không phải cp thật mà??
Lòng hiếu kỳ khiến cô hỏi xem một video từ người bạn, vừa mở ra đã hoảng hốt. Hai tiếng!!
Sau một hồi vật lộn với việc xem hay không xem, cuối cùng cô vẫn chọn xem.
Vương Nhất Bác bây giờ thuộc về kiểu nghệ sĩ không giận tự uy, ở cạnh người vẫn lạnh nhạt nhưng không đến mức khiến đối phương cảm thấy ngột ngạt. Lâm Tổ Nhi thích dính lấy hắn chính vì cảm thấy người này rất có cá tính, thích hoặc không thích, công việc và cuộc sống luôn phân định rất rõ ràng.
Vương Nhất Bác trong video và trong suy nghĩ của cô không khác nhau là mấy, vẫn nhạt nhẽo, nhưng tuổi còn quá nhỏ nên không có khí tràng, đặc biệt trước mặt tiền bối lại là một đứa trẻ ngoan. Về sau hắn cùng Tiêu Chiến đóng cùng một bộ phim, tiếp theo là các cuộc phỏng vấn và các hoạt động chung của họ.
Nói thật, Lâm Tổ Nhi chỉ biết im lặng. Nếu dùng một từ để hình dung hai người, cô nhất định không chút do dự chê bọn họ ngây thơ! ! !
Xem liền tù tì mấy tiếng cô lại đi mò đọc tài liệu giả, đọc suốt một đêm, sang hôm sau hai vành mắt đen thui, nhưng bản thân lại trở thành một 'chú rùa' mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com