Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Xong chuyện

Edit: NguyenHoa

Chương 13: Xong chuyện

  Khi Tạ Vãn Tinh tỉnh dậy, trong một khoảnh khắc, y đã nghĩ thời gian đã quay ngược trở lại khách sạn Long Hoa vào một tháng trước.

Y trần truồng cuộn tròn dưới chăn, trong khi Phó Văn Thiện ngồi bên giường, miệng ngậm điếu thuốc nhìn y.

  Thấy y tỉnh lại, lần này Phó Văn Thiện không nói gì, cũng không nói muốn bao dưỡng y, mà chỉ dò xét nhìn y, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lúc đầu Tạ Vãn Tinh vẫn còn trong tình trạng mất trí nhớ, mặc dù cảm thấy ánh mắt của Phó Văn Thiện khiến y lạnh sống lưng, nhưng vẫn chưa nhớ chuyện gì đã xảy ra.

  cho đến khi y trở mình—

Phát hiện đùi trong của mình tựa hồ có chút trầy da, mặc dù eo cùng mông không như lần trước, đau đến suýt chút rơi nước mắt, nhưng cảm giác đau nhức quen thuộc vẫn khiến sắc mặt y tái nhợt.

  Kí ức say rượu ngày hôm qua như cơn sóng thần tràn vào não y.

  Có vẻ như sau khi say, y đã đè Phó Văn Thiện lên giường, vô cùng cao hứng cưỡi lên eo anh, cởi quần áo rồi còn tuyên bố muốn ngủ với Phó Văn Thiện.

  Sau đó, y bị tên khốn Phó Văn Thiện này ngủ lại.

  lần thứ hai.

  ...

  Sau khi tiếp thu tất cả ký ức, Tạ Vãn Tinh há hốc mồm.

Y bình tĩnh vén chăn dưới ánh nắng chói chang của buổi sáng, vội nhìn xuống rồi nhanh chóng kéo lại.

  Rất tốt, Phó Văn Thiện vẫn là con chó như trước đây, gặm người y toàn thân đầy dấu răng.

Phó Văn Thiện quan sát toàn bộ hành động của Tạ Vãn Tinh, không được tự nhiên, chột dạ chuyển tầm mắt ra chỗ khác, suýt chút nữa bị sặc khói.

Tạ Vãn Tinh chậm rãi chui ra khỏi chăn, lấy một chiếc áo sơ mi từ trong chăn ra, mặc kệ là của ai, trước tiên mặc vào người, trong phòng chất đầy quần áo, vừa nhìn là biết tối hôm qua bọn họ đã làm ra chuyện tốt gì.

  “Anh muốn chết như thế nào chưa, tên khốn.” Tạ Vãn Tinh ôn nhu hỏi.

Y cũng lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc lá của Phó Văn Thiện, châm lửa, giọng nói khàn khàn, cộng với vẻ ngoài lười biếng sau sự việc khiến y càng thêm hấp dẫn.

  Nhưng lời nói y nói ra lại không có gì là dịu dàng quyến rũ.

  "Tôi muốn đánh anh đến mẹ anh cũng không nhận ra." Tạ Vãn Tinh âm trầm cắn điếu thuốc, "Anh nghiện ngủ với tôi rồi phải không? Bao dưỡng không được nên chuyển sang ngủ lúc người ta không tỉnh?"

Phó Văn Thiện rốt cuộc không thể bình tĩnh được nữa, anh nhìn Tạ Vãn Tinh, nhanh chóng chỉ ra những chi tiết quan trọng của đêm qua.

  "Ngày hôm qua là do anh chủ động," anh nghiêm túc phân tích với Tạ Vãn Tinh, tốc độ thực nhanh, "giống như lần trước, anh vòng chân qua eo tôi trước. Anh còn cởi quần áo của tôi, chê tôi cởi chậm, làm một lần, sau đó còn làm phiền tôi làm lần thứ hai.

Cho nên ngày hôm qua bọn họ làm hai lần.

  Tạ Vãn Tinh: "..."

  MD thật bất cẩn.

Y nhớ lại một cách cẩn thận và mơ hồ nhận ra những gì Phó Văn Thiện nói dường như là sự thật.

Y thực sự giống như một tiểu yêu tinh, vuốt ve cơ bụng và ngực của người ta, còn nói làm lại đi.

  Mặt của Tạ Vãn Tinh đỏ đến mang tai, cảm giác xấu hổ mạnh mẽ hơn bao giờ hết, tức giận đến mức không thể làm gì được Phó Văn Thiện.

  Thấy Tạ Vãn Tinh ăn mệt, Phó Văn Thiện không thừa thắng xông lên, thay vào đó trở nên im lặng một cách bất thường.

  Người ta nói đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, quả thực không sai.

  Lần đầu tiên cùng Tạ Vãn Tinh ngủ, anh cũng không có ấn tượng gì nhiều, sau khi tỉnh lại cùng Tạ Vãn Tinh cãi nhau.

  Nhưng tối hôm qua, lần thứ hai ngủ với Tạ Vãn Tinh, sau khi tỉnh lại, anh lại nhớ hết những chi tiết lăn lộn tối hôm qua —— trong tiếng mưa róc rách, Tạ Vãn Tinh quả thực giống như một vưu vật, bờ môi ẩm ướt, đôi mắt cũng ươn ướt, nhẹ nhàng chạm vào như làn nước suối thanh mát.

  Anh nghĩ về nó, thật đáng xấu hổ khi lại cương vào buổi sáng.

  Mà Tạ Vãn Tinh vẫn đang ngủ, khuôn mặt ẩn dưới chăn trắng nõn thanh tú, có một loại ngây thơ không rành thế sự, anh nhìn liền cảm thấy mình có chút biến thái.

  Bởi vì anh thậm chí còn muốn hôn Tạ Vãn Tinh đang ngủ.

  Vì vậy, bây giờ, anh không chỉ không tức giận như lần đầu tiên, mà còn cảm thấy có chút chột dạ.

Ngày hôm qua thực sự anh không say ngất như Tạ Vãn Tinh .

  Anh vẫn nhớ hôm qua Tạ Vãn Tinh uống say còn nói ra lời thật, nói trước chính mình đều là 1, nhưng gặp anh lại bị đè làm 0.

  Điều này cũng có thể giải thích tại sao người như Tạ Vãn Tinh ngủ nhiều người như thế, lại chỉ đối với anh có ác cảm như vậy.

  Anh thử đặt mình vào tâm trạng của Tạ Vãn Tinh, cảm thấy nếu anh là 1 mà bị đè ngủ hai lần liên tiếp, có lẽ cũng có tâm tình muốn giết chết người kia.

  Nghĩ đến đây, Phó Văn Thiện lấy nước ấm ở đầu giường, đưa cho Tạ Vãn Tinh.

Tạ Vãn Tinh cắn điếu thuốc, nhướng mày nhìn, không hiểu ý anh.

  "Giọng của anh khàn," Phó Văn Thiện nhẹ nhàng nói, "Uống một chút nước, cho có sức mắng tôi."

Tạ Vãn Tinh sửng sốt, thái độ của tên khốn này sao có thể tốt hơn lần trước nhiều vậy.

Y nghĩ Phó Văn Thiện sẽ cãi nhau với mình như lần trước.

  Nhưng bây giờ cổ họng thật sự khô khốc, y cũng không từ chối, cầm cốc nước lên một hơi uống hết một nửa.

  Sau khi uống, trong người cũng bình tĩnh hơn ít.

Cái loại chuyện ngủ sau khi uống say này, trước lạ sau quen.

  So với lần trước y còn muốn ấn Phó Văn Thiện lên mặt đất để đánh, thì bây giờ nhiều hơn hết là mờ mịt.

Không biết nên trách mình hay Phó Văn Thiện về vấn đề này.

  Nếu phải nói ra, từ lúc bắt đã sai rồi, nếu y không tham gia chương trình rác rưởi "TÌNH CỜ GẶP GỠ" này, thì đã không gặp Phó Văn Thiện, nếu không gặp Phó Văn Thiện, y sẽ không ở chung phòng với anh, không ở chung phòng với Phó Văn Thiện... Y sẽ không ngủ với anh sau khi uống rượu.

  Nhưng nghĩ đến đây, sắc mặt của Tạ Vãn Tinh đột nhiên tái nhợt, ngồi dậy nhìn Phó Văn Thiện, "Cách âm của căn biệt thự rách nát này có tốt không?"

  Uống rượu làm tình không có gì ghê gớm, nhưng uống rượu làm tình mà bị cả tổ chương trình nghe thấy...

Tạ Vãn Tinh mặt tái nhợt nhìn vào cửa sổ duy nhất trên gác mái ...

Y có khả năng sẽ nhảy từ cửa sổ này xuống.

  “Yên tâm đi, căn biệt thự tồi tàn này có điểm tốt duy nhất là cách âm tốt,” Phó Văn Thiện bình tĩnh giải thích, “ thậm chí Ngô Nhiên và Chu Anh còn tập nhảy trong phòng, mà bên ngoài cũng không nghe thấy. Ngay cả khi họ nghe thấy gì đó, tôi sẽ nói anh uống say liền phát điên."

  Tạ Vãn Tinh lập tức trừng anh, "Tại sao là tôi say, mà không phải là anh say?"

Phó Văn Thiện nghĩ thầm, bởi vì tối qua anh thực sự uống say phát điên, mà tôi là nạn nhân của cơn say rượu đó.

Nhưng anh vẫn chọn theo Tạ Vãn Tinh.

  Anh gật đầu, "Anh có thể nói tôi uống say phát điên."

  Biết tổ chương trình không thể nghe thấy, Tạ Vãn Tinh thả lỏng một chút.

Y lại ngả người xuống giường, hất tàn thuốc trong tay vào hộp trống đầu giường, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, chẳng lẽ kiếp trước y thiếu nợ Phó Văn Thiện rất nhiều tiền, nên đời này lại hết lần này đến lần khác thua trong tay Phó Văn Thiện.

Từ khi sinh ra, đường đường là vị thiếu gia nhà họ Tạ chưa bao giờ chịu thiệt thòi, chỉ có y khiến người khác tức điên lên.

  Bây giờ phong thủy luân hồi.

  Đến lượt y bị người đè.

  MD mệt tâm.

  ·

Phó Văn Thiện ở bên cạnh không dám nói gì.

  Sau giấc ngủ đêm qua, tinh thần của anh đã biến chất.

  Anh bắt đầu tha thứ cho thái độ không tốt của Tạ Vãn Tinh trước đây.

  Vì mọi thứ đều có giải thích.

  Anh cư nhiên đã cưỡng bách một tay ăn chơi nằm dưới mình, tới hai lần, là bản thân anh thì cũng rất tức giận.

Phó Văn Thiện nghĩ nghĩ, điều này không thể đổ lỗi cho Tạ Vãn Tinh, trách anh, hàng to xài tốt, hôm qua Tạ Vãn Tinh ôm anh yêu cầu lần thứ hai, quả thật rất quyến rũ, hoàn toàn nhìn không ra chất công.

  Nếu làm không tốt, về sau không thể làm công.

Đúng là bi kịch con người.

  Nhưng nếu Tạ Vãn Tinh thực sự không thể quay lại ... Phó Văn Thiện bình tĩnh hút một hơi thuốc, nghĩ chính mình có thể, phải chịu trách nhiệm về điều đó.

  Nhưng anh còn không có thời gian để tìm ra cách chịu trách nhiệm, ai đó đã gõ cửa căn gác của họ.

Âm thanh sôi nổi của Chu Anh từ ngoài cửa truyền đến.

  " Tạ ca, Phó ca, dậy đi, đã 9 giờ rồi, không xuống sẽ không có bữa sáng!"

Nhất thời căn phòng yên tĩnh một lúc.

Bọn họ thiếu chút nữa đa quên hôm nay chương trình còn đang quay.

Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện nhìn thoáng qua nhau.

Thanh âm Tạ Vãn Tinh khàn khàn, căn bản không thể lớn tiếng nói, nên Phó Văn Thiện đáp lại: "Hiểu rồi, chúng ta lập tức đi xuống, cậu đi ăn cơm trước đi."

  "Ồ, tốt! Vậy hai anh nhanh lên, nếu không tổ chương trình sẽ tới mở cửa." Chu Anh nói xong liền đi xuống lầu.

Phó Văn Thiện và Tạ Vãn Tinh cảm thấy lạnh sống lưng khi nghe tổ chương trình đến mở cửa.

Tạ Vãn Tinh lại trưng dụng chiếc chăn duy nhất, quấn quanh người bước xuống đất, lấy quần áo từ tủ quần áo của mình.

Y vốn muốn vào phòng tắm thay quần áo, nhưng sau đó lại cảm thấy tự sa ngã, làm ra vẻ cái gì, thời điểm y cùng Phó Văn Thiện thẳng thắn gặp nhau còn ít hay sao?

  Nghĩ xong, y ném chăn lên chiếc ghế bên cạnh, bắt đầu ở trần mặc quần áo.

Phó Văn Thiện phải dùng sự tự chủ cả đời để buộc mắt mình không nhìn Tạ Vãn Tinh.

  Nhưng Tạ Vãn Tinh vừa cài cúc áo vừa hỏi anh: "Ngày hôm qua anh giúp tôi rửa sạch?"

Lần này bên trong đùi của y sạch sẽ, mặc dù bị rách da, nhưng không có dính chút gì.

Trên mặt Phó Văn Thiện hiện lên một tia không được tự nhiên, "Buổi sáng tôi ôm anh đi, còn chưa tỉnh, tôi vừa vặn tắm rửa cho anh."

Cái tên vương bát đản anh còn có một chút lương tâm.

Tạ Vãn Tinh không nói gì nữa, mặt âm trầm tiếp tục mặc quần áo.

  Hôm nay y mặc một chiếc áo sơ mi cổ cao, đã đem khuy trên cùng cài lại, nhưng vẫn để lộ một nửa dấu hôn.

  Vì đang mùa hè, nên y không mang theo quần áo cao cổ nào cả, nghĩ đi nghĩ lại, từ trong túi xách tìm được túi trang điểm, là nhờ trợ lý Vương Tiểu Minh chu đáo chuẩn bị cho y.

Y lấy kem che khuyết điểm, đối mặt với gương, cẩn thận che đi dấu hôn quanh cổ, đồng thời cũng thoa lên mặt, để che đi một số vết đỏ quanh miệng.

Phó Văn Thiện chắc chắn là một con chó, mỗi lần đều cắn rách miệng y.

Y đổ đầy kem che khuyết điểm cho mình, lại sốt ruột mà vẫy tay với Phó Văn Thiện , "Lại đây."

Ngày hôm qua y cũng không nương tay, không chỉ cào ra vết xước trên cơ ngực mà còn cắn vào tai của Phó Văn Thiện.

  Nếu bị nhìn thấy, ai cũng có thể đoán được họ đã làm ra chuyện tốt gì.

Phó Văn Thiện không biết tại sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước tới.

  Anh cao hơn Tạ Vãn Tinh rất nhiều, y phải nhón chân để đến gần tai anh.

  Thoạt nhìn, giống như đang trao nhau nụ hôn.

Phó Văn Thiện bình tĩnh nhìn Tạ Vãn Tinh.

  Trong căn phòng lờ mờ ánh sáng ôn nhu, làn da của Tạ Vãn Tinh trắng nõn không tì vết, giống như một miếng sứ trắng tinh xảo, lông mi khẽ rủ xuống, răng khẽ cắn vào môi, khiến y trông có chút dịu dàng.

Tạ Vãn Tinh thành thạo xử lý tốt đôi tai của Phó Văn Thiện .

  "Được rồi, đi thôi, " Tạ Vãn Tinh cất đồ lại túi trang điểm, "Trong lúc ghi hình chương trình, tôi vẫn sẽ coi anh như khách mời bình thường, hi vọng anh cũng vậy."

Tạ Vãn Tinh y, mặc kệ tùy tâm sở dục đến đâu, đối với công việc, y vẫn luôn nghiêm túc hoàn thành.

Phó Văn Thiện nhìn y một lúc, rồi thản nhiên nói: "Có thể."
Hết chương 13.
  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com