Chương 7: Cuộc thám hiểm ở ngôi trường ma (1)
Edit: NguyenHoa
Chương 7: Cuộc Thám Hiểm Ở Ngôi Trường Ma (1)
12 giờ đêm, điện thoại di động của Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện đồng thời reo lên.
Bởi vì âm lượng đã được vặn đến mức tối đa, căn phòng lại im lặng, Tạ Vãn Tinh gần như tỉnh dậy ngay lập tức.
Y ôm ngực, từ trong chăn thò đầu ra, ngơ ngác hỏi Phó Văn Thiện: "Điện thoại có đổ chuông không?"
"Ừm."
Phó Văn Thiện cũng tỉnh, vươn tay muốn bật ngọn đèn nhỏ bên giường, lại phát hiện không bật được.
Tạ Vãn Tinh chậm rãi ngồi dậy, mí mắt còn đang đánh nhau, "Làm sao vậy? Đèn hỏng sao?"
Phó Văn Thiện thử tất cả các nút trên đầu giường.
"Cũng không giống hỏng, có lẽ toàn bộ biệt thự đều mất điện."
Tạ Vãn Tinh giật nảy cả mình, lập tức tỉnh táo lại, mở mắt ra nhìn bóng tối trước mặt, nếu không nhờ ánh sao lờ mờ ngoài cửa sổ, căn phòng gần như không thể nhìn thấy gì.
Điện thoại di động của y và Phó Văn Thiện đã khôi phục lại trạng thái yên lặng, không còn tiếng kêu ồn ào, nhưng Tạ Vãn Tinh lại sờ soạng mở màn hình lên, thấy có một tin nhắn nằm ở giữa.
Người gửi tin nhắn là Hàn Cửu Cửu.
"Tạ tiên sinh thân mến, sự kiện đặc biệt lúc nửa đêm đã bắt đầu. Xin hãy đến đúng giờ tại ngôi trường bỏ hoang ở phía sau núi trong vòng nửa giờ ~ ngôi trường chiều nay tôi đặc biệt dẫn ngài đi qua. Đừng đến muộn, nếu không tôi không thể đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì."
Cho dù nhìn tin nhắn không có ý tốt này như thế nào đi chăng nữa, Tạ Vãn Tinh đều không khỏi rùng mình.
Vào lúc nửa đêm, đi khám phá một ngôi trường bỏ hoang, còn dặn bọn họ không thể đến trễ.
Cái gọi là nhiệm vụ đặc biệt lần này gần như đã được tiết lộ.
Tạ Vãn Tinh đang cầm điện thoại, nước mắt sắp rơi xuống, có phải tổ chương trình khốn nạn này đã điều tra cụ thể không, biết rằng y sợ ma từ khi còn nhỏ! Chỉ gấp không chờ nổi muốn thấy y ngã ngựa trước ống kính!
Trong một khoảnh khắc, y gần như ngay lập tức muốn gọi cho Liên Đan và hỏi cô ấy y sẽ phải trả bao nhiêu tiền vi phạm hợp đồng nếu bỏ chương trình ngay bây giờ.
Bổn đại gia không làm nữa.
Y thất thần ngồi trên giường, không muốn xuống cho lắm.
Phó Văn Thiện cũng nhận được tin nhắn giống hệt y, anh đặt điện thoại xuống và bắt đầu mặc quần áo, trong phòng không có ánh sáng, anh cũng không tránh mặt Tạ Vãn Tinh.
Một bên Tạ Vãn Tinh hoang mang, một bên ánh mắt y nhịn không khỏi lướt qua người Phó Văn Thiện.
Với ánh sáng của điện thoại di động, y có thể nhìn rõ cơ bụng tám múi màu lúa mì và đôi chân thon thả, khỏe khoắn của Phó Văn Thiện.
Nỗi sợ hãi bên trong của Tạ Vãn Tinh ngay lập tức bị phế liệu màu vàng đẩy sang một bên.
(Hình ảnh không đứng đắn)
Mặc dù y không hòa thuận với Phó Văn Thiện, nhưng dáng người tên khốn này thực sự rất tốt, đúng kiểu sở thích của Tạ Vãn Tinh.
Phó Văn Thiện không biết trong đầu y đang nghĩ gì, vừa mặc quần áo vừa thúc giục: "Còn hai mươi phút nữa, nhanh lên nếu không muốn bị phạt vì đến muộn."
Tạ Vãn Tinh cân nhắc một chút, chỉ có thể yên lặng đứng dậy mặc quần áo.
·
Chờ họ mặc quần áo đầy đủ, mở cửa ra, từ hành lang nhìn xuống, căn phòng quả nhiên tối om. Giống như một màn sương đen dày đặc không thể hòa tan, bao phủ toàn bộ căn biệt thự nhỏ.
Phòng của bọn họ ở trên gác xép, cửa vào là một cái cầu thang vừa cũ vừa hẹp, bước lên thì kêu kẽo kẹt, bình thường không cho là có chuyện gì, nhưng ở trong bóng tối yên tĩnh như vậy thì cảnh tượng đặc biệt đáng sợ.
Tạ Vãn Tinh cắn môi, nhìn chằm chằm vào Phó Văn Thiện...góc áo Phó Văn Thiện.
Nếu có người khác ở đây, y đã lao tới từ lâu để nắm lấy cánh tay cùng nhau đi, nhưng người đi trước mặt y là Phó Văn Thiện, trái lo phải nghỉ, y cảm thấy mình không thể mất mặt được.
Y đang loay hoay thì Phó Văn Thiện trước mặt đột nhiên dừng lại.
Y suýt chút nữa đụng phải, lấy làm lạ hỏi: "Sao lại dừng lại?"
Phó Văn Thiện đứng trên cầu thang, đi xuống vài bước đến phòng khách ở tầng một, anh hỏi Tạ Vãn Tinh: "Anh không nhận ra chỉ có hai chúng ta trong biệt thự này sao? Chu Anh, Ngô Nhiên và những người khác không có ở đây, thậm chí cả những người quay phim của tổ chương trình cũng không có sao."
Tạ Vãn Tinh dựng tóc gáy khi nghe anh nói.
Nhưng nhìn quanh một lần nữa, y hoảng sợ phát hiện khi thấy Phó Văn Thiện đã đúng. Trong biệt thự yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc.
Sự mở đầu của rất nhiều bộ phim kinh dị lóe lên trong đầu anh. Các ngôi sao đến tham gia một chương trình thực tế kinh dị, nhưng cuối cùng họ phát hiện ra rằng mọi thứ đều là sự thật. Đây thực sự là một ngôi nhà ma ám, những người mất tích đều không bao giờ quay trở lại được...
"Bọn họ đi đâu rồi?" Tạ Vãn Tinh yên lặng nuốt nước miếng, tựa hồ sợ quấy rầy người khác, thấp giọng hỏi.
Phó Văn Thiện không phát hiện sự khác thường của y, nghĩ một lúc, "Có lẽ họ đều đã đến trường." Phó Văn Thiện nhìn xuống điện thoại của mình và nắm lấy tay của Tạ Vãn Tinh, "Nhanh lên, chỉ còn mười phút nữa."
Tạ Vãn Tinh bị Phó Văn Thiện kéo một đường chạy ra ngoài, không còn thời gian để sợ hãi, liền cùng Phó Văn Thiện lao ra khỏi biệt thự. Thể lực của Phó Văn Thiện tốt khủng khiếp, nhưng y là một người lười đến phòng tập thể dục, không vài bước y mệt mỏi như một con chó chết, trong lòng y đã cho Phó Văn Thiện ngón giữa.
May mắn thay, sau khi rời khỏi cổng biệt thự, mặc dù bên ngoài không có ánh sáng, nhưng ánh trăng đêm nay rất sáng, rải rác trong con hẻm như những miếng bạc vụn, điều này mang lại cho Tạ Vãn Tinh một cảm giác an toàn.
·
Buổi chiều bọn họ đi ngang qua ngôi trường bỏ hoang, cách biệt thự không xa lắm, một đường vội vã chạy tới, khi đến nơi đã là 00:35.
Hơn năm phút.
Tạ Vãn Tinh đứng trong quảng trường bỏ hoang của trường, xung quanh là cỏ dại mọc um tùm, y mệt đến thở không nổi, ngay cả đứng cũng mệt, chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất để hồi phục sức lực.
Y nhìn trái nhìn phải, phát hiện chỉ có mình và Phó Văn Thiện trước cửa trường, liền nghi ngờ hỏi: "Những người khác đâu?"
Cho dù thật sự muốn tạo ra bầu không khí kinh hoàng, cũng không thể không có người, ít nhất tổ quay phim cũng phải đi theo bọn họ, nếu không thì ghi hình chương trình này cũng chẳng ích gì.
Nhưng bọn họ đứng ở đó ba phút đồng hồ, chung quanh không người, chỉ có gió mát nhàn nhạt trong đêm hè yên tĩnh thổi qua, bóng cây phản chiếu trên kính của trường học bỏ hoang, càng làm tăng thêm vẻ quỷ dị cho màn đêm vắng lặng yên tĩnh này.
Tạ Vãn Tinh sờ sờ cánh tay, y đang định quay đầu lại nói chuyện với Phó Văn Thiện, thì đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt tái nhợt phản chiếu trên bức tường trắng nối liền với trường học phía sau Phó Văn Thiện, đang nhìn thẳng vào y.
Và trên bức tường trắng đó, vài bàn tay u ám và nhợt nhạt đang cố gắng thò ra ngoài, như thể có thứ gì đó sắp bò từ phía sau bức tường...
"Ah--!"
Tạ Vãn Tinh hét lên một tiếng và thiếu chút nữa ngất đi.
May mắn thay, Phó Văn Thiện vẫn còn một chút nhân tính, đỡ y từ phía sau, mới không làm y ngã xuống đất.
·
"Thực xin lỗi, Tạ ca, thực xin lỗi, " Chu Anh chắp tay không ngừng hướng Tạ Vãn Tinh xin lỗi, "Đạo diễn nói các anh là nhóm cuối cùng, cho nên để chúng ta hù dọa các anh, em không biết anh sẽ sợ hãi như vậy."
Tạ Vãn Tinh ngồi trên một chiếc ghế gấp, tức giận đến nỗi y thậm chí không có khí lực để đảo mắt.
Không cần phải nói, khuôn mặt nhăn nhó trên bức tường trắng vừa rồi là do tổ chương trình chiếu ra.
Còn những bàn tay đằng sau bức tường đang cố gắng thò tay vào đều là do những người đến sớm hơn họ đóng giả, được sơn bằng bột trắng rất chuyên nghiệp, cố gắng tỏ ra đáng sợ và chân thực.
Tạ Vãn Tinh sợ đến mức suýt nữa ngã xuống đây, chỉ nhờ có Phó Văn Thiện đỡ nên mới không trợn mắt ngã xuống đất, những kẻ không lương tâm kia thấy chân y nhũn ra vì sợ hãi, liền hài lòng từ sau bức tường đi ra, chào hỏi y.
Bao gồm cả các thành viên đoàn quay phim mất tích.
Chu Anh là người duy nhất ở đây không bị giới giải trí làm bẩn, nhìn thấy Tạ Vãn Tinh sợ hãi, cậu cảm thấy vô cùng có lỗi và không ngừng xin lỗi.
Tạ Vãn Tinh nhìn Chu Anh một cách yếu ớt, vốn là da trắng, ngũ quan thanh tú, quyến rũ, nhưng bây giờ khuôn mặt y hoàn toàn không có chút máu, mái tóc dài đen nhánh che lại, mặc một chiếc áo sơ mi và quần dài màu đen, có một cảm giác buồn bã và thê lương, giống như một con ma bước ra từ phòng trò chuyện, loại có thể giết người trong nháy mắt.
Nhiếp ảnh gia không thể cưỡng lại việc chụp cận cảnh y.
Tạ Vãn Tinh cũng không thực sự tức giận.
Sợ thì sợ, nhưng cuối cùng cũng chỉ là hiệu quả cho chương trình mà thôi.
Y duỗi ra thon dài ngón tay gõ cái trán Chu Anh, "Cậu dám trêu chọc tiền bối, cậu xong đời, sớm muộn gì tôi cũng cùng cậu đòi lại."
Móng tay của Tạ Vãn Tinh có chút sắc bén, để lại một vết đỏ nhỏ trên trán Chu Anh, cậu không dám chống cự, chỉ nhìn Tạ Vãn Tinh một cách ủy khuất.
Tạ Vãn Tinh không thể chịu được đôi mắt của cậu, một lúc sau không thể nhịn được cười.
·
Bây giờ cả sáu người họ đều ở đây. Tất cả đều ngồi trên ghế gấp do tổ tiết mục chuẩn bị sẵn, yên lặng nghe Hàn Cửu Cửu sắp xếp tiết mục hôm nay.
Tuy rằng hiện tại mọi người đã đoán được cái gọi là "Đặc sắc mùa hè" rốt cuộc là cái thứ điên rồ gì, nhưng bọn họ vẫn ôm một tia hi vọng mong manh, lỡ như lương tâm của tổ chương trình được phát hiện ra...
Đáng tiếc, Hàn Cửu Cửu vừa mở miệng đã bóp nát hi vọng của bọn họ.
Nhìn thế nào cũng thấy nụ cười của Hàn Cửu Cửu lộ ra một tia ác ý, để phù hợp với không khí của chương trình hôm nay, anh ta ăn mặc như giáo viên công vụ trong văn phòng, trên mặt đeo một cặp kính gọng đen.
"Các nhà ngoại cảm, tôi là khách hàng lần này, Hàn Cửu Cửu. Lần này, mọi người được mời đến để điều tra một chuyện cũ hai mươi năm trước."
Nhà ngoại cảm?
Tạ Vãn Tinh bối rối trước danh tính mới này, một nhà ngoại cảm nghe thấy nó có nguy hiểm không? Nếu có thể, y chỉ muốn làm một người qua đường giáp bình thường, loại người có thể sống sót đến cuối cùng.
Chu Anh khá thích nó, vui vẻ nói với Tạ Vãn Tinh, "Anh ơi, một nhà ngoại cảm nghe khá hay."
Hàn Cửu Cửu tiếp tục nói: "Hai mươi năm trước, tại ngôi trường cao trung tên là Bồi Anh này đã xảy ra năm vụ giết người liên tiếp. Bốn người chết là nữ sinh, người cuối cùng là một giáo viên nam. Thủ đoạn giết người tuy khác nhau nhưng đều vô cùng tàn ác và đáng sợ, hơn nữa năm người chết đều quen biết nhau. Kể từ sau vụ án mạng nghiêm trọng như vậy xảy ra, ngôi trường này đã bị bỏ hoang. Hai mươi năm đã trôi qua, không còn học sinh nào trong đó nữa. Oán khí bọn họ ngày càng mạnh, thu hút thêm nhiều cô hồn dã quỷ, cuối cùng nơi này trở thành trường học ma."
Hàn Cửu Cửu chắc là có biệt tài kể chuyện kinh dị, giọng nói êm tai, nhưng trong đêm hè mát mẻ này, lại khiến người ta nổi da gà.
Anh nhìn sáu vị khách từ phía sau ống kính, "Ngôi trường bỏ hoang này sẽ sớm bị phá hủy. Để phá dỡ nó một cách an toàn, sáu nhà ngoại cảm đã được đặc biệt mời đến. Xin hãy tìm ra nguyên nhân cái chết của năm nạn nhân này, xua đuổi những hồn ma của ngôi trường và khôi phục lại hòa bình cho nơi đây. Các bạn có sẵn sàng chấp nhận nhiệm vụ này không?"
Tạ Vãn Tinh nghiêm túc giơ tay lên, hỏi: "Nếu tôi nói không, anh có thể để tôi về ngủ không?"
Hàn Cửu Cửu-mặt người dạ thú lập tức biến sắc mặt, "Không được a, chúng ta là có điều kiện, cậu đi thì đi, không đi thì cũng phải đi."
Mấy vị khách mời lập tức cùng nhau "Thiết" một tiếng.
Hàn Cửu Cửu không thèm để ý, nói đùa, Hàn Cửu Cửu làm người dẫn chương trình nhiều kì như vậy, chẳng lẽ anh có cái gọi là lương tâm sao?
"Nhưng tổ phụ trách chương trình của chúng tôi không phải người xấu, chúng tôi vẫn sẽ cho các vị đạo cụ, nhưng các đạo cụ này, các vị cần phải tự đi lấy," Hàn Cửu Cửu từ phía sau lấy ra một cái hộp nhỏ, sau khi mở ra, bên trong có sáu tấm bản đồ, anh lần lượt phân phát các tấm bản đồ cho sáu vị khách, "Tổng cộng có sáu đạo cụ, phân chia theo từng tầng. Các vị sẽ tiến vào thành ba nhóm, mỗi nhóm sẽ nhận được hai đạo cụ được chỉ định. Cuối cùng, sáu người sẽ tập trung tại phòng họp ở tầng trên cùng, chờ đợi bước tiếp theo."
Tạ Vãn Tinh nhìn xuống bản đồ trong tay, phát hiện ra rằng mọi vị trí của trường học đều được đánh dấu chi tiết trên đó, sáu địa điểm được đánh dấu đặc biệt, vị trí của các đạo cụ được viết bên cạnh.
"Để công bằng, chúng ta sẽ rút thăm để phân nhóm," Hàn Cửu Cửu nói, sau khi phát bản đồ, giống như một con mèo máy, lấy ra một ống tre có sáu thanh tre bên trong, "Những người có cùng màu sắc sẽ tạo thành một nhóm, tới rút thăm nào."
Tạ Vãn Tinh là người đầu tiên rút , một bên rút, một bên đánh giá năm người còn lại.
Là một người vốn dĩ sợ ma, tuy bề ngoài bình tĩnh, lãnh đạm và xa cách, nhưng trong lòng y tất nhiên hy vọng có được một đồng đội không sợ ma, có giá trị vũ lực cao.
Không cần phải nói, trong số năm người này, Phó Văn Thiện... Trực tiếp pass!
Còn lại bốn người, Tiêu Gia và Viên Hi Nhi là con gái, y thực sự xấu hổ khi hét lên để con gái bảo vệ.
Về phần Chu Anh và Ngô Nhiên...
Ánh mắt của rơi vào vẻ mặt đáng thương trên người Chu Anh, sau đó rơi vào cánh tay Chu Anh nắm lấy ống tay áo Ngô Nhiên.
Chu Anh vừa khóc vừa than thở với Ngô Nhiên: "Tôi không muốn vào, tôi sợ ma, tôi thực sự rất sợ, buổi tối ở trường tiểu học tôi ngay cả đi toilet cũng không dám."
Thằng nhóc này thật đúng là không sợ mất mặt, khi chương trình phát sóng, người dân cả nước sẽ biết hồi tiểu học mày không dám tự đi toilet, được không?
Được rồi, Chu Anh, pass luôn.
Không rõ ai sẽ bảo vệ ai nếu hai người cùng đội đi vào.
Tạ Vãn Tinh lấy ra một thẻ tre có đáy màu xanh lá cây, ngồi lại chiếc ghế gấp, y nhìn Wu Ran một cách háo hức, chàng trai trẻ, ta xem trọng cậu nha.
Màu xanh lá đi!
Y dùng ý niệm gầm lên với Ngô Nhiên trong lòng.
Nhưng Ngô Nhiên rõ ràng là không tiếp thu được, cậu rút trúng một cái màu đỏ.
Chu Anh, người xếp sau, cũng màu đỏ.
Chu Anh vui vẻ kéo tay áo của Ngô Nhiên, "Hai ta là một đội!"
Ngô Nhiên ghét bỏ nhìn Chu Anh một cái, "Đi theo tôi, đừng tụt lại phía sau, tôi sẽ không quay lại vớt cậu đâu."
Tạ Vãn Tinh trông ảm đạm.
Người thứ tư là Tiêu Gia, rút ra một thẻ màu xanh lam.
Viên Hi Nhi, người ở vị trí thứ năm, cũng lấy ra một thẻ màu xanh lam.
Bây giờ trong ống tre chỉ còn một thẻ, không cần rút cũng biết kết quả.
Tạ Vãn Tinh chết lặng, y đã nhìn ra, y không phù hợp với bát tự tổ chương trình này.
Y nhìn Phó Văn Thiện mặt vô biểu tình.
Phó Văn Thiện cũng vô biểu tình nhìn y.
Bầu không khí giữa hai người cực kỳ không thân thiện.
Trên mặt y hiện rõ câu nói đó - "Tại sao lại là anh!"
Nhưng Phó Văn Thiện từ từ đứng dậy và rút thanh tre cuối cùng ra.
Màu xanh lá.
Tạ Vãn Tinh che mặt, y cảm thấy đầu mình cũng một mảng xanh mét, không biết vì cái gì.
·
Hàn Cửu Cửu cũng khá bất ngờ trước kết quả bốc thăm.
Việc phân nhóm này hoàn toàn giống với việc phân phòng.
Không ai thay đổi.
Hắn xoa xoa cằm, hỏi Tiêu Giai cùng Viên Hi Nhi: "Hai người các cô muốn hay không chọn người nam lập tổ đội, tôi cũng không có ý gì khác, nhưng nếu các cô sợ hãi thì sao. . . "
Anh biết trường học ma do tổ chương trình sắp xếp, cho nên anh rất lo lắng hai cô gái đi vào sẽ sợ hãi chạy ra ngoài.
Tiêu Gia nhìn Chu Anh, sau đó nhìn Tạ Vãn Tinh.
Chu Anh đáng thương nắm chặt tay áo của Ngô Nhiên, ánh mắt tha thiết nhìn cô, rất sợ đồng đội sẽ bỏ rơi cậu.
Lại nhìn Tạ Vãn Tinh, Tạ Vãn Tinh rất thờ ơ, thậm chí còn có ánh mắt háo hức, tựa hồ thật muốn cô mang đồng đội của mình đi.
Nhưng nàng lại nhìn Tạ Vãn Tinh, eo thon thả, tóc dài xõa xuống eo, đôi mắt gợn sóng, làn da trắng hơn tuyết, so với cô càng muốn mảnh mai hơn.
Ngay cả cô cũng không nỡ để một người đẹp như vậy bị đưa vào nhà ma.
Tiêu Gia sống không còn gì luyến tiếc nói, "Quên đi, đừng thay đổi, tôi cảm thấy Viên Hi Nhi rất tốt. Tựa hồ Chu Anh cùng Tạ ca so với tôi càng cần bảo vệ."
Thật ra trong lòng cô vẫn còn một tầng lo lắng, bởi vì sắp xếp của công ty mà cô phải trói cùng hai nam minh tinh lại để xào tai tiếng.
Trong số bốn chàng trai có mặt hôm nay, không ai có lượng fan bạn gái lớn, dù có tệ đến đâu thì cũng là fan của mẹ.
Nếu cô tổ đội với bốn người này, ở trong một ngôi nhà ma, nếu có sự tiếp xúc thân thể nào, cô sẽ không tránh khỏi bị xé.
Nghĩ nghĩ, cô càng kiên định nắm chặt cánh tay Viên Hi Nhi, hạ quyết tâm, cho dù cùng Viên Hi Nhi vào nhà ma, bị kéo ra ngoài, cũng không muốn sau khi phát sóng sẽ bị đập thành trứng thối.
Viên Hi Nhi vỗ vỗ tay của cô, "Không có việc gì, tôi không sợ quỷ, tôi mang cô đi."
Tiêu Gia cố gắng mỉm cười, nghĩ rằng Viên Hi Nhi đang tự an ủi mình, dù sao Viên Hi Nhi trông cao và xinh đẹp nhưng cũng không thể đánh.
Nhưng nửa giờ sau khi cô bước vào trường học bỏ hoang, cô biết ... những gì Viên Hi Nhi nói đều là sự thật.
Hết chương 7.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com