Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Sống đến già, học đến già

Editor: Tư Hạ ( @GiangMinh768 )

Beta: Đậu ( @vtzphuong00 )

Đăng bởi: Hello Team - Huỳnh (@tqn_Sin_cheocheo)

Designer: Chồn ( @bananamyu )

CHƯƠNG 9: Sống đến già, học đến già

Trong cuộc đời của mình, Đồng Thu chưa từng có thời điểm nào cảm thấy xấu hổ như bây giờ, tất cả sự xấu hổ trong hơn ba mươi năm qua cũng không bằng một lần này, như vậy cũng quá kích thích đi.

Một người đàn ông luôn đàng hoàng, ổn định, chín chắn và biết kiềm chế, ở trước mặt chồng cũ bị phát hiện đang xem đĩa của các diễn viên ngôi sao GV Âu Mỹ, hơn nữa còn là về đồng phục...

Đây quả thực là đang ám chỉ cái quỷ gì...

Đồng Thu như nghe được thanh âm tam quan vỡ vụn trong lòng của Hoắc Tri Hành.

(Đậu: Htrc nghe Đồng Thu kể khổ với bạn vì nhu cầu không thỏa mãn anh Hoắc tam quan đã bị đảo lộn, bây giờ thì chồng bồi quả nữa tam quan không vỡ cũng uổng)

"Cái kia" Đồng Thu nói "Cái này là bạn tôi nhờ mua giùm."

Hoắc Tri Hành cũng lười vạch trần hắn, cười cười, buông cái đĩa xuống: "Vậy em có thể thương lượng với bạn, chờ người ta xem xong, cho tôi mượn xem một chút?"

"Hả?"

"Quan sát học tập thôi mà." Hoắc Tri Hành nói đặc biệt tự nhiên "Sống đến già, học đến già."

Đồng Thu ngượng ngùng cười, từ trong hàm răng nặn ra một chữ "Ừm".

Hoắc Tri Hành hiểu được chừng mực, không trêu chọc Đồng Thu quá mức, quyết định trước tiên tha hắn một lần, nhưng vừa nghiêng đầu, lại nhìn thấy ở cửa sổ của Đồng Thu treo quần chữ Đinh (丁)(khố)

Đồng Thu theo ánh mắt của hắn nhìn sang, đầu lại càng đau.

"Em gần đây đúng là rất bận rộn." Hoắc Tri Hành cười nhìn hắn "Cái gì cũng chưa dọn dẹp."

Lời này có ý gì? Đồng Thu lại tiếp tục đau đầu.

Hoắc Tri Hành quyết định tha cho hắn một lần nữa, sẽ không nói về chuyện cái khố nữa, ngược lại sau này anh còn có cơ hội. Anh nhìn một vòng ngôi nhà nhỏ của Đồng Thu, mấy cái thùng anh hỗ trợ đóng gói lúc chuyển nhà phần lớn còn chưa mở ra, chỉ có hai cái được mở, đoán chừng tìm những thứ cần thiết, thùng chưa cần dùng thì chưa động đến.

Đồng Thu cảm giác đau đầu đã ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của mình, trong nhà lộn xộn như vậy sao lại dẫn người vào nhà chứ?

Cho tới bây giờ, tuy không phải là người chịu khó nhưng khi cùng Hoắc Tri Hành kết hôn, một năm nay Đồng Thu giả bộ rất tốt chẳng hiểu sao đúng lúc này lại bại lộ.

"Em tới giờ chắc chưa ăn gì, để tôi đi nấu mấy món." Hoắc Tri Hành đứng lên "Không thoải mái thì đi nằm trước đi, khi nào xong rồi tôi sẽ gọi em dậy."

Nói xong liền đi tới tủ lạnh, Đồng Thu muốn gọi anh cũng đã chậm.

Hoắc Tri Hành đứng trước tủ lạnh, chỉ có thể cười cười, bởi vì tủ lạnh hoàn toàn mới, thậm chí còn chưa cắm điện.

Anh coi như đã rõ, Đồng Thu sống so với anh còn cẩu thả hơn, trong nháy mắt Hoắc Tri Hành cảm thấy một năm trước Đồng Thu đúng thật là khó khăn.

"Không cần đâu, không cần lo cho tôi." Đồng Thu nói "Anh có đói bụng không? Nếu không chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài?"

Hoắc Tri Hành thật ra có chút dở khóc dở cười, anh đột nhiên cảm thấy cuộc sống hôn nhân trước đó của hai người đều uổng phí, không biết nên nói là Đồng Thu diễn tốt hay anh từ đầu đến cuối không để ý, đột nhiên có chút áy náy.

Anh đi đến xoa mái tóc mềm mại của Đồng Thu: "Em đi nằm đi, tôi xuống lầu một chút."

"Gọi đồ ăn bên ngoài là được."

"Không sao, tôi xuống đi dạo thôi." Hoắc Tri Hành đổi giày, cầm chìa khóa trên tủ giầy: "Tôi mượn cái này?"

Đồng Thu gật đầu, suy nghĩ rồi nói: "Vậy tôi đi cùng với anh?"

"Em đừng lo lắng nữa coi chừng khó chịu, cứ ở nhà đi."

Hoắc Tri Hành ra cửa, Đồng Thu bưng cái ly đứng ở ban công một bên uống nước uống thuốc, một bên nhìn người nọ đi ra tiểu khu, loại cảm giác này rất kỳ lạ, rõ ràng là không có tình cảm, nhưng vì cái gì có chút rung động?

Đồng Thu cảm thấy có thể bởi vì bị bênh, trong lòng vô cùng yếu đuối, có thể vì nhận được chút ơn huệ liền rung động? hắn tự nhủ: Tiên sinh, hãy tỉnh táo lại!

Hoắc Tri Hành mua nguyên liệu nấu ăn, lại mua chút đồ ăn vặt, lúc quay về thì phát hiện trong phòng đặc biệt yên tĩnh, hắn đoán có lẽ Đồng Thu đã ngủ, rón rén vào phòng ngủ nhìn một cái.

Đồng Thu cứ như vậy tùy ý nằm xuống giường, một cái dép lê còn đang treo trên chân.

Hoắc Tri Hành đi đến, cẩn thận lấy dép lê để xuống dưới đất, sau đó kéo mền bên cạnh đắp lên cho hắn.

Đồng Thu ngủ rất nông, liền thức dậy: "Ai, anh đã về?"

Cảm thấy có cái gì đó xuyên qua, dường như trở lại khoảng thời gian Hoắc Tri Hành đi làm về vào giữa đêm.

"Em ngủ đi, tôi làm cơm xong sẽ gọi." Hoắc Tri Hành nhỏ nhẹ ghé vào lỗ tai hắn nói, lại ôn nhu vỗ vỗ, chỉnh lại góc chăn.

Đồng Thu lúc trước vẫn luôn đau đầu, vừa mới uống thuốc, lúc này mới thoải mái một chút, trong nhà vốn lạnh, đắp chăn như vậy không thấy lạnh chân, liền lười biếng không muốn đứng lên.

Hắn rên rỉ "Ừm" một tiếng, Hoắc Tri Hành cười cười, đứng dậy tắt đèn, đóng lại cửa phòng.

Sau khi chuyển đến chỗ này, Đồng Thu chỉ thỉnh thoảng ở nhà nấu mì, nhưng nồi, chén, đĩa, dầu muối, tương, dấm nhưng thật ra lại đều đầy đủ, Hoắc Tri Hành đem nguyên liệu mua được thứ cần bỏ vào tủ lạnh thì bỏ vào tủ lạnh, những thứ khác cầm vào phòng bếp.

Thực ra từ khi hai người ly hôn, Hoắc Tri Hành cũng chưa làm qua đồ ăn, một người luôn luôn tùy tiện làm chút gì ăn.

Nhà Đồng Thu không có gas, chỉ có thể dùng lò vi sóng, Hoắc Tri Hành làm chút đồ ăn đơn giản, chuẩn bị xong, dọn ra bàn, lúc này mới rửa tay đi gọi Đồng Thu.

Mấy ngày qua Đồng Thu ngủ không tốt, lúc nào cũng đau đầu, cách mấy giờ liền tỉnh một lần. Có thể là bởi vì thuốc, lúc này ngủ được sắc mặc hồng hồng, Hoắc Tri Hành nhìn thấy trong lòng liền muốn cắn một cái.

"Tiểu Thu, dậy đi, ăn một chút."

Đồng Thu trở mình, bắt được tay của Hoắc Tri Hành.

Nhìn hắn như vậy, Hoắc Tri Hành không nỡ gọi, thế nhưng Đồng Thu từ chiều tới giờ chưa ăn gì, lại ói mấy lần, anh lo hắn không thoải mái.

"Muốn đứng lên sao?" Hoắc Tri Hành thực ra không biết cách chăm sóc người bệnh, nghĩ nếu không thì cứ để cho hắn ngủ đi, cùng lắm thì ngồi chờ, đối phương khi nào tỉnh dậy thì đem đồ ăn hâm nóng lại.

Đồng Thu thực ra đã tỉnh nhưng không muốn di chuyển, một lúc mới hồi phục lại tinh thần, chợt ý thức được bản thân lại đang ở trước mặt chồng cũ làm nũng, cảm giác xấu hổ từ chân xông lên tới đầu.

"Aizz, tỉnh đây." Đồng Thu nhanh chóng buông tay của anh ra, ngượng ngùng rụt vào trong chăn.

Hoắc Tri Hành nhìn hắn như vậy, cười cười: "Ăn cơm không?"

"Có chứ." Đồng Thu thật ra rất đói, ở trong phòng ngủ cũng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, bụng đặc biệt phối hợp kêu hai tiếng.

Hắn ngồi dậy, cảm thấy cơn nhức đỡ hơn nhiều, cũng không có cảm giác muốn ói, đi phía sau Hoắc Tri Hành, đến phòng khách ăn cơm.

Cái này có chút mập mờ, không phải ly hôn rồi sao? thế nào giống như nói chuyện yêu đương vậy?

Đồng Thu khi ăn cơm suy nghĩ lại trở nên rối rắm, nhìn lén Hoắc Tri Hành mấy lần, trong lòng suy nghĩ không biết người này về sau sẽ tìm người yêu như thế nào.

Hoắc Tri Hành sau khi ăn xong liền về, nếu theo kịch bản của mấy bộ phim thần tượng, đêm nay hắn nên ở lại, còn có thể cùng Đồng Thu phát sinh chút chuyện nóng bỏng.

Nhưng hai người bọn họ cũng đã hơn ba mươi, không thích hợp kiểu kịch bản thần tượng này, kịch bản gia đình phù hợp hơn.

Kịch gia đình sẽ không dễ dàng xuất hiện loại tiết mục 18+ kia, bọn họ là đi trên con đường ấm áp.

Nhưng như đã nói qua, Hoắc Tri Hành thực ra đặc biệt gấp, nhưng lại sợ dọa tới Đồng Thu.

Trước khi đi, Đồng Thu nói: "Hôm nay làm phiền anh rồi, hôm khác mời anh ăn cơm."

"Được a." Hoắc Tri Hành đứng ở cửa, sợ hắn mặc ít bị gió thổi lạnh, không cho người đi ra: "Em đi ngủ sớm một chút, có chuyện gì thì gọi cho anh."

Đồng Thu gật đầu, thấy cửa thang máy đóng lại, trong lòng lại có chút thất vọng.

Thói quen quả nhiên đáng sợ, trước đây sống chung cùng nhau, cuộc sống của hai người tuy không náo nhiệt nhưng ít ra cũng không yên tĩnh, hiện tại, náo nhiệt một chút lại an tĩnh, khó tránh khỏi muốn thở dài.

Đồng Thu về nhà, mở tủ lạnh, phát hiện bên trong được Hoắc Tri Hành nhét đầy đồ, lấy ra một hộp sữa chua, ngồi dưới đất mà ăn.

Đã sắp tới kỳ thi tốt nghiệp trung học, thầy cô giáo, học sinh lớp mười hai thần kinh ngày càng căng thẳng, thời gian nghỉ cũng ít hơn.

Phùng Khải Văn phun tào(1) với Đồng Thu: "Anh Đồng, thầy nói điều này có hợp lý không? Một tuần sao chỉ được nghỉ buổi chiều chủ nhật, không thích hợp?"

(1)phun tào: hay nói mấy lời lải nhải

"Không thích hợp." Đồng Thu lật sách nói: "Vậy nhóc đi ý kiến một chút với lãnh đạo nhà trường đi?"

Phùng Khải Văn than thở, Đồng Thu vỗ hắn: "Nhỏ giọng đi, ở thư viện đừng làm ồn."

"Yes, sir" Phùng Khải Văn đeo cặp đi theo Đồng Thu trong thư viện, lải nhải, cằn nhằn mà nói: "Hôm qua em nhìn thấy sư mẫu đấy."

Đồng Thu quay đầu nhìn hắn một cái: "Ngày hôm qua em lại chạy ra ngoài chơi?"

"Không phải, thầy thế nào không bắt đúng trọng điểm? Kiểm tra như thế này sẽ thất bại!" Phùng Khải Văn nói: "Buổi trưa em đi mua bút cho Duyệt Duyệt, xong rồi tiện thể đi mua chút đồ ăn vặt, muốn cho cô ấy vui vẻ, đi ngang qua cái hẻm nhỏ thì trông thấy sư mẫu đang bắt người, nhìn rất đẹp trai."

Đồng Thu đương nhiên biết Hoắc Tri Hành đẹp trai, nhất là lúc làm nhiệm vụ, mặc trang phục cảnh sát, thu thập mấy tên lưu manh, Đồng Thu luôn thấy đối phương đẹp trai đến mê muội, chính trực lại khí phách.

"Cho nên?"

"Cho nên?" Phùng Khải Văn nói: "Không có cho nên, chỉ muốn báo cáo với thầy."

Đồng Thu cười cười, cầm lấy quyển sách kín đáo đưa cho Phùng Khải Văn: "Nếu rảnh đọc sách đi."

"Hả?" Phùng Khải Văn cúi đầu nhìn thoáng qua bìa sách, trên đó viết - 'Câm miệng đi, con người ngu xuẩn.'

Đồng Thu tuy biểu hiện không thèm để ý, nhưng vẫn tò mò Hoắc Tri Hành gần đây đang làm gì. Từ lần trước đến nhà hắn, hơn một tuần nay ngoại trừ liên hệ trên wechat, hai người ở ngoài chưa có gặp lại.

Đồng Thu lúc trước có nói khi nào rảnh sẽ mời Hoắc Tri Hành ăn cơm thay cho lời cảm ơn. Nhưng nói hai lần, Hoắc Tri Hành đều không rảnh, nói là gần đây xảy ra nhiều chuyện, hai người không có thời gian để gặp mặt.

Tuy rằng không gặp mặt, Hoắc Tri Hành nhưng thật ra rất ân cần thăm hỏi đối phương mỗi ngày còn rất đúng giờ, vào buổi chiều thường hỏi xem đầu của Đồng Thu còn đau không, một ngày một lần, không nhiều.

Không giống Phương Bách Thành cả ngày không dứt, ngày đó Đồng Thu thực sự nhịn không được nói với Phương Bách Thành: "Anh cứ như vậy khiến cho tôi bối rối."

Bởi vì những lời này, Phương Bách Thành yên tĩnh được mấy ngày, 2-3 ngày gần đây cũng không có động tĩnh gì, Đồng Thu thở phào nhẹ nhõm.

"Ai ai ai!" Phùng Khải Văn đột nhiên chạy tới bắt lấy tay của Đồng Thu kéo người đến phía sau cái kệ sách: "Thầy xem đó là ai?"

Đồng Thu theo phương hướng của hắn chỉ nhìn sang, thấy Hoắc Tri Hành cùng một nữ sinh xinh đẹp đứng ở trước kệ sách, hai người còn không ngừng thì thầm nói gì đó.

Phùng Khải Văn thấy ở phía trên treo tấm biển: 'Sách về phụ huynh và trẻ em' "anh Đồng, phải không?"

"Hả? Cái gì phải không?"

Phùng Khải Văn cắn ống tay áo, vẻ mặt đồng tình nhìn Đồng Thu nói: "Em rốt cuộc biết nguyên nhân thầy cùng sư mẫu ly hôn rồi! Cái người thay lòng đổi dạ, thầy có thể nhịn nhưng học sinh không thể chịu đựng, hôm nay để học sinh yêu quý của thầy giúp thầy dạy dỗ tra nam!"

Phùng Khải Văn nói xong liền xông ra ngoài, nhưng Đồng Thu nhanh hơn hắn một bước, sợ hắn đi tới phía trước quấy rối hai người kia.

"A, thật là trùng hợp."

Hai người quay lại, thấy Đồng Thu, cô gái ngạc nhiên nở nụ cười: "Chị dâu! Em rất nhớ anh đó!"

Tác giả có lời muốn nói: Phùng Khải Văn, xin lỗi đã quấy rầy.

CHÚ Ý:

Truyện edit khi chưa có sự đồng ý của tác giả. Đừng lấy công sức của team đi đăng nơi khác mà chưa có sự đồng ý của team.

- CẢM ƠN -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com