Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Bạn Thân Tụ Họp

"Sao thế, có chuyện gì xảy ra?" Sehun nhìn thấy bạn thân đang cúi đầu xem di động, quơ quơ cái ly.

"Không có gì." Choi Min Hyuk thả di động vào lại trong túi, rót đầy ly rượu, uống ực một ngụm. Chất lỏng kích thích chảy vào cổ họng, rồi sau đó anh ta mặt không đổi sắc ăn cơm.

Sehun chẳng nói gì cả.

Hôm qua Choi Min Hyuk mới từ nước ngoài trở về một chuyến. Hai người bạn thân lâu rồi không gặp mặt tụ họp với nhau. Kết quả, cả đêm cậu ta xem di động tám lần, thật vất vả chờ được tin nhắn này, lại vẫn còn mặt nhăn mày nhó.

Ngoài Choi Tae Ri ra, anh thật nghĩ không ra ai có thể khiến cho cái vị thiếu gia nhà họ Choi, hai mươi ba tuổi liền nổi tiếng cả thành phố C, này lo lắng.

"Sehun." Min Hyuk làm dịu tâm trạng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Sehun: "Các nghệ sĩ mới của công ty cậu phải chủ động đi uống rượu với nhà đầu tư sao?"

"Hả?" Sehun bị anh ta hỏi nên sửng sốt một chút, qua một lúc thì hỏi trêu tức: "Sao, nhìn trúng người mới nào của công ty tôi? Có muốn tôi giúp cậu hay không?"

Hai người quen nhau từ khi mặc quần yếm, hơn hai mươi năm qua, Sehun còn chưa từng thấy qua Min Hyuk bàn luận về một người phụ nữ nào ngoài Choi Tae Ri. Hiện tại, thật vất vả nói ra một người phụ nữ không phải là Choi Tae Ri, anh là bạn thân tự nhiên sẽ tận hết sức lực đứng giữa giật dây. Đương nhiên nhà gái có bằng lòng hay không thì phải dựa vào bản lãnh.

Min Hyuk vừa thấy sắc mặt của Sehun, liền nghĩ ra cậu ta đang suy nghĩ chuyện lộn xộn gì. Ấn lên huyệt Thái Dương, anh ta nói: "Tae Ri nhắn tin lại đây nói hôm nay không trở về nhà, cô ấy đang ăn cơm cùng với mấy nhà đầu tư."

Min Hyuk thay đổi giọng điệu, hơi bất đắc dĩ, lại có chút cưng chìu. "Sehun, Tae Ri là em gái của tôi, tôi hy vọng lúc không có tôi ở đây thì cậu sẽ tận khả năng che chở cho em ấy. Chuyện giống như ngày hôm nay ăn cơm cùng với nhà đầu tư, tôi không muốn lại nghe thấy nữa."

Chuyện trong giới giải trí rất lộn xộn, nhà họ Choi lại có quyền thế, cũng không thể cả ngày tìm người đi theo Choi Tae Ri. Chuyện giống như ngày hôm nay, Min Hyuk không yên tâm mấy, song không có biện pháp khác, ai kêu anh cách xa như vậy chứ?

Tae Ri không phải là một cô bé, không có khả năng đi theo anh ta cả đời.

Min Hyuk ở bên cạnh thương cảm không thôi, Sehun ở bên này đã nổi giận.

Anh cũng không rõ, dường như khi nghe thấy Min Hyuk nói người mới phải đi ăn cơm cùng, trong lòng có một ngọn lửa từ từ bốc lên, đốt khiến anh đau lòng. Loại cảm giác này trước kia chưa từng có, anh cũng không rõ đó là cái gì.

"Cô ấy cùng đi với ai?" Sehun nghe thấy bản thân mình lạnh lùng đặt câu hỏi.

"Diễn viên chính của bộ phim và đạo diễn." Min Hyuk dựa mạnh vào lưng ghế, ánh mắt lo sợ, nghi hoặc. "Cậu nói xem trước kia em ấy nhỏ như vậy, bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, động một chút là tôi muốn ẳm em ấy. Làm sao bỗng nhiên lập tức lớn như thế? Còn vào giới giải trí, đi ăn cơm với nhà đầu tư. Em ấy tính tình bướng bỉnh, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"

Cơn giận của Sehun bị lời nói của anh ta đè xuống.

Anh hắng giọng vài tiếng, vỗ vỗ bả vai Min Hyuk: "Đưa điện thoại di động cho tôi."

Min Hyuk lấy điện thoại di động đưa cho anh. "Cậu làm cái gì?"

"Gọi điện thoại." Sehun mở khoá màn hình, tìm được dãy số của Tae Ri, ấn xuống. Không ai tiếp, lại ấn, lần này có người tiếp.

"Alo." Giọng nói Tae Ri đè nén rất thấp, như là lo lắng cái gì. "Anh, em ở khách sạn. Hiện giờ..."

"Tôi là Oh Sehun." Lạnh lùng ngắt lời cô, Sehun nhìn đồng hồ, nói: "Mấy người các cô ở đâu, hiện giờ tình huống thế nào? Song Eun Min có ở bên cạnh cô hay không, kêu cô ta tiếp điện thoại của tôi."

Anh ta hỏi liên tiếp không ngừng, Tae Ri thoáng cái trả lời không hết, Chan Seung đang đợi cô bên ngoài, liền trả lời tóm tắt: "Tổng giám đốc Oh, chúng tôi đang ở khách sạn bên ngoài phim trường, chị Song không có ở đây, Jiyeon không thấy, tôi và Chan Seung đang tìm cô ấy."

"Cái gì?" Sehun nâng cao giọng nói: "Sao lại thế này?"

"Đợi khi tìm được thì anh hỏi cô ấy. Thật xin lỗi, tôi phải cúp máy đây." Chan Seung đang ở bên ngoài gọi, điện thoại của Nam Joo Suk lại không ngừng gọi tới. Tae Ri không chịu được, cúp điện thoại, lập tức mở nắp lưng di động ra, móc pin ra, tắt điện thoại.

"Alo, Choi Tae Ri, alo." Sehun nhìn màn hình tối lại, năm ngón tay nắm chặt, khớp xương đều trắng bệch.

Min Hyuk nghe được nội dung cú điện thoại, giọng nói của em gái xa như vậy, nhưng cũng gần như vậy. Trong lòng anh ta thoáng cái kích động, lập tức lo lắng cho hoàn cảnh của cô.

Nếu anh không nghe lầm, là có người mất tích.

Nghe tên, hình như là phụ nữ. Min Hyuk ngẩng đầu liếc nhìn bạn. Trong mắt anh, Sehun chưa từng gặp phải lo lắng, anh bỗng nhiên muốn đi xem.

Con cái của nhà họ Choi từ trước đến nay luôn dứt khoát, Min Hyuk rất muốn đi gặp Tae Ri, lúc này một bàn cơm không hề được động đũa, lấy chìa khoá xe ra, nói: "Tôi muốn đi thành phố Z một chuyến. Thế nào, muốn cùng đi hay không?"

Sehun đang muốn gọi điện thoại cho Song Eun Min hỏi, vừa nghe cậu ta nói thì dừng tay lại.

Min Hyuk bình tĩnh nhìn anh.

Sehun nhìn di động ở trong tay, lại nhìn Min Hyuk, nói: "Được."

Chiếc Land Rover chạy như bay trên con đường lớn bằng phẳng, những ngọn đồi trùng điệp xa xa. Sehun dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.

"Lần này trở về, tôi không cho phép đi ra ngoài nữa." Cửa ngăn đã hạ xuống, Min Hyuk cũng không lo lắng lời nói của anh ta sẽ bị tài xế nghe thấy.

"Sao?" Sehun nghiêng đầu, ánh sáng trong mắt âm trầm. "Chuẩn bị tiếp nhận Choi gia?"

"Ừ." Min Hyuk trượt mở điện thoại di động, muốn xem tin nhắn tới nhưng không có, đành phải để trở lại, không đến hai giây lại lấy ra, nắm chặt ở trong tay.

"Vậy về sau cậu cần phải nể tình nhiều hơn, đừng làm khó nhà họ Oh chúng tôi quá."

Sehun hay nói giỡn Min Hyuk là nhân tài như vậy, vốn nên làm thương nhân. Nếu không, thế hệ trước của nhà họ Choi này không còn dùng được. Thật đúng là coi bản thân mình là người đứng đầu của nhà họ Choi mà.

Min Hyuk cũng không muốn tiếp tục nói về đề tài này. Anh ta giơ di động lên, trầm giọng nói: "Ông cụ chuẩn bị trước lúc tôi chính thức kế nhiệm công ty thì bàn chuyện hôn nhân."

Năm nay anh ta ba mươi tuổi. Mấy năm trước, lúc trong nhà đề cập tới còn có thể dùng tuổi nhỏ để chống đỡ, bây giờ không cưới là không được. Trước khi gặp Sehun, Min Hyuk đã bị buộc đi xem mắt. Đối phương là tiểu thư của một thế gia vọng tộc, xinh đẹp đoan trang, nhưng sao anh đều cảm thấy không vừa mắt, không phải loại mình thích.

Min Hyuk nghĩ, đời này của anh ta, cố gắng tìm một người không yêu để kết hôn sinh sống, giống như nhiều cuộc hôn nhân thương nghiệp, thanh tỉnh mà qua một đời.

"Cậu thì sao?" Min Hyuk phục hồi lại tinh thần từ trong xúc cảm, nhìn về phía Sehun.

"Chẳng ra sao cả." Sehun khẽ cười, đùa nghịch cái bật lửa. "Tháng hai sang năm thì anh hai kết hôn, mấy ngày nay mẹ tôi lúc nào cũng gọi điện thoại bức bách."

Mỗi lần gọi điện thoại đều lải nhải lẩm bẩm muốn con dâu, Sehun thấy phiền chết đi được.

"Vậy nếu không tìm được một người, mấy ngôi sao nữ trong công ty của cậu mỗi người như hoa như ngọc, không tin là không tìm được người thích hợp."

"Nói đến thích hợp." Sehun ngồi thẳng dậy. "Thật là có một người, nhưng mà rất xảo quyệt, khó thuần phục."

"À?"

"Có khi anh nói cô ta nghe lời, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ bướng bỉnh, anh nói cô ta không nghe lời, gặp phải chuyện không thích nhưng cũng không cự tuyệt."

"Cậu thích cô ta?"

"Cậu cho rằng như thế nào chứ?" Sehun nói: "Tôi chỉ cảm thấy cô ta thú vị mà thôi."

"Vậy lưu lại đi." Min Hyuk thâm ý nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com