Chương 8: Cuộc thám hiểm ở ngôi trường ma (2)
Edit: NguyenHoa
Chương 8: Cuộc Thám Hiểm Ở Ngôi Trường Ma (2)
Hàn Cửu Cửu liếc nhìn đồng hồ trên tay, chỉ còn một phút nữa là 1 giờ sáng, hắn hờ hững nhắc nhở: "Tốt hơn hết là các nhà ngoại cảm hãy ra ngoài trước khi mặt trời mọc. Ngôi trường ma này có một kết giới kỳ diệu, nếu bạn không ra ngoài trước khi mặt trời mọc,..." hắn cười với mọi người, "...Bạn sẽ vĩnh viễn ở lại đó. Điều đó có nghĩa là, nhiệm vụ đã thất bại. Nhà ngoại cảm đã thất bại trong việc cứu các linh hồn, sẽ bị biến thành oán quỷ."
Mẹ kiếp.
Tất cả các khách mời đều cảm thấy ác ý của tổ chương trình.
Cái nhiệm vụ này vậy mà còn bị giới hạn thời gian.
"Đừng nhìn tôi như vậy, những nhà ngoại cảm như các bạn không chịu nổi loại khó khăn như này sao?" Hàn Cửu Cửu vẫn ôn tồn lễ độ cười nói: "Để không ảnh hưởng đến biểu hiện của tất cả các nhà ngoại cảm, các đại ca nhiếp ảnh của chúng tôi sẽ không đi vào cùng. Nói cách khác, trong trường học chỉ có các bạn cùng các vong linh cần siêu độ."
Đôi mắt của Tạ Vãn Tinh sắp trừng rớt ra ngoài.
Y sở dĩ có thể nhịn không quay đầu bỏ chạy, là bởi vì hi vọng nhân viên cùng nhau đi vào, ít nhiều có chút an ủi tâm lý.
Bây giờ Hàn Cửu Cửu nói với y chỉ có sáu người bọn họ đi vào?
"Không cùng đi vào quay? Làm sao quay chương trình?" Sắc mặt Tiêu Gia cũng tái nhợt.
Hàn Cửu Cửu thương hại nhìn bọn họ, "Đương nhiên là chúng tôi lắp camera trong trường để ghi lại từng lời nói và việc làm của các bạn. Yên tâm đi, nếu các cậu không ra trước bình minh, chúng tôi sẽ nhớ kỹ những lời cuối cùng của các bạn."
Tạ Vãn Tinh muốn đánh hắn.
Y cũng nghe thấy rõ ràng các khớp của Phó Văn Thiện kêu răng rắc.
Hàn Cửu Cửu không thèm để ý đến những ánh mắt trừng trừng xung quanh, tận chức tận trách kêu to: "Mọi người mau đưa điện thoại di động ra đây. Sao có thể mang điện thoại di động đến một nơi giống như trường học ma? Mỗi người đến đây cầm một chiếc đèn pin đi, tổ chương trình đã đặc biệt chuẩn bị. Cảm ơn Jinpin Milk đã tài trợ rất nhiều. Cảm ơn kim chủ ba ba."
Đến lúc này, và hắn vẫn không quên việc quảng cáo.
Khi trở về, Tạ Vãn Tinh muốn đưa Jinpin Milk vào danh sách đen, không bao giờ uống nó trong đời nữa.
Y miễn cưỡng đưa điện thoại di động của mình ra, rồi cầm một chiếc đèn pin quay về, Phó Văn Thiện đang đứng bên cạnh y, cũng đang điều chỉnh xem chức năng của đèn pin có bình thường hay không.
"Anh có sợ không?" Phó Văn Thiện nhàn nhạt hỏi y.
Anh không phải hỏi câu vô nghĩa sao? ! Cả đời tham gia cái loại tiết mục chó này một lần là đủ rồi, tôi sợ chết khiếp, được chưa? !
Tạ Vãn Tinh gào rít trong lòng.
Nhưng sắc mặt của y lại bình tĩnh, tựa hồ người vừa rồi bị hình chiếu trên tường dọa sợ không phải y.
Y liếc nhìn Phó Văn Thiện, mặt mày lãnh diễm bức người, "Biết rõ là giả nên không có gì phải sợ, lúc tôi đang quay phim kinh dị anh còn đang nghịch bùn đấy, tiểu quỷ."
Phó Văn Thiện kém y hai tuổi, chính xác là một tuổi bảy tháng.
Tuy rằng Phó Văn Thiện cao, cường tráng hơn y, nhưng Tạ Vãn Tinh nhất quyết muốn áp đảo kẻ thù bằng khí thế.
Khí thế của y cao 2,8 mét!
Khi Phó Văn Thiện nghe xưng hô cuối cùng của Tạ Vãn Tinh, mặt lộ vẻ cổ quái.
Anh nhìn xuống Tạ Vãn Tinh một lúc, sau đó cười lạnh, "Vậy thể diện dựa vào anh rồi, Tạ ca."
Đây là lần đầu tiên Phó Văn Thiện gọi Tạ Vãn Tinh là "anh".(ca)
Phim kinh dị?
Ồ, trong mơ đi.
Lần trước anh đã tra qua tất cả các bộ phim truyền hình và điện ảnh mà Tạ Vãn Tinh đóng kể từ khi y ra mắt, không có một bộ phim kinh dị nào, ngay cả một vai khách mời cũng không.
Ai ngốc đâu.
·
Sáu vị khách được chia thành ba nhóm, cuối cùng, lộ trình vào trường của họ cũng khác nhau, bởi vì đạo cụ mà họ phải nhận ở những nơi khác nhau.
Sau khi lấy được đạo cụ, họ có thể lên phòng họp ở tầng cao nhất để tập hợp và chờ chỉ thị tiếp theo từ tổ chương trình.
Tạ Vãn Tinh nhìn tuyến đường được chỉ định, có hai vật phẩm y cần lấy, một ở cuối hành lang tầng hai, hai là ở phòng nghệ thuật tầng ba.
Y và Phó Văn Thiện đi vào bằng cửa chính, đứng trước cánh cửa tối om, bên trong tối đen như mực, gió thổi lồng lộng. Quả thực là một nơi nghỉ mát tuyệt vời để giải nhiệt, là một sự lựa chọn tốt nhất cho các bộ phim kinh dị.
Đây là hội trường của trường, bọn họ cần phải đi vòng quanh hội trường để vào tầng hai từ cầu thang.
Nhìn thoáng qua thì rõ ràng trong sảnh không có gì, nhưng gió thổi qua sảnh trống vắng, tạo ra âm thanh giống như tiếng thở dài của ai đó.
Tạ Vãn Tinh chậm chạp không đi vào.
Phó Văn Thiện ở phía sau lạnh lùng hỏi: "Tạ ca, tại sao anh không đi tiếp?"
Thằng nhãi ranh này.
Tạ Vãn Tinh cảm thấy mình cứng lại,... nắm tay cứng lại.
Nhưng không thể không đi vào, nhiệm vụ này có thời hạn, Tạ Vãn Tinh hít một hơi thật sâu, không ngừng tự nhủ vươn đầu ra là một dao, co đầu lại cũng là một dao.
Cho dù chương trình này không phúc hậu đến đâu, nhưng nó vẫn có xếp hạng cao!
Mày định để cho nhân dân cả nước thấy sự hèn nhát của mày sao!
Điều đó là hoàn toàn không thể.
Đầu có thể vỡ, máu có thể đổ, nhưng phong độ thì không thể gục.
Cuối cùng Tạ Vãn Tinh cũng chậm rãi bước vào sảnh tối.
Phó Văn Thiện đi theo phía sau, anh thực sự không sợ chút nào, cho nên anh còn có tâm tư thưởng thức trang phục của Tạ Vãn Tinh mặc hôm nay, y mặc một chiếc áo sơ mi và quần dài màu đen, gấu áo được buộc lên, mơ hồ có thể nhìn thấy một phần eo trắng nõn, mảnh khảnh.
Phó Văn Thiện im lặng nhìn sang chỗ khác.
Không thể nhìn lại.
Trong đầu anh chẳng những không có sợ hãi, ngược lại còn tràn ngập phế liệu màu vàng.
· ·
Khi Tạ Vãn Tinh bước vài bước đầu tiên, không có gì xảy ra.
Mặc dù hội trường có một chút trống rỗng và tối tăm, nhưng không có đồ vật không thể giải thích xuất hiện.
Y không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ tổ tiết mục cũng có chút lương tâm, ở tầng thứ nhất của bọn họ không xuất hiện Boss.
Vừa nghĩ như vậy, y đột nhiên cảm giác như có một ít nước nhỏ xuống cổ.
Chất lỏng lạnh lẽo dính vào cổ y.
Hôm nay trời mưa?
Tạ Vãn Tinh một bên nghĩ, một bên bất cẩn ngẩng đầu lên.
Sau đó, y nhìn thấy một "người" nhìn chằm chằm y qua trần nhà, một "người" trong bộ váy dài màu trắng với những vết máu khắp người, đang nhìn anh bằng đôi mắt chảy máu.
Và thứ chất lỏng vừa nhỏ xuống người y không phải nước mưa mà là "máu" đỏ ngầu.
Máu rỉ ra từ cơ thể cô.
"Người" đó đưa tay về phía Tạ Vãn Tinh, tựa hồ muốn ôm lấy y, lại giống như muốn kéo y cùng xuống địa ngục...
Một tiếng kêu sụp đổ vang lên trong hội trường.
Tạ Vãn Tinh nhảy ra ngoài như một con thỏ.
Y thậm chí không có thời gian để nhìn lại lần thứ hai, cứ thế lao về phía trước một cách liều lĩnh, lúc này y quên hết cái gì mà phong độ đẹp trai lúc nãy.
Y hoảng sợ, chạy loạn trong căn phòng tối tăm, muốn tìm một nơi để trốn.
Phó Văn Thiện cũng nhìn thấy người nhân viên công tác trên trần nhà, nhưng anh chưa kịp nói gì, Tạ Vãn Tinh đã lao ra ngoài, nhanh đến mức anh thậm chí không thể nhìn thấy bóng của y, so với lúc y leo núi còn hiệu quả hơn nhiều.
Phó Văn Thiện không khỏi chửi thầm, nếu Tạ Vãn Tinh có động lực như này vào ngày hôm trước, y không cần phải lo lắng về việc không có cơm ăn tối.
Nhưng anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo ngay lập tức.
Bây giờ ngôi trường này toàn những cơ quan và nhân viên đóng vai "ma", nếu để Tạ Vãn Tinh chạy lung tung, không biết có xảy ra vấn đề an toàn hay không, nhưng Tạ Vãn Tinh nhất định sẽ phát điên vì sợ.
Khi Phó Văn Thiện đuổi kịp Tạ Vãn Tinh, y đang định nhắm mắt lao vào hành lang.
Nhưng mà Phó Văn Thiện đã liếc mắt nhìn thấy thứ gì đó treo trên hành lang.
Anh tóm lấy Tạ Vãn Tinh, phớt lờ sự vùng vẫy của y mà ôm vào lòng.
"Đừng ngẩn đầu, đừng nhìn xem. Là tôi, đồng đội của anh." Một bên giữ Tạ Vãn Tinh để ngăn y di chuyển, một bên Phó Văn Thiện đưa Tạ Vãn Tinh trốn vào một góc, quay lưng lại, chặn Tạ Vãn Tinh trong góc, ngăn cách tầm nhìn của y.
Lúc Tạ Vãn Tinh bị Phó Văn Thiện bắt lấy, phản ứng đầu tiên của y là cảm thấy như mình bị "ma" bắt, y suy sụp đến mức không biết nên gọi mẹ hay anh trai để được giúp đỡ.
Mãi cho đến khi y được ôm trong vòng tay của Phó Văn Thiện, cảm nhận được hơi ấm của con người, y mới có ý thức để nghe những lời của Phó Văn Thiện một cách rõ ràng.
Y thích ứng một hồi lâu, tự mình tư vấn tâm lý qua vô số lần, mới từ từ mở mắt ra.
Trước mặt y thực sự là Phó Văn Thiện.
Cao ráo đẹp trai, anh hoàn toàn chặn y ở góc hành lang, có chút thích thú đánh giá y.
Y nghe thấy Phó Văn Thiện hỏi: "Cái này gọi là không sợ sao?"
Tạ Vãn Tinh không thể nói nên lời, trái tim vẫn đang đập bang bang, như thể sắp bật ra khỏi cổ họng, một ít nước mắt ướt đẫm trên lông mi của y.
Y cay đắng nhìn chằm chằm vào Phó Văn Thiện, bất chấp tất cả nói: "Tôi chính là sợ, không thể sao."
Phó Văn Thiện cảm thấy không được tự nhiên trước cái nhìn chằm chằm của Tạ Vãn Tinh.
Hành lang này bây giờ ngay cả một ngọn đèn cũng không có, nhưng có ánh trăng xuyên qua cửa sổ đổ nát chiếu vào, anh có thể thấy rõ ràng khuôn mặt của Tạ Vãn Tinh, khuôn mặt trắng nõn, chỉ bằng lòng bàn tay anh, đôi mắt đen trắng, lông mi dài hơi cong có chút ướt át, đôi môi hồng nhuận, nơi bị chính y cắn ra dấu răng.
Tạ Vãn Tinh nhìn chằm chằm vào anh, rõ ràng không có gì uy hiếp, nhưng cũng đủ muốn bệnh.
Phó Văn Thiện trầm mặc một lát, lại ho khan một tiếng, nói: "Tôi không có nói không được." Anh nhìn thật sâu Tạ Vãn Tinh, mặt không chút cảm xúc nói: "Nhưng anh là gan một con thỏ, cũng tới nhiệm vụ trường học ma này. Đây là tầng thứ nhất, tầng nào cũng như vậy, cuối cùng anh cũng sẽ bị người ta khiêng đi."
Tạ Vãn Tinh muốn mở miệng phản bác, nhưng anh chần chừ nửa ngày, cuối cùng ngậm miệng lại.
Phó Văn Thiện nói đúng.
Y thực sự không thích hợp tham gia loại chương trình này.
“Nếu tôi biết đây là nhiệm vụ của chương trình, tôi chắc chắn sẽ không đến.” Tạ Vãn Tinh oán hận nói.
Phó Văn Thiện im lặng thêm một lúc nữa.
Hai người họ chen chúc vào góc chết của hành lang, thân hình cao lớn của Phó Văn Thiện gần như lấp đầy khoảng không gian chật hẹp này.
Phó Văn Thiện nhìn chằm chằm vào Tạ Vãn Tinh một lúc, như thể anh đang suy nghĩ điều gì đó.
Tạ Vãn Tinh bị anh nhìn đến lạnh sống lưng, không biết anh muốn làm gì.
Cuối cùng, Phó Văn Thiện nói: "Hai chúng ta bây giờ là châu chấu trên cùng một sợi dây. Nếu anh không hoàn thành nhiệm vụ, tôi cũng sẽ bị phạt. Vì vậy, từ giờ trở đi, anh phải nghe lời tôi. Tôi sẽ đưa anh vượt qua nhiêm vụ này."
Tạ Vãn Tinh nhướng mày nhìn Phó Văn Thiện với vẻ không tin tưởng lắm.
Y không tin Phó Văn Thiện một chút cũng không sợ.
Tổ tiết mục lần này thật sự tiêu tốn rất nhiều tiền, khi y mới bước vào, đã phát hiện đạo cụ và hình dáng bên trong đều rất chân thực, thoạt nhìn đã biết ngôi trường này là một trường học thực sự qua cải tạo.
Rất có tư thế không bỏ cuộc nếu không làm họ sợ hãi chạy.
Như thể nhìn ra những gì y đang nghĩ.
Phó Văn Thiện thản nhiên cười nói: "Chuyện nhỏ như vậy căn bản không dọa được tôi, sợ ma cũng không có gì đáng xấu hổ. Có người sợ ma, có người không, vừa vặn chính là tôi không sợ."
Những thứ anh đã thấy còn đáng sợ hơn ma rất nhiều.
Không đợi Tạ Vãn Tinh nói gì, Phó Văn Thiện nhìn xung quanh nói với Tạ Vãn Tinh: "Ở lại đây và đừng cử động, có thứ mà anh không muốn thấy được treo ở hành lang, chờ lát nữa tôi sẽ đưa anh đến đó. Anh trước tiên che mắt mình lại, ở góc này."
Tạ Vãn Tinh vùng vẫy một lúc, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Y mơ hồ nghe thấy Phó Văn Thiện dường như đang tháo dỡ thứ gì đó, sau khi Phó Văn Thiện yêu cầu mở mắt ra, y thấy Phó Văn Thiện đang cầm một cây gậy gỗ trên tay với vẻ mặt sững sờ.
"Đây là lấy từ chỗ nào vậy?" Y hỏi.
Phó Văn Thiện không quan tâm, "Tháo dỡ trong lớp học."
Tạ Vãn Tinh ngậm miệng lại, y thực sự không muốn hỏi Phó Văn Thiện đã tháo dỡ như thế nào.
Phó Văn Thiện không đem thanh gỗ cho mình, anh nhét nó vào tay Tạ Vãn Tinh, "Cầm đi, anh sẽ cảm thấy an tâm hơn một chút."
Anh lại nhìn thoáng vào hành lang, nói với Tạ Vãn Tinh: "Thực ra, kịch bản của các nhóm chương trình chẳng qua là những loại này. Từ trần nhà rơi xuống một vật để hù dọa, một chiếc tủ được mở ra để thả ma dọa anh. Bây giờ chúng ta sẽ lên tầng hai. Trên đường đến cầu thang, có một con treo trên trần nhà."
Có một con rối giấy nhợt nhạt giống như "con ma" được treo, khớp xương của nó dường như cứng lại, đung đưa trong không trung, như thể muốn bắt người đi ngang qua bất cứ lúc nào.
Tạ Vãn Tinh không khỏi run lên.
Y dùng ánh mắt phức tạp nhìn thanh gỗ trong tay, lần đầu tiên sau khi tiến vào trường học ma này, y có chút muốn cười.
Nhưng y đã sớm ngừng cười, bởi vì Phó Văn Thiện nắm tay y, đây thực sự là lần đầu tiên Phó Văn Thiện chủ động nắm tay y.
Y ngơ ngác ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng mờ ảo, y nhìn thấy đôi mắt của Phó Văn Thiện, lãnh đạm, không cảm xúc nhưng bàn tay đang nắm của Phó Văn Thiện lại rất ấm áp.
"Anh có thể nhắm mắt lại, tôi sẽ mang anh đi. Đừng mở mắt cho dù anh nghe thấy gì." Phó Văn Thiện nói với y.
·
Là một nhân viên công tác của nhà ma, Lương Hiểu Hiểu cảm thấy mình thực chuyên nghiệp.
Dù sao bị treo trên trần nhà mấy tiếng đồng hồ là cực kỳ khó chịu, may mắn là tiền lương của tổ chương trình đủ cao, cô vì tiền mà nhẫn nhịn.
Nếu có trò giải trí trong buổi quay, có lẽ đó là nhìn những vị khách mời sợ chết khiếp.
Cô không có tâm lý u ám.
Cô chỉ bị sự cô đơn và trống rỗng bức cho tâm lý biến thái.
Đêm nay, cô cũng đóng vai một con ma chuyên nghiệp.
Từ xa, cô nhìn thấy hai người đàn ông nắm tay nhau tiến lại gần, cô nhận ra họ là Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện.
Nhắc mới nhớ, Tạ Vãn Tinh là ngôi sao yêu thích của cô, nhưng thực xin lỗi, là một cô gái lãnh khốc, cô không buông tha cho ai đâu.
Lương Hiểu Hiểu nở một nụ cười cổ quái cứng nhắc, chuẩn bị làm theo kịch bản nhảy xuống để dọa họ khi bọn họ đi ngang qua.
Nhưng ngay sau đó, cô phát hiện ra đôi mắt của Tạ Vãn Tinh hoàn toàn nhắm nghiền, để Phó Văn Thiện dẫn đi.
Xin chào? Bạn ơi, bạn không thể làm điều này! Mở mắt ra nhìn tôi đi, nếu không làm sao tôi dọa bạn được!
Lương Hiểu Hiểu hô to trong lòng.
Nhưng không sao, ở đây còn một người khác.
Cô bay thẳng về phía Phó Văn Thiện, lộ khuôn mặt hung dữ nhất mà cô đã luyện tập n lần.
Nhưng Phó Văn Thiện đã ngẩng đầu lên nhìn cô ngay khi cô chuẩn bị nhảy xuống, đồng thời một tay đem Tạ Vãn Tinh ôm vào lòng.
Khi Lương Hiểu Hiểu nhảy xuống, đối mặt với Phó Văn Thiện, cô thấy rõ anh đang cười, nhưng ý cười không chạm đáy mắt, thay vào đó, giống có vẻ hơi chế giễu.
Anh không những không sợ mà còn huýt sáo vào khuôn mặt thất khiếu đổ máu của Lương Hiểu Hiểu, trông rất kiêu ngạo.
"Hoá trang tốt lắm." Phó Văn Thiện khen ngợi, gật đầu với cô, "Vất vả cho cô."
Sau đó, anh đưa Tạ Vãn Tinh rời đi.
……đi mất.
Mà Tạ Vãn Tinh từ đầu đến cuối cũng không mở mắt, ngoan ngoãn bị Phó Văn Thiện ôm như một con thỏ trắng nhỏ.
Lương Hiểu Hiểu: "? ? ?"
Cô ngơ ngác nhìn hai người ra đi.
Không phải, các người làm như vậy khiến tôi rất mất mặt á!
Quỷ cũng muốn mặt mũi a!
Quay lại đi, tiền thưởng của tôi!
Hết chương 8
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com