1
Tiêu Chiến ngồi ngoài phòng cấp cứu, bàn tay nắm chặt ghế ngồi run lẩy bẩy. Khi nãy anh phải vội vã ra ngoài, dưới áo sơ mi trắng vẫn mặc quần đùi ở nhà, nhìn vừa kỳ quặc vừa buồn cười.
Nhưng lúc này anh cũng không rảnh quan tâm xem bề ngoài mình nhìn thế nào, ngón tay run lẩy bẩy chuyển sang chà xát gấu quần. Rồi anh chợt dừng lại.
Mẹ nó chứ, anh nghĩ thầm, cái quần què gì vừa xảy ra vại???
Tiêu Chiến càng nghĩ càng thấy loạn. Trong cơn hoang mang, anh bắt đầu tưởng tượng một trăm lẻ tám viễn cảnh về cuộc sống tù đày tương lai, cuối cùng không nhịn được phải đứng lên, đi đến bên cạnh cửa sổ đại sảnh rồi hít một hơi khí lạnh của mùa đông phương Bắc.
Tốt, tỉnh táo lại rồi, cũng sắp lạnh chết má luôn.
"Người anh em, cũng đợi vợ à? Làm một điếu không?"
Tiêu Chiến giật mình, quay sang mới thấy một người đàn ông trung niên khuôn mặt hiền lành đang đứng cạnh mình, tay còn giơ giơ điếu thuốc Trung Hoa ra trước mặt anh.
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn bảng nội quy cấm hút thuốc lá bên cạnh: "Người anh em à, ở đây cấm chơi thuốc đó."
Ông anh kia vẫn lấy thêm một điếu trong bao ra, đưa anh: "Ngậm thôi vẫn có tí vị. Nào, làm phát đi, nãy giờ tôi thấy cậu gấp gáp ghê lắm."
Và hai người họ mỗi người ngậm trong miệng một điếu thuốc không châm lửa, ngồi thu lu cạnh nhau dưới bệ cửa sổ bệnh viện.
Tầng năm khu nhà này có hai phòng, bên trái là phòng cấp cứu, bên phải là khoa sản. Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào cánh cửa khoa sản, nhỏ giọng hỏi: "Vợ cậu sinh con lần đầu à?"
Ông anh mặt mũi ủ ê nhăn nhó như quả mướp đắng.
"Lần này là lần hai tôi đưa vợ đi đẻ rồi, thế mà vẫn sợ."
Có lẽ tuổi người này cũng không quá lớn, nhưng vì bị cuộc sống sinh hoạt áp bức quá nên cái mặt mới như vậy. Ông anh bắt đầu kể lể tào lao từ chuyện giá nhà cao chót vót phải đi vay mới đủ tiền thuê cho đến học phí mẫu giáo của thằng con lớn, đau khổ bấm ngón tay tính toán bảo giờ trong người chỉ còn đủ tiền mua nửa bao thuốc lá.
Tiêu Chiến không nghe. Anh đang bận suy ngẫm cuộc đời, trong đầu toàn hình ảnh tương lai đau khổ tuyệt vọng, còn bắt đầu lập thời gian biểu phân chia giờ dùng bồn cầu với bạn tù, không rảnh đi nghe người đàn ông kia tâm sự tuổi hồng.
"Nhưng nuôi con cũng không phải nuôi con chó con mèo gì." Ông anh ngồi cạnh giả bộ rít một hơi thuốc: "Nên cậu phải biết chịu trách nhiệm, cậu xem tôi nói đúng không?"
Một tiếng sấm nổ bùm trong đầu Tiêu Chiến, bắn bay cái bồn cầu nhà tù ra khỏi não anh.
Đầu anh tự phát nhạc bgm anh hùng bi tráng như chiến sĩ sắp ra trận, Tiêu Chiến đột nhiên đứng lên, hai tay chống lên bệ cửa sổ: "Đúng vậy, mình phải chịu trách nhiệm."
Lúc này, Tiêu Chiến hạ quyết tâm trong lòng, mặc kệ Vương Nhất Bác sống hay chết, dù anh thật sự bị cảnh sát mời đi uống trà, thì anh vẫn sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.
... Quên đi, cứ phải cầu trời cậu ta đừng tạch đã.
"Người nhà Vương Nhất Bác có ở đây không?"
Tiêu Chiến bật dậy, rút điếu thuốc trong miệng ra, trả lại người đàn ông trung niên kia: "Tôi đi trước đây người anh em, chúc anh nhiều may mắn."
Ông anh gật gật đầu rồi tiếp tục đờ đẫn nhìn cửa sổ, mãi sau mới trả lời một câu.
"... Vợ cậu có cái tên đặc sắc ghê ha."
Cáng cứu thương của Vương Nhất Bác đã được chuyển qua phòng bệnh bình thường, hộ sĩ đứng ngoài phòng liệt kê một đống vấn đề cần chú ý cho Tiêu Chiến, anh chăm chú nghe nửa ngày, ngoài tổng kết ra được kết luận "Vương Nhất Bác còn lâu mới tạch" thì chẳng hiểu bà cô này đang nói gì, cuối cùng phải hỏi chen vào.
"Cô y tá này, tôi muốn hỏi chút, rốt cuộc tại sao cậu ta lại ngất vậy?"
Hộ sĩ ngừng bút, ngẩng đầu liếc Tiêu Chiến: "Không biết."
Tiêu Chiến: "? ? ?"
"Cậu ở cạnh cậu ta mà lại không biết à?"
Lúc đó, Tiêu Chiến cảm thấy ánh mắt khiển trách của cô hộ sĩ lấp lóe qua lớp kính mắt.
Anh không dám nói không biết, đành tiếp tục nghe bà cô dặn dò. Sau khi cô hộ sĩ đi, anh tới ngồi bên giường Vương Nhất Bác, cực kì muốn văng tục, nhưng vẫn nhịn.
Hôm nay là ngày 14 tháng 2, nửa giờ trước, anh vẫn đang có một buổi tối tốt đẹp.
Tiêu Chiến là một designer, làm người rất tình cảm.
Anh thích duy trì mối quan hệ tốt đẹp dài lâu với bạn tình, rất quan tâm tới tính tình đối phương, cũng tình nguyện đặt nhiều tâm tư vào mấy buổi 'hẹn hò' để bầu không khí khi trên giường càng thêm hoàn hảo.
Đêm ngày lễ tình nhân, trong căn phòng rộng 80 mét vuông của Tiêu Chiến, có hoa hồng, rượu đỏ, nến thơm, bgm lãng mạn, tất cả đều vừa đủ.
Ngay lúc không khí đã được làm nóng, quần áo cởi sạch, thì người đối diện ngã.
Lúc đó, Tiêu Chiến đã nghĩ rằng sau này anh không bao giờ có thể cứng với Vương Nhất Bác được nữa.
Vương Nhất Bác không hôn mê quá lâu, nửa giờ sau đã tỉnh.
Cả đêm qua Tiêu Chiến bị giày vò cả về thể xác và tinh thần, mùi khó ở bốc lên nồng nặc, tức giận lườm thanh niên ngồi trên giường.
"Tỉnh rồi? Bác sĩ bảo cậu không có vấn đề gì lớn, ngủ một giấc là mai xuất viện được."
Vương Nhất Bác vẫn ngơ ngơ ngác ngác nhìn Tiêu Chiến. Cậu thanh niên vẫn còn trẻ, mới 23 tuổi, hai mắt tròn xoe vừa trong veo vừa sáng lấp lánh, đôi mắt này kết hợp với cái mặt ngây ngô kia khiến cậu nhìn như con cún nhỏ đáng yêu.
Bình thường Tiêu Chiến rất thích dáng vẻ này của Vương Nhất Bác, lúc trên giường cậu chỉ cần dùng ánh mắt kiểu vậy nhìn anh một chút là anh auto đáp ứng mọi yêu cầu của cậu.
Nhưng bây giờ Tiêu Chiến thật sự bị chọc giận, quay sang mắng té tát: "Đừng có làm trò nữa! Phiền cậu lần sau trước khi lên giường với tôi thì kiểm tra sức khỏe chút đi ạ! Nếu cậu thật sự..."
Anh nhìn Vương Nhất Bác, trong lòng thấy có lỗi, cũng không nói lời quá đáng: "Nếu cậu bị làm sao, tôi biết phải làm gì đây."
Vương Nhất Bác "Ừm" một tiếng rồi không nói thêm nữa, cậu vừa tỉnh, cả người vẫn mơ mơ màng màng.
Vương Nhất Bác còn nhỏ tuổi, người gầy, mặc đồng phục bệnh nhân cũng rộng, khiến Tiêu Chiến chợt thấy tội lỗi như thể mình vừa khi dễ trẻ con.
Tuy rằng đã cả chục lần 'đứa trẻ' này vừa trưng cái mặt ngây thơ vô hại ra vừa làm chuyện người lớn với anh, nhưng Tiêu Chiến vẫn không thể không thừa nhận rằng anh thích khuôn mặt Vương Nhất Bác chết đi được.
"Được rồi, ông nội tôi ạ." Tiêu Chiến thở dài, đẩy Vương Nhất Bác nằm xuống giường, nhét cả người cả hai tay cậu vào chăn.
"Đêm nay tôi ở với cậu, ngủ đi còn lấy sức."
Vương Nhất Bác bỗng ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, hai mắt cún con ướt nhẹp nhìn anh không chớp, nhỏ giọng gọi.
"Người yêu ơi."
Tiêu Chiến: "..."
"Cậu đừng làm trò nữa." Tiêu Chiến cảnh giác, loa cảnh báo trong đầu réo inh ỏi.
"Nói đi, cậu muốn làm gì?"
"Người yêu à," Vương Nhất Bác lặp lại một lần nữa, giọng bé xíu đáng thương: "Hình như em lỡ quên mất tên anh rồi."
"... . . . Vương Nhất Bác."
"Ừ?" Thanh niên mặc bộ đồ bệnh nhân trên giường đáp lời, ánh mắt chăm chú nhìn Tiêu Chiến, nếu sau người cậu có một cái đuôi thì hẳn nó đang vẫy điên cuồng.
"Tôi đờ cờ mờ cả nhà cậu!!!"
/hôm nay Vương Nhất Bảo nhà chúng ta mệt rồi, chúng ta cũng mệt và bực bội vì ssf nhiều, mong đọc cái fic ngã cây này giúp mọi người giải trí vui vẻ hơn//
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com