Chương 163
Vài ngày sau, Tả Ngôn ở trên đường ngẫu nhiên gặp được Từ Đại Cốc. Người này giống như đã không ngủ mấy ngày mấy đêm, râu ria xồm xoàm trên mặt mấy ngày đã không cạo, hai quầng thâm dưới đôi mắt của hắn có thể so một trận không phân cao thấp với Tả Ngôn. Hai người đứng chung chỗ còn tưởng là một đôi cha con.
Khi nhìn thấy Tả Ngôn liền bắt đầu phun nước đắng. Bọn họ cùng ngày đuổi tới thôn Trịnh gia, toàn bộ nhân viên cảnh sát đi theo hôm đó đều được mở rộng tầm mắt.
Trong thời đại hoà bình, bọn họ chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng như vậy.
Một cái thôn, người cơ hồ đã chết hơn phân nửa, còn lại cũng chỉ có vài đứa trẻ và một số phụ nữ đã bị dọa điên, dọa choáng váng.
Da của những người chết đều bị nứt thành nhiều mảnh, mùi hôi thối bốc lên tận trời.
Hỏi Triệu Tuấn Phong sao lại như thế này, lại nhận được một cái đáp án không thể tưởng tượng, là quỷ làm. Thời điểm nói chuyện trên mặt hắn còn đọng lại sự sợ hãi.
Còn có xương xốt trong rừng cây, làm hắn nhớ tới bãi tha ma, mà nhìn thấy thi thể những đứa trẻ, làm cho đại bộ phận cảnh sát đều trầm mặc.
Một đoạn lịch sử nặng nề mở ra trước mặt bọn họ, chân tướng được tiết lộ, máu tươi đầm đìa phơi bày dưới ánh mặt trời.
"Thật ra hôm nay tôi đến tìm mọi người là có hai việc, hy vọng Tư tiên sinh có thể hỗ trợ." Hắn nhìn về phía Tư Già, biểu tình nghiêm túc.
Tả Ngôn ôm mèo ngồi xổm một bên cùng nó đàm luận sự đời. Lúc Từ Đại Cốc đến nói chuyện vẫn luôn liếc nhìn cậu. Từng thấy người tự nói chuyện với mèo, nhưng chưa thấy qua người có thể đối thoại với mèo.
Tư Già nói: "Cậu biết quy củ của tôi."
"Tôi biết, dù sao có cấp trên thanh toán lại, số tiền này để tôi trả trước." Từ Đại Cốc tiêu số tiền trên không một chút hàm hồ.
"Vong linh Trịnh gia thôn tôi sẽ giải quyết, việc còn lại là gì?"
Từ Đại Cốc yên tâm "Khi bắt giữ thôn trưởng, có hai đồng đội cảnh sát bị khói trắng ông ta ném ra làm ngất xỉu, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại."
"Nước tiểu đồng tử trộn với tro hương, một cái bát to bằng lòng bàn tay, uống theo tỉ lệ 4:1, khả năng sẽ nôn mửa trong ba ngày, nhưng tác dụng giải độc không tồi."
Tả Ngôn và mèo đồng thời quay đầu, chỉ nghe thôi cũng thấy đủ hương vị.
Từ Đại Cốc gật đầu "Trở về tôi liền cho hai người họ thử. Đúng rồi, vụ án lần này là nhờ mọi người, nếu không sẽ có thêm nhiều đứa trẻ vô tội bị giết.
Tôi không có gì tốt để cảm ơn, nghe nói cậu rất thích nghe diễn. Tôi đã đặt vài vé xem kịch, buổi tối thứ bảy mọi người nhất định phải đến."
Cũng mặc kệ bọn họ có đồng ý hay không, hắn bỏ lại phiếu rồi vội vã rời đi.
Tả Ngôn nhận lấy vé nhìn xem "Vé của Mộng Lê Đường, cũng sắp tới rồi."
Từ khi biết Tư Già thích xem diễn, cậu cố ý tìm kiếm trên mạng những rạp hát gần trong thành phố.
Đối với Mộng Lê Đường nổi danh cũng đã từng tra qua, các vé gần nhất đã được bán hết cách đây ba tháng, xem vị trí này còn là ở trên lầu.
Dùng lời người yêu kịch để nói chính là muốn cũng mua không được.
Tư Già "ừ" một tiếng "Đi thôi."
Tả Ngôn ôm mèo đuổi theo "Cái đó.... tro hương với nước đồng tử có thật không?"
Tư Già nói: "Chỉ ăn tro hương thôi."
"Vậy nước đồng tử kia?"
"Thuận tiện xả điều xui, còn có thể bài độc, em muốn thử một chút à?"
Tả Ngôn vội vàng xua tay "Không cần không cần."
Nước tiểu đồng tử còn có tác dụng như vậy sao?
Khi tới bệnh viện thú cưng, mèo mập nhất quyết không vào, giãy giụa muốn chạy. Tiếng kêu tê tâm liệt phế không biết còn tưởng rằng đã làm cái gì với nó.
"Mày là tới tiêm vắc-xin phòng bệnh, không phải tới để triệt sản. Cứ yên tâm đi, tao sẽ không làm mày mất đi tính phúc." Tả Ngôn nhỏ giọng an ủi, trùng hợp có một người đi qua mang theo một hộp đựng mèo. Cũng không biết hai con mèo giao tiếp với nhau như thế nào, chỉ thấy mèo béo vừa rồi có chút bình tĩnh đột nhiên kinh hãi nhìn con mèo kia. Sau đó nhanh chóng quay đầu lại nhìn cậu với ánh mắt lên án, bốn cái móng vuốt túm lấy chân ghế, dùng hết sức lực toàn thân đối kháng với cậu.
"Chỉ là tiêm thuốc không phải triệt sản, tao thề!"
Bác sĩ ở bên cạnh cười nói "Đúng vậy, chỉ là tiêm thôi, một mũi là tốt rồi."
Thân thể mèo béo càng thêm cứng đờ, Tả Ngôn nhìn về phía bác sĩ mỉm cười 'thân thiện', bác sĩ ông là do khỉ mời đến cứu binh sao?
Ông nói thì nói, khoa tay múa chân cái gì! Ông đã quên ông còn cầm dao phẫu thuật sao? Đến tôi còn sợ hãi đó!
"Chỉ cần tiêm xong trở về sẽ để mày chơi vịt." Thành thật xin lỗi vịt.
Hai con mắt tròn xoe, móng vuốt vẫn bám chặt ghế dựa.
"Tiêm xong lập tức mua kem, vị chocolate."
Đầu lưỡi vươn ra liếm liếm khóe miệng, lỗ tai dựng lên.
Tả Ngôn trực tiếp hạ liều thuốc mạnh "Buổi tối có thể đến phòng tao ngủ."
Mười con mèo cam có chín con béo, còn một con lấn hết cả giường.
Buổi tối gia hỏa này ghé vào ngực cậu mà ngủ thì còn có thể chịu được. Thế nhưng nó đem cái thân thể 'hao gầy' của nó trực tiếp đè lên mặt cậu, cái này thì không thể nhịn được.
Cậu có thể hít mèo, nhưng tuyệt đối không dùng mặt nạ mèo.
Lúc này đại mập mạp tròn xoe mắt "Meo?"
Tả Ngôn: "Ừm ~"
Mập mạp buông lỏng móng vuốt, xoay người chân sau giẫm một cái, chỉ thấy trên không trung một cái bóng nặng nề nhưng uyển chuyển lao thẳng vào cái ôm của thiếu niên. Đầu lưỡi hồng nhạt lướt qua khóe miệng, nước bọt bắn tung tóe trên mặt mèo, tựa như hổ đói vồ mồi, mắt thấy đã bắt trúng mục tiêu.
Tả Ngôn ghét bỏ giang hai tay, cậu có chút hối hận.
"Meo......?"
Hoàng mập mạp vẫn duy trì tư thế uyển chuyển, khoảng cách tới cái ôm của thiếu niên đã rất gần chỉ còn bằng một cái móng vuốt, thế nhưng nó bị cản lại giữa không trung.
Cái gáy bị giữ lại, bốn móng vuốt vô lực đang đá loạn, cộng với một cái đuôi không an phận.
Tầm mắt vừa chuyển, hai mắt đờ đẫn bắt gặp một đôi con ngươi đen nhánh.
"Ngươi muốn ngủ ở đâu?" Thanh âm Tư Già thanh lãnh truyền vào lỗ tai nó.
Bác sĩ phảng phất đã hiểu cái gì, gương mặt mang theo ý cười nhìn Tả Ngôn, ngay cả giấm của con mèo cũng ăn.
Tả Ngôn đảo mắt, thật là như vậy sao?
Bốn cái móng vuốt thu lại, cái đuôi thu vào trong bụng, ngửa cái đầu nho nhỏ "Meo?"
Gia hỏa không biết xấu hổ này thế mà lại bắt chước cậu!
Hai ngày trước Tả Ngôn ôm di động xem chương trình tạp kỹ, vừa lơ đãng ăn măng rơi vãi khắp sàn nhà. Khi Tư Già ôm cánh tay xuất hiện trước mặt cậu, cậu không ý thức được dùng bộ dáng này nhìn hắn một lúc. Sau đó không chỉ không cần dọn dẹp nhà, bữa tối trên bàn còn có thêm một cái pizza.
Tả Ngôn nói thầm trong lòng, mập mạp này quả nhiên muốn thành tinh rồi.
Có điều phương pháp này tuy tốt, nhưng cũng phải xem là ai làm. Tư Già câu môi nhìn con mèo, hai ngón tay xách gáy nó đưa cho bác sĩ.
"Thuận tiện triệt sản đi."
Xem đi, có sữa còn không ăn cho tốt, bây giờ thì không còn gì để ăn rồi.
Cậu từ trên mặt con mèo kia thấy được biểu tình sống không còn gì luyến tiếc. "Ngao" một tiếng, đá bác sĩ ra, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai chui vào trong lòng ngực Tả Ngôn, đầu chúi vào cổ áo cậu, hơn nữa càng ngày càng có xu thế đi xuống.
Tư Già nói với bác sĩ "Con mèo này rất khỏe, không cần gây mê."
Nụ cười trên mặt bác sĩ cương cứng một chút, hai người một mèo này có chút quái dị.
Mập mạp cứng đờ xoay qua, thịt trên cổ xếp thành ba đường nếp gấp.
Đối diện với người đang nhàn nhạt nhìn nó lại vươn ngón tay ra vuốt phẳng cổ áo thiếu niên.
Mèo mập cẩn thận ngẩng đầu nhìn hắn một cái, bàn tay gần trong gang tấc vừa vặn đè lên tai nó, hai móng vuốt mập mạp ôm lấy cổ tay Tả Ngôn.
Tả Ngôn cảm thấy đã tới thời điểm nên giải cứu nó, lấy điện thoại từ trong túi ra, hướng về phía nó tách tách chụp vài bức ảnh.
Hoàng mập sống không còn gì luyến tiếc bị Tư Già xách ở trong tay rời đi cùng bác sĩ. Tả Ngôn ở bên ngoài đăng mấy bức ảnh đã chụp vừa rồi lên mạng.
Caption "Nhát gan nhất vũ trụ".
Đăng trên vòng kết nối bạn bè, vài người trong phong làm việc đã trực tiếp lấy ảnh sử dụng, nhân tiện để lại nhận xét.
"Tôi còn chưa bao giờ thấy con mèo béo nào tự tin như vậy."
Tả Ngôn nhìn ảnh chụp, ba tầng cằm, bụng to hình bầu dục, nhếch miệng, nước miếng vươn ra. Khẽ thở dài một hơi, nhận mệnh đi mua kem.
Chờ đến khi tiêm xong, mập mạp bị ôm ra lại phảng phất như bị tra tấn qua trăm ngàn lần. Thấy được món kem yêu thích, hai mắt liền tỏa sáng, sống lại ngay tại chỗ.
Tả Ngôn giơ kem đưa tới bên miệng nó, Tư Già ôm mèo lại kéo tay cậu cầm ở trong lòng bàn tay.
Tả Ngôn ngẩng đầu nhìn hắn, hai đôi con ngươi đen nhánh giao nhau trong không khí.
"Buổi tối ăn cái gì vậy?"
"Măng."
"Tôi muốn ăn cá hầm ớt."
"Không được."
"Vậy ăn cua đi."
"Em giống cua."
"Tôi cũng không thể ăn chính mình."
"Tôi có thể."
Lời nói thiếu niên bị nghẹn lại, nhỏ giọng lẩm bẩm "Vậy anh ăn đi."
"Nếu em đồng ý, tôi sẽ không khách khí."
Tư duy Tả Ngôn dừng lại, nghi hoặc đánh giá đối phương, đây là bị người đánh tráo rồi sao?
Hoàng mập thừa dịp này hai người nói chuyện, đầu lưỡi nhỏ bẹp bẹp. Chờ đến lúc Tả Ngôn phát hiện ra kem chỉ còn một nửa, đầu mập mạp đều đã nhét vào trong hộp.
"Đừng ăn nữa! Chừa một chút cho vịt! Này......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com