Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 05 Cái tên Cố Trích Triêu


Phượng Kinh Yến lúc này mới gật đầu một cái, tự nhiên mặc mỗi trung y màu trắng chui vào trong chăn. Chăn được Yến Phi Ly ủ ấm qua, hơi nóng ấm áp dễ chịu đem thân thể Phượng Kinh Yến bao bọc.

Một cổ cảm giác thư thái.

Tùy ý đem thân mình bọc lại, Phượng Kinh Yến ngẩng đầu lên, đánh giá thiếu niên lúc này chỉ mặc trung y đơn bạc quỳ trước giường mình. Không thể phủ nhận, Yến Phi Ly tuấn mỹ, thậm chí hơn cả nam nhân tên gọi " Cố Tích Triêu" trong trí nhớ của nàng.

Trong đầu lại hiện lên tên gọi này, Phượng Kinh Yến phiền não nhíu nhíu chân mày.

"Quỳ đi." Phượng Kinh Yến hướng về phía thiếu niên giờ phút này bởi vì đêm xuân giá rét mà hơi hơi phát run, lẩm bẩm một tiếng, rồi tự mình nằm xuống.

" Dạ, chủ tử." răng Yến Phi Ly có chút run lên rõ ràng là lạnh, nhưng vẫn an tĩnh quỳ ở nơi đó, không nhúc nhích cúi thấp đầu.

Phượng Kinh Yến lạnh lùng " Hừ " một tiếng —— tâm tình vốn là thực tốt, nay lại bị "hài tử" mình nuôi bảy tám năm quấy rối một hồi long trời lỡ đất. Đầu tiên là yến Thập Nhị, bây giờ lại là Yến Phi Ly, những người này từng tiếng hô nàng "Chủ tử" "Chủ tử", nhưng lại dễ dàng phản bội nàng như vậy!

Tâm tình càng phiền não.

Nhưng mà, khó chịu nhất chính là cái tên đã lâu chưa từng nghĩ đến kia, hôm nay lại ở trong đầu nàng quanh quẩn hai lần —— Cố Tích Triêu! Cố Trích Triêu!

Phượng Kinh Yến lười biếng nhắm mắt lại, ngay cả hô hấp cũng nhanh chóng trở nên đều đều, tựa như rút đi toàn bộ phòng bị. Nhưng mà, nhưng mà ngay cả chính nàng cũng biết, nàng không thể nào buông lỏng mình hoàn toàn, cho dù là lúc ngủ.

Mắt nhắm, mắt mở; một nửa thân thể đang ngủ, nửa kia thân thể vẫn còn phòng bị.

Đặc biệt là vào lúc này còn có người khác quỳ ở bên cạnh, cho dù người này là Yến Phi Ly cũng không ngoại lệ.

Nhưng mà, theo thời gian trôi đi, đêm này hơi ấm trong chăn chẳng những không tăng thêm, lại tựa như bị hơi lạnh trên người Phượng Kinh Yến xua tan đi, từ từ biến mất không còn.

Cơn buồn ngủ tới một trận lại đi một trận, mơ mơ màng màng, Phượng Kinh Yến cảm thấy có một cổ hơi ấm nhàn nhạt hướng gần đến nàng.

"Ô. . ." Phượng Kinh Yến nhẹ nhàng ngâm một tiếng, không nhịn được nhích lại gần cái nguồn nhiệt đó.

"Chủ tử." Yến Phi Ly thanh âm mập mờ nhẹ kêu một tiếng, liền quỳ ở tư thế cúi đầu, nhẹ nhàng hướng trên giường Phượng Kinh Yến cấp hơi ấm.

Phượng Kinh Yến " Ừ" đáp một tiếng, đưa tay một cái, dùng sức đem cái nguồn nhiệt này quăng vào chăn.

"A ——" Yến Phi Ly khẽ kêu một tiếng, hai chân vừa quỳ xong tê dại căn bản không thể nhúc nhích, trên người đột nhiên sinh ra một cổ xung động, thẳng tắp tựa vào trên người Phượng Kinh Yến.

Trong lòng Phượng Kinh Yến, sớm đã không có gì là không thể làm, không được làm, nàng chỉ tuân theo nguyên tắc của mình —— làm cho bản thân thoải mái.

Mà bây giờ thân thể thiếu niên đang bị nàng ôm chặt trong chăn, rõ ràng ở trong đêm xuân giá rét lại quỳ lâu như vậy, nhưng vẫn thật ấm áp dễ chịu, lúc dựa vào giống như dựa vào một cái bếp lò ấm áp, thoải mái làm cho Phượng Kinh Yến luyến tiếc buông tay.

"Chủ tử. . ." Yến Phi Ly rũ mi, bộ dạng có chút khó thích ứng. Do dự ngẩng đầu nhìn Phượng Kinh Yến ôm mình, cuối cùng an phận mím môi một cái, dịch người về phía trước một chút.

Nửa ngủ nửa tỉnh giữa, Phượng Kinh Yến nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, cánh tay ôm Yến Phi Ly xiết chặc.

Xung quanh thân thể dường như có mùi giống mùi trên người nàng—— mùi vị dược tắm.

Âm thanh thoải mái từ khóe miệng tràn ra, Phượng Kinh Yến mơ hồ cảm thấy thân thể thiếu niên này căng cứng, hô hấp cũng có chút gấp gáp, hình như là khẩn trương, lại hình như là ở ẩn nhẫn thứ gì đó.

Cảm giác mệt mỏi ập tới, Phượng Kinh Yến thả lỏng thân thể chính mình.Nhiệt độ truyền từ cỗ thân thể kia, làm cho nàng lúc này ngủ hết sức an ổn.

Giữa mông lung, Phượng Kinh Yến tựa như cảm thấy mình trở lại rất lâu trước đây.

Khi đó ——

Thời điểm đó Phượng Kinh Yến tự nhiên không phải như vậy! Nữ la sát đại danh đỉnh đỉnh của ngày hôm nay, cũng đã từng là một thiếu nữ đơn thuần. Chỉ cần hắn bên tai ngươi nói một câu, thì trái tim ngươi sẽ phanh phanh nhảy loạn; chỉ cần một ánh mắt của hắn, trong lòng liền nhũn ra , mặt đỏ tới mang tai; một nụ cười của hắn, nàng liền cảm thấy choáng váng đầu óc. Thậm chí nàng còn nhớ cảm giác lần đầu tiên ở dưới tàng hoa đào cùng hắn hôn môi, mặc dù chỉ là hai cánh môi nhẹ nhàng đụng một cái, nhưng lại tựa như đem linh hồn nàng hút mất.

Đã lâu không thấy hắn trong mộng, đêm này tựa như là một đêm đặc thù.

"Tích Triêu. . ." Phượng Kinh Yến nhẹ kêu một tiếng.

Yến Phi Ly an tĩnh nằm ở bên cạnh Phượng Kinh Yến thân thể thoáng run lên, rất nhanh lại khôi phục thần sắc lạnh nhạt. Thân mình hướng Phượng Kinh Yến xê dịch một chút, làm cho chính mình gần nàng thêm một chút.

"Chủ tử, là ta. . ." Yến Phi Ly tựa như lẩm bẩm xích lại gần Phượng Kinh Yến, nhìn nàng hơi nhúc nhích môi.

Phượng Kinh Yến vẫn đắm chìm trong giấc mộng của mình.

"Yến nhi. . ." Yến Phi Ly nhếch môi, thăm dò khẽ kêu một tiếng, tay phải phảng phất dường như có chính mình ý thức, còn không chờ hắn kịp phản ứng lại, đã chủ động lau khóe môi của nàng.

"ừm!" Chỉ là động tác như vậy, Phượng Kinh Yến lại giống như bị cái gì kinh hách, cả người run lên mãnh liệt.

Phượng Kinh Yến luôn luôn quá mức nhạy bén, cho dù bị mộng vây khốn, nàng vẫn không thể hoàn toàn buông lỏng thân mình.

Mày Yến Phi Ly khẽ nhíu, vội vàng đưa tay rút về.

Màn đêm tan đi, xa xa truyền tới tiếng gà gáy.

"Chủ tử." Bích Liên ở ngoài cửa nhẹ kêu một tiếng, thanh âm lãnh đạm mà cung kính, mang một tia kính sợ.

Phượng Kinh Yến nhanh chóng mở mắt, lông mi thật dài mở ra, lộ ra ánh mắt sắc bén như dã thú. Làm cho người ta khó tin rằng đây là ánh mắt của một người mới vừa tỉnh ngủ.

"Bích Liên, nói." Phượng Kinh Yến nói chuyện làm việc chú trọng hiệu suất, nàng biết lúc này Bích Liên tới kêu nàng, tự nhiên là có chuyện.

"Cửu công chúa mời chủ tử đi nói chuyện cũ."

"Muốn ta mang theo ai?" Phượng Kinh Yến vẫn nằm không có nhúc nhích, mắt thấy Yến Phi Ly thẳng tắp nằm nghiêng bên cạnh nàng, toàn thân toát ra hơi thở sạch sẽ, ngây ngô nhưng lại kiên nghị.

"Phi Ly công tử, Cửu công chúa truyền lời với người nói có một ván cờ nhờ Phi Ly công tử chỉ giáo." Tiếng Bích Liên cách cửa truyền tới.

Ánh mắt Phượng Kinh Yến trầm xuống —— Cửu công chúa này là tỷ tỷ của hoàng thượng,tuổi đã sắp tới ba mươi, nhưng lại nắm giữ toàn bộ thế lực Long thị, muốn làm gì thì làm. Cửu công chúa chưa từng có hứng thú đối với nữ nhân, cho nên sẽ không vô duyên vô cớ mời nàng, nàng ta chỉ vô cùng hứng thú đối với nam nhân.

Nghe ngữ khí, nàng ta gần đây nhất coi trọng, hẳn là thiếu niên lúc này đang nằm ở bên cạnh nàng.

Nghĩ như vậy, Phượng Kinh Yến lại không nhịn được bắt đầu đánh giá hắn —— trước kia không để ý, nàng biết Yến Phi Ly trẻ tuổi, cao ngạo, anh tuấn. Chẳng qua vẫn là một đứa trẻ, không có bao nhiêu mị lực hấp dẫn nữ nhân. Nhưng mà, Cửu công chúa cũng là người quyền kinh bách chiến, ánh mắt từ trước đến giờ rất cao.

"Tiểu Ly, đứng lên." Phượng Kinh Yến cau mày đẩy một cái.

Yến Phi Ly phản ứng rất nhanh, mới vừa rồi còn là dáng vẻ an tĩnh, chỉ vừa nghe Phượng Kinh Yến hô một tiếng, lập tức mở mắt ra, khéo léo đáp một tiếng " Dạ, chủ tử, Ly Nhi phục vụ ngươi thay quần áo."

Vừa nói chuyện, Yến Phi Ly động tác dứt khoát từ ấm áp trong chăn chui ra ngoài, cầm triều phục bên cạnh hầu hạ Phượng Kinh Yến mặc vào.

Hắn còn mặc trung y màu trắng, nóng lạnh giao thoa, thân thể hắn khó tránh khỏi có chút cứng ngắc, nhưng mà vào lúc này động tác của hắn lại rất lưu loát tự nhiên.

"Tiểu Ly, ngươi nhận thức Cửu công chúa từ khi nào ?" Phượng Kinh Yến miễn cưỡng đưa ra tay, để cho Yến Phi Ly có thể thuận lợi hầu hạ mình mặc quần áo.

Yến Phi Ly tiếp tục động tác trên tay, một lúc lâu mới giống như cắn răng mở miệng nói: "Chủ tử, Ly Nhi ghét Cửu công chúa, ghét ánh mắt nàng ta nhìn ta."

Nghe lời nói trẻ con như vậy, Phượng Kinh Yến thiếu chút nữa "haha" lên tiếng. " Ừ" đáp một tiếng, tựa như rất tùy ý mở miệng: "Ánh mắt gì? Có phải giống như sắp ăn ngươi?"

Yến Phi Ly không nói gì, tiếp tục động tác trên tay.

"Nếu như đến gần nàng có thể thăm dò một ít tin tức Long gia, nam nhân như ngươi, được ăn mấy hớp lại ngại gì?" Dừng một chút, Phượng Kinh Yến triều phục đã mặc chỉnh tề, nàng liền tự cầm một cái trù đái màu xanh mang lên, tùy ý đem tóc mình buộc lên thật cao. Xoay người đánh giá Yến Phi Ly, tự nhiên tùy ý nói lời như vậy.

Phượng Kinh Yến sớm đã không phải là thiện nam tín nữ, hôm nay dĩ nhiên cũng không phải.

(bổn chương hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #tydeluyen