Chương 5
Chương 5
Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Trên đường tới khách sạn, Thẩm Niệm phát hiện bản thân mình có chút khẩn trương.
Hẳn là không phải chỉ một chút.
Tóm lại là khẩn trương tới tay chân run run luôn rồi.
Lúc vào phòng cậu để cho Trình Bạch đi tắm trước, sau đó bản thân đứng ở ngoài cửa phòng tắm đi tới đi lui, không ngừng dặn dò hắn nhớ phải tắm sạch một chút.
Cuối cùng Trình Bạch bị cậu lải nhải tới không nhịn được, trực tiếp mở cửa lôi cậu vào phòng tắm, nói: "Cậu nếu không yên tâm thì tự mình làm đi."
Hai người đồng thời ở phòng tắm, đương nhiên sẽ không chỉ tắm rửa đơn giản như vậy, Thẩm Niệm rất nhanh đã nằm nhoài ở trong bồn tắm sảng khoái một lần, cậu ngẩng đầu nhìn Trình Bạch phản chiếu ở trong gương, miệng khép mở làm một cái khẩu hình miệng.
Trình Bạch không hiểu, khom lưng tiến đến bên miệng cậu hỏi: "Nói gì vậy?"
Thẩm Niệm quay đầu lại cắn lỗ tai hắn một cái, "Nói cậu lưu manh!"
Trình Bạch không giận, cầm khăn lau khô cho cậu sau đó mới ôm ra ngoài.
Từ trong buồng tắm đi ra, hai người vẫn trần như nhộng nằm lên giường.
Trình Bạch đẩy cậu một cái, "Này, đừng sướng một lần rồi thì không để ý tới tôi, đến lúc trả nợ rồi."
"Đợi lát nữa đi." Thẩm Niệm nắm lấy chăn, "Tôi phải chuẩn bị tốt tâm lý trước."
Trình Bạch lại bắt đầu cười, thậm chí cười đến Thẩm Niệm cảm thấy tường của khách sạn cũng bắt đầu rung theo, cậu chậc một tiếng, quay đầu nhìn hắn, "Số lần cười của cậu đêm nay, có thể bù cả một năm trước luôn đó."
"Tôi cũng đâu có muốn cười." Trình Bạch nhắm mắt lại không nhìn cậu nữa, chỉ là đưa tay ra sờ hai má của Thẩm Niệm, tại trên mặt cậu nhào nặn, "Là cậu làm tôi mắc cười mà."
Thẩm Niệm lười tranh luận với hắn, ngược lại dùng mặt cạ cạ lên lòng bàn tay hắn.
Trình Bạch cảm nhận được nhiệt độ ở lòng bàn tay, mở mắt ra nhìn cậu, vươn mình đặt Thẩm Niệm ở dưới thân, đồng thời tách hai chân cậu ra, sau đó dịch về phía sau một chút, đầu chôn giữa hai chân cậu.
Thẩm Niệm có chút ngơ ngác, người nên trả nợ không phải là cậu sao?
Trình Bạch ngẩng đầu lên nhìn cậu, "Đừng phân tâm, tôi chỉ làm mẫu cho cậu lần này thôi đấy."
Thẩm Niệm không biết Trình Bạch làm mẫu có tính là tiêu chuẩn hay không, cũng không đẩy miệng của Trình Bạch ra để thảo luận chuyện này có tốt hay không.
Tuy rằng Trình Bạch nói cậu đừng phân tâm, nhưng trong toàn bộ quá trình đầu cậu đều trống rỗng.
Chỉ còn dư lại ý nghĩ Trình Bạch đang mà liếm cái đó vì cậu...
Đại khái vì ý nghĩ xác thật rất kích thích người, thêm vào cảm thụ tâm lý khiến cậu rất sung sướng, Thẩm Niệm rất nhanh đã ở trong miệng Trình Bạch giao nộp báo cáo lần hai.
Lúc này đầy đầu cậu đều là cái ý nghĩ xuất hiện trong nháy mắt kia —— Mình có phải là bị xuất tinh sớm hay không.
Trình Bạch vươn tới hôn cậu, chờ Thẩm Niệm phản ứng lại mới phát hiện hắn truyền cái kia vào miệng mình, còn giữ lấy đầu lưỡi của cậu để cậu nuốt xuống.
Thẩm Niệm tức giận cào lưng hắn một cái, hắn lại cười hỏi: "Của mình, mùi vị có ngon không?"
Thẩm Niệm cắn vai hắn một cái, dùng không ít sức lực, mơ hồ còn muốn chảy máu. Cậu lại liếm chỗ dấu răng đó một cái, cuối cùng mới nguôi giận, lau miệng nói: "Mùi vị thật kì quái!"
Kết quả Trình Bạch ôm lấy cậu tiếp tục hôn, nói là muốn giúp cậu tiêu vị.
Cứ vậy một hồi, Thẩm Niệm chuẩn bị tâm lý cũng đã xong —— Trình Bạch đều vì cậu mà làm như vậy, cậu cũng không thể tiếp tục giả ngu được nữa.
Mà nói thật, cậu cảm thấy quá trình làm cho Trình Bạch khó khăn hơn một chút, bởi vì cây xúc xích ấy của Trình Bạch thật sự rất lớn.
Đầu tiên cậu liếm một cái, sau đó mới ngậm nó vào, mặc dù đã tắm rửa qua, nhưng giữa hơi thở đều tràn đầy mùi hương nam tính thuộc về riêng Trình Bạch.
Không có quá nhiều hưởng thụ, nhưng nghĩ tới đây là Trình Bạch, cũng có thể tiếp thu được.
Sức chịu đựng của Trình Bạch so với cậu lâu hơn, miệng Thẩm Niệm đều muốn tê, cũng chỉ cảm thấy đồ chơi trong miệng mình nở lớn hơn một chút, lại không hề có dấu hiệu muốn bắn.
May là Trình Bạch cũng không muốn giày vò miệng cậu, rút ra, để Thẩm Niệm nằm xuống.
Thẩm Niệm lại xoay người nằm úp sấp, còn lót một cái gối dưới eo.
Trình Bạch nhìn bộ dáng ủ rũ của cậu, cho là cậu không có cảm giác thành công, vỗ eo cậu nói: "Lần sau chúng ta lại tiếp tục, tôi bảo đảm cậu liếm hai cái là tôi bắn vào trong miệng cậu được chưa?"
Thẩm Niệm bị hắn chọc cười, quay đầu lại nói: "Ngậm miệng cậu lại đi." Sau đó vểnh mông lên, nói: "Cậu làm việc của cậu đi, tôi muốn suy nghĩ một ít chuyện."
Trình Bạch chậc một tiếng, rõ ràng đối với bộ dáng mất tập trung này của cậu không quá hài lòng, nhưng từ trước giờ hắn luôn có cách trừng phạt cậu.
Rất nhanh, hắn tựa như cỗ máy gắn thêm mô tơ điện đâm xuyên qua Thẩm Niệm khiến cậu không còn tâm tư nghĩ đến chuyện khác nữa, trong miệng chỉ còn dư lại tiếng rên rỉ và tên của Trình Bạch.
Đêm đó hai người đều có một chút kích động, Trình Bạch phát điên mà muốn cậu, Thẩm Niệm cũng ôm chặt lấy Trình Bạch, hai chân quấn qua bên hông hắn không buông, bị đụ đến tàn nhẫn mà cũng không bảo dừng, đến cuối cùng còn không có gì để bắn ra, dâm thuỷ chảy lắt nhắt trên bụng, như không thể kiểm soát được.
Cả người Thẩm Niệm đã co quắp ở trên giường không có khí lực nhúc nhích, ngay cả tắm rửa đều là Trình Bạch ôm cậu đi. Sau khi tắm xong lại được Trình Bạch bọc lại trong chăn, cậu giữ lấy cánh tay Trình Bạch, nói: "Đêm nay chúng ta đừng về." Cổ họng đã hoàn toàn khàn đặc.
Trình Bạch vươn tay xoa eo cậu, hỏi: "Đi không nổi hả? Có thấy chỗ nào đau không?"
Thẩm Niệm lắc đầu, không phải là vì cái này mà không muốn về, nhưng cậu lại không muốn giải thích, vỗ vỗ chỗ bên cạnh để Trình Bạch lên giường.
Trình Bạch lên giường, vừa ôm cậu giúp cậu xoa eo, vừa hỏi: "Tối nay cậu có tâm sự đúng không."
Thẩm Niệm cúi đầu không đáp.
Giọng Trình Bạch hạ xuống, "Nếu cậu còn thích đàn anh kia,..."
"Không liên quan tới anh ấy." Thẩm Niệm đánh gãy lời nói của hắn, hướng tới gần hắn cọ cọ, ôm lấy eo Trình Bạch, đầu gối ở lồng ngực hắn, "Ngủ đi."
Ngày hôm sau Thẩm Niệm tỉnh lại, Trình Bạch còn chưa tỉnh, cả người cậu đều được Trình Bạch ôm vào trong ngực, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cái miệng này, cái mũi này, còn có hàng lông mi nữa.
Trình Bạch quả thật rất đẹp trai.
Thẩm Niệm vươn tay muốn chạm vào mặt hắn, còn chưa đụng tới đã thu tay về.
Trình Bạch hỏi cậu tối qua có tâm sự gì.
Thẩm Niệm không dám nói, bởi vì trong đầu cậu đều là Trình Bạch.
Cậu đối không hề có cảm giác đó với đàn anh, tối qua ở quán bar, toàn bộ quá trình cậu chỉ để ý mỗi mình Trình Bạch.
Trình Bạch một mình ngồi ở đó uống rượu có nhàm chán hay không, Trình Bạch chắc chắn sẽ không giống đàn anh mà để lại cậu một mình ở quán bar, Trình Bạch làm sao có thể để người khác tiếp cận được, muốn để Trình Bạch ở bên cạnh mới có cảm giác an toàn.
Trình Bạch... Lỡ như bị người khác bắt đi thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng mà, Trình Bạch vốn cũng không phải của cậu.
Thẩm Niệm ở trong lồng ngực Trình Bạch cạ cạ, cạ người ta tới tỉnh, hắn sờ sờ đầu Thẩm Niệm, mới vừa tỉnh còn mang theo một chút khàn khàn, "Sao mới sáng ra đã làm nũng rồi?"
Thẩm Niệm sửng sốt một chút, cậu không phát hiện bản thân mình đang làm nũng, thì ra cậu đang làm nũng với Trình Bạch à.
Nhưng Trình Bạch cũng không phải là bạn trai cậu, quan hệ của cậu với Trình Bạch sớm muộn gì cũng sẽ chấm dứt, vậy sau này thì sao đây, cậu phải hướng tới ai để làm nũng.
Hai người rửa mặt xong thì trở về trường, đi tới dưới kí túc xá, Thẩm Niệm nắm lấy ống tay áo Trình Bạch nói: "Chúng ta, tôi cảm thấy, chúng ta vẫn nên dừng lại ở đây thôi..."
Trình Bạch nhìn chằm chằm cậu, sau đó mới mở miệng: "Cậu muốn chấm dứt sao?"
Thẩm Niệm nhìn hắn một cái, lại nhanh chóng cúi đầu: "Ừm."
"Được."
"Xin lỗi."
"Không có gì phải xin lỗi, chuyện như vậy vốn là hai bên tình nguyện." Trên mặt Trình Bạch vẫn là vẻ lạnh nhạt, mà trong giọng lại nhịn không được lộ ra một cỗ tự giễu: "Cậu đối với đàn anh kia, cũng thật luỵ tình."
Thẩm Niệm gấp gáp ngẩng đầu lên, muốn giải thích chuyện này không liên quan tới đàn anh, mà ngẫm lại không cần thiết, nên lựa chọn im lặng đi về kí túc xá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com