Chương 1: Trấn Giang
Đại Khải quốc, Thiên Nhân năm thứ mười hai, tháng bảy.
Ánh mặt trời chói chang, đường núi trong rừng uốn lượn, dưới bóng cây, nữ tử áo xanh bước đi thong thả, nhẹ nhàng ngân nga khúc nhạc, trên vai vác kiếm, mũi kiếm treo một túi bằng vải bố.
Tiểu Thanh thấy vài phụ nhân đang ngồi hóng mát ven đường, khi bốn mắt chạm nhau, nàng mỉm cười thân thiện, lấy ra một thỏi bạc ném vào tay họ, hỏi: "Các vị đại thẩm, Kim Sơn Tự đi đường nào vậy?"
"Tiểu nương tử, hỏi đường thôi mà, không cần phải dùng từng này bạc..." Một phụ nhân thấy rõ thỏi bạc, cả đời bà ta chưa từng thấy nhiều bạc như vậy, nào ngờ cô nương lại ra tay hào phóng như thế, vội vàng trả lại bạc, chỉ đường: "Cứ đi thẳng hai mươi dặm nữa là đến Trấn Giang..."
"Đa tạ!" Chưa đợi bà ta nói xong, Tiểu Thanh đã phất tay chào rồi tiếp tục đi.
Phụ nhân vội đuổi theo giữ Tiểu Thanh lại, bà ta cũng là người nhiệt tình, thấy Tiểu Thanh ra tay hào phóng như vậy, dung mạo lại xinh đẹp, chắc chắn là tiểu thư khuê các, "Tiểu nương tử, muốn đến Kim Sơn Tự phải qua sông, đám lái đò ở đó đều không đàng hoàng, hay lừa gạt người từ nơi khác đến, cô nương đừng chê ta lắm chuyện, nhà ta ở gần đây thôi."
Tôn đại thẩm vừa kéo Tiểu Thanh về nhà, vừa nhiệt tình trò chuyện, "Ta họ Tôn, cứ gọi ta là Tôn đại thẩm, cô nương đi đường xa chắc cũng nóng lắm, nếu không chê thì vào nhà uống chén nước, vừa hay con trai ta, Đại Tráng, lát nữa sẽ đánh xe bò vào thành, hai người có thể đi cùng nhau, nó có thể giúp cô nương tìm người lái đò, còn đỡ phải chịu nắng."
Tháng bảy nắng gắt, dù Tiểu Thanh là xà yêu tu luyện ngàn năm cũng thấy nóng không chịu nổi, bèn đồng ý, "Vậy phiền đại thẩm."
Tiểu Thanh theo đại thẩm về nhà, trong nhà bày biện đơn giản sạch sẽ. Tôn đại thẩm vừa vào nhà đã lớn tiếng gọi Đại Tráng, gọi mãi không thấy ai đáp lại, bèn bê ghế trúc ra, vỗ vỗ mặt ghế, "Cô nương ngồi đợi chút, ta đi gọi Đại Tráng."
Một lát sau, Tôn đại thẩm bưng nước ra, Tiểu Thanh nhận lấy chén nước, cảm thấy có gì đó không ổn, liền nhướng mày nhìn Tôn đại thẩm.
Tôn đại thẩm có vẻ chột dạ, cử chỉ cứng đờ, xoa tay cười nói: "Cô nương đợi một chút, Đại Tráng sắp xong việc rồi, ngoài trời nóng nực, cô nương uống ngụm nước cho mát."
Tiểu Thanh ngửa đầu uống cạn.
Đại thẩm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại lộ vẻ kinh hãi, liên tục lùi lại mấy bước, vô tình làm đổ rổ sành, tiếng loảng xoảng vang lên.
Chỉ thấy đồng tử của Tiểu Thanh từ đen chuyển sang xanh, hai má nổi lên vảy xanh, hai cái răng nanh nhọn lộ ra, miệng to như chậu máu ngoác ra, cười nói: "Kẻ không đàng hoàng, e là không chỉ có đám lái đò."
"Đại tiên tha mạng, đại tiên tha mạng!" Tôn đại thẩm mặc kệ mảnh sành vỡ dưới đất, vội vàng quỳ xuống van xin: "Đều tại ta nhất thời hồ đồ, đây là lần đầu ta làm chuyện này, xin đại tiên tha mạng, sau này ta không dám nữa, đều tại..."
Rầm!
Cửa gỗ bị đạp tung, Đại Tráng còn chưa kịp nhìn rõ tình hình trong nhà, thân hình gã ta cao to lực lưỡng, tay cầm dây thừng, giọng nói thô kệch đầy phấn khích, gấp gáp hỏi lớn: "Nương, con mang dây thừng tới rồi, cô nương da mịn thịt mềm ở đâu?"
À, vừa nhìn đã biết không phải lần đầu gây án, lần này Tôn đại thẩm khó mà thoát tội.
Tiểu Thanh nhe răng cười với Đại Tráng, gã ta quay đầu bỏ chạy, nhưng nửa thân dưới như bị mắc kẹt, không thể nhúc nhích. Gã cúi đầu nhìn, đuôi rắn to bằng bắp đùi đang quấn chặt lấy eo, nhìn theo đuôi rắn lên trên là thân người của Tiểu Thanh, mặt gã tái mét, suýt nữa ngất xỉu, răng va lập cập: "Xà... Xà tinh!"
Thế là Tiểu Thanh sai hai mẹ con buôn người đánh xe đến Trấn Giang. Hai người không dám từ chối, dọc đường hết lời tâng bốc Tiểu Thanh, mong nàng đại phát từ bi tha mạng.
"Đừng nói nhảm nữa, mau lên, nóng chết ta rồi." Tiểu Thanh nằm trên đống rơm trên xe bò, mặt che nón lá, nghe đến phát ngán.
"Vâng, vâng, vâng." Hai mẹ con rụt cổ không dám nói nữa.
Từ khi Tiểu Thanh để lại thư từ biệt tỷ tỷ Bạch Tố Trinh đến nay đã ba tháng. Lúc đầu, mỗi khi hỏi đường, người ta đều hờ hững hoặc có ý đồ xấu, sau này nàng đưa tiền, người chịu nói chuyện càng nhiều, kẻ bất lương cũng càng lắm.
Người tốt bụng chẳng gặp được mấy, toàn gặp hạng người như Tôn đại thẩm.
Vào thành, Tiểu Thanh đến nha môn trước, hai mẹ con mỗi người một đá vào mông, khiến bọn họ ngã sóng sượt dưới tấm biển "gương sáng treo trên cao".
Lính canh rút kiếm định tấn công, Tiểu Thanh ngăn lại, nói lớn: "Vị huynh đài này đừng nóng vội, hai kẻ buôn người này đến đầu thú!"
Tiếng động thu hút người qua đường vây xem, Tiểu Thanh cúi xuống, đè lên vai hai người, nói nhỏ: "Ta đã yểm bùa lên người các ngươi, nếu dám nói dối, nội tạng sẽ lập tức chảy máu, thân thể nổ tung, nhưng yên tâm, sẽ không chết ngay, nếu may mắn thì còn sống thêm được vài ngày, cho đến khi chết đói. Còn chuyện của ta..."
Tiểu Thanh không nói rõ, chỉ cười khẽ vài tiếng, như ác quỷ thì thầm: "Dám nói thì cứ nói đi."
Gió lạnh thổi qua, hai mẹ con cảm thấy ớn lạnh từ xương cụt chạy thẳng lên ót, Đại Tráng sợ hãi, tè ra quần, lắp bắp: "Không... không dám, tiểu nhân không... Không dám nói..."
"Nói cái gì?" Tiểu Thanh kéo dài giọng, vỗ một cái vào gáy Đại Tráng.
Đại Tráng vội vàng đổi giọng, run rẩy nói: "Tiểu nhân không dám nói xấu đại nhân!"
Dưới sự giám sát của Tiểu Thanh, hai mẹ con không dám giấu giếm, khai hết tội ác của mình trong những năm qua.
Lúc này mọi người mới hiểu, nữ tử áo xanh kia là hiệp nữ hành hiệp trượng nghĩa, hai mẹ con mưu hại người khác bất thành, còn bị nàng bắt đến nha môn chịu tội. Đám đông vây xem liền hò reo tán thưởng Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh đắc ý, chắp tay tạ ơn.
Hai mẹ con bị lính canh áp giải vào nha môn, mọi người thấy hết chuyện nên tản đi. Tiểu Thanh định rời đi thì bị lính canh lúc nãy gọi lại, "Cô nương khoan hãy đi, xin để lại họ tên địa chỉ, bắt được bọn buôn người sẽ có thưởng."
Tiểu Thanh quay đầu lại, nhìn người lính canh này, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt chân thành, khí chất chính trực, rõ ràng là người tốt.
Nàng hỏi: "Ngươi tên gì?"
Lính canh ngẩn ra, chắp tay đáp: "Cô nương, tại hạ là Mạnh Quý Thư."
"Tiền thưởng cho ngươi hết." Tiểu Thanh không thiếu tiền, đưa hai mẹ con này đến nha môn chỉ là tiện tay, nàng không rảnh đợi nhận thưởng, phải nhanh chóng đến Kim Sơn Tự ngăn Pháp Hải xuất gia.
Mạnh Quý Thư vội vàng từ chối, có vẻ thấy số tiền từ trên trời rơi xuống này có chút bỏng tay, nói: "Vô công bất thụ lộc, chuyện này không được cô nương à, nếu cô nương vội thì..."
Tiền tự đưa đến cửa mà Mạnh Quý Thư không cần, Tiểu Thanh nhìn vẻ mặt bối rối của hắn, nửa đùa nửa thật: "Lúc nãy Tôn đại thẩm cũng chặn ta lại, không biết lần này ngươi chặn ta là muốn cướp của hay là cướp sắc?"
Mạnh Quý Thư bị Tiểu Thanh trêu chọc, mặt đỏ bừng không dám đáp lời. Khi hắn hoàn hồn thì nữ tử áo xanh đã lẫn vào trong đám đông, không biết đã đi đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com