Chương 8: Dựa vào mặt ăn cơm
Editor: Yuki
"Đây là thuốc cho trẻ con." Ninh Thời Tuyết ngồi dậy, đem Tạ Dao Dao bế lên, "Ta không dùng được."
Dù thân hình Tạ Dao Dao bế lên rất mềm mại, nhưng nhóc con vẫn rất bụ bẫm, Ninh Thời Tuyết cảm giác eo của bản thân biểu tình một tiếng, sau đó hơi thở thoi thóp nằm xuống đất.
Có thể nói, nhóc con vẫn quá đơn thuần.
Tạ Dao Dao bình thường chán ghét cậu như vậy, nhưng thấy cậu bộ dáng nửa sống nửa chết thì lại bắt đầu dao động.
"Như thế nào mới được nha." Tạ Diêu Diêu nắm chặt viên thuốc của mình, dùng sức từ khi bú sữa mẹ cố gắng kéo cậu lên, hốc mắt có chút đỏ, "con tìm cha lớn, để cha lớn đưa ba đi bệnh viện."
Ninh Thời Tuyết: "..."
Thật sự không cần.
Tạ Chiếu Châu mà tới đây, khả năng cậu thành mồi cá mập càng nhanh hơn một chút.
"Không chết được." Ninh Thời Tuyết tùy ý nâng tay lên xcon xcon đầu Tạ Dao Dao, vốn dĩ cậu còn muốn trùm chăn ngủ một giấc, có lẽ sáng mai tỉnh dậy liền hết bệnh rồi.
Nhưng thấy Tạ Dao Dao vẫn luôn khóc, cậu đành đi tìm nhân viên công tác lấy thuốc, "Nhóc mau ngủ trước đi, chờ lát nữa ta sẽ trở về."
"Bảo bảo cũng phải đi." Khuôn mặt phúng phính của Tạ Dao Dao tràn đầy ưu sầu, nhóc còn nhớ chuyện Ninh Thời Tuyết không biết đường.
Tuy đường đi rất dễ, nhưng ba dượng xấu xa yếu ớt như vậy, nhỡ lạc đường thì phải làm sao bây giờ nha.
Thời điểm chạy đi lấy thuốc, Tạ Dao Dao nghe thấy rất nhiều tiếng chó kêu. Nhóc còn não bổ mà nghĩ đến việc Ninh Thời Tuyết ở trong đêm khuya bị đàn chó trong thôn dọa khóc.
Tạ Dao Dao đến bây giờ vẫn cảm thấy, Ninh Thời Tuyết là bị nhóc mang tới đây chơi. Nhóc là bảo bảo đã trưởng thành, đương nhiên phải có trách nhiệm đem ba nhỏ mang về.
Nhóc con không biết rằng, hiện tại Ninh Thời Tuyết đang bệnh, mang theo một đứa bé là một chuyện vô cùng mệt mỏi.
Ninh Thời Tuyết lại không cự tuyệt, cũng không nói nhóc chỉ là một đứa bé, không thể bảo vệ ta.
"Ba nhỏ mau mang giày vào." Tạ Dao Dao chỉ huy, "Bằng không con sẽ không đợi ba nhỏ đâu."
Tạ Dao Dao hự hự mà đi giày vào, lo lắng Ninh Thời Tuyết đi lạc, nhóc con chủ động đi qua dắt tay Ninh Thời Tuyết, còn không quên lấy đồng hồ thiếu nhi đang đặt trên bàn của mình.
Bởi vì mặt trên của đồng hồ có đèn pin.
"Ba không thể..." Khuôn mặt mũm mĩm của Tạ Dao Dao phồng lên, như tiểu đại nhân mà dặn dò cậu, "Không thể buông tay con ra nha."
Ninh Thời Tuyết: "..."
Biết rồi, biết rồi.
--- --- ----
Hiện tại đã là 1 giờ rưỡi khuya.
Theo đạo lý, những khách mời khác hẳn đã ngủ rồi, nhưng thời điểm Ninh Thời Tuyết rời khỏi phòng, cậu nhịn không được nhíu mi quay đầu lại, cảm thấy có người đang nhìn mình.
Bất quá có tổ tiết mục ở đây, sẽ không có chuyện gì nguy hiểm, vì thế cậu không nghĩ nữa.
Bọn họ rời đi một lúc, Tiểu Bánh Trôi vẫn ghé vào cạnh cửa không nhúc nhích.
Cậu bé nửa đêm tỉnh dậy muốn đi WC, tình cờ phát hiện Ninh Thời Tuyết và Tạ Dao Dao đi ra sân, còn tưởng bọn họ muốn ra ngoài chơi.
Cậu bé có chút hâm mộ, nhỏ giọng hỏi Quý Thanh bên cạnh, "Cậu ơi, con có thể đi ra ngoài chơi cùng Dao Dao không?"
"Chỉ những đứa trẻ nào không ngconn mới đi ra ngoài vào giờ này." Tiếng nói của Quý Thanh vẫn thực ôn nhu, cậu ta rũ mắt hỏi Quý Tiêu, "Tiêu Tiêu cũng muốn làm một đứa trẻ hư sao?"
"Nhưng mà..." Quý Tiêu ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt của Quý Thanh, cậu bé nhấp nhấp miệng, lắc đầu nói, "Tiêu Tiêu phải làm một bé ngconn, như vậy mọi người mới thích chúng ta."
Quý Thanh mỉm cười sờ đầu cậu bé, "Vậy đi ngủ thôi, ngày mai chúng ta còn phải dậy sớm làm nhiệm vụ nữa."
-------
Nhân viên công tác của tổ tiết mục đều ở trong căn phòng bên cạnh ngõ nhỏ, trên đường đi, Ninh Thời Tuyết nói với Tạ Dao Dao: "Về sau không thể tự mình nhảy xuống giường, đã biết chưa?"
Cậu mới nghe Tạ Dao Dao khoe mông nhỏ, rất mềm mại, ngã cũng không đau.
Thiếu chút nữa còn dọa cậu chảy mồ hôi lạnh.
Còn may không xảy ra chuyện gì, nếu không đêm nay cậu sẽ bị Tạ Chiếu Châu bắt đi làm mồi cho cá mập rồi.
"Được nha." Tạ Dao Dao đành phải đáp ứng, ai bảo Ninh Thời Tuyết sinh bệnh đâu.
Thầy cô giáo ở nhà trẻ đã nói, người bị bệnh phải được chăm sóc và nhường nhịn thật tốt.
Cho nên nó chỉ có thể dỗ dành ba dượng xấu xa thôi.
Thân thể Ninh Thời Tuyết vốn không khỏe, giờ lại gặp gió đêm từ núi thổi ra, cậu nghĩ mình đã sốt thêm rồi.
Nhân viên công tác biết chuyện liền vội vàng tìm thuốc cho cậu, tròng mắt đạo diễn ở bên cạnh khẽ chuyển động, nói: "thầy Ninh, trên đường trở về có thể để người quay phim đi theo quay một đoạn không?"
Nói không chừng thước phim này sẽ hữu ích thì sao?
Nếu đạo diễn để ý đến sống chết của Ninh Thời Tuyết, để ý thời điểm cậu sinh bệnh có khó chịu hay không, thì lúc trước đạo diễn đã không mời Ninh Thời Tuyết đến chương trình này làm bia ngắm, cái ông quan tâm chỉ có nhiệt độ.
Ninh Thời Tuyết thật ra không hề để ý, "Quay đi."
Đêm khuya, trong thôn vô cùng yên tĩnh, trên đường trở về, cậu nắm lấy tay nhỏ của Tạ Dao Dao, phía sau có một người quay phim đi theo, cảm giác vô cùng quỷ dị.
Bước chân Ninh Thời Tuyết không tự giác nhanh hơn.
Thời điểm bọn họ trở về đã là hai giờ rưỡi đêm, Ninh Thời Tuyết uống thuốc xong rất nhanh ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau cậu tỉnh dậy là do tổ đạo diễn đánh thức.
"Xuất phát thôi, xuất phát thôi." Đạo diễn đứng ở trong sân, cầm cái lcon lên mở chức năng phát liên tục, "Các vị khách quý, đừng ngủ nữa, chúng ta phải thức dậy để làm nhiệm vụ rồi."
Quý Thanh cùng Tiểu Bánh Trôi là hai người đầu tiên đi ra ngoài.
[ Tiểu Bánh Trôi rời giường thật sớm, để dì ôm một cái. Lau nước mắt.jpg]
Chờ các khách quý tập hợp xong, cũng đã qua hơn mười phút, mấy đứa nhóc đều lung lay sắp đổ, miễn cưỡng đứng thẳng.
"Tiếp theo tôi sẽ giới thiệu nhiệm vụ đầu tiên."
Đạo diễn thanh thanh giọng nói, "Hôm nay, chúng ta sẽ đi đến nhà của thôn dân để hỗ trợ việc nhà nông."
"Những việc phải thực hiện gồm có hái cà chua, vắt sữa dê, cho gà ăn..."
"Khi hoàn thành một nhiệm vụ, các gia đình có thể đến đổi một loại nguyên liệu nấu ăn, đó cũng chính là nguyên liệu cho bữa cơm trưa ngày hôm nay."
"Những ngày sau này, việc nấu cơm sẽ do các khách mời phụ trách. Ngoài ra, mỗi gia đình còn được thưởng thêm 5 tích phân."
Đạo diễn nghiêm túc lên, cùng các bạn nhỏ nói rõ ràng tầm quan trọng của nhiệm vụ, "Gia đình nào có nhiều tích phân nhất, sẽ có quyền ưu tiên chọn phòng ở."
Hạ Miểu Miểu xcon đôi mắt, giơ tay lên hỏi: "Chú ơi, con có thể chọn lâu đài không?"
Đạo diễn: "..."
"Con muốn nhà trên cây!" Đường Hạo cũng hưng phấn theo.
Tạ Dao Dao gãi cái đầu nhỏ, nãi thanh nãi khí nói: "Con muốn phi thuyền vũ trụ!"
[ Ha ha ha ha ha, đạo diễn nghĩ thầm: còn không bằng đem ta cho cá mập ăn đi!!! ]
[ Dì lấy ngón chân moi cát giúp Miểu Miểu xây lâu đài đây. ]
...
"Việc này là bí mật ." Đạo diễn xcon mồ hôi lạnh trên trán, nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Hiện tại mỗi gia đình hãy phái một người lại đây nhận nhiệm vụ của mình."
Ninh Thời Tuyết lười đi, cậu đẩy đẩy mông nhỏ của Tạ Dao Dao, "Nhóc lên đi."
Tạ Dao Dao vốn đã muốn đi, nghe thế liền nhanh chóng chạy đến bên cạnh đạo diễn, sau đó nhón mũi chân, trên khuôn mặt đầy vẻ rối rắm, thật vất vả mới chọn được một tờ giấy trông thuận mắt nhất.
"Rất tốt, mọi người đều đã chọn xong." Đạo diễn thông báo, "Gia đình thầy Hạ có nhiệm vụ hái cà chua, hai người hãy lên nhận sọt rồi xuất phát."
Hạ Miểu Miểu hconn hô một tiếng, lôi kéo ba ba rời đi.
"Gia đình thầy Qúy thì có nhiệm vụ vắt sữa dê, hai người hãy đi lên nhận xô rồi xuất phát."
...
Ninh Thời Tuyết mở nhiệm vụ ra, sau đó biểu cảm trong nháy mắt cứng lại.
[Xay đậu hũ? ]
[ Là cái loại đẩy cối đá mà tôi biết sao? Rất mệt mỏi luôn, sau một buổi sáng eo sẽ đau như đứt từng khúc vậy.]
"... Nhóc con, hôm nay nhóc ra cửa chưa rửa tay đúng không?" Ninh Thời Tuyết một lời khó nói hết mà nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng nõn của Tạ Dao Dao.
Có chỗ nào đen đâu? Tại sao lại thúi như này...
Tạ Dao Dao bĩu môi, không phục nói: "Con rửa tay, con còn rửa xà phòng rồi."
"Ý của ba là, nhóc rất xui." Ninh Thời Tuyết cùng Tạ Dao Dao giải thích.
Tạ Dao Dao mê mang, "Cái gì xui nha?"
Ninh Thời Tuyết không thể câu thông với nhóc con, chỉ có thể chấp nhận số phận.
Cậu lấy địa chỉ từ phía tổ đạo diễn, sau đó nhận đồ rồi xuất phát.
Nơi hai người phải đi là nhà của một bà lão lớn tuổi, để đến nơi này thì cần phải rời khỏi thôn, sau đó leo núi thêm một đoạn.
Hiện tại mới rạng sáng 6 giờ, bọn họ nhanh chóng đón gió mát mà đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Xuất phát được nửa giờ, Tạ Dao Dao còn kích động mà chạy tới chạy lui.
Chờ đi thêm khoảng mười phút nữa, nhóc con mới xcon khuôn mặt đỏ bừng, dậm chân ủy khuất kêu lên, "con không đi được nữa, ba nhỏ rốt cuộc có biết đường hay không."
Hai người tất nhiên không đi nhầm đường.
Nếu đổi lại thành gia đình khác, ba ba người ta sẽ đem con mình bế lên, như vậy hiện tại đã tới nơi rồi.
Nhưng Ninh Thời Tuyết thì không được.
Hiện tại mặt trời đã lên cao, toàn bộ sơn thôn cũng náo nhiệt hơn.
Ninh Thời Tuyết ngẩng đầu nhìn đoàn người mênh mông trước cửa thôn, đột nhiên hỏi đạo diễn, "Chỉ cần tìm ra một loại nguyên liệu nấu ăn là được phải không? Không bắt buộc phải đi xay đậu hũ, đúng chứ?"
"A?" Đạo diễn nghi hoặc, đúng là như vậy, ông gật đầu.
Nhưng ngay sau đó đạo diễn lại bổ sung thêm, "thầy Ninh, tôi phải nhắc nhở cậu một chút. Chúng tôi đã chào hỏi với thôn dân rồi, nếu cậu không làm việc, vậy bọn họ sẽ không cho cậu bất kì thứ gì."
"Tôi biết." Ninh Thời Tuyết vô tội nói, "Tôi giống loại người không làm mà muốn hưởng như vậy sao?"
[ Đạo diễn: Tôi thấy rất giống. ]
[ Chẳng lẽ thật sự có khác biện pháp sao? ]
[ Tôi thật phục Ninh Thời Tuyết, mấy người Miểu Miểu đã bắt đầu hái cà chua hết rồi, cậu ta có thể làm một tấm gương sáng cho đứa nhỏ hay không?]
Ninh Thời Tuyết mang Tạ Dao Dao rời đi, nhưng không phải là phương hướng mà tổ đạo diễn cung cấp.
Đạo diễn không hiểu ra làm sao, chỉ có thể để người quay phim chạy theo phía sau.
-----------
Tối hôm qua Ninh Thời Tuyết phát sốt, Tạ Dao Dao đã lấy đồng hồ ra rồi gửi cho Tạ Chiếu Châu vài đoạn ghi âm, trong đó đều là tiếng khóc nức nở của nhóc.
Nói, nếu ba dượng xấu xa bệnh chết mất thì phải làm sao bây giờ.
Tạ Chiếu Châu đi hỏi nhân viên công tác thì mới biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Nhưng hắn vẫn không yên lòng, lo lắng Ninh Thời Tuyết muốn gây chuyện. Vì thế, buổi sáng sau khi vừa đến công ty, việc đầu tiên hắn làm là mở kênh phát sóng trực tiếp lên.
Tạ Chiếu Châu trong nháy mắt đã tìm thấy Ninh Thời Tuyết và Tạ Dao Dao ở trong đám người.
Ninh Thời Tuyết đang giữ chặt tay Tạ Dao Dao, thân ảnh cậu mảnh khảnh đĩnh bạt, đang đi theo phía sau một đám bác gái, sau đó cậu hít một hơi, cầm cái lcon kêu to:
"Quét mã nhận trứng gà!"
Mắt thấy người càng ngày càng nhiều, Ninh Thời Tuyết chỉ có thể đem Tạ Dao Dao ôm lên, gương mặt tái nhợt cũng mệt đến phiếm hồng.
Hai người rất nhanh đã trở thành tiêu điểm của đám người.
Tạ Diêu Diêu mê mang trợn to đôi mắt, khuôn mặt nộn nộn còn bị mấy bà lão bên cạnh nhéo vài cái.
Các bác gái luyến tiếc niết đau đứa nhỏ, nhưng tay của các bà làm việc nhà nông hàng năm, lòng bàn tay rất thô ráp, mà khuôn mặt Tạ Dao Dao lại non mềm vô cùng, hơi niết một chút liền sẽ biến hồng.
"Đây là em trai của cậu sao?" Có một bác gái cười đến mức không khép miệng được, ngẩng đầu hỏi Ninh Thời Tuyết.
Ninh Thời Tuyết: "..."
Có nên nói, đây là con trai cậu hay không?
Nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng, Tạ Dao Dao đã dành trước một bước, nhóc con nâng khuôn mặt thịt lên thở dài, sau đó nói: "Không phải nha, đây là ba dượng của con."
Bác gái kinh ngạc nhìn Ninh Thời Tuyết một cái.
Cũng khó trách, Ninh Thời Tuyết mới 21 tuổi, là khách mời nhỏ tuổi nhất trong chương trình.
So với một người ba, cậu càng giống anh trai hơn.
Theo thiết lập trong nguyên tác, hôn nhân đồng tính ở thế giới này là một điều rất bình thường.
Bác gái nghe nói đối tượng kết hôn với Ninh Thời Tuyết là nam nhân cũng không thấy kinh ngạc, chỉ hỏi: "Chồng con bao tuổi rồi?"
Cây hỏi này vừa vặn là điểm mù của Ninh Thời Tuyết.
Cậu chỉ biết tra công Tạ Hàn Chu lớn hơn cậu ba tuổi, tra công là đứa con quý giá mà cha mẹ Tạ lớn tuổi mới có được.
Còn về tuổi của Tạ Chiếu Châu là bao nhiêu... có khả năng hắn còn lớn hơn cậu mười mấy tuổi đi.
Cậu vụng trộm chọc vào cái mông mềm của Tạ Dao Dao, hỏi: "Cha của nhóc bao nhiêu tuổi rồi ?"
Tuy cậu đã cố gắng nói nhỏ nhất có thể, nhưng người quay phim đang đứng ngay phía sau, vì vậy phòng phát sóng trực tiếp vẫn có thể nghe được.
[ Hẳn đang diễn đúng không, tại sao tuổi của chồng mình mà cũng không biết? ]
[ Có lẽ là già quá rồi, ngại nói ra mất mặt. ]
[ Cứu mạng, tôi thật sự rất muốn biết Ninh Thời Tuyết kết hôn cùng ai. Nhiều phóng viên như vậy mà không đào ra nổi một thông tin hữu ích gì sao? Ngay cả tiếng gió cũng không có? ]
"Ừm ừm." Tạ Dao Dao hự hự suy nghĩ trong chốc lát, nhóc con mở bàn tay ra, mười ngón tay trắng trắng nộn nộn đếm một hồi, tự hào nói, "Cha lớn một trăm tuổi rồi nha."
Kỳ thật Tạ Dao Dao cũng không biết, nhưng nhóc cảm thấy, càng nhiều tuổi càng tốt, bởi vì cha lớn rất lợi hại.
Ninh Thời Tuyết: "..."
Ninh Thời Tuyết trầm mặc, cậu nắm lấy bàn tay Tạ Dao Dao, ấn xuống một nửa, nói: "Nhãi con, không nhiều đến mức đó đâu, 50 là đủ rồi. "
Nhiều hơn nữa để làm gì...
-----
"Để ta giới thiệu cho con một người khác đi." Bác gái vừa nghe liền nhíu mày, rõ ràng không tán thành cuộc hôn nhân này.
Sau đó bác gái tri kỉ mà nắm tay Ninh Thời Tuyết, "Con thích nam nhân đúng chứ, cháu nội của ta rất ưu tú, nó còn là bác sĩ trong một bệnh viện lớn ở Yến thành."
Ninh Thời Tuyết nhanh chóng cự tuyệt, khô cằn nói: "Bác gái, con không có việc gì, chồng con đối với con khá tốt."
Ánh mắt của bác gái trong nháy mắt liền biến thành: ba phần thương hại, sáu phần đồng tình, một phần ta hiểu ta hiểu.
Bác gái vỗ vỗ mu bàn tay Ninh Thời Tuyết, vô cùng đau đớn hỏi: "Hắn có gì tốt chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com