Chương 33
Đêm khuya
Tiểu khu Khánh Nhã, lầu sáu lô ba.
Phòng khách sáng đèn, ti vi đang phát tin tức thể thao nhưng không ai xem. Bàn trà được mang ra ban công, trên bàn trải một tấm thảm, Kiều Ngôn, Phó Lương, Tiết Hoằng, ba người ngồi xung quanh, trong tay cầm mấy lá bài, đang hết sức chuyên tâm chơi đánh địa chủ ( Tú lơ khơ ).
Tiết Hoằng nếu thua sẽ bị vẽ lên mặt, Phó Lương và Kiều Ngôn thua thì uống rượu. Bây giờ mới đánh được một tiếng, ba chai rượu vang đã được giải quyết xong, Tiết Hoằng mang thêm bốn chai bia ra trận, xếp thành một hàng trên thảm, chờ ai thua sẽ mở nắp.
Kiều Ngôn là người bị uống nhiều nhất, hiện tại đã có chút say. Thế nhưng lại tiếp tục thua, không cần đồ khui, cô búng tay một cái, nắp bia đã văng ra, Kiều Ngôn đổ nửa ly rồi ngửa đầu uống cạn.
Cô uống bia như uống nước.
"Không đánh nữa." – Phó Lương nhíu mày, bỏ bài xuống.
Tiết Hoằng cũng phụ họa hỏi : "Mấy giờ rồi ?"
"Mười một giờ." – Kiều Ngôn liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, nhướng mày hỏi – "Vậy là xong rồi đúng không ?"
Cô lại đổ thêm nửa ly bia.
"Đợi thêm chút nữa." - Tiết Hoằng trầm tư, nói – "Cô ngủ đi, chúng tôi ở đây canh chừng."
Uống cạn ly bia, Kiều Ngôn nói : "Không buồn ngủ."
Cô gần như đã ngủ cả ngày, lúc này dĩ nhiên không cảm thấy buồn ngủ. Nhưng tửu lượng cô không cao, hung thủ có tới hay không rất khó nói, đến lúc đó, cô nhất định sẽ say be bét.
Mắt thấy Kiều Ngôn lại muốn rót thêm, Phó Lương nhanh tay bắt lấy chai bia. Kiều Ngôn liếc mắt nhìn anh.
"Khụ" – Tiết Hoằng lên tiếng – "Uống cho vui thôi, uống nhiều hại sức khỏe."
Ly thủy tinh trong tay bị xoay một vòng, Kiều Ngôn đặt nó lên thảm, sau đó nhướng mày nói : 'Được, tôi đi hút thuốc."
Lấy ra gói thuốc lá, cô đứng dậy đi ra ban công.
Cửa mở ra, gió lạnh ùa vào, lấy hết nhiệt độ trong phòng khách, Tiết Hoằng và Phó Lương cảm nhận rõ ràng cái lạnh buốt.
Kiều Ngôn không mặc áo khoác, chỉ mặc áo len trắng, đứng trên ban công ngậm một điếu thuốc, dáng vẻ như đang hóng mát. Một ít khói thuốc bay vào phòng khách, nhưng nhanh chóng bị không khí thổi tan.
Tiết Hoằng nhìn Phó Lương một cái rồi đứng dậy lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho nữ cảnh sát đang ở nhà bên cạnh. Đọc tin trả lời, Tiết Hoằng nhíu mày, nhìn Phó Lương nói : "Vẫn không có động tĩnh gì."
Tất cả các cô gái nhận được chuyển phát nhanh, hôm nay đều có cảnh sát bảo vệ, xét thấy Kiều Ngôn có khả năng lớn nhất, Tiết Hoằng chịu trách nhiệm ở đây bảo vệ cô, một nữ cảnh sát sang nhà bên cạnh giả dạng Kiều Ngôn, theo lý mà nói, nếu hung thủ muốn ra tay, thì hiện tại là thời điểm hợp lý nhất.
Thế nhưng, đến giờ vẫn không có dấu hiệu.
Hung thủ không hành động, đây không phải là điều may mắn, bởi vì một khi hung thủ chưa bị bắt về quy án thì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể thực hiện vụ án tiếp theo.
Phó Lương tắt đèn và ti vi, trong nháy mắt, phòng khách trở thành một mảng đen kịt. Nhưng phía ban công vẫn còn một chút ánh sáng lập lòe, miễn cưỡng có thể nhìn thấy được.
Đợi vài phút, Tiết Hoằng nhắn tin cho nữ cảnh sát – ra cửa.
Không lâu sau, nhà bên cạnh truyền đến tiếng mở cửa, nữ cảnh sát trong vai Kiều Ngôn gom rác vào bao rồi đi xuống lầu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Nữ cảnh sát vứt rác xong, dựa theo kế hoạch đã định, nhận điện thoại, cố tình để lộ chuyện mẹ cô cần tiền, phải về nhà trong đêm.
Sau đó, nữ cảnh sát rời tiểu khu, giả vờ muốn thuê xe mà đi lòng vòng ở nơi vắng vẻ, thế nhưng ngay cả một người bắt chuyện cũng không có, nói chi là hung thủ.
Tiết Hoằng sau khi nhận được báo cáo về tình huống hiện tại, cuối cùng nói : "Trở về đi."
Kế hoạch thất bại.
Có thể hung thủ đã phát hiện các cô gái được âm thầm bảo vệ, thế nên lựa chọn hủy bỏ hành động. Cũng có thể vì nguyên nhân khác.
Nhưng cho đến nay vẫn chưa xác định được đối tượng khả nghi vì thế không có khả năng đưa ra kết luận chính xác.
Trong lúc bọn họ đang bận rộn, Kiều Ngôn vẫn ngồi ở ban công hút thuốc, một điếu rồi lại một điếu, gói thuốc đã vơi đi một phần ba, men say cũng được gió lạnh dần thổi mất.
Bọn người Tiết Hoằng làm gì, tựa như đối với cô đều vô can, cô lẳng lặng hút thuốc, xem bản thân là người ngoài cuộc, vẫn tỉnh táo, cũng không hề quan tâm đến tiến triển của vụ án.
Thỉnh thoảng Phó Lương sẽ nhìn ra.
Kiều Ngôn ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, thi thoảng châm thuốc, thi thoảng hút thuốc, thi thoảng lại ngẩn người nhìn ra bên ngoài, giống như đối với chuyện gì cũng không quan tâm, thờ ơ lãnh đạm, cách ly bản thân với mọi thứ.
Không biết cô còn say không ? – Phó Lương nghĩ.
*
"Cô Kiều, tối nay cô ở đây đi." - Không thu hoạch được gì, Tiết Hoằng ấn ấn thái dương, nhìn Kiều Ngôn nói.
Ngón tay bấm rơi tàn thuốc, Kiều Ngôn nhàn nhạt lên tiếng : "Ừ."
Cô đứng lên đi vào phòng khách, dập tắt thuốc vứt xuống thùng rác.
"Đồ dùng rửa mặt đã chuẩn bị xong, tối nay em ở phòng ngủ." – Phó Lương từ phòng ngủ đi ra, nhìn Kiều Ngôn đang đi lại trong bóng tối, nói.
"Cám ơn." – Kiều Ngôn đáp một tiếng.
Mấy phút đồng hồ sau, cô tẩy trang , xõa tóc rồi một lần nữa trở lại phòng khách. Phó Lương và Tiết Hoằng đều không ở đây, lúc cô rửa mặt, cơ hồ nghe được chút động tĩnh, hẳn là Tiết Hoằng phải rời khỏi, còn Phó Lương đi tiễn anh ta.
Kiều Ngôn vốn định trực tiếp đi vào phòng ngủ, lúc ngang qua phòng khách, bỗng liếc thấy chiếc tủ lạnh, cô quay người đi đến, mở tủ.
Vài chai bia chưa khui được để ở đây.
Ngoài ra còn có đồ nhắm mà Tiết Hoằng vừa làm buổi tối, được bọc bởi lớp ni long mềm, Kiều Ngôn cảm thấy – Phó Lương, chắc là không ăn đâu.
Cầm lấy chai bia, cô mở nắp, sau đó đóng kín tủ lạnh. Cùng lúc đó, cửa nhà được đóng lại. Phó Lương mở đèn, vừa mang dép vào đã nhìn thấy Kiều Ngôn đang đứng uống bia.
"Kiều Ngôn." – anh đi tới, nặng giọng gọi tên cô.
Liếc thấy anh đến gần, Kiều Ngôn cầm chai bia trong tay quơ quơ, bên trong chỉ còn hai phần ba. Cô ngước lên, mắt cười nhìn anh : "Tiếc hả ?"
Phó Lương nói : "Đi ngủ."
Kiều Ngôn dựa vào tủ lạnh, lại nhấp thêm một ngụm bia, sau đó lãnh đạm nói : "Nói rồi, không buồn ngủ."
Phó Lương cau mày : "Uống bia không tốt cho sức khỏe."
Kiều Ngôn nhếch môi, cười cười nhìn anh : "Còn hơn phải kềm chế."
Thoải mái nói xong, cô đứng thẳng, giơ chai bia đi vào phòng ngủ.
Phó Lương đứng yên đó, sắc mặt có chút nghiêm trọng, con ngươi trầm xuống. Thế nhưng, trong nháy mắt Kiều Ngôn đã vào phòng, hơn nữa còn đóng cửa lại.
Phòng ngủ rất tối, Kiều Ngôn không mở đèn, trực tiếp leo lên giường, đến khi mắt đã quen dần với bóng tối, trong ánh sáng nhợt nhạt, cô bất ngờ phát hiện – chăn ga trên giường đã thay đổi.
Màu đen – mới tinh
Liếc nhìn chai bia trong tay, Kiều Ngôn đặt nó lên tủ đầu giường.
Cổng tiểu khu.
Lúc ra cổng, Tiết Hoằng nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi đi vào. Người này trên vai đeo ba lô, dáng vẻ giống như sinh viên đại học năm cuối, nhưng lại vô cùng đẹp trai, chẳng khác gì minh tinh hay xuất hiện trên ti vi, Tiết Hoằng nhìn đến mấy lần, lại phát hiện có chút quen mắt.
"Chào buổi tối, trễ như vậy còn ra ngoài sao?" – Hình như cảm thấy Tiết Hoằng đang nhìn mình, thanh niên nhìn anh chào hỏi một tiếng, theo thói quen nở nụ cười, lộ ra hàm răng ưa nhìn.
Tiết Hoằng gật đầu.
Thanh niên vòng qua anh ta, trực tiếp đi về phía tiểu khu nhưng không đi vào mà tiến về phòng bảo vệ, nói gì đó với nhân viên trực ban.
Hóa ra là cậu ta.
Là bảo vệ mới của tiểu khu, vì thay quần áo mà khí chất cũng thay đổi, thế nên nhất thời không nhận ra.
Tiết Hoằng thu hồi ánh mắt, xóa tan hoài nghi trong lòng, rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com