Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42: Đại Hổ xuất hiện


Lâm Đại Phú như nhìn thấu tâm tư trong lòng cậu, bất chợt nói:

"Dù sao chuyện hợp tác này cũng là đôi bên cùng có lợi, ta hà tất phải làm chuyện thiệt người chẳng lợi mình?"

Hắn ngừng một chút, chậm rãi nói tiếp, giọng điệu như gió lặng nước trôi:

"Huống hồ..." Hắn bỗng ngừng lại một thoáng, mí mắt khẽ cụp xuống, chậm rãi nói: "Ngày mai ta rời khỏi nơi này rồi, còn đâu tâm trí mà đối nghịch với ngươi nữa?"

Trong đáy mắt Tống Thanh Hàn thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, cậu tò mò hỏi:

"Ngươi định đi đâu thế? Đi làm gì vậy? Có còn quay lại không?"

Lâm Đại Phú bật cười nhìn cậu, khẽ lắc đầu:

"Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Kỳ thực chỉ cần biết ta có quay lại hay không là đủ rồi, đúng không? Đáp án chắc sẽ khiến ngươi vui đấy, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì ta sẽ không quay về nữa."

Tống Thanh Hàn suy nghĩ một lát, cảm thấy bản thân cũng không hẳn là vui vẻ. Dù trong lòng như trút được một tảng đá lớn, nhưng lại có một nỗi buồn lạ lẫm len vào tim.

Nam nhân này... có lẽ cuối cùng cũng đã hiểu rõ, người hắn yêu sẽ không bao giờ trở lại nữa rồi...

Sau bữa cơm trưa, Lâm Đại Phú đột nhiên cho lui toàn bộ hạ nhân, hai tay chống lên mặt bàn, nghiêng người nhìn thẳng vào mắt Tống Thanh Hàn, chậm rãi nói:

"Cho đến bây giờ, ngươi vẫn không chịu nói thật về bí mật của ngươi cho ta biết sao?"

Tim Tống Thanh Hàn đột nhiên khựng lại, theo bản năng né tránh ánh mắt hắn, khẽ lắc đầu:

"Ngươi đang nói gì vậy? Ta nào có bí mật gì."

Lâm Đại Phú nhướng mày, nói:

"Ai cũng có bí mật riêng cả. Như ta đây, bí mật của ta là đến tận sáu tuổi vẫn còn tè dầm. Còn ngươi thì sao?"

Sắc mặt Tống Thanh Hàn lúc này mới dịu đi đôi chút, cũng thuận theo mà đáp:

"Bí mật của ta là... bảy tuổi vẫn còn tè dầm đó!"

"Vậy à?" Lâm Đại Phú bỗng ngả người tựa vào ghế, ánh mắt không rời cậu, giọng nói chậm rãi nhưng không giấu nổi sự thất vọng:

"Ngươi chẳng phải nói mình bị mất trí nhớ sao? Vậy sao lại còn nhớ chuyện hồi bảy tuổi?"

Tống Thanh Hàn ngay lúc thốt ra câu đó đã biết mình lỡ lời, ấp úng nói:

"Ta... ta nói bừa thôi."

Ánh mắt Lâm Đại Phú chợt trở nên sắc bén, môi mím chặt thành một đường thẳng.

"Vậy à? Thế chuyện ngươi nói mình có thói quen phát điên sau khi uống rượu chắc chắn là Võ Đại Hổ kể cho ngươi nghe sao?"

Tống Thanh Hàn liếc nhìn Lâm Đại Phú một cái, nhưng không thể nào đoán được điều gì từ vẻ mặt không gợn sóng của hắn, đành khẽ đáp:

"Phải... phải rồi..."

Lâm Đại Phú đột nhiên bật ra một tiếng cười lạnh, không chút lưu tình nói:

"Đáng tiếc là ta đã hỏi qua Võ Đại Hổ rồi. Hắn nói chưa từng thấy ngươi say rượu, thì lấy đâu ra chuyện hắn kể với ngươi rằng ngươi uống rượu sẽ phát điên?"

"Không thể nào. Ngươi...từ lúc nào..."

Tống Thanh Hàn nói được nửa câu, thì đột nhiên sực nhớ đến lần ba người gặp nhau trước cửa ngục giam.

Chẳng lẽ... từ khi đó, Lâm Đại Phú đã bắt đầu hoài nghi, lại âm thầm điều tra từng chút một?

Năm ngày qua như một cuộn phim tua nhanh hiện lên trong đầu. Khi Tống Thanh Hàn nhận ra bản thân sơ hở khắp nơi, cuối cùng cũng buông tay chống đỡ, vai buông lỏng, giọng nói cũng trở nên bình tĩnh:

"Thật ra ta..."

"Ha, ngươi cuối cùng cũng thừa nhận, trước kia chỉ là đang giả vờ thôi phải không?"

Lâm Đại Phú chợt trở nên kích động, dù hắn đã cố hết sức kiềm chế, trong giọng nói vẫn không giấu nổi run rẩy.

Tống Thanh Hàn hơi sững người, có phần ngơ ngác, dường như chưa hiểu rõ ý trong lời hắn.

Giả vờ? Hắn nói mình trước kia là đang giả vờ ư?

Nhưng trước kia cậu căn bản chưa từng ở nơi này kia mà...

Thấy Tống Thanh Hàn lộ ra vẻ như bị mình nói trúng, Lâm Đại Phú khẽ lắc đầu, đáy mắt thoáng qua một tia u tối, giọng trầm thấp:

"Ta lẽ ra nên sớm nhận ra... ngươi căn bản không hề mất trí nhớ, chỉ là không muốn tiếp tục giả vờ nữa mà thôi, đúng không?"

"Ta vốn định trả thù ngươi. Nhưng ngươi... lại không giống như ta tưởng. Ta thật sự không hiểu, tại sao phải cố tình tiếp cận ta? Tại sao phải giả vờ thành dáng vẻ ta yêu thích nhất, để ta cam tâm tình nguyện rơi vào bẫy của ngươi?"

"Ta thừa nhận, ngươi không xấu như ta nghĩ. Nhưng ngươi làm vậy rốt cuộc là vì điều gì? Vì lợi ích? Vì mục đích riêng? Ngươi từng nói, chỉ cần không tổn thương ai thì nói dối cũng không sao nhưng ngươi có từng nghĩ, ta là người bị ngươi lừa dối, là người sẽ phải chịu tổn thương đó không?"

Lâm Đại Phú khẽ cúi đầu, đem những suy đoán chất chứa trong lòng chậm rãi nói ra từng điều một.

Tống Thanh Hàn há miệng, phát hiện bản thân vẫn chưa theo kịp suy nghĩ của Lâm Đại Phú, đành lúng túng đáp:

"Chắc... chắc là vậy..."

Lâm Đại Phú bỗng ngẩng đầu, Tống Thanh Hàn ngạc nhiên phát hiện mắt hắn đã đỏ hoe.

"Nhưng cuối cùng, ngươi vẫn khiến ta tổn thương. Cho nên ngươi mới mượn cớ mất trí nhớ để trốn tránh ta, phải không?"

Tống Thanh Hàn ngượng ngùng gãi đầu, khẽ đáp:

"Ừm... nếu không thì ta thật sự chẳng còn cách nào khác..."

Cậu là người xuyên qua, ngoại trừ dùng cớ mất trí nhớ để che giấu mọi sự khác thường, còn có thể lấy cớ gì nữa chứ?

Ánh mắt Lâm Đại Phú dần trở nên sáng rõ. Đợi đến khi cảm xúc trút bỏ, hắn chậm rãi nói:

"Ta hiểu rồi. Thật ra nên cảm ơn Võ Đại Hổ... Nếu hắn không xuất hiện, có lẽ ngươi sẽ còn tiếp tục giả vờ mãi. Để ta biết càng muộn thì vết thương gây ra cho ta lại càng sâu. Cũng may... hiện giờ còn chưa muộn."

Thấy trên mặt hắn hiện ra vẻ nhẹ nhõm như được giải thoát, Tống Thanh Hàn trầm ngâm giây lát, rồi nghiêm túc nói:

"Là ta có lỗi với ngươi... đã phá hỏng hạnh phúc của ngươi."

Lâm Đại Phú khẽ mỉm cười, chậm rãi nói:

"Vậy thì, hãy để chúng ta chia tay trong yên bình, cùng nhau diễn nốt vở kịch cuối cùng này đi."

Lời đã nói hết, Tống Thanh Hàn cũng không còn lo hắn nghĩ quẩn làm điều dại dột, liền sảng khoái gật đầu đồng ý.

Hai người sóng vai dạo bước, vừa đi vừa chỉ trỏ những món đồ lạ lẫm trên phố, cười nói rôm rả, cuối cùng cùng nhau bước vào tiệm châu báu lớn nhất trong trấn.

Chưởng quầy của tiệm hiển nhiên quen biết Lâm Đại Phú, thậm chí cả Tống Thanh Hàn cũng biết, vừa thấy liền niềm nở chào đón:

"Lâm công tử, Tống công tử, tình cảm của hai vị thật khiến người ngưỡng mộ. Chắc không bao lâu nữa tiểu công tử cũng sẽ chào đời rồi nhỉ?"

Nghe chưởng quầy nói trúng chỗ không nên nói, Tống Thanh Hàn quay sang nhìn ông ta một cái đầy nghi hoặc.

Chỉ có Lâm Đại Phú là vẫn điềm nhiên như không, biết rõ chưởng quầy quanh năm không ở nơi này, tin tức chậm trễ cũng là điều dễ hiểu, bèn khẽ cười, không định giải thích gì, chỉ hỏi:

"Trong đợt hàng mới gần đây, có món nào hợp mắt Thanh Hàn không?"

Chưởng quầy suy nghĩ một chút, rồi đập tay vào bàn, vui vẻ nói:

"Hôm nay vừa có một món hàng mới. Đẹp lắm! Ta còn chưa kịp xem kỹ nữa, để ta mang ra ngay!"

Đợi chưởng quầy đi vào trong, Tống Thanh Hàn liền kéo tay áo Lâm Đại Phú, ngượng ngùng nói:

"Ngươi không định tặng cho ta thật đấy chứ? Mấy thứ này... quý giá quá rồi..."

Lâm Đại Phú khẽ nhướng mày, nhẹ giọng đáp:

"Không phải ngươi đã đồng ý diễn nốt màn kịch này với ta sao? Coi như vật kỷ niệm cuối cùng ta để lại cho ngươi vậy. Sau này, chúng ta cũng chẳng còn dịp gặp lại nữa, đúng không?"

Nghe hắn nói vậy, lòng Tống Thanh Hàn bỗng thắt lại, đành buông tay áo ra, tâm trạng nặng trĩu, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa tiệm.

Ánh mắt vừa chạm phải, liền thấy một người mà cậu chẳng bao giờ ngờ tới thoáng lướt qua ngoài cửa.

"Đại Hổ!" Tống Thanh Hàn buột miệng kêu lên, cả người căng cứng lại, dường như định đuổi theo.

Lâm Đại Phú đột ngột vươn tay nắm lấy cổ tay cậu, nhíu mày hỏi:

"Ngươi sao vậy? Chưởng quầy ra rồi kìa."

Tống Thanh Hàn quay đầu liếc nhìn hắn một cái, vốn định mở miệng bảo buông tay, nhưng khi nhìn thấy vẻ mềm yếu thoáng qua trong mắt hắn, cậu khựng lại một chút, thả lỏng người, bình tĩnh nói:

"Không có gì, là ta nhìn nhầm thôi."

Chưởng quầy nhìn hai người, thấy không khí giữa họ có phần kỳ lạ, bèn cười gượng đánh trống lảng:

"Chiếc trâm này thật sự không tầm thường đâu, ta cũng vừa mới nhìn kỹ thì phát hiện ra nó là song diện lộng, cả hai mặt đều được chạm khắc tinh xảo, mỗi mặt lại mang điềm lành hàm ẩn riêng biệt, Tống công tử nhất định sẽ thích!"

Lâm Đại Phú nhận lấy cây trâm, đưa vào tay Tống Thanh Hàn, cười hỏi:

"Thế nào? Có đẹp không?"

Tống Thanh Hàn định thần nhìn kỹ, phát hiện cây trâm này lại được chế tác từ dương chi ngọc*, bất giác đưa tay chạm khẽ, động tác vô cùng cẩn trọng.

*羊脂玉 (yáng zhī yù):
Dương chi ngọc - là một loại ngọc trắng thượng hạng, nổi tiếng trong văn hóa Trung Hoa cổ đại.

Nếu là ở thời nay, e là món này phải đáng giá một khoản lớn rồi.

Cậu mải suy nghĩ một hồi, rồi cẩn thận nhìn kỹ phần "song diện lộng" mà chưởng quầy vừa nhắc đến – một mặt chạm khắc cây thạch lựu cùng tiểu đồng, mặt còn lại là bách hợp và uyên ương – khiến cậu không khỏi ngạc nhiên thốt lên:

"Thế mà cũng làm được sao? Kỳ diệu quá đi!"

Chưởng quầy bị phản ứng của Tống Thanh Hàn chọc cho bật cười, liền giải thích:

"Tống công tử xưa nay vốn thích loại hoa văn lộng, nhưng kiểu song diện lộng như thế này, e rằng là lần đầu tiên được thấy nhỉ? Không chỉ vậy, hai mặt trâm còn mang ý nghĩa 'trăm năm hảo hợp', 'đa tử đa phúc', có thể nói là hợp với công tử đến không thể hợp hơn nữa!"

"Mua đi, tính vào sổ ta."

Lâm Đại Phú thản nhiên nói, tựa như chẳng buồn quan tâm món đồ kia đắt rẻ thế nào.

Tống Thanh Hàn biết mình lần này là không tránh được nữa, đành nhận lấy, nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi:

"Chưởng quầy, chiếc trâm này giá bao nhiêu vậy?"

Chưởng quầy liếc nhìn Lâm Đại Phú một cái, chần chừ đáp:

"Nguyên giá là năm ngàn lượng bạc, nhưng nể mặt Lâm công tử, chỉ tính bốn ngàn năm trăm lượng thôi."

Tống Thanh Hàn không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, cẩn thận đặt cây trâm lên quầy, như thể sợ không cẩn thận sẽ làm rơi vỡ mất.

Lâm Đại Phú bật cười, tiện tay cầm lấy cây trâm, ra hiệu cho Tống Thanh Hàn đừng động đậy, sau đó chậm rãi cài trâm lên tóc cậu.

Tống Thanh Hàn rất muốn né tránh, nhưng lại sợ chỉ cần mình lùi nửa bước, cây trâm sẽ rơi xuống đất, đành phải cứng cổ đứng yên, để mặc Lâm Đại Phú loay hoay.

Lâm Đại Phú hơi nâng mắt lên, đối diện với một ánh nhìn phẫn nộ từ bên ngoài cửa tiệm, trong đáy mắt hiện lên một tia đắc ý, tay khẽ chỉnh lại vài lọn tóc của Tống Thanh Hàn, đợi đến khi ánh nhìn kia biến mất mới thong thả lui về sau nửa bước, từ trên xuống dưới quan sát cậu một lượt, mỉm cười nói:

"Quả nhiên là rất hợp với ngươi."

Chưởng quầy cũng tấm tắc khen:

"Tống công tử vốn đã là dung mạo khuynh thành, nay thêm cây trâm này điểm xuyết, lại càng phong tư tuyệt thế thực khiến chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn!"

Nghe đến đó, Tống Thanh Hàn không nhịn được rùng mình một cái.

Cậu vẫn chưa quen với việc người ta dùng những lời xưa nay chỉ dành cho nữ nhân để nói về mình. Nếu đổi thành "ngọc thụ lâm phong", "phong lưu tuấn tú" thì có lẽ cậu còn cảm thấy vui hơn một chút.

Thấy vẻ mặt cậu không được tự nhiên, Lâm Đại Phú quay sang chưởng quầy mỉm cười, nói:

"Chúng ta còn chút việc, xin cáo từ trước."

Chưởng quầy nhiệt tình tiễn hai người ra tới cửa, nhìn theo bóng lưng họ dần xa, không khỏi cảm thán:

"Thật là xứng đôi vừa lứa... Chỉ tiếc là làm thiếp thôi."

Một tiểu nhị nãy giờ nép ở góc không dám lên tiếng cuối cùng cũng mở miệng:

"Chưởng quầy, Tống công tử đã bị hưu rồi."

"Vậy à? Hả? Cái gì!?"

Chưởng quầy sửng sốt chỉ tay về phía bóng lưng hai người đã khuất, kinh ngạc thốt lên:

"Bị, bị hưu rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com