Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20 : Đại phu bắt mạch


Vì ngôi nhà cũ không có vấn đề gì, nên lần này Võ Đại Hổ và Tiền Báo Tử không phá dỡ như lúc đập tường viện nữa, mà trực tiếp xây thêm một gian mới bên cạnh.
Căn nhà mới và căn nhà cũ thành ghép lại với nhau thành hình chữ L, hai bên ôm lấy sân, hợp thành dáng chữ U.

Nhà mới vừa xây được một nửa thì lại có khách không mời mà đến.

Tống Thanh Hàn nhìn Lâm Đại Phú đang đứng ngoài cổng thò đầu ngó vào, sắc mặt lập tức sa sầm, bèn bước nhanh tới định đóng cửa lại.

Ai ngờ Lâm Đại Phú giơ chân chặn cửa, giọng có chút gấp gáp:

"Thanh Hàn, ta mời đại phu đến khám bệnh cho ngươi, để chúng ta vào đi."

Nói xong, hắn nghiêng người sang một bên, để lộ một ông lão râu tóc bạc phơ vốn đang bị hắn che khuất.

Tống Thanh Hàn cau mày, giọng đầy khó chịu:

"Ngươi mới có bệnh ấy. Có bệnh thì tự đi mà khám."

Nhưng chút sức của cậu nào sánh được với Lâm Đại Phú, dù có dùng cả lực bú sữa cũng không sao đẩy được cánh cửa.

Võ Đại Hổ đang làm việc ở phía trong thấy động tĩnh bên này, liếc mắt ra hiệu cho Tiền Báo Tử tiếp tục làm rồi đặt đồ xuống, bước nhanh tới.

"Ta đã nói rõ là đừng tới nữa rồi mà?" - Lần này giọng hắn không còn khách khí như trước nữa, ngữ điệu đã mang theo chút lạnh lùng và cảnh giác.

Lâm Đại Phú cũng không khách sáo, nheo mắt lại, nói:

"Thanh Hàn thân thể không tốt, ta mời đại phu tới xem mạch cho y. Bắt mạch xong là chúng ta đi ngay."

Võ Đại Hổ không nhường nửa bước:

"Thân thể y thế nào, ta rõ hơn ngươi. Dù cần mời đại phu, cũng nên là do ta đi mời."

"Ồ, vậy sao?" - Lâm Đại Phú nhếch môi cười khẩy, giọng đầy châm biếm.

"Hôm qua ta nghe người ta nói, từ sau khi Thanh Hàn mất trí nhớ, ngươi chưa từng đưa y ấy đi khám đại phu lấy một lần."

Võ Đại Hổ theo phản xạ nhìn sang Tống Thanh Hàn. Mà Tống Thanh Hàn thì không ngờ câu nói buột miệng của mình hôm trước lại trở thành vũ khí để Lâm Đại Phú công kích Võ Đại Hổ, không khỏi sốt ruột giải thích:

"Ta có ốm đau gì đâu mà khám với chẳng bệnh?"

Lâm Đại Phú lúc đối mặt với cậu thì sắc mặt dịu đi đôi chút, nhưng vẫn kiên trì nói:

"Mất trí nhớ chính là bệnh. Mời đại phu xem một chút thì đã sao? Có bệnh thì chữa, không bệnh xem rồi cũng thấy yên tâm hơn."

Nói đoạn, hắn liếc Võ Đại Hổ một cái, giọng mỉa mai:

"Hay là có người sợ bệnh khỏi rồi thì người ta không còn nghe lời như bây giờ nữa?"

Võ Đại Hổ sầm mặt, cuối cùng lại buông bỏ việc tranh chấp, chỉ nhẹ giọng nói:

"Ta nghe theo Tiểu Hàn."

Thấy cả hai người cùng quay sang nhìn mình, Tống Thanh Hàn chỉ cảm thấy đau đầu, bực bội xua tay:

"Xem thì xem, xem xong ngươi có thể hết hy vọng rồi chứ?"

Nói xong liền đưa tay ra trước mặt vị đại phu râu bạc, trề môi giục:

"Nhanh chút đi, chúng ta còn phải làm việc nữa."

Võ Đại Hổ thấy vậy, đáy mắt ánh lên một tia u ám không dễ phát hiện. Ngược lại, vẻ mặt của Lâm Đại Phú thì không chút che giấu sự đắc ý.

Ông lão râu bạc cười híp mắt, chỉ tay vào trong, bảo Tống Thanh Hàn quay lại phòng nằm nghỉ. Sau đó ông chậm rãi kéo một chiếc ghế con ngồi xuống, đặt hòm thuốc xuống đất, lấy ra một tấm đệm, nhẹ nhàng đặt tay Tống Thanh Hàn lên đệm rồi mới bắt đầu bắt mạch.

Thấy ông nghiêm túc như thế, Tống Thanh Hàn cũng không tiện bày ra vẻ không kiên nhẫn, chỉ yên lặng nhìn lên trần nhà, chờ đợi kết quả.

Có điều quá trình bắt mạch này thật sự quá dài, cậu chờ mãi chờ mãi, đến mức không kìm được mà bắt đầu suy nghĩ miên man.

Nếu thật sự bắt ra vấn đề thì phải làm sao? Nhỡ đâu chữa khỏi thật, nguyên chủ trở lại thì sao? Hoặc nếu không bắt ra gì, người ta lại nghi ngờ thân phận cậu thì biết làm thế nào?

Võ Đại Hổ ngồi bên cạnh cũng đầy vẻ lo lắng, dường như bất kể kết quả thế nào thì cũng khó mà khiến người ta vui vẻ được.

Ngược lại thì Lâm Đại Phú lại tỏ ra thảnh thơi, nói với đại phu: "Không cần vội, cứ từ từ, xem cho kỹ rồi hãy nói."

Thời gian một nén nhang trôi qua, đại phu cuối cùng cũng buông tay ra, khẽ thở dài một hơi.

Ông lão vuốt râu bạc, mỉm cười nói: "Thân thể vị công tử này trước kia hẳn là yếu sẵn, hiện giờ đang dần hồi phục, nhưng vẫn cần phải tiếp tục tẩm bổ thì mới có thể trở lại như người thường. Còn tiểu công tử trong bụng thì mạch tượng mạnh mẽ, mọi thứ đều khỏe mạnh."

Nói xong kết luận ấy, ông nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc, đứng dậy như thể đã chuẩn bị rời đi.

Lâm Đại Phú sốt ruột, vội bước lên chặn đường đại phu, nhíu mày hỏi: "Thế còn chuyện mất trí nhớ thì sao? Ngài không nhìn ra điều gì à?"

Đại phu như bị nhắc nhở, "Ồ" một tiếng, vuốt râu đáp: "Có một số sinh nam khi mang thai sẽ gặp phải những tình trạng bất thường, dù bắt mạch cũng không đoán ra được. Phải đợi sinh xong mới có thể từ từ khôi phục lại như cũ."

Lời này khiến người nghe vừa mừng vừa lo. Sắc mặt Lâm Đại Phú biến đổi liên tục, cuối cùng chỉ đành thở dài, cáo từ Tống Thanh Hàn rồi cùng đại phu rời đi.

Võ Đại Hổ vốn đã sớm đoán trước sẽ là kết quả như vậy, nhưng giờ nghe chính miệng đại phu nói ra, trong lòng vẫn có phần ngẩn ngơ.

Quả nhiên, đợi sau khi sinh con xong sẽ khôi phục trí nhớ. Đến lúc đó là phúc hay họa, chẳng ai nói cho rõ được.

Nhưng có một điều hắn có thể chắc chắn - nếu Tống Thanh Hàn khôi phục ký ức, cậu nhất định sẽ không còn coi Lâm Đại Phú như người dưng nước lã nữa.

Tống Thanh Hàn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lật người ngồi bật dậy khỏi giường.

Cậu âm thầm cảm tạ cái "định lý thai kỳ bất thường" của thế giới này đã cứu mình một bàn thua trông thấy. Còn sau này sinh con xong phải giải thích ra sao, cậu cũng đã nghĩ sẵn trong đầu rồi.

Cứ nói là hiện giờ sống rất hạnh phúc, không muốn nhớ lại chuyện cũ. Về phần trí nhớ có khôi phục hay không - ai mà biết được? Chẳng lẽ người ta sẽ bổ não cậu ra xem là "không muốn nhớ" hay thật sự là "không thể nhớ".

Nghĩ đến đây, cậu tươi cười bước tới vỗ vai Võ Đại Hổ, nói:

"Đừng có mặt ủ mày ê như thế chứ, ta không sao mà. Lần này hắn chắc chắn phải hết hy vọng, sẽ không quay lại nữa đâu."

Võ Đại Hổ thì không lạc quan được như vậy, chỉ gượng gạo nhếch môi một cái, rồi xoay người tiếp tục ra ngoài làm việc.

Ra tới nơi, thấy tiến độ xây nhà mới chẳng khác mấy lúc hắn rời đi, trong lòng liền đoán được Tiền Báo Tử lại lười biếng.

Quả nhiên, hắn vừa bước tới gần, Tiền Báo Tử đã ghé sát hạ giọng:

"Kia là đại công tử nhà họ Lâm đó hả? Hắn bị gì vậy? Lật mặt rồi hả? Lại muốn kéo tiểu phu lang của ngươi về à?"

Võ Đại Hổ lúc này đang phiền lòng, căn bản chẳng nghe rõ y lải nhải gì, chỉ qua loa gật đầu.

Tiền Báo Tử lập tức đập đùi, tức tối mắng:

"Có cái lý đó sao. Muốn bỏ thì bỏ, muốn nhận lại thì nhận lại, hắn tưởng mình là Ngọc Hoàng Đại Đế chắc?"

Mắng xong, y lại tỏ vẻ lo lắng, do dự hỏi tiếp:

"Thế... tiểu phu lang nhà ngươi nghĩ sao? Có định quay lại không? Dù gì nhà họ Lâm cũng giàu thật, nhưng dù sao cũng chỉ là làm thiếp thôi. Ở với ngươi thì ăn no mặc ấm, lại là chính thất, cậu ấy không đến nỗi không biết phân biệt chứ?"

Thấy Võ Đại Hổ im lặng, y liền tưởng là có chuyện không ổn, nghiến răng nói:

"Đúng là mấy thụ sinh. Mắt nhìn kém thật. Ngay cả người như Đại Hổ ca đây mà cũng không biết quý trọng, sau này thể nào cũng hối hận cho xem!"

"Hối hận chuyện gì cơ?"

Giọng Tống Thanh Hàn bỗng vang lên sau lưng khiến cả hai người khựng lại. Cậu nheo mắt nhìn chằm chằm bọn họ, như thể đang cố phân tích xem có điều gì mờ ám từ dáng đứng của hai tên này.

Tiền Báo Tử liếc Võ Đại Hổ một cái, rồi ho nhẹ, cười gượng nói:

"Không... không có gì đâu. Đại Hổ huynh, tiếp tục làm việc đi, chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi!"

Nói như để làm gương cho Võ Đại Hổ, y xắn tay áo lên, nhanh nhẹn trét bùn lên tường nhà mới, chỉ trong chốc lát đã làm xong một nửa bức vách.

Võ Đại Hổ thấy vậy, sắc mặt cũng dịu đi chút ít, quay sang bảo Tống Thanh Hàn:

"Ngươi vào trong nghỉ ngơi đi, ngoài này nhiều bụi, dễ bị sặc."

Tống Thanh Hàn thấy ánh mắt hắn cố tình tránh né mình thì biết ngay trong lòng hắn lại đang nghĩ ngợi gì đó. Cậu vốn muốn hỏi cho rõ, nhưng bên ngoài còn có người, đành buồn bực quay về phòng, vừa đi vừa ngửa cổ tu một ngụm lớn trà la hán cho bớt giận.

Tới giữa trưa, gian nhà đầu tiên trong căn nhà mới cuối cùng cũng đã dựng xong.

Võ Đại Hổ nấu cơm xong đi ra, liền phát hiện Tiền Báo Tử đã không thấy bóng dáng đâu nữa, đoán chắc là y sợ bị giữ lại ăn cơm nên nhân lúc không ai chú ý mà chuồn mất rồi.

Trong sân chỉ còn lại hai người, bầu không khí ngượng ngùng cũng theo đó mà dần dần lan ra.

Tống Thanh Hàn bỗng đặt đũa xuống miệng bát, giọng bình thản:

"Ngươi đang lo ta khôi phục ký ức rồi, giữa chúng ta sẽ trở nên gượng gạo, không còn như bây giờ nữa phải không?"

Võ Đại Hổ không đáp, nhưng sắc mặt đã viết rõ rành rành hai chữ "đúng vậy".

Tống Thanh Hàn dùng đũa gõ nhẹ lên miệng bát, khiến hắn chú ý quay sang, rồi mỉm cười trêu:

"Cứ cho là ta có nhớ lại hay không đi nữa, thì mấy ngày qua chúng ta ở chung đâu phải giả. Ngươi đối xử với ta tốt thế nào, ta đều thấy, lòng ta đều hiểu. Biết đâu sau khi nhớ lại, ta lại càng có cái nhìn khác về ngươi thì sao? Đừng luôn nghĩ theo chiều hướng xấu như vậy, còn trẻ mà cứ cau mày mãi, trông như ông cụ non ấy."

Dù Võ Đại Hổ không hoàn toàn đồng tình với lời cậu nói, nhưng cũng bị giọng điệu trêu ghẹo ấy chọc cho bật cười. Hắn nhướng mày:

"Ta trẻ à? Ta hơn ngươi ba tuổi đấy, còn nhỏ à?"

Câu này đúng là không dễ tiếp lời, Tống Thanh Hàn lặng lẽ bưng bát lên ăn, thầm nhủ nếu lấy tuổi ở hiện đại mà tính thì cậu mới là "trâu già gặm cỏ non" ấy chứ.

Nhưng nghĩ lại, hiện giờ mình đang là "cỏ non" cơ mà.

Ăn cơm xong, Võ Đại Hổ có vẻ đã lấy lại tinh thần, không khí giữa hai người cũng bình thường trở lại. Đợi đến khi Tiền Báo Tử quay lại, hai người đã lại trở về dáng vẻ phu phu thân thiết như thường.

Buổi chiều Lâm Đại Phú không còn tới gây rối, hiệu suất làm việc của Võ Đại Hổ và Tiền Báo Tử tăng lên rõ rệt. Chỉ chưa đầy một canh giờ rưỡi, đã lại xây thêm được một gian nhà mới.

Không chỉ vậy, nghĩ đến chuyện sau này cần sấy khô quả la hán, hoa hồi... thường xuyên, Võ Đại Hổ còn nhờ Tiền Báo Tử giúp mình xây thêm một bếp lò mới, rộng rãi và chắc chắn.

Trước khi rời đi, Tiền Báo Tử như chợt nghĩ ra điều gì, bất chợt quay sang hỏi:

"Khoan đã, nhà ngươi không có kháng* à?"

* (kàng): là loại giường đất truyền thống dùng để sưởi của miền Bắc Trung Quốc, kết hợp nền gạch hoặc bê tông với ống dẫn nhiệt từ bếp lò để sưởi ấm vào mùa đông.


Võ Đại Hổ sững người một lát, rồi gật đầu:

"Ừ, ta không sợ lạnh nên..."

Tiền Báo Tử tức thì "Ấy" một tiếng, đặt đồ xuống, giọng trách móc:

"Ngươi không sợ lạnh thì thôi, còn phu lang với con trai ngươi thì sao? Họ cũng không sợ chắc?"

Nói đoạn, y lại bắt đầu chuẩn bị gạch bùn để xây kháng. Võ Đại Hổ cũng vội vào nhà, đánh dấu khu vực chuẩn bị xây.

Tống Thanh Hàn đứng nhìn một lúc, không khỏi thắc mắc:

"Nếu đã xây kháng rồi, vậy cái giường này chẳng phải là thừa à?"

Võ Đại Hổ lắc đầu giải thích:

"Kháng chỉ dùng để ngủ vào mùa đông thôi. Trời không lạnh thì ngủ giường vẫn tốt hơn, nhất là với người thể trạng yếu như ngươi."

Tống Thanh Hàn mơ hồ gật đầu vẻ mặt như hiểu mà cũng như không. Cậu vốn là người miền Nam, từ nhỏ đến lớn chưa từng nhìn thấy kháng, càng đừng nói tới việc ngủ trên đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com