Chương 18
Tiếu Duyên khẽ run rẩy hồi lâu mới tỉnh táo lại, lặng lẽ rơi lệ mặc quần áo. Cô muốn cài lại cúc áo khoác bông vừa dày vừa nặng, nhưng đầu ngón tay không còn sức mấy lần rơi ra. Thân thể cứng đờ từ từ ngồi dậy, vì giữ mãi một động tác nên hai chân đau nhức, không khép lại được.
Hà Triệu đỡ cô dậy dựa vào người hắn, sờ đến y phục hắn lót dưới người Tiếu Duyên bị ướt một mảng lớn, ngón tay dính dính, phát hiện có máu. Điên cuồng đi qua, khi cuộc vui tàn cảm xúc khó chịu trào dâng, cuối cùng hắn nhận ra mình đã làm tổn thương Tiếu Duyên.
Cô khóc thật thương tâm, nấc cục không ngừng, đứng không vững cũng không cần Hà Triệu đến đỡ. Cô thậm chí không còn sức để bước đi, đẩy tay hắn ra, kết quả chân mềm nhũn lại ngồi xuống.
Hà Triệu luống cuống, tiến đến bên cô, nhỏ giọng nói: "Tiếu Duyên, anh xin lỗi. Anh sẽ đối tốt với em." Trong suy nghĩ của hắn, bọn họ đã làm đến bước này, Tiếu Duyên nhất định sẽ gả cho hắn. Lần này đã được nếm thử hắn cũng không thể buông cô ra.
Cô đầu vùi mặt vào đầu gối rất lâu không để ý tới hắn, cũng không nghe hắn nói, một lát sau cô mới sợ hãi nói: "Tôi sống không được, cha nương nhất định sẽ đánh chết tôi, nương tôi đã sớm nói, bà đã nói..."
Càng nghĩ càng sợ, dường như đã tưởng tượng ra chuyện bị phát hiện cô cùng người khác làm chuyện không biết xấu hổ, tất cả mọi người chỉ trỏ, mắng cô đê tiện. Cha nương cũng cảm thấy mất mặt, cô sẽ sống dưới ánh mắt khác thường cả ngày, nếu bị vậy, còn không bằng đi tìm chết.
Hà Triệu quỳ gối bên chân cô, cầm bàn tay lạnh như băng của cô, đau lòng không chịu được, "Không đâu, là anh làm. Anh bảo vệ em, muốn chết thì đánh chết anh đi."
Tiếu Duyên hận chết Hà Triệu, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, nếu thật sự cùng chết với hắn vậy mới là càng tra tấn. Cô vội vã về nhà, cũng không muốn nhìn hắn nhiều hơn, bộ dạng này của cô chỉ có thể để hắn đưa về.
Hà Triệu giúp cô rửa mặt, từ trên núi cõng cô trở về, dừng lại sau một cái cây trên con dốc nhỏ nhà Tiếu Duyên. Mặt cô vẫn có chút tái nhợt, nhưng khóe mắt lại phiếm hồng, Hà Triệu càng nhìn càng vui mừng, thật muốn trực tiếp mang cô về nhà, hắn sờ lên mặt cô bảo cô chờ một chút.
Tiếu Duyên nghe được trong sân Chu Quế Hoa đang lớn giọng mắng Tiếu Phi, co rúm người lại không dám trở về. Hà Triệu chạy như bay, rất nhanh lại trở về, trên tay xách một bó củi lớn: "Như vậy, nương em sẽ không nói em."
Trời rất lạnh, hơi nóng của hắn không biết từ đâu tới, mồ hôi lấm tấm trên mặt. Hắn thật sự suy nghĩ chu đáo,đã nhìn thấu con đường sống sót của Tiếu Duyên ở nhà, làm việc nhiều sẽ không bị mắng, hắn lúc này còn đang thấp thỏm, có thể vì cô nghĩ đến những chuyện này, thật không dễ dàng.
Tiếu Duyên hơi dựa lưng vào thân cây, không nhìn vào mắt Hà Triệu. Thân thể còn đau, cô vừa động đã có thứ gì đó ấm áp chảy ra ngoài. Cô sợ việc này sẽ bị phát hiện, lúc cô sợ hãi nhất qua đi, quen với sợ hãi, cô đã bình tĩnh lại.
Hiện tại cô phải về nhà, Hà Triệu còn luyến tiếc tách ra nhanh như vậy, bọn họ vừa mới thân mật như thế, hắn cũng biết mình đã phạm phải sai lầm lớn, lúc này rốt cục bỏ đi uy phong, thành một con mèo đáng thương: "Tiếu Duyên, anh bảo nương anh đến nhà em được không? Chúng ta kết hôn đi, anh sẽ không bỏ mặc em."
Tiếu Duyên thở phào nhẹ nhõm, nếu hắn thật sự nghĩ như vậy cũng không tệ lắm. Nhưng hiển nhiên, Hà Triệu đã quên hết những gì lúc chiều cô nói, cô đã nói không muốn để ý đến hắn nữa. Cô cúi đầu né tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn, "Tôi mệt mỏi quá. Nếu không trở về nương tôi sẽ nói."
"Vậy em về nhà trước, sau này chúng ta lại thương lượng. " Hà Triệu ngừng một chút, "Tiếu Duyên em còn đau không?"
Tiếu Duyên đột nhiên trở nên rất nóng nảy, hiện tại tâm tình cô rất loạn, nhìn thấy ai cũng được, chỉ là không muốn nhìn thấy hắn. Cô muốn khóc, muốn tức giận, muốn ở một mình, không thể để cô yên tĩnh một lát sao?
Nhưng dù sao cô cũng có tính tình mềm mỏng, cũng không muốn cãi nhau trước cửa nhà, Hà Triệu cứng rắn không quan tâm, đến lúc đó thật sự lại không giấu được. Tiếu Duyên không để ý tới hắn, trực tiếp vào sân, không chút do dự đóng cửa lại, giống như thoát khỏi ôn thần, không chút lưu tình.
Hà Triệu trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào, nghe được Tiếu Duyên nói chuyện với Chu Quế Hoa, nhớ tới vừa rồi nàng bị hắn đè, khóc nức nở, trong lòng liền mềm nhũn. Hắn rốn ở sau cửa nghe hồi lâu, mãi đến khi không còn tiếng Tiếu Duyên, lúc này hắn mới trở về.
Lý Tú ở nhà may vá, quay đầu nhìn con trai đã trở về, trêu ghẹo nói: "Xem ra đi làm rất tốt, về nhà cười tủm tỉm, có chuyện gì vui sao?"
"Có thể kiếm tiền nuôi nương ta, báo đáp ân dưỡng dục của lão nương, không vui sao được?" Hắn bây giờ là toàn thân thư thái, tâm tình cùng thân thể đều đạt được thỏa mãn cực lớn, không thể không vui.
"Chính là nghèo đi. Nương ngươi không cần ngươi nuôi, chờ ngươi có thể nuôi gia đình, ta mới vui."
"Ta hiện tại cũng có thể nuôi." Hà Triệu không hài lòng, kéo ghế khoanh chân ngồi xuống. Nếu Tiếu Duyên có thể lập tức gả cho hắn, hắn nhất định sẽ khiến cuộc sống của gia đình dễ dàng hơn.
"Không quản gia, không biết củi gạo dầu muối đắt. Nuôi gia đình dễ dàng sao? Muốn lấy vợ còn khó, người ta muốn xe đạp, muốn máy may, muốn đồng hồ đeo tay, ngươi mua nổi sao?" . Lý Tú thuận miệng trêu ghẹo Hà Triệu, dỗ hắn vui. Chính là nói cho Hà Triệu biết, việc cưới vợ thật sự cần những thứ này, bà cũng không cần hắn lo lắng, chẳng qua là muốn hắn biết không có thứ gì là miễn phí mà được.
Tiếu Duyên về đến nhà, cẩn thận che giấu sự bất thường của mình, sau khi nói chuyện với Chu Quế Hoa, cô trở về phòng buộc cửa, tìm quần áo để thay. Giữa hai chân nhớp nháp và ẩm ướt, quần trong ướt một mảng lớn, trên đùi có rất nhiều dấu ngón tay màu xanh rõ ràng, vùng kín nóng ran, lau một chút cũng đau.
Cô tìm một chiếc gương nhỏ nhìn, nơi đó sưng đỏ dị thường, trên thịt mềm mại có chất lỏng màu trắng đục, xen lẫn một chút màu đỏ. Cô không dám nhìn nhiều, liền ôm quần áo bẩn ra ngoài giặt sạch, hành động bất tiện cũng giả bộ như không có chuyện gì, qua vài ngày, trong nhà cũng không phát hiện ra cái gì, cô cuối cùng mới yên tâm.
Mấy ngày gần đây Trương Anh như thể đang sống trong một bộ phim truyền hình đặc sắc, Hà Triệu kẻ không coi ai vào mắt, đột nhiên lấy lòng Tiếu Duyên, mấu chốt là Tiếu Duyên không để ý tới hắn. Lúc trước hắn giúp cô làm việc, cô không cảm kích thì thôi, lại còn càng ghét bỏ hắn, tựa hồ sợ người khác nhìn thấy.
Trương Anh nhịn không được, cùng nhau xuống núi lặng lẽ hỏi Tiếu Duyên, "Hai người làm sao vậy? Hắn vây quanh ngươi làm gì."
"Hắn lại trêu đùa ta, ngươi đừng mắc mưu." Tiếu Duyên ủ rũ bước đi.
Trương Anh quay lại nhìn, Hà Triệu lê chân ngã xuống cách đó không xa, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng Tiếu Duyên, thấy cô không để ý tới hắn liền vò đầu bứt tóc. Hà Triệu quả thật rất phiền não, từ ngày đó về sau Tiếu Duyên cũng không nói với hắn một câu.
Sau khi tan việc liền an phận về nhà, cũng không đi ra ngoài một mình, hắn không tìm được bất kỳ thời gian nào có thể ở chung một mình với cô. Hắn phạm sai lầm có lòng bù đắp, cô lại không cho hắn cơ hội. Nếu như bị hắn chặn lại, mềm cứng cũng không ăn, một lần hai lần còn tốt, thời gian dài hắn vừa nôn nóng vừa khó chịu, hoàn toàn không có biện pháp với cô. Cô chính là cố ý khiến hắn tức giận, Hà Triệu có giận đến đâu, cũng không nỡ buông tay cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com