Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 182

Sau khi ăn xong bữa sáng, Cố Chấp vào thư phòng, hắn hôn mê thời gian dài như vậy đối với thế giới hiện tại rất xa lạ, hắn sẽ không để bản thân ở trong hoàn cảnh này quá lâu.

Thập Nhất nói với cậu khi nào ăn cơm trưa Cố Chấp mới ra, lúc đầu Tả Ngôn còn ngồi trên sô pha nghe nhạc, sau đó thấy Thập Nhất quét phòng, hai chủ tớ này đều có bệnh sạch sẽ như nhau. Thừa dịp đó cậu lén lên lầu, đi ngang qua thư phòng ghé lên cửa nhìn vào trong, hiệu quả cách âm quá tốt không nghe thấy gì cả.

"Cậu đang nhìn cái gì?"

Sau lưng đột nhiên có người lên tiếng, Tả Ngôn đứng thẳng người, hắng giọng nói: "À, em đem nước lên cho anh."

Cố Chấp nói: "Ồ? Nước đâu?"

Tả Ngôn nhìn hai tay trống trơn của mình "Trong tủ lạnh."

"Vậy cậu tới gửi lời chúc phúc sao?"

Đúng vậy đúng vậy, phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn, Nam Sơn Nam, Bắc Hải Bắc, phía bắc có một con rùa đen lớn......

Cố Chấp thấy cậu xuất thần, thì vòng qua cậu đẩy cửa vào, cửa không đóng, Tả Ngôn chạm vào khung cửa theo vào.

"Hướng ba giờ đi bốn bước, đằng sau là sô pha."

Sau khi Tả Ngôn ngồi xuống, không khí trong phòng im lặng một lúc, cậu lặng lẽ kéo một góc băng gạc lên. Trước mắt cậu là Cố Chấp, trong tay đối phương cầm một quyển sách, cũng không đọc, ngược lại nhìn cậu.

Ánh mắt Tả Ngôn lướt qua mỹ nhân chí trên gương mặt hắn, buông băng gạc xuống "Sao vậy? Trên mặt em có hạt cơm à?"

Cố Chấp nhìn khóe miệng cậu "Không có."

"Vậy do em quấy rầy anh sao? Em ra ngoài đây."

"Rốt cuộc cậu là ai?"

Tả Ngôn vừa nâng mông lên, liền ngồi lại, mắt bị che không thấy được bộ dáng đối phương, nhưng cậu đột nhiên nhớ tới một cảnh tượng quen thuộc. Lần đầu tiên cậu vào giấc mơ, trong nhà Cố Tranh, cùng một tư thế, cùng một câu hỏi.

"Không phải em đã nói với anh rồi sao, em là Tả Ngôn, năm nay 21 tuổi, chưa lập gia đình, em sống......"

"Quan hệ trước đây của chúng ta là gì?"

Tả Ngôn không nhìn hắn, cũng không biết khi hắn hỏi lời này trên mặt có biểu tình gì "Xem như là bạn bè đi."

"Chỉ đơn giản là bạn bè sao?"

"Anh muốn nói anh yêu thầm em, em cũng không.... Để.... Ý....." Cằm bị nắm chặt, hơi thở thuộc về một người khác đánh lên mặt.

"Tôi biết món cậu thích ăn, nhìn thấy cậu khóc tôi sẽ theo bản năng không thoải mái, trước khi ngủ có thói quen uống loại nước khó uống, chỉ cần cậu xuất hiện trước mắt tôi sẽ không tự chủ được mà nhìn cậu. Thập Nhất không để ý người ngoài lại hết sức quen thuộc với cậu. Quan hệ giữa hai người chúng ta chỉ đơn giản là bạn bè thôi sao?"

Hơi thở Cố Chấp lướt bên môi có chút ngứa, Tả Ngôn liếm liếm môi "Thật ra cũng rất dễ uống."

Con ngươi Cố Chấp sâu thẳm, ngón tay bóp chặt cằm cậu "Lần đầu tiên gặp mặt cậu đã quấn lấy tôi, bây giờ tìm mọi cách theo tôi về nhà, người bên cạnh tôi đối với cậu chỉ im lặng không nói.

Từ lần đầu gặp mặt đến bây giờ, cậu chỉ nói chúng ta có quen biết, ngậm miệng không nói chuyện trước kia, bạn bè?"

Tim đập mạnh, cổ họng Tả Ngôn khẽ động, nhẹ nhàng nói: "Anh đã không nhớ rồi, nói chuyện đó còn hữu dụng sao? Ôn chuyện xưa với một người mất trí nhớ, bất kể là khóc hay cười cũng chỉ có em hiểu rõ ý nghĩa bên trong, anh có thể hiểu không?"

Cố Chấp chợt buông tay, tay nắm chặt, nhìn lụa trắng quấn quanh hai mắt cậu, che đi đôi mắt ngươi kia, khóe miệng vạch ra một độ cung khiến người ta đau lòng.

Không khí giữa hai người trở nên nặng nề, Tả Ngôn đột nhiên tiến lại gần hắn, khoảng cách vừa lúc không đến mức khiến hai người dán lên nhau.

"Chúng ta là quan hệ gì à, bốn đời em đều là chồng của anh đó."

Nói xong cậu không chờ Cố Chấp phản ứng, đã đỡ sô pha đứng dậy lui qua một bên, dựa theo trí nhớ tìm thấy cửa, trước khi đi còn quay đầu nói: "Anh đã đồng ý rồi, chờ mắt em tốt mới đuổi em đi, đừng có đổi ý nha."

Cửa đóng, thư phòng chỉ còn lại Cố Chấp, hắn nhìn về phía cửa, trên đùi đặt một quyển sách, ngón tay tái nhợt tùy ý lật ra, tên một người được viết kín tờ giấy.

"Tả Ngôn." Đầu ngón tay chạm vào cái tên chính giữa, Cố Chấp nhíu mày, tại sao, một chút ký ức cũng không có.

Tả Ngôn rời khỏi thư phòng, chạy về phòng mình nằm một lúc, giấc mơ rối loạn lung tung, lúc tỉnh lại vẫn còn mơ mơ màng màng, nhận điện thoại "Xin chào?"

"Tả tiên sinh, hiện tại cậu có thời gian không?"

——

"Mắt của cậu làm sao vậy?"

"Không có gì, bị cay thôi."

Chu Vị nói: "Cậu ăn bằng mắt à?"

Ăn bằng mắt sao tôi nuốt được! Có băng gạc che lại, Chu Vị không thấy cậu đang trợn to mắt.

"Chẳng lẽ Chu tiên sinh lại đến đưa hợp đồng cho tôi?" Hai người ngồi trong quán cà phê, làm khó cậu ôm hai con mắt sưng vù lại đây.

Chu Vị nói: "Có thể nói như vậy, xem xét lần trước cậu đã hoàn thành nhiệm vụ, bên này tôi có một bệnh nhân, trong lòng áp lực có lần muốn tự sát, tôi tin Tả tiên sinh ra trận nhất định không thành vấn đề, thù lao đã viết rõ trên hợp đồng."

Tả Ngôn không nhận "Gần đây Chu tiên sinh có phải rất bận không?"

"Vẫn còn tốt."

"Thiếu gia nhà anh mới vừa tỉnh, người làm trợ lý như anh chắc cũng không nhẹ nhàng gì."

"Cậu muốn nói gì?" Yên tĩnh trong chốc lát, Chu Vị nói.

Tả Ngôn cầm hợp đồng hắn đưa qua "Lúc trước tôi chưa từng làm khảo sát tiến vào giấc mơ, anh còn dám để tôi lái xe không bằng. Cuối cùng anh đánh cược chính xác, Cố Chấp tỉnh rồi, lúc đưa ra quyết định này anh nên nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay."

Chu Vị nhìn cậu, dựa người vào ghế "Không ngờ lại nhanh như vậy mà thôi."

Tả Ngôn nghe thấy động tác rất nhỏ của hắn nói: "Tốt nhất anh không nên ngồi như vậy, anh không phát hiện cơ ngực của mình rất phát triển sao? Cúc áo sơmi sắp bung ra rồi."

Chu Vị cúi đầu nhìn "Có ý gì?"

"Quên nói cho anh, đây là quán cà phê *bằng hữu......"

*Bằng hữu ở đây ý chỉ người cùng giới, đại khái có thể hiểu như quán cafe gay á mn.

Chu Vị ngồi thẳng người, nhìn xung quanh, quả nhiên thấy có vài ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn nhìn còn vứt mị nhãn sang.

Chu Vị cau mày "Tả Ngôn!"

Tả Ngôn buông tay vô tội nói: "Anh đừng nhìn tôi như vậy, vì chỗ này gần thôi, mắt của tôi không thể đi xa được."

"Tôi tưởng cậu đã thông suốt."

"Anh cũng không biết nội dung trong mơ, thông suốt có gì lạ, huống chi, anh cũng quạt gió thêm củi không ít."

Chu Vị nói: "Tôi chỉ hy vọng thiếu gia tỉnh lại."

Tả Ngôn nói: "Tôi nói là sau khi anh ấy tỉnh."

"Cậu là người thông minh, nói lời dư thừa với cậu sẽ bất hòa, mọi người cũng đã qua cái tuổi xúc động. Hy vọng cậu có thể biết mình đang làm gì, cậu là thuốc của thiếu gia, nhưng nếu sử dụng nhiều cũng sẽ có kháng thuốc. Tôi còn có việc, có chuyện gì thì gọi cho tôi, nhưng tôi hy vọng đó là chuyện tốt."

Trước khi hắn đi Tả Ngôn hỏi "Trước đó tôi chưa từng thấy anh." Lúc trước làm bạn học với Cố Chấp cậu chưa từng nghe hắn nhắc tới người này.

Chu Vị nói: "Lúc trước tôi ở bên cạnh lão gia."

Tả Ngôn gật đầu, gỡ băng gạc lộ ra đôi mắt vẫn luôn nhìn hắn rời đi. Ngày trước cậu đã cảm thấy có một số việc quá mức thuận lợi.

Nếu sau khi Cố Chấp bị nổ chỉ có chứng thích ngủ, thì sẽ không nói với bên ngoài người đã chết. Chỉ có thể là hôn mê bất tỉnh hoặc không có khả năng tỉnh lại mới có cách nói như vậy.

Chu Vị tìm cậu chắc là tự chủ trương, cũng có thể nói chạy chữa ngựa chết thành ngựa sống. Mà tin tức Cố Chấp tỉnh lại còn chưa lộ ra ngoài, trùng hợp mấy ngày hắn đến bệnh viện kiểm tra thân thể, vừa lúc lại bị cậu bắt gặp. Trước khi cậu xóa bỏ ký ức đã gặp Cố Chấp vài lần, Cố Chấp mới vừa tỉnh, so với người bên cạnh phần nhiều là nghe Chu Vị, sao có thể không nói với hắn.

Ngày đó ở đại sảnh ký ức, Chu Vị và cậu cùng đánh cược, nếu Cố Chấp không tới, cậu tin Chu Vị sẽ tự làm chủ xóa sạch ký ức trong mơ của cậu còn có ký ức cậu từng gặp Cố Chấp.

Tả Ngôn ngồi trong xe sửa sang lại ký ức, chân tướng với suy đoán của cậu chắc là giống tám chín phần mười. Sắp đến nhà, cậu nhớ tới ông của Cố Chấp. Bây giờ chưa tới gặp hắn, có khả năng là Chu Vị đã ngăn lão gia tử kia rồi.

Đến cửa ấn chuông, Thập Nhất mở cửa cho cậu, nắm chặt băng gạc trên tay, cậu quay đầu nhìn đã thấy Cố Chấp ngồi bên cạnh sô pha. Hắn nghiêng đầu liếc mắt một cái khiến Tả Ngôn đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Chu Vị.

"Cậu là thuốc của thiếu gia."

Tả Ngôn cười bước qua, trong đầu thầm nghĩ quả nhiên là như vậy, chỉ hy vọng đây không phải là thuốc độc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com