Chương 2: Anh rất nhớ em
Editor: Kẹo Mặn Chát
Khi Dorian về đến ký túc xá trường thì đã gần trưa, anh nhìn thấy David đang ở trong phòng sinh hoạt chung với tâm trạng uể oải.
"Cuối cùng cậu cũng về rồi à?" David đang rót đầy cà phê cho mình, trông anh ta có vẻ như đã mất ngủ cả đêm. Quầng thâm mắt đen xì, khuôn mặt sưng phù cùng mái tóc nâu ẩm ướt dính bết trên đầu. Điểm khác biệt duy nhất giữa anh ta và một cái xác trôi lúc này là anh ta vẫn còn đang thở. Tuy nhiên trưa nay, quý ngài "xác chết" này lại liều lĩnh trêu chọc Dorian đầy thô bỉ sau khi đã bỏ mặc anh cho một người lạ vào đêm qua.
"Này, xem ra tối qua cậu chơi vui phết ấy nhỉ, môi cậu sưng lên kìa có biết không? Khóe miệng cũng bị cắn rách da luôn... Ú ù! Cô bé kia dữ đội thật đó!" David nhìn Dorian từ trên xuống dưới, ánh mắt của anh ta giống như những xúc tu bạch tuộc bám chặt vào da khiến người ta buồn nôn.
"Ngậm cái mõm chó của anh lại." Dorian đang muốn hỏi tội anh ta: "Tại sao tối qua anh không gọi tôi? Chúng ta đã hẹn nhau cùng về ký túc xá lúc mười giờ mà, thế đ*o nào anh lại tự chạy trước thế!"
David giơ hai tay lên trên đầu ra hiệu đầu hàng, vô tội nói: "Tôi xin thề với Chúa, tôi đã đi tìm cậu đó."
Anh ta cho Dorian xem lịch sử cuộc gọi trong điện thoại di động của mình: "Tôi kiếm cậu khắp nơi luôn, nhưng ngay cả Jerome cũng không biết cậu đã đi đâu. Sau đó có người nói là trông thấy cậu hôn một cô gái tóc dài trong nhà vệ sinh. Tôi đoán hai người các cậu nhất định sẽ ra ngoài cùng nhau trải qua một đêm nồng cháy. Cậu biết mà, trên thế giới này nào có ai tâm lý hơn tôi đâu, sao tôi có thể đi cắt ngang chuyện tốt của hai người vào lúc đó được?"
Cô gái tóc dài?
Tóc dài...
Sắc mặt của Dorian trở nên kỳ quái. Anh không trả lời ngay, vì thế David nghiêng người tiến sát lại gần như một con ruồi ngửi thấy mùi máu, nheo mắt nhìn Dorian: "Nói tôi nghe, cô ấy thế nào? Cho tới giờ tôi chưa từng thấy cậu hứng thú với một cô gái nào. Ôi xin lỗi, xin phép cho tôi sửa lại cách nói, phải là tôi chưa từng thấy cậu bố thí một chút tình yêu cao quý của mình cho một con người nào, cậu biết mà nhỉ? Tôi luôn nghĩ rằng cậu có vấn đề, về thể chất hoặc tinh thần, hoặc cả hai......"
Dorian quay người bỏ đi.
David vội vàng túm lấy anh: "Xin đấy, kể thêm vài câu đi mà người anh em. Tôi pha cà phê cho cậu nha, cậu ăn trưa chưa? Tôi đã chiên mấy cây xúc xích đó."
Dorian do dự mấy giây rồi ngồi xuống ghế sô pha. Từ khi tỉnh dậy, anh thậm chí còn chưa uống được một ngụm nước nào, vừa đói vừa khát, còn cơ thể thì đau nhức khủng khiếp.
David nhanh chóng mang xúc xích và cà phê đến chiếc bàn trước mặt Dorian, mắt anh ta sáng lên: "Vì cà phê và xúc xích, cô ấy tên là gì vậy?"
Dorian thú nhận: "Tôi không biết."
"Ôi trời ạ! Cậu thậm chí còn không hỏi tên cô ấy sao?!" David há to miệng đầy cường điệu, phán xét anh, "Hóa ra 'chiến sĩ bảo vệ đạo ngây thơ' của chúng ta không có ý định chịu trách nhiệm về chuyện tối qua! Cậu đúng là một tên khốn kiếp~"
Dorian chọc mạnh cùi chỏ vào bụng David: "Thì sao?"
Sau khi bị đối phương tra tấn cả đêm, Dorian việc gì phải biết tên của hắn chứ. Anh không đến đồn cảnh sát kiện hắn tội cưỡng hiếp thì hắn nên quỳ xuống tạ ơn Chúa đi.
"Woah ha ha!" David cười ngặt nghẽo, nhìn anh từ đầu đến chân như thể mới quen biết Dorian lần đầu, "Vậy cô ấy hơn người khác ở điểm nào thế? Trước đây có bao nhiêu là người mẫu xinh đẹp đều không thể lọt vào mắt xanh của cậu, cô ấy có gì đặc biệt hả? Đặc biệt đến độ khiến cậu đồng ý qua đêm với cô ấy?"
Từ đầu cuộc trò chuyện đến giờ, Dorian vẫn không sửa lại đại từ nhân xưng mà David dùng. Anh tuyệt đối không thể nói với David rằng anh đã bị một người đàn ông cao lớn bắt đi đêm qua và phải nằm dưới một cách vô cùng sỉ nhục, hơn hết, đó còn chính là lần đầu tiên của anh! Trước đấy, anh chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, anh thậm chí còn chưa nắm tay ai!
Vì vậy, Dorian chọn cách im lặng, anh muốn kìm nén cơn giận của mình bằng việc ăn uống, nhưng trí tưởng tượng của David lại rẽ theo một hướng đồi bại khác.
"Dù sao thì," David sờ cằm, cười dâm đãng, "Cô ấy chắc chắn rất xinh đẹp, thân hình lại nóng bỏng, thế mới khiến cậu mê mẩn đến độ mụ mị đầu óc, không kiềm chế được mà cùng cô ấy trong nhà vệ sinh... Ê! Đừng đi chứ! Để lại hai cây xúc xích cuối cùng đây! Đó là bữa trưa của tôi!"
Dorian giả vờ như không nghe thấy, anh bưng đĩa quay về phòng mình rồi trở tay khóa cửa lại, ngăn cản tất cả tạp âm bên ngoài.
.
Vài ngày tiếp theo, cuộc sống của Dorian vô cùng bình yên. Anh đến trường đi học như mọi ngày, đi tới văn phòng của giáo sư, thư viện rồi lại về ký túc xá, tất cả mọi việc đều vẫn như thường lệ.
Điều này trái ngược với dự đoán của Dorian. Anh vốn tưởng rằng sau khi qua đêm với mình, người đàn ông đó sẽ nhanh chóng tìm đến anh —— Một là oanh tạc tin nhắn, hoặc hai là trực tiếp chặn anh trước lớp học hoặc cửa ký túc xá, giống như tất cả những người theo đuổi anh trước đây đã làm, cố chấp và phiền phức, theo đuổi cho đến khi Dorian đập tan hoàn toàn ảo tưởng của họ bằng ánh mắt lạnh lùng và những lời tàn nhẫn của mình. Ồ phải rồi, Dorian cũng không tiếc rẻ nắm đấm của mình cho những xúc phạm đáng khinh đó đâu.
Dù sao đi nữa, sự thật là người đàn ông đó dường như chỉ là một cơn ác mộng có phần hoang đàng và quyến rũ mà Dorian gặp phải khi say rượu, hắn sẽ không bao giờ xuất hiện lại nữa.
Dorian phải nhấn mạnh rằng anh không phải là một người có tư tưởng bảo thủ, cũng không theo tôn giáo nào hết. Anh không quan tâm đến việc mình mất trinh trong một cơn say choáng váng, cũng không quan tâm đối phương là đàn ông, anh thậm chí còn không có hứng thú muốn biết tên của người kia.
Thế nhưng...
Khi phát hiện mình mất tập trung trong lớp, luôn nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt xám của người đàn ông ấy, Dorian đã phải thừa nhận rằng đối phương chính là tuýp người mà anh sẽ thích.
Nghĩ đến đây, ngay cả bản thân Dorian cũng cảm thấy thật nực cười. Có lẽ anh nên bắt đầu một mối quan hệ thực sự và cố gắng phát triển một mối quan hệ thân mật lành mạnh, thay vì bị một khuôn mặt xinh đẹp mê hoặc đến mất hồn mất vía như một tên ngốc...
Tiếng chuông tan học vang lên bên tai, Dorian đột nhiên bừng tỉnh, cuối cùng anh lại nghĩ đến người đàn ông đó lần nữa rồi, cái quái gì vậy.
Dorian vội vàng kẹp sách ở khuỷu tay, quyết định đến căng tin và tìm đại mấy thứ gì đó lấp đầy dạ dày.
Tất nhiên là đi một mình.
Do nhiều yếu tố khác nhau như nền tảng gia đình và tính cách nên nhân duyên của Dorian không tốt lắm. Cộng thêm kỹ năng xã hội kém cỏi của bản thân anh nên chỉ có số ít người có thể được anh xếp vào phạm vi "bạn bè" và đồng thời coi anh là bạn bè cũng không có mấy. David tạm thời được tính là một người, nhưng anh ta hơn Dorian hai khóa và hôm nay phòng học của họ không nằm ở cùng một khu. Vì vậy như bạn có thể thấy lúc này, Dorian đang đi một mình trên con đường gạch rộng rãi trong khuôn viên trường.
Một bên đường là bãi cỏ Manila xanh mướt toát lên sức sống, còn bên kia là hàng cây sồi cao lớn. Các sinh viên ngồi quanh bãi cỏ theo nhóm hoặc trò chuyện trên những băng ghế dưới tán cây. Khi họ nhìn thấy Dorian đi ngang qua thì sẽ dùng đủ loại ánh mắt dò xét anh.
Dorian biết mình đang bị bàn tán, nhưng anh không quan tâm. Anh nhấc chân, sải bước, ưỡn thẳng lưng, cằm hơi hất lên.
Khi gió thổi, cỏ sẽ nghiêng nhưng cây thì không.
Mỗi một bước đi của Dorian đều vô cùng vững vàng.
Ngay sau đó, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ phía sau anh. Dorian cảm thấy có ai đó đang lao về phía mình, anh nghiêng người né sang một bên, nhưng vẫn bị ôm chặt lấy trong vòng tay nọ.
"Jerome?" Dorian gọi tên người đó.
"Chào! Lâu quá không gặp anh, Dorian." Jerome là một cậu bé da nâu thích trang điểm và mặc váy. Hôm nay cậu ta đánh phấn mắt tím và tô son hồng, cậu ta ôm lấy cánh tay của Dorian và mỉm cười vui vẻ, "Em rất vui khi gặp được anh ở đây, anh đến căng tin ăn sao? Cùng đi nhé! Bữa tiệc đêm đó anh chơi vui chứ? Em định tổ chức một bữa tiệc khác vào cuối tuần này..."
Dorian nhìn Jerome đang tràn đầy phấn khích, cân nhắc xem nên từ chối đối phương như thế nào cho lịch sự.
Trên thực tế, Dorian đã từ chối Jerome rất nhiều lần. Trong đó có hai lần từ chối lời tỏ tình một cách nghiêm túc, nhưng Jerome vẫn nhiệt tình và tỏ vẻ sẵn lòng chỉ làm bạn với Dorian.
Jerome là kiểu người "nhiệt tình" mà Dorian khó đối phó nhất, và xét đến chuyện mấy ngày trước Dorian đã qua đêm với người lạ trong bữa tiệc của cậu ta thì Dorian lại có phần trách cứ cậu ta.
"Cưng à, anh có đang nghe em nói không?" Jerome ôm cánh tay của Dorian chặt hơn, cậu gần như treo mình lên người Dorian.
Dorian đang định nói gì đó thì đột nhiên cảm nhận được có một ánh mắt nóng bỏng. Dorian cảnh giác quay đầu nhìn lại —
Người qua lại thưa thớt, ở phía xa xa có vài sinh viên đang ngồi trên bãi cỏ trò chuyện, dường như không có ai chú ý đến nơi này.
Nhưng cảm giác khó chịu vẫn bám trên da lưng Dorian, như thể có một đôi mắt của dã thú đang ẩn nấp trong bóng tối và theo dõi anh.
"Xin lỗi." Dorian rút tay ra khỏi vòng tay của Jerome, anh nhìn xung quanh: "Tôi không đến căng tin, cuối tuần tôi cũng không có thời gian tham gia tiệc tùng. Cảm ơn cậu đã mời. Tạm biệt."
Đêm đó, Dorian nhận được một tin nhắn lạ chỉ với một câu đơn giản:
"Anh rất nhớ em, chúng ta có thể gặp nhau được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com