Chương 11 (41-45)
40.
Thỏ tinh mua rất nhiều đồ chơi, chia làm hai phần, một cho trúc tinh, một cho gấu trúc tinh.
Hôm sau nó lấy quần áo mới của mỹ nhân về để y mặc thử.
Thỏ tinh nhìn mỹ nhân khoác bộ đồ đỏ, da trắng như tuyết, tóc đen như mun, liền vất hết mặt mũi mà say trong sắc đẹp một lần nữa, suýt thì chảy cả dãi.
Hai người lại lên núi. Mới đi không được bao lâu, đột nhiên mặt mỹ nhân trắng bệch, đi thêm một lúc nữa, y bỗng phun ra một ngụm máu đen.
Thỏ tinh hoảng sợ, viền mắt thoái cái đỏ lên: "Ngươi làm sao vậy, ban nãy vẫn còn khoẻ mà."
Mỹ nhân nhéo bàn tay bụ bẫm của thỏ tinh: "Đừng hoảng, ta đã sớm biết sẽ có ngày này."
"Cái gì?"
"Ta trúng một loại độc kỳ lạ. Thuốc giải duy nhất là thiên trần thảo."
Thỏ tinh nghe như sét đánh bên tai, miễn cưỡng cười cười: "Thiên... thiên trần thảo? Cái này, cái này thật ra ta cũng từng nghe qua, nhưng chỉ là trong truyền thuyết mà thôi, trên núi này không có."
Vẻ mặt thỏ tinh hoảng hốt, trăm sơ ngàn hở.
Mỹ nhân thấy rõ sự lúng túng của thỏ tinh, ngược lại cười nói: "Không cần căng thẳng, ta nói mấy cái đó, đơn giản là vì chúng ta ở bên nhau nhiều ngày như vậy, trong lòng ta có ngươi, chuyện bị bệnh cũng không muốn giấu ngươi mà thôi."
41.
Thỏ tinh từng có kỳ ngộ. Nó từng là sủng vật của một vị thượng tiên hạ giới lịch kiếp.
Thỏ tinh ở cạnh vị thượng tiên bên ngoài là cơ thể người thường, bên trong pháp lực vô biên ấy, dần dần cũng sinh ra một chút linh tính.
Chút linh tính này lại khiến ngày sau thỏ tinh vì hộ chủ mà chết.
Thượng tiên lịch kiếp xong trở về tiên giới, cũng có chút tiếc thương con sủng vật này, bèn dẫn nó ra khỏi địa phủ, mở trí, ban căn cốt, để thỏ tinh tự mình tu luyện.
Thỏ tinh cảm tạ ân đức này, muốn trả ơn.
Thượng tiên liền giao cho thỏ tinh một gốc thiên trần thảo, bảo nó cẩn thận trông nom, sau này thượng tiên sẽ dùng tới.
Đồ của thượng tiên, thỏ tinh có thế nào cũng dám loạn chạm, càng không cho người khác chạm.
Ai ngờ, cây thiên trần thảo này lại dính dáng tới tính mạng của mỹ nhân.
Trung nghĩa và tình yêu, làm sao cho phải.
42.
Từ khi quay về núi, thân thể mỹ nhân ngày một suy nhược.
Có một hôm, thỏ tinh bị người đánh thức khỏi giấc mộng. Nó ngồi ở trên giường, ôm chăn có chút hoảng sợ.
Nghe ngóng cẩn thận, thì ra là tiếng rên đau khe khẽ của mỹ nhân ở trong phòng.
Thỏ tinh cứ thế để chân trần mà xuống giường, cầm nến, lạch bạch chạy sang phòng mỹ nhân.
Mở cửa ra, dưới ánh nến lờ mờ, mỹ nhân nằm ghé vào đầu giường, tóc tai hỗn loạn.
Thỏ tinh hơi để sát nến vào, liền thấy trên người mỹ nhân đầy những chữ viết kỳ quái, máu tươi nhuộm đỏ sẫm đầu giường.
Chữ viết màu đỏ tươi, vẫn không ngừng lan rộng, thấp thoáng có vài sợi sáng màu bạc dịch chuyển ở giữa, chỉ một chốc đã che kín cả người mỹ nhân.
Mỹ nhân thở hồng hộc, mặt mũi dữ tợn, cố nén đau bảo thỏ tinh đừng để ý y.
Sao có thể không để ý được?
Người mình thích, ở trước mặt mình chịu đau, sao có thể không quan tâm?
Không chỉ muốn quan tâm, mà còn bất lực.
Tâm đau như cắt cũng chỉ thế này mà thôi.
43.
Thỏ tinh gọi trúc tinh đến khám bệnh cho mỹ nhân. Trúc tinh vẻ mặt nghiêm trọng, người trên giường hơi thở yếu hơn lúc trước rất nhiều, thật sự đã gần đến cái chết.
Giống như có cái gì đó đang nhanh chóng hút khô sinh khí của người này.
Trong chốc lát, trúc tinh cũng không nghĩ ra được nguyên nhân là gì.
Nhưng nó biết, nếu còn không tìm ra biện pháp, người này nhất định phải chết.
Nếu y chết, thỏ tinh làm sao bây giờ?
Trúc tinh nhẹ nhàng đặt mỹ nhân xuống giường, đi ra ngoài, khép chặt cửa lại.
Vừa quay người đã thấy thỏ tinh hai mắt tràn đầy tơ máu đứng đằng sau.
Đối phương sắc mặt trắng bệnh, có chút chật vật nhìn trúc tinh.
Trúc tinh yên lặng lắc đầu.
Thỏ tinh lùi về sau hai bước, đôi môi run rẩy.
Như là đập nồi dìm thuyền, thỏ tinh bỏ đi vẻ yếu ớt, tràn đầy kiên quyết, quay người muốn đi.
Trúc tinh ngay lập tức túm lấy nó: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Ngươi kệ ta."
"Ta mặc kệ ngươi có phải là muốn đi chầu trời hay không! Nhưng cái đồ thỏ chết tiệt này, đừng có làm chuyện ngu ngốc!"
"Chẳng lẽ ngươi muốn ta nhìn y chết sao?"
"Dù sao y..." Trúc tinh nhắm mắt lại, tàn nhẫn nói: "Dù sao y cũng chỉ là một người phàm mà thôi, trăm năm sau cũng chết, không đáng để ngươi hy sinh nhiều như vậy."
Thỏ tinh nhẹ nhàng dứt khỏi cái tay đang nắm quần áo nó của trúc tinh: "Ta sẽ đi thỉnh tội với thượng tiên. Đừng lo, cùng lắm là bị đánh hồi nguyên hình mà thôi. Huống chi ta vốn phải chết từ lâu rồi."
44.
Thỏ tinh mất tích mấy ngày, trúc tinh không có cách nào chăm sóc mỹ nhân. Chỉ cần nhìn thấy mỹ nhân là nó sẽ nghĩ đến con thỏ làm chuyện ngu ngốc kia, không nguôi giận được.
Bạn tốt của nó, bạn tốt nhiều năm của nó, gặp người này, như Bạch nương tử gặp phải Hứa Tiên, cuối cùng đều biến thành một hồi kiếp nạn.
Nhân yêu trăm sông đổ về một biển, cũng trách nó lúc thỏ tinh mê luyến người này, không kịp thời mà kéo nó ra.
Bây giờ thì hay rồi, con thỏ ngốc tự đi tìm đường chết.
Nhưng tình trạng hiện giờ của mỹ nhân, nếu không có ai chăm sóc, có thể đi đời nhà ma ngay lập tức.
Nó bực bội gọi gấu trúc tinh đến, bảo gấu trúc tinh chăm sóc hộ mỹ nhân.
Gấu trúc tinh nhìn trúc tinh giận đến mặt nhỏ đỏ bừng, đau lòng ôm người lên, mặc kệ trúc tinh giương nanh múa vuốt, tay đấm chân đá, hôn hai má nó một cái rồi mới thả người xuống: "Đừng tức giận, thỏ thỏ làm việc vẫn luôn có chừng mực, sẽ không sao đâu."
Nói là nói vậy, nhưng trong lòng gấu trúc tinh cũng thấy lo.
Bọn họ ai cũng không biết vị thượng tiên kia biết tiên thảo bị trộm rồi sẽ giận dữ tới mức nào.
45.
Mấy ngày sau, thỏ tinh trở lại.
Người ngợm vẫn bình thường, không bị rụng mất nhúm lông, cũng không thiếu mấy cái tay cái chân nào.
Thỏ tinh biến thành hình người, lấy một cái túi gấm đang phát quang từ trong ngực ra.
Trong túi gấm chính là thiên trần thảo.
Có thể trị bách bệnh, tẩy tuỷ sinh cơ.
Thỏ tinh không bị thương tổn gì, nhưng không có nghĩa là trong lòng nó không khó chịu.
Suy cho cùng việc nó làm chính là ngỗ ngược chủ nhân cũ.
Người mà nó thậm chí sẵn sàng chết để bảo vệ.
Nhưng bây giờ, nó lại vì không muốn nhìn mỹ nhân chết mà phản bội thượng tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com