Chương 67: Câu cá biển
Cảm giác môi chạm môi, quen thuộc mà lại xa lạ.
Bờ môi mềm mại như có hương vị xoài, mềm mại và ngọt ngào. Tiêu Nhất Mặc dùng sức mút lấy mật ngọt kia, lòng bàn tay đặt lên cổ Ưng Tử như thể anh muốn hòa nhập cả cơ thể của mình vào trong cô.
Cạy mở răng, theo đuổi hương vị đến quên bản thân.
Cảm giác quá tốt đẹp, như là vùng đất nứt nẻ được lấp đầy bởi những dòng nước trong vắt và như người trong sa mạc trông thấy một ốc đảo.
Khoang miệng Ưng Tử như bị mưa rền gió dữ quét qua, không khí sắp bị hút hết lúc này bàn tay kia mới thoáng thả lỏng, không đợi Ưng Tử kịp phục hồi tinh thần môi lại tiếp tục bị ngậm lấy, chậm rãi, chậm rãi liếm mút từ khóe miệng hơi nhếch lên đến đôi môi bóng mềm mại, giống như đây là món ngon hấp dẫn nhất thế giới.
Không biết đã qua bao lâu, Tiêu Nhất Mặc mới miễn cưỡng buông lỏng môi ra, còn chưa kịp suy nghĩ đã bị một đôi tay nhỏ bé đẩy mạnh vào ngực, anh lùi lại hai bước yên lặng nhìn Ưng Tử.
Ưng Tử bị anh nhìn vừa xấu hổ vừa tức giận, hôn cô thế này mà không nói lời nào, coi cô là gì chứ?
"Anh... anh bắt nạt người ta!" Cô tủi thân nói, âm thanh sau nụ hôn nghe có chút mềm mại ái muội.
Tiêu Nhất Mặc nghe đến lòng mềm nhũn, anh khàn giọng nói: "Tiểu Tử em không được phép ở bên Vệ Thì Niên, em là của anh."
"Anh thật độc đoán!" Ưng Tử càng thêm tủi thân, tức giận liếc nhìn anh, lướt qua anh vài bước đi về phía phòng ngủ, "Em không muốn cãi lý với anh, đáng ghét!"
Tiêu Nhất Mặc đang định đuổi kịp thì có người bước vào hành lang, Phùng Tần và Trình Phi đang cười nói bước đến. Lúc này mà lôi lôi kéo kéo với Ưng Tử chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến cô nên anh không dám đuổi theo, đành phải đứng tại chỗ nhìn Ưng Tử chạy vào phòng.
Phòng của Phùng Tần và Trình Phi ở phía tây, thấy nhà tài trợ nổi tiếng không hẹn mà chào hỏi.
Tiêu Nhất Mặc thờ ơ gật đầu, đút tay vào túi quần lướt qua họ.
Về đến phòng, anh đóng cửa lại, lập tức nới lỏng cổ áo sơ mi, hít một hơi thật sâu rồi vui vẻ ngâm nga.
"Ngoan ngoãn, ngoan ngoãn, anh thích em ngoan ngoãn cũng thích em không ngoan..."
Cửa phòng tắm mở ra, Tiêu Dục Hành vẻ mặt ghét bỏ bước ra, anh ấy vừa mới tắm xong còn đang khoác áo choàng tắm, "Chú út, chú hát cái gì vậy? Bài hát hay phát ra từ trong miệng chú sao lại giống như đang đọc lời thế? Chú lại còn đổi cả lời bài hát."
Vẻ mặt Tiêu Nhất Mặc nhìn anh ấy: "Tại sao cháu lại ở đây? Sao không đi tìm vợ cháu đi?"
"Cô ấy không vội đâu, hơn nữa không phải cháu đang làm quân sư cho chú sao? Không thể bỏ mặc chú được," Tiêu Dục Hành nhìn anh từ trên xuống dưới, trêu chọc nói, "Yo, khuôn mặt tràn đầy xuân sắc, xem ra là có tiến bộ đột phá."
Tiêu Nhất Mặc hất cằm tự hào: "Đương nhiên."
"Kể cho cháu nghe với." Tiêu Dục Hành vô cùng thích thú ngồi xuống ghế sô pha.
Tiêu Nhất Mặc sao có thể nói, chỉ dựa vào đầu giường suy nghĩ một chút, độ cong của khóe miệng càng ngày càng rõ ràng, từ lúc bước chân lên đảo vẫn có chút khó chịu giờ đây lại có cảm giác khoan khoái cả lồng ngực.
Cả hai người đều hôn nhau đến quên mình, anh có thể cảm nhận được rằng Ưng Tử cũng say mê trong nụ hôn đó.
Chắc chắn trong lòng Ưng Tử có anh.
Chờ chút.
Trong lòng anh 'lộp bộp' một tiếng, đột nhiên ngước mắt lên, lo lắng hỏi: "Tại sao cô ấy lại nói chú đáng ghét?"
"Có thế mà chú cũng không hiểu," đối với điều này Tiêu Dục Hành rất tâm đắc, "Phụ nữ nói ghét chú chính là thích chú, còn nếu nói chú là người tốt thì lúc đó mới chắc chắn chú chính là người bị loại."
"Thật hay giả thế?" Tiêu Nhất Mặc nghi ngờ nhìn anh ấy, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không yên tâm cầm điện thoại gửi tin nhắn wechat cho Ưng Tử.
Mặc Sắc: Em ngủ chưa?
Trong hộp thoại Ưng Tử lúc thì đang nhập lúc lại dừng, Tiêu Nhất Mặc ngứa ngáy con tim anh rất muốn trực tiếp chạy đến phòng của Ưng Tử. Hai người cách vài bước mà phải trò chuyện từng chữ trên điện thoại quả thực là một loại dày vò ngọt ngào.
Tiểu Nhi Tử: Không ngủ được.
Mặc Sắc: Đừng tức giận, anh không độc đoán nữa.
Tiểu Nhi Tử: Em không tin.
Mặc Sắc: Vậy thì làm thế nào để em không tức giận nữa?
Tiểu Nhi Tử: Hát cho em nghe một bài đi.
Tiêu Nhất Mặc khó khăn, anh hắng giọng và tập lại hai câu vừa hát vài lần, Tiêu Dục Hành ngồi chờ ở bên cạnh, □□ bưng kín lỗi tai. (trong bản raw □□ nó là như zạy kb hai cái này ý là gì nữa.)
Mặc Sắc: [21 "((( ]
Mặc Sắc: Tiểu Tử, anh nghe ra rồi, anh xin lỗi nhưng đụng tới chuyện của em không biết tại sao đầu óc anh như bị chập mạch.
Mặc Sắc: Em ngoan hay không ngoan anh đều thích.
Cách mấy bức tường Ưng Tử nhìn chằm chằm hàng chữ đó hồi lâu, sau đó đột nhiên vùi đầu vào chăn nước mắt như trào ra.
Khi cô còn đang trong trạng thái chưa kịp hiểu rõ tâm tư của mình, bài hát của cô đã đi trước cô một bước, cô đã viết ra những mong đợi sâu sắc nhất tận đáy lòng cô.
Âm nhạc, là một cái gì đó rất thần kỳ.
Bây giờ Tiêu Nhất Mặc hiểu được lời bài hát của cô, lại đáp lại lời cô như vậy, điều này có nghĩa là điều mà cô hy vọng sẽ có ngày thành hiện thực? Tiêu Nhất Mặc sẽ chấp nhận tất cả của cô, kể cả tình cảm chân thành của cô với âm nhạc?
Cả đêm Ưng Tử nằm mơ một giấc mơ lộn xộn, khi tỉnh dậy cô không nhớ được gì cả, cảm giác duy nhất là bản thân ở trong giấc mơ không ngừng tìm kiếm, tìm kiếm một thứ rất quan trọng trong cuộc đời.
Mở cửa sổ ra, vừa có một trận mưa không khí trong lành, một ngày mới bắt đầu.
Tám giờ cả đoàn bắt đầu hoạt động.
Một hàng 7 người, nhiệm vụ hôm nay là sử dụng các dụng cụ khác nhau để đánh bắt các sinh vật biển cụ thể là trên bãi biển, bãi bùn và ngoài khơi. Bảy người sẽ bốc thăm và quyết định chia thành bốn nhóm. Một trong số họ sẽ có nhóm một người và sẽ được hưởng một đặc quyền "biến cát thành vàng", có thể lấy chiến lợi phẩm của mình kiếm được nhân lên 100 lần. Người có số điểm cao nhất cuối cùng sẽ là King hoặc Queen, là người sẽ thưởng thức bữa tiệc hải sản do sáu người còn lại nấu và người đứng cuối sẽ phải chịu một hình phạt bí ẩn.
Ưng Tử cảm thấy mình chắc chắn sẽ là người đứng cuối, cô sợ ra khơi bằng thuyền, nhìn những con cá con cua kia cô cũng sợ, nếu cô không thể lôi kéo được một người cộng sự mạnh thì không chừng cô sẽ nhận được một quả trứng gà to đùng.
"Đi theo em, em sẽ che chở chị." Thẩm Xuyên lập tức biến thành hộ hoa sứ giả, "Quê em ở gần biển, em quá quen thuộc."
"Liệu có được không?" Ưng Tử lo lắng.
"Em sẽ bàn bạc với chị đạo diễn." Thẩm Xuyên lập tức chạy đến chỗ của Du Tiếu Tiếu.
Ưng Tử thấy cậu ấy nở nụ cười nịnh nọt một hồi, cuối cùng chuồn về "Chị đạo diễn nói rằng muốn chương trình ở trạng thái chân thật nhất, không thể đi cửa sau."
Kết quả rút thăm, Ưng Tử một mình một nhóm.
Cầm con số 0 to phù hợp, Ưng Tử không khỏi nghi ngờ nhìn Du Tiếu Tiếu, Du Tiếu Tiếu xòe tay ra và nói: "Không có cách rồi."
Ưng Tử không còn cách nào khác, cô thay quần áo ngư dân dựa theo yêu cầu đi thuê dụng cụ tổ tiết mục cung cấp.
Dụng cụ rất đắt, không thể tiêu pha quá mức, một con thuyền cano 10.000 tệ có thể chạy đến địa điểm chỉ định để câu cá trên biển. Nhưng mà Ưng Tử không thể thuê nổi vì vậy cô tìm túi lưới rẻ nhất và xô hết 100 tệ, sẵn sàng đi đến bãi biển xem có thể nhặt được gì không. Còn những nhóm khác rất kiêu ngạo, khi họ đi ngang qua cô còn trêu chọc chê cười cô vài câu và bắt đầu cuộc hành trình đánh cá của họ một cách khí phách hiên ngang dưới sự chỉ dẫn của các ngư dân địa phương.
Ngư dân đi cùng Ưng Tử tên là Ba Tùng, khoảng 24-25 tuổi, người địa phương nói được tiếng Trung Quốc, da đen gầy gầy và tính tình vui vẻ, hoạt bát. Theo quy tắc của chương trình, anh ấy không thể trực tiếp động tay giúp đỡ Ưng Tử, nhưng anh ấy có thể sử dụng ngôn ngữ để chỉ dẫn.
Ngay sau khi thủy triều xuống, trên bãi triều có rất nhiều con cua nhỏ đang thò đầu vào trong hang, những con cua nhỏ này so với ngón tay cái không lớn hơn bao nhiêu cả, Ưng Tử cảm thấy rất chắc chắn có thể cử lí những con cua bé nhỏ này, cô liền đi lên bãi bùn bắt tay hành động.
Không ngờ con cua tuy nhỏ nhưng lại rất nhanh nhẹn và linh hoạt, tám cái chân vừa xòe ra chưa đợi Ưng Tử duỗi tay nó đã chạy mất hút. Lăn lộn hồi lâu, cả mặt và tay Ưng Tử đều dính bùn nhưng cô chỉ bắt được 2 con. Theo bảng giá mà ê-kíp chương trình đưa ra một con cua chỉ đáng một 1 tệ cô phải bắt được một trăm con mới có thể đủ trả tiền thuê dụng cụ.
Ba Tùng lại lắc đầu: "Không được, chúng ta ra khơi đi, anh biết một nơi có rất nhiều cá, anh sẽ đưa em đến đó."
Nhìn biển lặng vô tận, Ưng Tử có chút sợ hãi. Cô chỉ biết hai động tác bơi chó, sợ nước nếu Tiêu Nhất Mặc ở đây thì tốt rồi, dù anh có động viên cô hai câu cô cũng giảm bớt nỗi sợ hãi trước biển, từ sáng đến giờ cô chưa nhìn thấy bóng dáng Tiêu Nhất Mặc đâu cả.
Ngẫm lại, Tiêu Nhất Mặc không phải người trong tổ chương trình, làm sao anh có thể ở cùng đoàn cả ngày với cô, có lẽ anh đang bàn chuyện đầu tư với một nhân vật lớn nào đó.
Ưng Tử nhìn con cua nhỏ tội nghiệp trong xô của mình, rồi lại nhìn nhóm của Trình Nhĩ Ngọc hết lần này đến lần khác lâu lâu sâu trong bãi bùn lại vang lên tiếng hoan hô, hiển nhiên là thu hoạch được không ít.
"Đặc quyền x100 nên nhất định phải giành lấy thứ tốt đắt giá nhất." Anh trai nhiếp ảnh cũng không thể chịu đựng được nữa nên cũng khuyên cô, "Con cua này nhân lên một trăm lần cũng chỉ được 100 tệ, có được ích gì đâu."
"Câu cá biển không cần kỹ năng, chỉ cần ném mồi câu xuống là được rồi, em sẽ vớt được rất nhiều đồ, yên tâm đi anh rất thạo chuyện này." Ba Tùng vỗ ngực chắc chắn nói.
Ưng Tử cảm động.
Bây giờ cô ở đây để tham gia trò chơi, vậy bất cứ giá nào tổ tiết mục cũng sẽ đảm bảo an toàn cho cô nhỉ
Cô nghiến răng, nghe theo sự sắp xếp của Ba Tùng, ứng 10.000 NDT để thuê một chiếc thuyền cano và một túi lưới để ra khơi.
Thuyền ra khơi, biển lặng, nước biển xanh trong như ngọc càng toát lên sức hấp dẫn khó cưỡng. Từ từ lái ra khỏi biển, thuyền cano tăng tốc, gió biển ập tới, thân thuyền nhảy lên theo sóng, Ưng Tử mặc áo phao nắm lấy tay vịn, tiếng hét thất thanh bay theo gió vang vọng trên biển, đặc biệt kích thích.
Lái hơn mười phút, các cô đến vùng biển quy định, thuyền cano dừng lại, lững lờ trôi trên biển, xa xa là hòn đảo thấp thoáng, nước biển gần thi thoảng có cá nhảy lên khỏi mặt nước, bắn tung tóe. Nằm trên mũi thuyền nhìn xuống, nước trong vắt, thậm chí có thể lờ mờ nhìn thấy sinh vật biển và san hô bên dưới.
Ưng Tử nhắm mắt lắp mồi câu, lúng túng đặt cần câu rồi bỏ túi câu xuống biển, theo cách nói của Ba Tùng thì cá tùy thời gian sẽ đụng phải mồi câu, cô chỉ việc ngồi chờ thu hoạch là được.
Ưng Tử rất mong chờ, chăm chú nhìn vào chiếc cần câu, vài phút sau chiếc cần câu thực sự chuyển động, cô rất phấn khích bắt đầu cuộn dây câu.
Lôi con mồi lên khỏi mặt nước, Ưng Tử hoảng hốt: lưỡi câu không phải là con cá lớn như cô tưởng tượng, mà là một cái vỏ sò rất lớn màu trắng nhạt, giống như con bướm có nửa cánh.
Cô thích thú hét lên: "Trời ạ, Ba Tùng, thầy Tần, nhìn này, tôi câu được một chiếc vỏ sò!"
Ba Tùng vui vẻ: "Chúc mừng, đây là một chiếc vỏ sò Bạch Điệp, hiếm khi bắt gặp nó."
Ưng Tử đắc ý cầm nhìn vào đó, đột nhiên phát hiện một số hoa văn kỳ lạ được khắc trên đó, hơi giống chữ pinyin Trung Quốc.
"m ~ o ~ mo ..." Ưng Tử vừa nhìn vừa nói.
"Hình như ở mặt sau cũng có," Ba Tùng nhắc nhở.
"z ~ i ~ zi ..." Ưng Tử lặp lại hai lần, bỗng nhiên bừng tỉnh nhanh chóng bò đến mép thuyền, nhìn xuống thì thấy một người đàn ông đang lặng lẽ lênh đênh trên biển, mặc đồ lặn, đeo kính lặn, nhìn lên cô và mỉm cười, đó không phải là Tiêu Nhất Mặc sao?
Humm: mọi người đoán được chữ gì chưa nào hehe.
_____________
Tác giả có điều muốn nói:
Chú Tiêu biến thành mỹ nam cá, có nào dễ thương không nào các bé cưng ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com