CHƯơNG 476: MỘT CHIÊU MẤT MẠNG A!!!!!!!
Trên bàn có tô canh cá.
Lạc Thanh Hàn gắp 1 miếng cá đút cho Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề không chút chần chờ ăn nó. Kết quả bị hóc xương, điên cuồng ho khan.
Lạc Thanh Hàn động tác ngừng lại, lập tức buông chén đũa xuống, vỗ lưng cho nàng.
Trước giờ hắn ăn cá đều sẽ có người giúp gỡ xương đi. Bản thân hắn chưa từng để ý xương cá. Hơn nữa đây là lần đầu tiên hắn đút cơm cho người khác, lần đầu còn chưa có kinh nghiệm, khó tránh xảy ra chuyện.
Thường công công cùng Bảo Cầm đang đứng canh bên ngoài nghe thấy động tĩnh, lập tức chạy vào. Biết được Tiêu Trắc Phi là bị hóc xương cá nên cho người đi gọi thái y.
Tiêu Hề Hề khoát tay, bảo không cần tìm thái y.
Nàng âm thầm vận nội công, lợi dụng nội lực đẩy xương cá ra ngoài.
Mắt thấy xương cá đã được nhổ ra, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Cơ thể Tiêu Hề Hề vốn đã suy yếu, trải qua 1 trận giày vò này, càng thêm cạn kiệt sức lực.
Bảo Cầm quỳ trên đất, dập đầu nhận tội:
- Là lỗi của nô tỳ, nô tỳ không làm sạch xương cá làm hại Trắc Phi nương nương bị hóc xương.
Lạc Thanh Hàn:
- Không liên quan đến ngươi, đứng dậy đi!
Bảo Cầm đứng lên, vụng trộm nhìn Tiêu Trắc Phi 1 cái, sau đó cùng Thường công công lui ra ngoài.
Lạc Thanh Hàn múc chén canh cá khác đút cho Tiêu Hề Hề.
Uống canh xong, Tiêu Hề Hề cảm thấy cổ họng thoải mái hơn.
Lạc Thanh Hàn thấp giọng nói:
- Xin lỗi, ta trước giờ chưa từng làm qua loại chuyện này. Hôm nay là lần đầu tiên, chưa có kinh nghiệm, quên mất phải lựa xương ra.
Tiêu Hề Hề vốn định chê cười hắn vài câu, nhưng nhìn bộ dạng hắn hiện tại, nàng 1 chút tâm tư đùa cợt cũng không còn.
Chỉ là hóc xương cá thôi mà, lại có thể để đường đường là Thái Tử điện hạ lên tiếng xin lỗi. Chuyện này đi nói ra ngoài chắc không ai tin.
Tiêu Hề Hề hỏi:
- Sao bỗng nhiên chàng lại muốn đút cơm cho thiếp thân? Chuyện này để người khác làm là được rồi.
Thực ra nàng là muốn hỏi "chàng sao lại bỗng nhiên đối xử dịu dàng với ta như vậy?"
Nhưng lời này nói ra thì xấu hổ lắm.
Lạc Thanh Hàn:
- Nàng vì ta mà làm nhiều chuyện như vậy, ta dù sao cũng phải làm chút chuyện để báo đáp nàng.
👉👉👉 Xem chương mới nhất tại: https://m.facebook.com/groups/291013029925092/?ref=share&mibextid=NSMWBT
Tiêu Hề Hề khoát tay:
- Không cần! Không cần! Chàng đừng khách khí như vậy. Nếu chàng thật sự muốn báo đáp thiếp thân thì cho thiếp ăn thật nhiều đồ ngon. Những thứ khác thiếp không cần.
Lạc Thanh Hàn không đáp lời, lại hỏi:
- Nàng muốn ăn gì?
Kỳ thực Tiêu Hề Hề ăn chưa no, nhưng nàng không muốn được Thái Tử đút cơm. Phần vinh hạnh đặc biệt này nàng gánh không nổi.
Nàng nói những lời trái với lương tâm:
- Không có, thiếp thân đã no rồi!
Lạc Thanh Hàn biết rõ lượng cơm mỗi bữa của nàng, hiểu rõ nàng hiện tại còn chưa ăn đủ.
Hắn nghiêm mặt nói:
- Nàng có phải là ghét bỏ kỹ năng đút cơm của ta quá kém cỏi không?
Tiêu Hề Hề cấp tốc phủ nhận:
- Không có! Không có!
Lạc Thanh Hàn yên lặng nhìn nàng.
Thật lâu, hắn mới nhẹ giọng lên tiếng:
- Nàng hãy cho ta cơ hội.
Tiêu Hề Hề:
- Cơ hội gì?
Lạc Thanh Hàn:
- Ta không phải mới sinh ra cái gì cũng biết làm. Ta cũng cần cố gắng học tập, mới có thể tiến bộ. Bất kể là học viết chữ, hay là chăm sóc người khác, cũng phải từng bước từng bước mới có thể có thành tựu. Nàng không thể vì ta lần đầu làm không tốt mà không cho cơ hội để ta tiến bộ.
Huyền Cơ ----------
Tiêu Hề Hề:
- Nhưng chàng là Thái Tử a! Loại chuyện chăm sóc người khác giao cho người hầu là được rồi. Chàng có thể dùng thời gian quý báu cùng tinh lực làm những chuyện quan trọng hơn.
Lạc Thanh Hàn:
- Hôm qua lời ta đã nói với nàng, nàng đã quên rồi sao?
Tiêu Hề Hề nhớ tới tối hôm qua hắn nói những lời kia, trong lòng mềm nhũn.
Nàng bất đắc dĩ nói:
- Được rồi! Chàng muốn thế nào thì làm thế đó.
Không phải chỉ là hóc xương cá thôi sao? Không phải là chỉ ăn rau xanh thôi sao? Chỉ cần có thể dỗ Thái Tử cao hứng những thứ này không quan trọng.
Lạc Thanh Hàn lại hỏi:
- Nàng muốn ăn cái gì?
Tiêu Hề Hề:
- Sao cũng được. Thiếp thân không kén ăn, cái gì cũng có thể ăn.
Lạc Thanh Hàn lại gắp 1 miếng cá.
Lần này hắn tỉ mỉ gỡ bỏ hết xương cá mới đút cho Tiêu Hề Hề.
Hắn nhắc nhở:
- Nàng ăn từ từ, ngộ nhỡ ăn trúng xương cá, nàng nhớ nhả ra.
Tiêu Hề Hề chậm rãi nhai miếng cá, nội tâm cảm thán. Thịt bây giờ còn khó ăn hơn thạch tín a!
Huyền Cơ ---------------
Lạc Thanh Hàn đút nàng ăn xong chén cơm.
Tiêu Hề Hề nói:
- Chàng cũng ăn đi, đừng chỉ lo cho thiếp thân.
Lạc Thanh Hàn:
- Ta vẫn chưa đói, nàng ăn trước đi.
Đến khi Tiêu Hề Hề đã ăn no, Lạc Thanh Hàn mới ăn cơm với số thức ăn thừa còn lại.
Hắn là lần đầu phục vụ người khác, cảm giác thật mới mẻ còn có chút thoả mãn.
Lạc Thanh Hàn hỏi Tiêu Hề Hề có muốn tắm không?
Bây giờ thời tiết trở nên ấm áp, nếu không thể mỗi ngày tắm rửa thì ít nhất cũng cách 1 ngày tắm 1 lần.
Tối hôm qua bởi vì trúng độc nên Tiêu Hề Hề không tắm. Theo lý thuyết thì hôm nay phải tắm.
Tiêu Hề Hề không suy nghĩ nhiều, gật đầu trả lời:
- Ân!
Lạc Thanh Hàn:
- Bộ dạng nàng bây giờ hẳn là không thể tự mình tắm rửa?
Tiêu Hề Hề lại gật đầu:
- Ân!
Nàng hiện tại tay chân yếu ớt, chỉ sợ đến bò cũng không bò được vào thùng tắm, cần phải có người hổ trợ.
Lạc Thanh Hàn:
- Ta hầu hạ nàng tắm rửa!
Tiêu Hề Hề cho là mình nghe lầm!
Nàng trợn to 2 mắt hỏi lại:
- Chàng nói cái gì?
Lạc Thanh Hàn rất bình tĩnh:
- Nàng đã không thể tự mình tắm rửa, vậy thì để ta giúp 1 tay.
Tiêu Hề Hề:
- Không phải, thiếp thân để Bảo Cầm hổ trợ a! Không cần chàng đích thân ra tay.
Lạc Thanh Hàn:
- Sao? Nàng cảm thấy ta phục vụ không tốt bằng Bảo Cầm?
Bảo Cầm đang đứng ngoài cửa cảm thấy 1 luồng khí lạnh không tên lướt qua.
Nàng vô ý thức rùng mình.
Thường công công bên cạnh quan tâm:
- Ngươi sao vậy?
Bảo Cầm chà xát cánh tay:
- Không có gì. Đột nhiên có chút lạnh.
Thường công công:
- Ban đêm quả thật có chút lạnh. Ngươi trở về phòng khoát thêm áo a! Đừng để bị cảm lạnh.
Bảo Cầm cũng không cưỡng ép bản thân. Sau khi nói tiếng cảm ơn liền bước nhanh về phòng khoát thêm áo.
----------Huyền Cơ -----------
Trong phòng.
Lạc Thanh Hàn còn đang chờ Tiêu Hề Hề trả lời.
Dưới sự thôi thúc của khát vọng mãnh liệt được sống, Tiêu Hề Hề làm trái với lương tâm, xu nịnh nói:
- Cái đó.... Dĩ nhiên là Thái Tử điện hạ tốt hơn.
Lạc Thanh Hàn:
- Nếu đã như vậy, ta sẽ phục vụ nàng tắm rửa!
Tiêu Hề Hề yếu đuối giãy gịua:
- Cái này....không tốt lắm đâu.......
Lạc Thanh Hàn cười lạnh:
- Đại sư huynh của nàng còn tắm rửa cho nàng được. Vì cái gì ta thì không thể? Chẳng lẻ là nói, trong lòng nàng, ta không đáng tin bằng đại sư huynh?
Cái này gọi là 1 chiêu liền mất mạng a!!!!
Tiêu Hề Hề cười khổ:
- Sao có thể so sánh như vậy được? Thiếp thân khi đó được bao nhiêu tuổi a? Cái gì cũng còn chưa nhận thức được a!!
Lạc Thanh Hàn từng bước ép sát:
- Nàng lúc đó còn nhỏ không hiểu, bây giờ chắc hẳn đã hiểu? Vậy nói thử xem, ta có chổ nào không bằng đại sư huynh nàng?
Tiêu Hề Hề vô phương chống đỡ, chỉ có thể chịu thua.
- Chàng muốn làm gì thì làm thế đó a!!!!! Dù sao thiếp thân cũng là phi tần của chàng. Chàng muốn làm gì thiếp thân cũng là hợp tình hợp lý!
Lạc Thanh Hàn vô cùng hài lòng. Hắn cho người đi chuẩn bị nước nóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com