|Chương 4|
8.
Tiêu Chiến bị va vào, lui về phía sau vài bước, tay trái chống trên vách tường, khó khăn lắm mới ổn định thăng bằng.
Kính mắt ở trên mặt đất vỡ thành nhiều mảnh, nhưng Tiêu Chiến không nhặt. Anh rất nhanh xoay người, tạo thành một tư thế phòng bị, nhưng con hẻm nhỏ phía sau lại trống rỗng, một người cũng không có.
Chẳng lẽ là chính mình bị ảo giác? Tiêu Chiến trừng mắt, có chút kinh ngạc, anh như nhớ tới cái gì, lại quay lại nhìn cái người vừa bị mình đụng phải.
Không có kính, Tiêu Chiến hiện tại nhìn cái gì cũng toàn là mơ hồ không rõ, anh nheo mắt đánh giá đối phương, người trước mặt mặc áo đen, quần lửng, trên vai đeo một cái ba lô màu đen, dùng một tay cố định, chính là kiểu nam sinh viên vô cùng phổ thông, cũng không có chỗ nào khả nghi, duy chỉ có một điểm kì quái, rõ ràng hôm nay trời nóng, người này còn quàng khăn che khuất nửa khuôn mặt, bị gió thổi trúng liền có chút hỗn độn, lộ ra một đôi mắt hẹp dài lãnh đạm, lúc này đang nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.
Hai người nhìn nhau không nói gì, cuối cùng vẫn là người đối diện mở miệng, đánh tan trầm mặc, "Vỡ."
"Cái gì?" Tiêu Chiến không phản ứng kịp.
Nhìn thấy Tiêu Chiến nhất thời thất thần không nhúc nhích, đối phương liền hạ thắt lưng nhặt kính mắt đang vung vãi trên mặt đất, lặp lại một lần, "Kính mắt của anh vỡ rồi."
Ánh mắt Tiêu Chiến di chuyển theo động tác của đối phương, nhìn xuống dưới chân, trừ bỏ nhìn thấy kính mắt của mình vỡ đến vô cùng thê thảm, còn thấy cả giày thể thao trắng như tuyết của người kia có một cái dấu, tỉ lệ vô cùng mới mẻ, dính một chút nước bùn, cái dấu kia với hoa văn trên giày mình lại mơ hồ giống nhau.
......
"Thật xin lỗi!" Tiêu Chiến nhận lấy kính mắt, chỉ chỉ giày của đối phương, vội vàng nhận lỗi, "Tôi có thể trả tiền giặt."
"Không cần." Nam sinh cúi đầu nhìn giày của mình, ánh mắt cũng không chớp, giống như không chút quan tâm tới vết nhơ này, "Tôi vẫn còn một đôi."
... Không phải vấn đề này đi? Tiêu Chiến cũng không dám đem suy nghĩ của mình nói ra, lại hướng hắn giải thích rồi nói lời cảm tạ.
Tiêu Chiến đem kính mắt ở trên tay nhét vào trong ba lô, chuẩn bị rời đi, không nghĩ tới đối phương lại đứng chắn trước mặt anh, hướng Tiêu Chiến vươn tay ra.
?
Anh nghĩ nghĩ một lúc, liền lấy ra điện thoại di động, mở ra phần mềm thanh toán, sau đó đem điện thoại đặt vào tay người kia.
"Chậc, không phải." Đối phương nhíu nhíu mày, bắt lấy điện thoại của Tiêu Chiến lập tức khóa lại, nhét vào túi của anh, nói ra được một câu dài nhất từ nãy đến giờ, "Kính mắt bị vỡ làm sao anh nhìn được đường, tôi đưa anh đi."
Tiêu Chiến không có thói quen được nuông chiều, bình thường gặp phiền toái toàn bộ đều dựa vào chính mình giải quyết, lúc này đột nhiên lại có người đến giúp, anh có chút không thích ứng được, theo bản năng cự tuyệt, "Không sao, tôi tự đi được."
Chỉ là nhìn không rõ lắm, cũng không phải là mù, mà nơi này cách nhà cũng không quá xa, chậm rãi đi là liền về tới nhà, Tiêu Chiến vượt qua hắn, tiếp tục đi về phía trước, còn quay đầu bảo đối phương, "Cậu xem xem, tôi thật sự không sao mà."
Bốp!
Cùng với âm thanh vang lên, Tiêu Chiến đau khổ ôm lấy trán, ngồi xổm trên mặt đất.
9.
Trong nhà thuốc, Tiêu Chiến ngồi trên ghế, trong tay cầm túi chườm lạnh đắp lên trán mình.
"Ôi tiểu tử này, đầu cậu rốt cục bị sao vậy, trước đây vẫn còn dùng tốt lắm mà, sao lại chuẩn bị cái túi lớn như vậy." Bác gái trong nhà thuốc đứng một bên quở trách, một bên mở ngăn tủ lấy thuốc mỡ."
"Không đeo kính nên nhìn không rõ lắm... không cẩn thận đập đầu vào tường... Ai da!" Tiêu Chiến tay không cẩn thận, vô tình chạm phải vết thương, nhất thời bị đau hít vào một ngụm khí lạnh. Người bên cạnh không nhìn nổi nữa, lấy túi chườm lạnh từ tay anh, "Để tôi."
Bàn tay trước mặt chính là của người đã va chạm với Tiêu Chiến trong mưa vừa nãy, hắn cầm lấy túi chườm lạnh, nhẹ nhàng dán lên chỗ sưng trên mặt anh. Tiêu Chiến đành phải đem hai tay đang không có gì làm đặt lên đùi, trợn tròn mắt không nhúc nhích.
Anh nhìn thấy tay đối phương gần trong gang tấc, giờ phút này tận chức tận trách vì anh mà chườm lạnh, làn da trên cánh tay trắng mỏng, khớp xương rõ ràng, giống như in lên làn da tinh tế, cổ tay mơ hồ có thể thấy được những mạch máu xanh tím, hiện ra vài phần cảm giác yếu ớt. Nhưng Tiêu Chiến có thể nhớ rõ, cánh tay kia đã kéo mình lên khỏi mặt đất, nổi lên cả gân xanh, đủ để anh biết thực ra không phải như vậy, ít nhất so với bề ngoài càng thêm ẩn chứa sức lực, thậm chí có chút quen thuộc. Nhưng mặc cho Tiêu Chiến trong đầu cố nhớ lại thế nào, cũng không thể tìm thấy người nào giống như hắn.
"Làm sao mà ra khỏi cửa đến cái kính cũng không mang? Cứ như vậy mà vứt bừa bãi, lần sau nhớ phải chú ý đó, không thể để khuôn mặt đẹp như vậy bị tàn phá nhan sắc được." Lời nói của bác gái đánh gãy suy nghĩ Tiêu Chiến, anh cười khổ trả lời, "Ha ha... này mà giải thích thì dài lắm ạ..."
"Vậy đừng nói, dù sao chúng ta cũng sắp tan tầm rồi."
"Này, đang bị ứ máu đấy, về nhà lấy tay xoa bóp một chút, rất nhanh khỏi." Bác gái quét mã vạch trên hộp bằng máy quét, đem thuốc đẩy đến trước mặt Tiêu Chiến, "38 tệ, quét mã hay trả tiền mặt."
"Quét mã đi, cháu có phiếu giảm giá." Tiêu Chiến vội vàng lấy điện thoại trong túi ra.
***
Tiêu Chiến cuối cùng vẫn là để nam sinh kia đưa mình về nhà, anh không muốn ót mình lại thêm một miếng chườm nữa.
Hai người đi đến lầu dưới nhà Tiêu Chiến, anh đem dù khép vào, cài lại, "Cái kia... hôm nay thực sự rất cám ơn cậu, lãng phí nhiều thời gian như vậy, còn làm dơ cả giày, thật sự không cần tôi trả tiền giặt giày sao?"
"Không cần, nghỉ ngơi sớm một chút đi." Nam sinh kia khoát tay áo, một lần nữa gác ô lên vai, đi vào trong mưa.
Lúc này, gió vẫn như cũ vô cùng lớn, trên mặt đất lại tích tụ một lớp nước dày, người nọ chậm rãi đi xa, thân ảnh đơn bạc mang theo vài phần cô tịch. Tiêu Chiến xoay người đến trước thang máy, ấn xuống cái nút rồi lại đứng tại chỗ đợi một hồi, đột nhiên chạy ra bên ngoài, "Cái kia, tôi nghĩ chúng ta có nên lưu lại phương thức..."
Thanh âm líu lo ngừng lại, trong mưa làm gì còn bóng người nào, người nọ đã sớm đi rồi. Như là chưa bao giờ tới, chỉ có trán anh vẫn còn ẩn ẩn cơn đau.
10.
Ở cửa hàng tiện lợi gần nhà Tiêu Chiến, một nam sinh đang ngồi trong khu vực ăn uống dùng cơm.
Hắn mặc áo ngắn tay quần lửng, ba lô màu đen đặt ngay ngắn trên bàn, hắn ngồi trên chiếc ghế đẩu, tay bưng một cái bát. Một bên nhét bánh bao trong bát vào miệng, một bên lại nhìn chằm chằm vào tòa chung cư ở đằng xa. Hai chân không chạm xuống đất mà tùy ý đung đưa, có vẻ có chút nhàm chán.
Bỗng nhiên, mắt người nam sinh nọ đột nhiên sáng lên, để nửa cái bánh bao cắn dở vào trong bát. Hóa ra, cửa sổ tầng trệt của khu chung cư kia bỗng dưng sáng đèn.
Hắn lôi trong ba lô ra một cái ống nhòm, thuần thục điều chỉnh một lần, giơ lên hướng đến nơi phát ra ánh đèn nhìn thật lâu.
Mà ở phía bên kia hắn, sau quầy tính tiền, ông chủ uể oải ngáp một cái, không có bao nhiêu khách, liền bắt đầu mở máy xem. Chẳng bao lâu, trên màn hình di động bùm bùm một cái tin tức.
【5:37 sáng ngày x tháng x, trường hợp bị thương bằng dao phát sinh tại đường Bách An, nghi phạm đã bỏ trốn sau khi chém hai người...】
Ông chủ lập tức nhíu mày, mở tin tức chăm chú đọc, tới khi đọc được một câu "Cảnh sát nhân dân đã bắt giữ được nghi phạm vào 18 giờ 59 phút cùng ngày", mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lần nữa quay về ghế ngồi, "Mẹ nó làm ông sợ nhảy dựng cả lên, còn tưởng chưa bắt được, cảnh sát làm việc tốc độ quá."
Ông chủ rời khỏi trang tin tức, bắt đầu xem những video phổ biến trên máy.
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com