Chương 69
Kiều Ngôn không biết khi Kiều Mặc lo lắng cho ba mẹ con kia, khi âm thầm nhét tiền lương của mình qua khe cửa kia, ông có đoán được rằng một ngày nào đó mình sẽ bị người chồng sát hại ?
Cô cũng không biết những người thờ ơ đứng xem như Chu Thư Phương sẽ cười cợt hành động của Kiều Mặc hay vẫn sẽ có một khoảnh khắc trầm mặc ?
Cô biết mình phẫn nộ, phẫn nộ cho một người lương thiện làm việc chính nghĩa sẽ bị báo thù. Phẫn nộ người làm chuyện tốt khi gặp bất trắc sẽ bị người khác cười nhạo.
Những người đó luôn gào thét đồi công bằng, vì sao bản thân phạm tội lại liên lụy đến gia đình, vì sao có người sinh ra đã định sẵn cả đời giàu sang còn mình lại hèn mọn tạm bợ, tại sao cuộc sống lại hà khắc với mình, còn người khác lại dễ dàng, nhưng bọn họ lại không công bằng với ông, bởi vì bản thân tan nhà nát cửa mà muốn cướp lấy mạng sống của ông, bởi vì bản thân quẫn bách mà oán trách xã hội, hận giàu sang, bởi vì bản thân vướng vafp còng lao lý mà hận không đem tất cả những người bên cạnh kéo xuống.
Bọn họ dùng ác tâm và những lời nói thối nát đến mức khiến người ta khinh miệt tước đoạt quyền sinh tồn của một con người, nhưng luôn tự cho mình là người đáng thương nhất trên thế gian, tất cả đều phải lấy bản thân làm trung tâm của sự công bằng.
Buồn cười.
Kiều Ngôn tựa như rất bình tĩnh nhưng ngón tay cầm thuốc lại run nhẹ.
Phó Lương sau khi nói xong, không chủ động mở miệng. Anh đang chờ Kiều Ngôn bình tĩnh lại. Một lúc sau, Kiều Ngôn nắm lấy chiếc khắc lông đang phủ trên ghế mây, đứng lên.
"Vào nhà thôi, mệt rồi."
Lúc đi ngang qua Phó Lương, Kiều Ngôn nhẹ nói, thả khăn lông vào tay anh.
Kiều Ngôn đi vào phòng khách.
Nói là mệt, nhưng sau khi tắm xong, Kiều Ngôn lại không đi ngủ mà tiếp tục ngồi trên sô pha, xem tiếp bộ phim truyền hình còn dang dở.
Cô bắt đầu xem từ tập đầu tiên nhưng không mấy tập trung, trùng hợp đến tập ba có phân đoạn nhân vật chính bị gián cấp, điều đến vùng đất hoang sơ công tác.
Phó Lương đi ngang qua, nghe được câu thoại " Vinh quang nằm trong gang tấc, gian nan dựa vào ngày tháng dài"
Theo bản năng anh nghĩ đến Kiều Mặc, nghĩ đến Tiết Hoằng, nghĩ đến rất nhiều người bình thường nhưng không thể thiếu trong xã hội.
Anh đi tới, ngồi xuống bên cạnh Kiều Ngôn.
Kiều Ngôn bỗng nhiên nói : "Ba em rất thích bộ này"
"Ừ, lúc ông ấy nghỉ ngơi thường xem" – Phó Lương bổ sung – "Xem mãi không chán."
"Ừ, xem mãi không chán." – Kiều Ngôn bỗng nhiên nhếch khóe môi, độ cong rất nhanh được khôi phục, cô hỏi – "Trước đây anh là pháp y ?"
"ừ"
"Nhưng anh không có hứng thú với nghề này."
Hứng thú với một thứ gì đó, luôn sẽ để lại vết tích, cô đã nhìn thấy kệ sách của Phó Lương, không có quyển nào liên quan đến pháp y, thậm chí không hề liên quan đến y học.
Cô từng nghe Tiết Hoằng và Phó Lương trò truyện, sau khi Tiết Hoằng vô tình đề cập đến pháp y sẽ nhanh chóng chuyển đề tài khác, lúc ấy Phó Lương cũng không biểu lộ bất cứ hứng thú nào.
"Ừ" – Phó Lương đáp – "Mẹ anh hy vọng anh trở thành một pháp y"
"Tại sao ?"
Con ngươi Phó Lương trầm xuống.
Pháp y....
Nếu nói quan hệ của anh với nghề này, tốt hơn là nói về chấp niệm của Trình Hi đối với một đoạn quá khứ.
"Có chút phức tạp" – Phó Lương nhẹ nói.
"Em nghe"
Kiều Ngôn nghiêng người tới, yên lặng nhìn Phó Lương.
Phó Lương bỗng mỉm cười, không tự chủ được, chợt thấy đối với quá khứ thoải mái hơn rất nhiều.
Ba anh là Phó Diệp, là một giáo sư có tên tuổi ở Bắc Kinh, Trình Hi là sinh viên của ông.
Trình Hi từng yêu một pháp y, khi đó còn trẻ, đối với người mình yêu toàn tâm toàn ý, dốc hết tất cả, thậm chí trở mặt với gia đình, suýt nữa đoạn tuyệt quan hệ.
Khi đó bà không hề biết, khi bà đang một mực theo đuổi nam sinh kia, giáo viên của bà – Phó Diệp đã để ý đến bà.
Trình Hi theo đuổi pháp y bốn năm, đối phương vẫn không lung lay, lúc gần tốt nghiệp đối phương bỗng nhiên công khai bạn gái, hơn nữa còn cấp tốc đính hôn, lãnh chứng. Trình Hi chết tâm, điên cuồng mua say, ở quán bar gặp phải Phó Diệp, hai người say rượu loạn tình, đến khi bà có em bé mới cưới, sau đó không còn gặp lại pháp y kia.
Đáng buồn chính là, dù bà cố gắng thế nào cũng không thể yêu Phó Diệp.
Sau khi cưới, bà không muốn tiếp tục sinh con, toàn tâm toàn ý vào sự nghiệp và đứa con duy nhất. Bà không thể nắm quyền cuộc sống của bản thân, cho nên bà bắt đầu nắm quyền điều khiển cuộc sống của con mình. Bà không thể gả cho pháp y, liền bất chấp thủ đoạn muốn con trai trở thành pháp y.
Cố chấp đến biến thái, giống như người điên.
Bà còn cự tuyệt tất cả các cuộc nói chuyện, Phó Diệp cũng vậy, Phó Lương cũng vậy, không bao giờ bà lấy địa vị ngang hàng để nói chuyện với họ, bất cứ lúc nào cũng chỉ có bà có quyền lập ra kế hoạch và quyết định, người khác chỉ có thể im lặng nghe theo.
Bệnh của bà rất nghiêm trọng.
Thât ra, bà cũng dáng thương.
Vì danh dự mà từ bỏ người mình yêu, cùng một người không có tình cảm trải qua một cuốc sống vợ chồng bằng mặt không bằng lòng. Vì dục vọng cá nhân mà nắm trong tay hết thảy tương lai của con trai, bởi vì trách nhiệm từ bỏ sự nồng nhiệt của bản thân, biến mình thành một nữ cường nhân kinh tế, lừa mình dối người rằng muốn thừa đế sự nghiệp của gia đình.
Bà sống với bộ dạng bản thân chán ghét nhất, thế là bà chán ghét hết mọi thứ, bà cũng muốn tìm cách để người khác phải sống một cuộc sống mà họ chán ghét, đó chính là khoái cảm của sự trả thù.
"Ha" – Lẳng lặng nghe xong, Kiều Ngôn bỗng cười.
Phó Lương chau mày nhìn cô, lại thấy cô tiến đến bên cạnh, ngón tay lạnh lẽo giơ ra vẽ theo đường viền khuôn mặt anh, động tác nhẹ nhàng, ngưa ngứa, khiến Phó Lương không tự chủ nhắm mắt lại.
"Anh Phó" – Choàng hai tay qua cổ anh, Kiều Ngôn nói từng chữ - "Bâu giờ anh có thể tự mình làm chủ rồi?"
"Ừ"
Phó Lương nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của mình.
"Chúc mừng anh"
Cuối cùng cũng có một ngày, tất cả mọi chuyện đều đã trở thành quá khứ. Chẳng qua nó đã khắc sâu vào cơ thể, vĩnh viễn nằm đó, nhắc nhở rằng nó từng tồn tại. Nhưng may mắn chính là, bất kể vết sẹo kia hằn sâu bao nhiêu, cuối cùng nó cũng khép lại.
Thời gian quên lãng đi hết thảy, hy vọng có một ngày không còn bị quá khứ quấy rầy.
*
Trong một quán cà phê có cách bày trí khá đặc biệt, âm nhạc êm tai. Lưu Bạch ngồi bên cạnh một chiếc bàn nhỏ, hơi khẩn trương quan sát người phụ nữ đối diện.
Chỉ từng nghe Liên Ngọc Lạc nhắc đến Kiều Ngôn, nhưng chưa bao giờ được trực tiếp gặp mặt.
Bây giờ nhìn thấy một khuôn mặt và khí chất khá giống Liên Ngọc Lạc, rốt cuộc Lưu Bạch cũng có thể hiểu ra vì sao Liên Ngọc Lạc không tiếc tiền nhiều lần động dao kéo, những người vừa đố kỵ vừa hâm mộ sẽ luôn không tự chủ được mà làm như thế.
Kiều Ngôn đối với Liên Ngọc Lạc rất có sức nặng, chỉ sau khi tận mắt nhìn thấy Kiều Ngôn mới cảm nhận được điều này. Đây là một người từ đầu tới chân đều tác động đến Liên Ngọc Lạc.
Lòng bàn tay đổ mồ hôi, Lưu Bạch cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đáng tiếc, anh ta không khống chế được vẻ khẩn trương.
"Xin lỗi, để cô chê cười." – Khẽ cúi đầu, Lưu Bạch mở miệng.
Kiều Ngôn hai chan bắt chéo, ngã người ra sau, nhàn nhã hớp một chút cà phê rồi hỏi : "Cô ấy đâu?"
"Tôi hẹn rồi" – Lưu Bạch có chút lo lắng nhìn đồng hồ - "Chắc là sắp tới rồi"
Kiều Ngôn đặt ly cà phê xuống, nhàn nhạt đáp một tiếng.
"Cô Kiều" – Lưu Bạch khẽ nói – "Có thể xin cô tốt với cô ấy một chút không? Cô cũng biết, cô ấy từng gặp cái chuyện kia .... Cho nên cô ấy bị tổn thương rất sâu sắc, ảnh hưởng tới bây giờ."
Kiều Ngôn hỏi : "Chuyện của cô ấy, anh cũng biết ?"
"Ừ"
Lưu Bạch thở dài gật đầu.
Kiều Ngôn không biết phải nói thế nào.
Trừ người trong cuộc và cô ra, không nên cho người khác biết mới đúng – Liên Ngọc Lạc luôn coi đó là hỗ thẹn, hận không thể xóa đi đoạn ký ức đó, xưa nay không bao giờ chủ động nói ra.
Cô quan sát người đàn ông bên cạnh.
Đoán chừng sắp ba mươi tuổi, lớn hơn Liên Ngọc Lạc một chút, lớn lên bình thường, diện mạo xấu xí, nhưng có chăm chút, gia cảnh có vẻ không tệ, quần áo và trang sức trên người đều là hàng hiệu.
Anh ta nói : "Tôi không cầu xin gì khác, chỉ mong cô ấy chịu đi bác sĩ là được."
Ánh mắt Kiều Ngôn chợt lóe lên.
Liên Ngọc Lạc mắc chứng trầm cảm không phải chỉ mới một hai năm nay, mà là bệnh lâu năm, lúc học đại học trạng thái khá tốt, nhưng sau khi tốt nghiệp nhiều lần muốn tự sát.
Thế nhưng, Liên Ngọc Lạc không muốn thừa nhận mình bị trầm cảm, hơn nữa đối với từ này một mực bài xích
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com