Chương 146: Hòa Ninh dự yến tiệc
Sau khi Tô Đình Đình đã lần lượt chào hỏi hầu hết mọi người có mặt, yến tiệc cũng chính thức bắt đầu.
Hôm nay chủ đề của yến tiệc là thưởng hoa, bởi vậy ngay cả trà được dâng lên cũng là nước tuyết tan từ núi cao pha với các loại cánh hoa khô ngũ sắc, hương thơm dịu nhẹ, thanh nhã.
Tô Đình Đình không biết là vô tình hay cố ý, lại ngồi ở vị trí cao hơn mấy chỗ so với Tống Thanh Hàn, chỉ cần ngẩng đầu là hai người liền có thể đối diện nhau.
Khi thấy Tống Thanh Hàn đang tò mò nhìn cánh hoa trong tách trà, Tô Đình Đình đột nhiên bật cười, chậm rãi nói:
"Trà hoa ngũ sắc pha bằng tuyết sơn băng thủy như thế này, e là có người cả đời cũng chỉ được uống một lần mà thôi."
Không ít người trong bữa tiệc hôm nay cũng là lần đầu tiên nếm thử loại trà này, nghe lời nói của Tô Đình Đình không khỏi thoáng tức giận. Nhưng rồi nhận ra ánh mắt y vẫn cứ dán chặt vào Tống Thanh Hàn, liền hiểu rằng y nhắm thẳng vào cậu mà nói, ai nấy lập tức thu lại biểu cảm, vờ như không nghe thấy gì.
Tống Thanh Hàn sắc mặt thản nhiên, nhấp một ngụm trà, ung dung đáp lại:
"Có người uống một lần là thanh gan sáng mắt, nhu hòa tâm khí. Nhưng cũng có kẻ, dù ngày ngày uống vẫn là hỏa khí bừng bừng, e rằng phải tìm đại phu xem xem có bệnh gì rồi."
Lời này của cậu càng rõ ràng nhắm vào "một người", vì thế những người còn lại càng không dại mà tự nhận vào mình.
Về phần cái gọi là "hỏa khí", mấy vị phu nhân già dặn kinh nghiệm liếc nhau cười khẽ, trong lòng ngầm hiểu là đang chỉ loại hỏa khí khó nói kia, càng khiến câu nói của Tống Thanh Hàn trở thành sự ám chỉ đầy ẩn ý.
Dẫu sao ngoài mấy vị phu nhân trẻ mới vào cửa, số còn lại đều là người lão luyện trên bàn tiệc, ai mà chẳng biết quan hệ giữa Tô Đình Đình và Lâm Đại Phú là thế nào - một người vừa có sắc vừa có tiền, một người thì vừa có quyền vừa có thế. Nếu vai vế đảo ngược thì cũng chẳng có gì đáng để nói, đằng này người có sắc có tiền lại là Lâm Đại Phú, thử hỏi giữa họ có mấy phần là chân tình?
Tô Đình Đình bị ánh mắt ám muội xung quanh nhìn tới mức trong lòng nổi giận, tay vỗ mạnh lên bàn khiến nước trà văng ra mà chẳng buồn để ý, gằn giọng:
"Tống Thanh Hàn! Ngươi nói ai đó? Có bản lĩnh thì nói rõ ra, ngấm ngầm đâm chọc ai thế hả?"
Nói tới đây, y lại cười lạnh, giọng bỗng chậm rãi hạ thấp xuống nhưng lại sắc bén hơn:
"Chắc mọi người vẫn chưa biết đâu nhỉ? Vị Võ phu nhân này, trước kia là thiếp thất của tướng công ta, sau đó phạm vào một tội trong thất xuất* là dâm loạn, mới bị đuổi ra khỏi cửa. Nghe nói khi gả cho Võ Đại Hổ, trong bụng đã mang thai hơn sáu tháng rồi! Cũng may Võ Đại Hổ lòng dạ rộng lượng, chịu làm cha thay người khác, ha ha!"
*Theo luật cổ, chồng có quyền viết hưu thư nếu vợ phạm "thất xuất" (七出 – qī chū), tức bảy lý do để bị đuổi:
1. 无子 (wú zǐ) – không có con.
2. 淫乱 (yín luàn) – dâm đãng.
3. 不事舅姑 (bù shì jiù gū) – không có hiếu với cha mẹ chồng.
4. 多言 (duō yán) – hay cãi, lắm lời.
5. 盗窃 (dào qiè) – trộm cắp.
6. 妒忌 (dù jì) – ghen tuông vô cớ.
7. 恶疾 (è jí) – mắc bệnh nan y.
Lời vừa nói ra, xung quanh lập tức vang lên từng trận hít sâu đầy kinh ngạc, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tống Thanh Hàn đều lộ ra vẻ khó tin.
Tô Đình Đình càng thêm đắc ý, tiếp tục cười nói:
"Con người mà, bản tính khó dời. Cũng không biết bến đỗ tiếp theo của người nào đó sẽ là ai nữa, hừ!"
Còn chưa đợi Tống Thanh Hàn nghĩ xem nên phản kích thế nào, thì một giọng nói quen thuộc chợt vang lên:
"Ngươi nói cũng rõ ràng thật đấy, sao nghe qua cứ như ngươi còn biết rõ từng chi tiết hơn cả người trong cuộc vậy? Chẳng lẽ chuyện gì xảy ra ngươi cũng có mặt chứng kiến ư?"
Tống Thanh Hàn kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Hòa Ninh không biết đã đứng sau lưng mình từ khi nào. Cậu giật mình, theo phản xạ đứng dậy, không biết có nên hành lễ hay không.
Tô Đình Đình tính tình vốn càn rỡ, nhưng nhiều năm yên ổn vô sự được như ngày nay là vì trong lòng vẫn biết rõ ai là người có thể động vào, ai là người không nên dây vào. Dựa vào thế lực nhà họ Tô sau lưng, y chưa từng bị ai vạch mặt như thế.
Y còn đang muốn nhìn xem là kẻ nào cả gan chen lời giữa chừng, nhưng Tống Thanh Hàn lại đứng chắn hết tầm nhìn, chỉ thấy người đó không có chỗ ngồi, nghĩ là hạ nhân không biết điều nào đó, lập tức cười lạnh quát to:
"Chủ tử đang nói chuyện, khi nào tới lượt nô tài xen miệng vào rồi ? Còn không mau tự vả miệng đi!"
Tô Đình Đình không thấy rõ mặt Hòa Ninh, nhưng người khác thì thấy rõ rành rành, chỉ là phản ứng còn chưa kịp mà thôi. Nghe y dám mắng như vậy, tất cả đều hoảng hốt đồng loạt đứng bật dậy, khom người hành lễ, đồng thanh hô:
"Tham kiến Hòa Ninh điện hạ!"
Tống Thanh Hàn vội làm theo, đang định cúi người thì cổ tay bỗng bị một lực nhẹ giữ lại. Cậu ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm vào ánh mắt ôn hòa của Hòa Ninh.
"Ngồi đi, không cần vì ta mà phá hỏng nhã hứng của các ngươi."
Tô Đình Đình cả người run rẩy, vội vàng đứng dậy, nào ngờ chân mềm nhũn, lễ còn chưa hành xong đã quỳ rạp xuống đất, trông vô cùng thảm hại.
Ánh mắt Hòa Ninh thoáng lạnh, thong dong nói:
"Ngươi là Tô Đình Đình? Vừa rồi chẳng phải còn tự xưng là chủ tử sao? Giờ lại quỳ gối hành đại lễ với cái người mà ngươi bảo nên bị vả miệng đấy à?"
Ngữ khí y nhẹ như gió, nhưng lời lẽ lại như dao cắt mặt, đem từng câu từng chữ Tô Đình Đình nói lúc nãy lôi ra chất vấn một lượt.
Tô Đình Đình biết lần này chuyện không dễ lành, đầu cũng không dám ngẩng lên, giọng lấm lét mang theo tiếng khóc:
"Hòa Ninh điện hạ, vừa nãy là hạ thần có mắt không thấy Thái Sơn, xin điện hạ đại nhân đại lượng tha cho tiểu nhân một lần..."
"Ồ? Tha?"
Hòa Ninh nhướng mày, ánh mắt vẫn bình thản,
"Ngươi làm sai điều gì, nói ta nghe thử xem?"
Tô Đình Đình khẽ nhăn mặt, lộ vẻ lúng túng, lắp bắp:
"Hạ thần sai ở chỗ... không nên nhận nhầm điện hạ là hạ nhân, buông lời hỗn xược..."
Xung quanh im phăng phắc, thấy Hòa Ninh không tỏ ý kiến, Tô Đình Đình biết đây không phải đáp án y muốn, vội nhíu mày suy nghĩ rồi tiếp tục ấp úng:
"Hạ thần... sai ở chỗ... nói năng hồ đồ?"
Hòa Ninh cuối cùng cũng có phản ứng, nhướng mày, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi nói:
"Ồ? Nói năng hồ đồ kiểu gì cơ?"
Đến lúc này, Tô Đình Đình cuối cùng cũng đã hiểu rõ cục diện, trong mắt lóe lên một tia không cam lòng, nhưng vẫn nhanh chóng cúi đầu nói:
"Là ta không nên tùy tiện nói linh tinh về chuyện của Tống Thanh Hàn, dù sao cũng chẳng thể chắc chắn những lời đồn kia là thật hay giả."
"Ừm."
Hòa Ninh cụp mắt, giọng điệu vẫn ôn hòa như đang bàn chuyện thời tiết:
"Đã làm sai thì tất nhiên phải trả giá, chẳng phải sao?"
Tô Đình Đình đột ngột ngẩng đầu, cắn răng nhìn về phía Tống Thanh Hàn:
"Võ phu nhân, vừa rồi là ta sai. Ngài đại nhân đại lượng đừng để bụng, nếu vẫn còn giận, thì cứ trút lên đầu ta cũng được, ta bằng lòng chịu phạt!"
Tống Thanh Hàn nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của y, thần sắc trên mặt không hề dao động, lại có phần giống với Hòa Ninh, bình tĩnh nói:
"Chỉ cần Lâm phu nhân đừng nhìn ta bằng ánh mắt như nhìn kẻ thù nữa, ta đã mãn nguyện rồi. Những chuyện khác, ta không dám mong cầu."
Nghe cậu nói thế, Tô Đình Đình siết chặt nắm tay, khẽ nhắm mắt lại. Chờ khi cảm xúc trong mắt lắng xuống, mới chậm rãi mở ra, điềm đạm nói:
"Đa tạ Võ phu nhân khoan dung đại lượng."
Chuyện đến đây xem như hạ màn, người chủ trì yến hội liếc thấy sắc mặt Hòa Ninh dịu đi, lập tức đứng dậy hòa giải, cười nói:
"Ôi chao, nhân vật chính cuối cùng cũng đã đến rồi! Hòa Ninh điện hạ đến thật đúng lúc. Mời ngài, lần này ta chuẩn bị một vườn hoa rất đặc sắc, tuy không thể sánh bằng quý phủ của ngài, nhưng cũng là tâm huyết của ta đấy!"
Những người khác cũng rất thức thời, nhao nhao phụ họa, khéo léo chuyển đề tài sang chuyện thưởng hoa.
Tống Thanh Hàn trở lại chỗ ngồi, thấy Hòa Ninh an tọa ở vị trí chủ tọa rồi lại khẽ vẫy tay với mình, trong lòng có phần sững sờ.
Chủ nhân yến tiệc thấy vậy, lập tức đi đến kéo cậu sang, sắp xếp cho cậu ngồi ở vị trí bên cạnh Hòa Ninh. Những người còn lại vì thế đành phải lùi xuống dưới một bậc.
Tô Đình Đình vừa mới ngồi xuống lại phải đứng dậy, hằn học liếc Tống Thanh Hàn một cái, nhưng khi ánh mắt chạm phải cái nhìn lãnh đạm của Hòa Ninh thì lập tức như chuột gặp mèo, vội cúi đầu giả vờ nghịch chén trà trong tay.
Thật ra Tống Thanh Hàn không thích trở thành tiêu điểm như thế này. Nếu không phải Lập Tử Ngưu nói yến hội này nhất định phải đến, thì cậu đã tìm cớ từ chối rồi. Dù có đi, cũng chỉ muốn xuất hiện lấy lệ rồi rút lui, ai ngờ đến nơi lại bị kéo ra làm tâm điểm chú ý.
Cảm giác như đang ngồi trên đệm có kim châm, ánh mắt người khác quét tới quét lui khiến cậu không khỏi bồn chồn.
Hòa Ninh nói mấy câu với chủ nhân bữa tiệc, sau đó chú ý đến vẻ mặt không thoải mái của Tống Thanh Hàn, liền đặt tay lên mu bàn tay cậu, khẽ hỏi:
"Sao vậy? Không khỏe ở đâu à?"
Theo lý thì cùng là sinh nam, cho dù ngủ chung giường cũng chẳng có gì lạ, nhưng Tống Thanh Hàn mỗi lần bị Hòa Ninh chạm vào lại cứ cảm thấy rờn rợn, lập tức rút tay về theo bản năng, lúng túng đáp:
"Không có gì... Chắc là lần đầu tham gia yến hội lớn như thế này, nên có hơi không quen thôi."
Tay Hòa Ninh khựng lại, như không để ý, rút về, rồi lấy tách trà nóng của mình đặt trước mặt Tống Thanh Hàn, mang tách của cậu đã nguội đi cầm sang bên, nhàn nhạt nói:
"Uống trà nóng đi, trà lạnh đừng uống."
Chủ nhân yến hội vẫn luôn để mắt đến tình hình bên này, nghe thấy Tống Thanh Hàn khen mình tổ chức yến tiệc tốt, trong lòng vô cùng hài lòng. Với sự cố vừa rồi cũng không còn để bụng nữa, cười ha hả:
"Nếu Võ phu nhân thích, sau này có yến hội tương tự ta nhất định sẽ mời ngài, đến lúc đó đừng quên nể mặt ta mà tham dự nhé!"
Không ngờ, Hòa Ninh luôn mang vẻ xa cách nghiêm nghị, lại mím môi khẽ cười, bình thản nói:
"Cũng gọi cả ta nữa. Lần này ta suýt thì bỏ lỡ rồi."
Tống Thanh Hàn không hiểu rõ hàm ý trong lời này, nhưng người chủ tiệc thì nghe là hiểu ngay, mặt mũi nhất thời cứng đờ.
Vì rõ ràng lần này hắn hoàn toàn không hề mời Hòa Ninh, khi thấy Hoà Ninh xuất hiện bất ngờ liền hỏi hạ nhân mới biết y vừa đến không lâu, lại còn không cho người bẩm báo.
Hắn thầm nghĩ, tiệc mình tổ chức dù có tâm huyết thật, nhưng cũng chưa đến mức khiến điện hạ Hòa Ninh đích thân "không mời mà đến", vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất...Là vì một người nào đó.
Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn không tự chủ nhìn sang Tống Thanh Hàn. Phải thừa nhận, về diện mạo thì Tống Thanh Hàn quả thật xinh đẹp tuyệt trần, khí chất tuy không phải loại rực rỡ chói chang, nhưng lại tĩnh lặng và thư nhã, mang theo hương vị của mực và giấy, khiến người đối diện không tự chủ mà sinh thiện cảm.
Chỉ là... loại khí chất này không dễ khiến người ta chú ý giữa bữa tiệc đông đúc. Nếu không có trò náo loạn của Tô Đình Đình, thì có khi đến hết buổi hắn cũng chẳng thèm liếc nhìn Tống Thanh Hàn lấy một cái, mặc dù mục đích chính của buổi tiệc hôm nay cũng là giao lưu và nhận mặt các tân phu nhân trong triều đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com