Chương 17: Cô gái nhỏ biết nhiều
Lời nói tưởng chừng như đơn giản và vô hại ấy lại khiến trái tim của Giang Nhược Thi run lên, cô nhìn Tô Hòa một cách hoài nghi.
Giang Nhược Thi có thể đảm bảo rằng Lý Chu không biết gì về điều này, bởi vì nếu Lý Chu biết anh không thể không nói gì.
Lý Chu không biết, cô gái này làm sao biết được?
Cô quen biết Lý Chu đã năm năm, cũng không nhớ được bên cạnh Lý Chu còn có cô gái nhỏ này.
"Làm sao cô biết?"
Giang Nhược Thi nhìn Tô Hòa, trên mặt Tô Hòa nở nụ cười làm cho người ta mềm nhũn đáng yêu.
"Chuyện mà tôi biết nhiều lắm, cũng có chuyện về cô nha."
Tô Hòa chậm rãi nói, trong mắt tràn đầy ý cười, nhìn đơn giản vô hại.
Giang Nhược Thi im lặng nhìn Tô Hòa.
"Chẳng hạn như không có được thì hủy..."
Tô Hòa chỉ nói nửa lời, nhìn Giang Nhược Thi nở nụ cười khó lí giải.
Giang Nhược Thi nhíu mày, hiển nhiên là không hiểu Tô Hòa có ý gì.
"Lý Tích."
Tô Hòa chậm rãi phun ra một cái tên, nụ cười trên mặt vẫn như cũ không có thay đổi.
Khi Giang Nhược Thi nghe thấy tên, sắc mặt của cô ta đã thành công thay đổi, cô ta mở to mắt nhìn Tô Hòa, vẻ mặt không thể tin được.
"Tôi đi đây."
Cô ta mang trái cây , hoảng loạn rời đi.
Tuy rằng Tô Hòa chỉ nhắc tới một cái tên, nhưng trong lòng Giang Nhược Thi đều biết.
Cô ta giúp Lý Tích biết được tung tích của Lý Chu, sau đó báo cáo với Lý Tích, Lý Tích sẽ đối phó với Lý Chu, bên trong phối hợp với bên ngoài, vì vậy cô ta thực sự tham gia vào việc ám sát Lý Chu.
Cô ta thích Lý Chu, đây là sự thật. Nhưng nếu không có được Lý Chu, cô ta thà rằng hủy đi.
Hôm nay cô ta đến tìm Lý Chu để biết chắc rằng Lý Chu thật sự không nghĩ tới cô ta, nếu vậy, cô ta sẽ lựa chọn nói với Lý Chu về chuyện của Lý Tích.
Tô Hòa khẽ cong môi đóng cửa lại.
Cô nhìn thấy nhiều thứ trong mắt, trong lòng rất rõ ràng, nhưng cô không thể nói cho Lý Chu biết, đối với hình tượng hiện tại, Lý Chu có thể không tin lời cô nói.
-
Lý Chu thường phải đến công ty sớm, Tô Hòa buồn chán trong nhà nên một mình ra ngoài chơi.
Tô Hòa vẫn còn bản tính ham chơi, thích ăn uống, là một tín đồ ăn uống hoàn chỉnh.
"Tô Hòa, một mình à?"
Giang Nhược Thi cũng xuất hiện trong trung tâm thương mại, cô ta nhìn quanh và chắc chắn rằng Tô Hòa chỉ có một mình, cô ta mỉm cười và bước lên.
Tô Hòa liếc nhìn Giang Nhược Thi nhưng không có ý định để ý đến Giang Nhược Thi.
"Những gì cô biết, Lý Chu không biết, đúng không?"
Giang Nhược Thi nói một cách chắc chắn.
Tối hôm qua Lý Chu cùng Lý Tích nói chuyện điện thoại, Lý Chu cũng không có gì kỳ quái, hơn nữa còn nói cho Lý Tích tình huống của mình, hiển nhiên anh không biết Lý Tích đã động thủ với mình.
Vẻ mặt Tô Hòa vẫn không thay đổi, "Thì sao?" "Cho nên ở trong mắt Lý Chu, cô là đứa nhỏ không hiểu chuyện gì vô cùng ngây thơ." Giang Nhược Thi không phải người ngu ngốc, cô ta đã sớm hiểu rõ.
Cô ta chưa từng thấy Tô Hòa bao giờ, vì vậy cô ta đặc biệt chắc chắn rằng Tô Hòa chỉ mới xuất hiện gần đây, Tô Hòa cũng chưa nói cho Lý Chu những gì cô biết.
"Lý Chu, tôi bảo vệ."
Tô Hòa nói xong xoay người rời đi.
Cô ở bên cạnh Lý Chu, nhất định là muốn bảo vệ Lý Chu, cô không có ý kiến gì khác.
"Chỉ dựa vào cô, một cô gái nhỏ?"
Giang Nhược Thi đột nhiên cười cười, ngay sau đó liền có một ít nhân viên bảo vệ vây quanh Tô Hòa.
Giang Nhược Thi hai tay ôm ngực, nhìn Tô Hòa nghiền ngẫm, nụ cười trên mặt lộ ra vẻ đắc thắng.
Đối với một cô gái yếu đuối như Tô Hòa, Giang Nhược Thi cảm thấy việc này chỉ là thủ đáo cầm lai* (thủ đáo cầm lai (手到擒来): là một thành ngữ của trung quốc ý chỉ là rất dễ dàng.)
"Giang Nhược Thi, cô là nhìn ta quá thấp, hay là nhìn tôi quá cao?"
Tô Hòa nghiêng đầu nhìn GiangNhược Thi, rồi nhìn sáu người chung quanh, trên môi lộ ra một tia giễu cợt.
Sáu người, là Giang Nhược Thi đánh giá thấp thực lực của cô, hay là đánh giá quá cao thực lực của cô đây.
"Mang cô ta đi cho tôi."
Giang Nhược Thi nói, cô ta muốn xem một cô gái nhỏ như Tô Hòa có bản lĩnh gì, Tô Hòa có vẻ không phải là người đơn giản.
Trên khóe môi Tô Hòa nở nụ cười, cô dễ dàng bước ra khỏi vòng vây của sáu người này, động tác nhanh đến mức sáu người kia không kịp phản ứng.
"Nhìn tôi yếu đuối lắm sao?"
Tô Hòa chớp chớp mắt, tò mò nhìn về phía Giang Nhược Thi rồi hỏi.
"Giang Nhược Thi, cô có ý gì?"
Giọng nói của Lý Chu đột nhiên vang lên, cả người phát ra khí lạnh.
Anh vừa đi ngang qua trung tâm thương mại, không ngờ lại thấy cô gái nhỏ bước vào nên anh đi theo, không ngờ lại gặp cảnh tượng như vậy.
Giang Nhược Thi đang bắt nạt cô gái nhỏ của anh.
"Anh trai... ..."
Tô Hòa chạy đến bên cạnh Lý Chu, cô nhẹ nhàng kéo áo Lý Chu vẻ mặt ủy khuất.
"Thế nào, có bị thương không?"
Lý Chu nhìn Tô Hòa từ trên xuống dưới, cẩn thận lo lắng cô gái nhỏ sẽ bị thương.
Cô gái nhỏ nhắn, tính tình mềm mỏng như sáp, lỡ bị thương thì phải làm sao?
"Anh, em không có, nhưng dì thật hung dữ. Dì ấy nói muốn bắt em, Tiểu Hòa sợ."
Tô Hòa đột nhiên trốn sau lưng Lý Chu, hai mắt tròn xoe nhìn Giang Nhược Thi với vẻ mặt sợ hãi.
Giang Nhược Thi: "..."
Cô ta trợn to hai mắt nhìn Tô Hòa, trong mắt tràn đầy tức giận, Tô Hòa vừa rồi rõ ràng khác hẳn, sao có thể có tính tình rụt rè như vậy?
"Giang Nhược Thi, Tiểu Hòa không có sai, cô muốn làm gì? Nếu là bởi vì tôi không thích cô, không liên quan gì đến Tiểu Hòa, Tiểu Hòa là em gái của tôi."
Lý Chu hơi cau mày nói, bảo vệ Tô Hòa ở phía sau, nhìn Giang Nhược Thi ánh mắt không vui.
"Anh ơi, dì thật đáng sợ, Tiểu Hòa sợ." Tô Hòa không ngừng gật đầu, trong mắt hiện lên một tia ý cười.
Ồ, tại sao mọi người lại muốn tin vào Bạch Liên Hoa? Bởi vì bạch liên hoa yếu ớt, mới khiến người ta có đầy đủ dục vọng che chở, cũng giống như Tô Hòa bây giờ. (Bạch Liên Hoa là chỉ những cô gái trong sáng vô tội... nhưng trường hợp đó chắc là chỉ có nữ chính trong ngôn tình; hoặc cũng có thể hiểu theo hướng bề ngoài thì ngây thơ trong sáng nhưng thực chất tâm địa giả tạo, độc ác, thường được thiết lập có nữ phụ trà xanh kiểu như "chị ấy thật hung dữ không giống em chỉ biết thương cưa cưa... )
"Tiểu Hòa, chúng ta đi thôi."
Lý Chu nắm tay Tô Hòa rời đi, không để ý tới Giang Nhược Thi.
"Tiểu Hòa, sau này sẽ không đi chơi một mình, có muốn ra ngoài chơi có thể nói cho anh trai biết, anh trai sẽ có thời gian đi cùng em, nếu không có thời gian ở bên, anh trai sẽ lo lắng khi em một mình đi ra ngoài. "
Lý Chu xoa đầu Tô Hòa, ôn nhu nói.
Cô gái nhỏ có tính cách mềm mỏng, cũng không can đảm, rất dễ bị người khác bắt nạt khi ra đường một mình.
"Ân, Tiểu Hòa biết rồi."
Tô Hòa gật đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn
"Tiểu Hòa thật ngoan, anh trai mua cho em kẹo mút."
Lý Chu vừa nói vừa nhìn cô gái nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại.
Sau đó Lý Chu mua một túi lớn kẹo mút vị ô long đào trắng cho Tô Hòa, "Kẹo mút mà em thích."
Cô bé thích ăn kẹo, đặc biệt là kẹo ô long đào trắng.
--
Chương sau em gái cùng cha khác mẹ của Tô Hòa lên sóng a~
:333
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com