Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 82


9 giờ sáng ngày hôm sau

- Lên đủ rồi chứ gì? - Hứa papa vẫn mặc bộ pijama màu xanh, nhìn Kiki, Ngũ Chiết, Daniel, chú giám đốc và người vợ của mình.

- Vào vấn đề chính luôn đi papa.

- E hèm.. Sau một đêm trằn trọc suy nghĩ, tôi xin đưa ra quyết định. Chức tân chủ tịch sẽ...

Papa cô kéo dài câu nói ra, làm mọi người thêm phần hồi hộp.

-----------------------------------------------------

Phía bên lớp 12-8

- Chuẩn bị xong chưa? Đúng 12 giờ là làm theo kế hoạch luôn đấy. - Mạc Hàn hỏi cả lớp.

- Rồi ạ. - Lớp chúng nó cùng đồng thanh.

- Ngoan. Bây giờ đi do thám tình hình. Tuấn Khải, Vương Nguyên hai người và một số người nữa đi xem dưới sân trực thăng có ai không, tiện thể canh cảnh sát. Đới Manh và những người còn lại, theo tôi đi mua vài thứ "đồ chơi". - Mạc Hàn ra lệnh thuần thục cho tất cả mọi người.

Vậy là cả đám tách ra làm hai nhóm riêng lẻ đi với nhau.

Nhóm của Tuấn Khải

- Suỵt! Có người.. - Vương Nguyên đưa ngón trỏ lên miệng suỵt một tiếng.

- Đi rồi.. Chạy ra thôi. - Tuấn Khải với tay với mọi người.

- Như vầy không ổn rồi.. Cảm thấy cảnh sát đông quá.. Trực thăng của chúng ta lại quá to.. Còn bị cảnh sát canh nghiêm ngặt.. Ước gì có đèn pin thu nhỏ của Đô rê mon ở đây..

- Ê, mày cầm đầu một đám đi đánh lạc hướng mấy ổng đi. Để tao với đám còn lại xử lý hai ông canh gác. - Tuấn Khải nói.

- Được. Tạm biệt. Hẹn gặp lại vào 12 giờ. - Thành Giác nói rồi cùng với một số người chạy đi.

Đến giữa sân, nhóm của họ rống lên:

" [ Bọn tôi ở đây, có giỏi thì bắt đi!! ] "

Sau đó là chạy đi. Cảnh sát thấy vậy không do dự lập tức đuổi theo. Chỉ còn lại duy nhất hai ông đang canh trực thăng đúng như kế hoạch ban đầu.

- Hai ổng có súng, cẩn thận.

- Được. Như vầy đi, Tuấn Khải và một số người chạy ra làm màu trước mặt hai ổng. Vương Nguyên và nhóm còn lại ở đằng sau phối hợp với thuốc xịt cay, mù tạt, ớt và thuốc mê.

- Rồi, như vậy mà làm nhé.

---------------------------------------------------------------

Nhóm của Đới Manh

- Đi mua gì vậy?

- Đồ chơi mà.

- Đồ chơi gì?

- Búp bê hả?

- Giờ còn ai chơi trò đó. Phải chơi lắp ráp robot.

- Xưa rồi, phải chơi bắn bi mới vui.

- Vậy đi mua bi hả?

- Im lặng được chưa!! - Mạc Hàn không kìm lòng được nên hét lớn.

- Dạ!

- Đi mua mấy đồ chống bom thôi. - Mạc Hàn nhếch nhếch cái miệng lên trả lời.

- Bo...?!! - Cả đám định hét lên. Nhưng cũng may rằng Mạc Hàn đã kịp thời ngăn cản bịm mồm tụi nó lại. - Sh! Muốn chết hết cả đám hả. Nghe lời mà đi mua đi.

- Làm gì? Bộ ... Bộ mình sắp đụng độ với bom sao? - Trần Vũ Tư lắp bắp.

- Không, đề phòng có người gắn bom lên máy bay thôi.

------------------------------------------------------

Quay lại với Kiki

- Người ta sẽ chọn làm chủ tịch là.... Giai Kỳ.

- Ừ. Tuỳ papa. - Kiki không mấy ngạc nhiên dường như là đã biết trước kết quả. Chỉ phun ra vài chữ rồi hì hục gõ cái gì đó trong máy tính.

Sau 1 giờ gian nan. Cô đã in ra một tờ giấy và đưa cho ba mẹ

- Ba mẹ từ từ mà đọc, sau khi con đi mới đc mở ra,bây giờ là 10 giờ 30. Tức là giờ con phải đi. Tạm biệt ba mẹ. Con yêu ba mẹ. Xin lỗi vì con bất hiếu. - Cô nói xong, kéo tay Ngũ Chiết đang ngồi xem kịch vui đứng lên, cúi đầu chào rồi đi ra ngoài. Để lại những pho tượng đá đang đứng như trời chồng.

- Bỏ đi như vậy có sao không? - Ngũ Chiết hí hửng cười.

- Không, nhanh lên kẻo trễ.

---------------------------------------------------------------

Tại sân bay, chỉ còn lại hai tên bảo về mặc quân phục vác súng đứng hùng dũng uy nghiêm ở trước trực thăng. Thấy cảnh tượng hùng vĩ, một sân bay cực kỳ rộng lớn chỉ còn một chiếc trực thăng cùng hai con người tự tin đứng giữ sân.Kiki và Ngũ Chiết nhếch lên vài cái rồi gọi điện cho nhóm đánh lạc hướng.

- Mấy má đánh lạc hướng kiểu gì còn hai thằng vậy?

- Thì cả đám xông ra thu hút sự chú ý của cảnh sát.

- Còn lại hai tên thì tính sao? - Ngũ Chiết hỏi.

- Còn Vương Nguyên và Tuấn Khải núp đằng sau đánh lén.

Nghe đến đây Kiki hốt hoảng nhìn về phía hai người bảo vệ, quả nhiên có hai bóng đen núp đằng sau cỏ dánh vẻ đang cầm súng chuẩn bị bóp cò...? WTF!!!! Kiki chạy lạy chỗ đó mắt trợn hết lên miệng mở to hết cỡ la lớn theo kiểu Slowmotion.

- Dừng lạiiiiiiiiiiiiiiii!

Vương Nguyên và Tuấn Khải đang chuẩn bị bóp cò thù nghe tiếng hét lỡ tay bóp một cái "ĐOÀNG"

- Không!!!!!! -Kiki hét.

- Ouch! - Kiki ôm đầu nhăn mặt vì bị Ngũ Chiết gõ đầu.

- La to ha! Người ta có bị sao đâu, bắn hụt mà. - Ngũ Chiết nói.

- May quá a.. - Kiki lau mồ hôi.

Hai tên bảo vệ may mắn thoát được viên đạn thì quay phắt về đằng sau nhìn hung thủ. Vương Nguyên và Tuấn Khải run run, Tuấn Khải hét:

- Ê! bà kia sao cản tôi?

- Hai tên này là người của tôi! - Kiki vỗ vai hai tên bảo vệ.

END CHAP 82.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com