Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Nguy cơ

Chương 10: Nguy cơ



Làm sao đây?



Con vật nhỏ ngủ!



Hơn nữa nằm ở đầu lưỡi của hắn... Không kiêng dè chút nào, liền như vậy mà tín nhiệm nằm trong miệng thú hình của hắn...



Tâm đều nhảy đến cổ họng, Rei đứng mông lung trong đêm gió rét, toàn thân đều tỏa ra nhiệt độ quỷ dị cao không giống xung quanh.



Được rồi, đối với một con Hắc Báo mà nói, không cạo sạch bộ lông thì ngươi sẽ không phát hiện nó đang thẹn thùng. Nhiệt độ cái gì, Rei sẽ trừng mắt lạnh nhìn ngươi, để ngươi tự động lơ đi a!



Có điều, dường như khó bỏ lơ qua là hiện tại bọn họ tạo hình quỷ dị như vậy trên đường cái, là còn muốn giằng co bao lâu đây?!



May mà đội tuần tra Liên Bang không phải là ngồi không. Lúc Hắc Báo phe phẩy đuôi tẻ nhạt đếm đến 3 vạn bò bít tết thì phi thuyền của đội tuần tra chạy ngang qua, cứu vớt vị tân dưỡng phụ thú nhân nào đó. Tuy là hắn cực kỳ hài lòng, cảm giác hạnh phúc muốn chết đi được nhưng cái cằm thật lâu không thể khép kín a, nước miếng chảy giống như thác Niagara vậy, khiến cái mặt quanh năm đều duy trì dưới 0 độ hình như tăng thêm mấy phần nhiệt độ.



Hai thú vẫn ở trong nhà đợi đến bình minh thì Rei mới liên hệ. Lúc chạy đến cục tuần tra lĩnh người thì nhìn thấy chính là mặt quỷ dị khốc. Nếu như có người nhếch nửa miệng, không ngừng chảy nước miếng cũng có thể xưng là khốc.



"Đại ca, cằm ngươi trật khớp sao?".


Xám mao nào đó trên trán còn dán băng OK, cẩn thận từng li từng tí quan tâm hắn. Dựa vào Rei y phục không chỉnh tề cùng với tình hình cằm của hắn, David hiếu chiến thậm chí đã não bổ ra một tình cảnh quần ẩu khốc liệt. Bởi vậy, lúc nhận được bảng ký tên của đội tuần tra thì nhìn thấy lí do "ngưng lại nguyên thân" điền rõ ràng là "Giống cái không cẩn thận ngủ" thì trong lòng sói xám ngổn ngang.



"David? Sao vậy? Sao lại không ký?".


Dean vẫn còn ôm Karl đang ngủ say đi lại gần, quan tâm hỏi. Đội viên đội tuần tra đứng một bên đợi bảng tuần tra liền hắc tuyến oán thầm, thú nhân này là trình độ văn hóa kém đến mức nào mà không đem tên mình viết lên a?!



Ra khỏi cục tuần tra, David bị Rei đá đi mua đồ ăn sáng, Dean thì ôm tiểu giống cái tìm một nơi tránh gió đứng chờ.



"Bảo bảo lúc ngươi ở thú hình thì ngủ?".


Dean có chút ngạc nhiên, kỳ thực là muốn hỏi Rei có xác định chắc chắn không phải vì tiểu giống cái sợ quá mà ngất đi.



"Ừ".


Miệng vẫn là khống quá thoải mái, Rei rầu rĩ gật gù, tựa hồ như không muốn nói chuyện nhiều.tuy rằng bề ngoài hắn trước sau như một đều là nghiêm túc thận trọng nhưng người tinh tường đều vẫn có thể nhìn ra từ khóe mắt, đuôi lông mày hắn thấy ấm phần tâm tình vui sướng.



"Đại ca, trong nhà tiền dư không nhiều".


Suy nghĩ một chút, Dean nhỏ giọng báo cáo cho đối phương, cái này nhất định là hiện thực tàn khốc phá hoại tâm tình vui sướng. Ở trong nhà này, tuy rằng Rei là lão đại nhưng người quản nợ nần là Dean. Vị này cũng là thú nhân dưỡng phụ của Karl là nhà Sinh vật học chuyên nghiệp, cũng là một vị duy nhất đầu sẽ không thành hồ dán khi tính sổ. David đương nhiên sẽ không tính sổ a, hắn bình thường chỉ ngủ gà, ngủ gật thôi.



Trời cao là công bằng, thú nhân am hiểu chiến đấu vật lộn thì đầu óc sẽ không xử lý đồ vật có văn hóa này kia.


"Ta sẽ nghĩ biện pháp".


Rei nghe xong, nhìn chằm chằm tiểu giống cái hơi ngẩn ngơ, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Dean để hắn yên tâm. Dean gật gù, không nói tiếp nữa. Một là sợ đánh thức Karl, một là vì tin tưởng năng lực của Rei. Phương pháp Liên Bang phân phối gien thực sự là thần kỳ cùng tốt đẹp. Thú nhân không có huynh đệ có thể tổ hợp thành quan hệ gia đình, cùng nhau nỗ lực nuôi dưỡng một giống cái nhu nhược. Chỉ cần đủ nỗ lực thì sẽ không xuất hiện tình huống không nuôi nổi giống cá, hơn nữa, cho dù thú nhân trong nhà có đi ra tiền tuyến, cũng sẽ không cần lo lắng giống cái ở nhà không người chăm sóc.



Nếu là lấy một đội binh nhỏ đến so sánh, Rei sẽ là tướng lĩnh, David là binh sĩ, Dean chính là hậu cần. Cái gì? Ngươi hỏi Karl? Người ta chính là giống cái a!



Coi như là lên chiến trường, cũng nhất định bảo vệ bảo bối nhi mảnh mai đến tốt nhất, sao có thể giao cho hắn cái gì mà trọng trách gia đình?! Đương nhiên là cố gắng thu dưỡng, sắp đặt hợp lý, tỉ mỉ chăm sóc giống cái không khác gì giống cái nhà người ta a. Coi như trong nhà đói meo, các thú nhân cũng nhất định nghĩ ra biện pháp đem giống cái của mình ăn đến no no a. Vì vậy, loại chuyện như khủng hoảng kinh tế này, bọn họ tất nhiên là sẽ không để tiểu giống cái biết, cũng sẽ không để bảo bối nhi vì tiền mà bận tâm. Nhưng mà, thường thường trong lúc lơ đãng nhất, mọi chuyện liền phát sinh.



Karl vẫn bị Dean ôm ở trong lòng, lúc hai papa đối thoại thì đã tỉnh dậy.



Nguyên bản là muốn ở trên người Dean papa ăn vạ, muốn nghỉ ngơi một chút nhưng khi nghe đến câu "Tiền dư không nhiều", liền rất cẩn thận mà duy trì hô hấp vững vàng, tiếp tục dựng thẳng lỗ tai nghe trộm. Ta thật sự không biết, hóa ra, nhà mình từng xảy ra tình huống này. Đối với ký ức ở tuổi thơ đời trước, ta chưa bao giờ thiếu ăn khuyết mặc, thậm chí yêu cầu đổi phòng ở cũng cuối cùng thành công... Kết hợp đến lúc trước, Karl bắt đầu lo lắng suy đoán, Rei papa hiện nay mới có hai mươi tuổi muốn dùng biện pháp gì để kiếm ra nhiều tiền như vậy. Phải biết, tiền lương quân bộ nhiều nhất chỉ đủ ba người họ ăn no, đổi phòng mới nhất định là không thể! Mà giờ khắc này, David mới vẻn vẹn là binh sĩ dự bị cấp thấp, Dean cũng chưa có bằng bác sĩ chuyên nghiệp, cả nhà cơ bản đều dựa vào Rei cha duy trì. Nghĩ đến đây, ta quyết định thăm dò một chút, nhìn vị papa trong nóng ngoài lạnh này dùng biện pháp gì.



"A~".


Giả vờ như vừa mới tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt ngáp một cái, ta trợn tròn đôi mắt, chăm chú nhìn trái nhìn phải, làm bộ không biết người ở đâu mà hỏi:


"Không thấy Đại miêu a"



"Ngoan, ở đây".


Giống cái bốn tuổi không quá rõ ràng hai loại hình thái của thú nhân, vì vậy Rei mau chóng đưa tay ra, lấy lòng đem người ôm tới. Có điều, giờ cằm hắn vẫn có chút không thể khép lại hoàn mĩ, ta lập tức nghĩ đến tối hôm qua lúc ngủ ôm cái gì, bây giờ nhìn lại, hẳn là đầu lưỡi thịt gai của Hắc Báo. Vì không quấy rầy ta ngủ, hắn tình nguyện để ta gối đầu lên đầu lưỡi... Loại vô điều kiện sủng ái này, thực sự là khiến người ta không động lòng cũng khó khăn.


"Rei papa~"


Ta ở trên đầu vai của người kia, duỗi ra tay nhỏ đến, hơi dùng lực đẩy cằm hắn, tận lực thử xoa bóp thoải mái cho hắn.



Tuy rằng hiệu quả không rõ rệt, trên thực tế căn bản không có gì, nhưng là hoàn toàn đem một cái ngạnh hán tâm (mình nghĩ là tâm tình cứng nhắc của thẳng nam 😀) chữa trị triệt để.



"Lan, ngoan, ngoan".


Con mắt đều có một chút ửng hồng, Rei cảm động đến nói chuyện cũng không quá lưu loát. Tuy rằng cũng có thể là do cằm không quá thoải mái. Có điều ta vẫn là uất ức, cũng tự mình chán ghet bản thân, trước đây bản thân đối với vị papa này quả thật là quá không tốt. Hóa ra, chỉ là giúp hắn tùy tiện xoa xoa vết thương mà mình làm ra cũng làm cho hắn cảm động đến rơi nước mắt! Nhìn bộ dạng này, đời trước muốn hắn đem mình miễn cưỡng vào tiền tuyến quân bộ, đối phương không chút do dự gật đầu, không phải là phiền chán mà là bởi vì thương yêu.



"Rei papa...".


Bởi vì nghĩ đến, ta có chút xin lỗi lại cọ cọ Rei, lại được papa khẩn cấp ôm ấp ta đến ấm ấp. Nam nhân cao tráng ôm ấp tiểu giống cái mềm mại là một hình ảnh trong nắng sớm lại ôn hòa tươi đẹp đến nhường nào.



"A! Tiểu ngốc qua tỉnh rồi! Mau tới ăn bánh trứng mới ra lò.... Oa! Đại ca, sao ngươi lại đánh đầu ta! Nơi này còn bị thương đó!".


Nâng một đống đồ ăn trở về, David không hề lãng mạn đánh gãy ôm ấp mỹ miều của người khác. Đương nhiên, nhận được chính là một cú đánh tinh chuẩn bạo (mạnh mẽ, chính xác) nhắm vào vị trí tối hôm qua trán tâm hiến tế máu tươi.



"David papa...".


Bị bánh trứng thơm ngọt câu đến quay đầu nhìn sói xám, Karl rất dẻo mồm hướng đến David nhe răng lấy lòng.


"Ngốc chết, ăn đồ ăn đừng nói chuyện".


Miệng tiện nhưng là chân thật quan tâm. Đã không còn là hài đồng bốn tuổi chân chính, ta hoàn toàn có thể phân biệt ta hảo ý trong lời nói của thú nhân này. Đương nhiên, cũng sẽ không bỏ qua thú nhân này vừa mới mười tám tuổi tuy là nói lời như vậy nhưng bộ dạng lại thấp thỏm bất an nhìn về phía ta. Nghiêm túc ăn bánh trứng, ta nhìn thấy trong lòng liền ấm áp.



"David papa, cũng ăn".


Suy nghĩ một chút, ta cầm cái bánh trứng ăn hơn một nửa, đưa đến bên mép David, lấy lòng cười cợt.



Bên mép còn dính vụn, răng thì dính một chút rau cùng bánh trứng nhưng trong mắt David lại là hình ảnh đáng yêu đến bạo.


"Ăn ngon".


Chỉ cắn một cái liền cắn luôn cả túi giấy đóng gói, đem cả miếng giấy ấy cũng nuốt luôn vào bụng. Thấy hắn vẻ mặt ăn vô cùng thỏa mãn, Karl (chỗ này thấy để là Carlton nhưng mình nghĩ là tác giả nhầm nên sửa lại) lúc đó còn đau thương nghĩ kinh tế trong nhà lúc này thực sự đã là không tốt lắm rồi? Nếu không phải vậy, tại sao bánh trứng không có xíu thịt mà David papa lại có thể ăn đến thỏa mãn như vậy?



David còn không biết trong lòng Karl đã đảo lộn hoàn toàn, còn đắc ý hồi tưởng hương vị bánh trứng mỹ vị trong miệng, thậm chí hai vị ca ca nghiến răng nghiến lợi giận dữ nhìn thì cũng hoa lệ làm như không thấy.



Cho rằng Karl còn không hiểu, ba vị thú nhân trong lòng âm thầm thương lượng phương thức kiếm tiền tốt hơn một chút. Kết luận cuối cùng, gần là cảm thấy bản thân làm lính đánh thuê có thể kiếm tiền nhanh một chút, lại còn lo tốt việc nhà. Việc nhà ở đây phạm vi rộng rãi đến chi phí ăn mặc, học đến thành niên của tiểu giống cái, thậm chí có khả năng là tiền phòng sau này bọn họ không may chết đi. Dean sắp không phản bác được ý định làm lính đánh thuê, thế nhưng hiện nay hắn chưa đạt được tư cách làm bác sĩ, vì vậy không cản được David kích động, cùng ý định với Rei.



"Papa muốn rời khỏi sao?".


Karl đương nhiên là không ủng hộ. Ta không phải còn là tiểu hài tử trước kia mỗi ngày muốn mặc quần áo mới, uống sữa bột còn ở phòng lớn, làm lính đánh thuê là loại nghề nghiệp mạo hiểm thế nào cơ chứ, ta đã từng ở trong quân bộ là vô cùng rõ ràng. Nhưng là với thân thể bốn tuổi này, ta lại không thể kháng nghị quá mức rõ ràng, chỉ có thể dùng phương thức tiểu hài tử không nỡ rời xa người nhà để giữ lại hai vị papa.



"Lan bé ngoan ở nhà, các papa rất nhanh sẽ trở về".


Rei ngồi xổm xuống, ngữ khí cực kỳ ôn nhu giải thích. Hắn sẽ không bởi vì Karl tuổi tác còn quá nhỏ mà không để ý, mà là rất chăm chú, rất nghiêm túc cùng bảo bối bàn bạc. Thấy đối phương một mặt không đồng ý liền lý giải thành không nỡ ý tứ, tâm của Rei cứng ngắc lại bị hòa tan:


"Papa cũng không nỡ, thế nhưng... Papa cũng phải đi làm việc"



"Dean papa làm việc cũng không có rời ta a".


Mặc dù đời trước Rei cùng David đi làm lính đánh thuê hình như cũng không xảy ra vấn đề gì nhưng ta vẫn không quá yên tâm. Có chuyện gì có thể xảy ra, ta hình như không nhớ rõ? Dù sao ở đời trước, bốn tuổi ta đã nhận thức Karo, sau đó cả ngày đều muốn ở sau mông của người ta mà vây quanh, không đem sự chú ý cho hai vị papa.



"Tiểu ngốc qua, papa lần này trở về sẽ mua cho ngươi thật nhiều sữa bột, có được hay không?".


Vành mắt David có chút ửng hồng, bọn họ vốn là muốn thương lượng với Dean, thừa dịp đêm tối lén lút rời đi. Lại không nghĩ rằng vừa mở cửa liền nhìn thấy tiểu Karl. Trời ạ! Tiểu giống cái mẫn cảm này nhất định bởi vì hai ngày nay nhận ra bọn họ không có quan tâm hắn như trước kia cho nên mới thủ ở chỗ này.



David tự mình não bổ xong, trong lòng tràn đầy thương tiếc liền ôm lấy Karl bắt đầu gào khóc. Tình cảnh như sinh ly tử biệt như vậy, Rei một bên ngồi xổm cái mũi đều cay cay. Dean vốn là nhẹ dạ, lần này cũng là đứng ở một bên yên lặng lau khóe mắt.



Duy nhất không khóc chính là Karl, ta căn bản là chưa phản ứng kịp, vì cái gì ngốc David papa nhắc đến sữa bột rồi sau đó lại khóc như vậy? Chẳng lẽ...sữa bột trên thực tế đã quý giá đến thái quá, vì vậy trong nhà muốn khuynh gia bại sản mới có thể mua được sao?



Yên lặng ở trong lòng nắm tay, tiểu Karl ngây thơ quyết định sẽ không tiếp tục uống sữa bột nữa, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp trước màn tấn công bằng nước mắt của ba vị dưỡng phụ. Đặc biệt là David nước mắt nước mũi tùm lum, chuẩn bị nhào đến thân thể nhỏ bé này, liều mạng xem ta là cái khăn lau, thực sự là phải cắn răng ôm lấy hắn a.



Tuy rằng không đồng ý, tuy rằng cả nhà đều khóc đến rối tinh rối mù, thế nhưng hai thú nhân vẫn là theo quỹ tích đời trước, bước lên con đường lính đánh thuê. Hơn nữa, hình như là còn sớm hơn một chút, cũng không đến lúc ta khóc nháo đòi căn phòng lớn mới đi.



Như vậy...có phải là hiệu ứng bươm bướm hay không? Nhìn trên quần áo toàn là nước mũi của sói xám, tiểu Karl biểu thị rất xoắn xít a.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com