Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[Hồi 5. Thanh Bình Nhạc] Chương 54

HỒI 5. THANH BÌNH NHẠC

Editor: Kẹo Mặn Chát

Hai người nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

"Để tôi xâu chuỗi lại chút đã." Mộc Cát Sinh giơ tay lên, cắt ngang lời Sài Thúc Tân chưa kịp nói ra, "Chúng ta đến Thận Lâu lấy giáp cốt Bàn Canh, cách đi lên tầng cao nhất là do lão Nhị nói cho anh biết, cách mở cửa cũng là lão Nhị chỉ cho anh —— Kết quả là sau khi vào thì lại thấy ký ức của sư phụ."

Vậy đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay có người cố ý sắp đặt?

"Khả năng trùng hợp không cao." Mộc Cát Sinh tự mình nói tiếp, "Phần nhiều là do lão Nhị cố ý làm vậy, nhưng tại sao hắn lại có ký ức của sư phụ?"

Câu trả lời rõ ràng là: chính chủ viện Ngân Hạnh đã bảo hắn làm vậy.

"Nếu vậy, rất có thể lão Nhị cũng đã xem qua phần ký ức này rồi." Mộc Cát Sinh lẩm bẩm.

Với tính cách của Tùng Vấn Đồng, dù chủ viện Ngân Hạnh có dặn hắn không được xem, thì hắn nhất định cũng sẽ đào bới đến tận cùng —— Mà sau khi xem xong, hắn sẽ chọn cách cất giữ phần ký ức này tại nơi truyền thừa của giáp cốt Bàn Canh.

Dường như chỉ để chờ đến nhiều năm sau, hai người bọn họ tới nơi này và mở nó ra một lần nữa.

Trong ấn tượng của Mộc Cát Sinh, Tùng Vấn Đồng là người tự do phóng khoáng nhất ở thư viện Ngân Hạnh. Dẫu thế sự có đảo điên, hắn vẫn sống an nhiên tự tại, cuối cùng dứt khoát từ giã cõi đời, phủi mông rời đi không để lại chút vướng bận gì, thậm chí còn phải phiền người khác đi quét mộ cho hắn.

Thật khó mà tưởng tượng được, người như hắn lại cất giữ một phần ký ức ở đây nhiều năm trước, và cho đến tận lúc mất cũng chưa từng nhắc đến.

Điều này hiển nhiên không giống với tính cách Tùng Vấn Đồng. Nếu như chỉ là một phần ký ức bình thường, chắc chắn hắn đã hào hứng mang ra chia sẻ cho mọi người, rồi cùng nhau cười đùa lịch sử đen năm xưa của sư phụ.

Nhưng hắn không làm vậy, trái lại, hắn trịnh trọng cất giữ nó ở nơi truyền thừa, còn nói cho Sài Thúc Tân cách mở cửa, rồi tu sửa lại Thần lâu, trải sẵn con đường chờ bọn họ đến.

Rõ ràng đây là một cái bẫy —— được chủ viện Ngân Hạnh sắp đặt từ rất nhiều năm về trước, nhờ Tùng Vấn Đồng thay mặt truyền lại, cuối cùng xuyên qua năm tháng cách biệt, trao đến tay bọn họ.

"Tôi có linh cảm chẳng lành." Mộc Cát Sinh xoa sống mũi, "Bình thường sư phụ có gì đều sẽ nói thẳng, mà lần này lại vòng vèo như vậy để truyền tin cho chúng ta, chắc hẳn không có chuyện gì tốt."

Sài Thúc Tân "ừ" một tiếng, "Em còn muốn xem tiếp không? Nếu không muốn thì tôi có thể phá hủy ảo cảnh này luôn."

"Đương nhiên phải xem chứ." Mộc Cát Sinh vực lại tinh thần, "Đã đến tận đây rồi mà."

Mặc dù chung sống nhiều năm, nhưng bọn họ thực sự không biết gì về quá khứ của chủ viện Ngân Hạnh.

Càng không ngờ được người lại xuất thân từ Bồng Lai.

"Mối quan hệ giữa Thất Gia Chư Tử đúng là rối như tơ vò, càng gỡ càng rối." Mộc Cát Sinh lắc đầu, rồi cười bảo: "Nhưng thật ra tôi đã tò mò về tuổi thật của sư phụ từ rất lâu rồi."

"Có được cơ hội tốt như này, tôi nhất định phải xem kỹ xem ông ấy có phải lão già đầu hay ỷ già giả nai không."

Sài Thúc Tân: "Giờ em cũng thế mà."

Mộc Cát Sinh: "Kẻ tám lạng, người nửa cân thôi."

Mạc Khuynh Bôi, tám tuổi vào Bồng Lai, hai mươi tuổi giành chức quán quân trong đại hội Thí Kiếm.

Khi nhắc đến vị đệ tử này của mình, môn chủ Bồng Lai đương thời chỉ bình thản nói một câu: Tài hoa tuyệt thế.

Dựa theo môn quy của Bồng Lai, những ai đạt chức quán quân trong đại hội Thí Kiếm đều được đặc cách cho phép bước vào Tàng Kinh Các một đêm.

Tàng thư của Bồng Lai mênh mông như biển cả, hội tụ mọi tuyệt học trong thiên hạ, cùng vô số bí thuật chân truyền ít người biết và những sự thật ngàn năm bị chôn vùi trong lịch sử. Trong vòng năm canh giờ, người vào các có thể tùy ý đọc tất cả mọi thứ. Nói cách khác, trong năm canh giờ này, người nọ nắm giữ cả nhân gian trong tay mình.

Tàng Kinh Các mười năm mới mở một lần, bất cứ ai được đặt chân vào các đều là bậc kỳ tài hiếm có.

—— Nhưng Mạc Khuynh Bôi là ngoại lệ duy nhất.

Ngày đó, vị thiên tài này xách bầu rượu, nghênh ngang bước vào Tàng Kinh Các, chưa đầy năm canh giờ sau, cả người lẫn bầu rượu bị ném ra ngoài, say mèm, nằm vật trên bậc đá xanh ngủ thẳng đến bình minh.

Sau khi tỉnh dậy, thanh niên vẫn chưa tỉnh rượu hẳn, quệt miệng một cái, đổ đầy lại bầu rượu, cưỡi trâu xanh ngạo nghễ rời đi.

Cứ thế mà xuống núi.

Ngay giữa trưa hôm ấy, Bồng Lai truyền ra tin tức, đệ tử dưới trướng môn chủ -- Mạc Khuynh Bôi, từ nay bị trục xuất khỏi sư môn.

Tu vi mất hết, nhập thế rèn luyện.

Thấm thoát vài năm trôi qua, đông đi xuân đến, rồi lại thêm rất nhiều năm tháng nữa.

Tuổi trẻ chưa phai, bao lần thay hình đổi dạng, lúc thì phiêu bạt giang hồ, lúc thì nổi hứng bước chân vào triều đình. Đủ mọi hạng người, sĩ nông công thương, y từng ngậm rơm nằm phơi nắng trên xe bò, cũng từng khoác áo tơi, đội mưa luận kiếm với người. Từng dạo khắp ngõ hẻm phồn hoa, tay đập lan can phán chuyện thiên hạ, lời nói kinh động cả vương hầu. Đúng là vị quan quý áo vải giữa nhân gian.

Oán đời thổi tiêu, cuồng dại luận kiếm. Chẳng giống tiên nhân bị đày xuống trần, mà lại như lữ khách dạo chơi hồng trần.

Mộc Cát Sinh ngồi trên lầu quán rượu, vừa cắn hạt dưa vừa nhìn xuống phố, hỏi: "Đây là người tình thứ mấy của sư phụ rồi thế?"

Sài Thúc Tân rót một chén trà, đáp: "Không nhớ rõ nữa."

"Không ngờ đến cả anh cũng không nhớ được." Mộc Cát Sinh liên tục lắc đầu, phủi sạch vỏ hạt dưa trên tay, "Sư phụ xuống núi một chuyến thôi mà, chưa bàn chuyện khác, chỉ riêng số hồng nhan tri kỷ của ổng cũng phải sánh ngang mấy kiếp của người khác."

"Chẳng trách người lại sống thanh tâm quả dục như vậy ở thư viện Ngân Hạnh. Nếu đám sư nương ấy của tôi mà kéo nhau đến ở, chỉ sợ chùa Bạch Thủy sẽ trở thành nữ nhi quốc mất."

Sài Thúc Tân bình tĩnh nhẩm tính số lượng, nói: "Không đủ chỗ."

Mộc Cát Sinh suýt phun cả ngụm trà ra, "Trời ạ, chắc phải có tam cung lục viện mới chứa nổi."

"Hồng nhan dễ tàn phai, cũng chỉ là giây phút say mê ngắn ngủi thôi." Sài Thúc Tân rót thêm cho y một chén trà, "Mấy ngày trước thầy vừa mới đi tảo mộ."

"Chẳng phải là để tưởng niệm vị huynh đệ từng cùng thầy luận võ ở Hoa Sơn mấy chục năm trước sao?"

"Đó là một người, còn cô thầy thuốc được thầy cứu giúp khi vừa xuống núi nữa."

Mộc Cát Sinh sực nhớ ra, năm xưa khi mới nhập thế Mạc Khuynh Bôi đã cứu một nữ y, hai người kết làm bạn tâm giao. Sau này nữ y nổi danh khắp giang hồ, trở thành danh y của thời đại ấy.

Nói là bạn tâm giao, nhưng đối phương cả đời không lấy chồng.

Một lần gặp gỡ lỡ mất cả đời, hồng nhan đã bạc tóc, mà người kia vẫn phong lưu như thuở trước.

Mộc Cát Sinh nói, "Tôi cũng không biết nên nói sư phụ có tình hay tuyệt tình nữa."

Sài Thúc Tân bình thản nói: "Chỉ là không chung đường mà thôi."

"Đúng vậy." Mộc Cát Sinh nhấp một ngụm trà, "Tri kỷ đồng hành, cả đời cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay."

Nói rồi y nhìn ra ngoài cửa sổ, "Hôm nay là ngày đại hàn."

Mạc Khuynh Bôi nhập thế đã trăm năm, tuy rằng trên danh nghĩa là bị trục xuất khỏi Bồng Lai, nhưng trận pháp bảo vệ núi lại chẳng thể ngăn cản được y, bởi y có cách riêng của mình.

Mỗi năm vào tiết đại hàn, y đều trở về Bồng Lai một chuyến.

Câu vài con cá bên bờ Dao Đài để ăn tạm, rồi ngó xem nhóc sư đệ lùn đã cao lên được chút nào không, tản bộ một vòng rừng tùng trúc phong, cuối cùng lại ghé nhà kho một lượt, trộm chút đồ để làm lộ phí cho năm tới, coi như là tiền mừng tuổi mà sư phụ cho.

Và, để gặp một người.

Trên mặt hồ, một chiếc thuyền nhỏ lững lờ trôi, Mạc Khuynh Bôi chống sào, đầu đội nón lá, thân mặc áo xanh, chân đi guốc mộc, bên hông đeo một vò rượu.

"...Tái Bắc xuất hiện một vị tài tử, cả kinh thành đều đang truyền tụng thơ của người nọ, tân hoa khôi ở Kim Lăng đàn tỳ bà hay lắm, Thục Tú lại ra mẫu mới. Vương đại nhân từng vào làm quan cùng đợt với ta đã về hưu rồi, ở nhà trông cháu, nhìn thân thể xem chừng còn sống khỏe thêm chục năm nữa. À đúng rồi, năm nay cua xanh ở hồ Động Đình rất ngon, ta mang về cho huynh một ít này."

Y đá nhẹ vào chiếc giỏ trúc đặt cạnh chân, bên trong vang lên tiếng cua bò sột soạt, cũng không biết y dùng cách gì mà từ xa xôi mang về đến đây, lũ cua vẫn còn sống.

Trên mạn thuyền đặt một chiếc lò đất đỏ, trong siêu đồng đang nấu một nồi canh cá sôi sùng sục. Người đối diện cầm quạt bồ thổi lửa, cười nói: "Có vẻ như năm nay ngươi sống náo nhiệt phết nhỉ."

"Náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng cũng giống như pháo hoa, nổ bùm một cái là tan, cảnh đẹp khó giữ." Mạc Khuynh Bôi ném sào sang một bên, giật cần câu, kéo lên một con cá hồi, "Chỗ của huynh vẫn thích hơn, cá nào cũng câu được. Ta từng nghe người ta bảo dưới hồ này có một con Côn* đang ngủ, thật hay giả vậy?"

(*鲲 Cá Côn: một loại cá khổng lồ theo truyền thuyết thời xưa)

"Thật đấy, nếu ngươi đến vào ngày trời trong, có khi còn câu được cả Văn Điêu* nữa đó." Đối phương nói rồi mở nắp siêu đồng ra, "Canh chín rồi."

(*文鳐 Văn Điêu: trích từ《Sơn Hải Kinh · Tây Kinh thứ ba》, dạng như cá chép, thân cá mà cánh chim, có đốm màu xám bạc mà đầu trắng mỏ đỏ, luôn đi đến Tây Hải, bơi lội đến Đông Hải, hay bay vào đêm)

Mạc Khuynh Bôi ghé sát lại, "Ta một năm mới về một lần, vậy mà huynh chỉ đãi ta nồi canh suông nhạt nhẽo này thôi hả?"

"Ngươi khỏi kể, ta cả năm cũng chỉ rời Kiếm Các một lần đây."

"Huynh cũng có phải cô nương khuê tú đâu, còn rời các ngọc lầu son gì chứ, chuẩn bị đi lấy chồng à?"

"Không ăn thì ta đổ."

"Ê khoan khoan ——"

Người thanh niên ngồi chung thuyền với Mạc Khuynh Bôi mặc áo vải bình dị, dáng vẻ ổn trọng nhã nhặn, phong thái điềm đạm.

Hồ nước nơi bọn họ đang câu cá nằm trên đỉnh núi, được bao phủ giữa biển mây. Nơi đây tuyết rơi quanh năm, rét buốt thấu xương, cả hai chỉ mặc một bộ áo mỏng nhưng chẳng ai cảm thấy lạnh.

Mạc Khuynh Bôi nếm thử canh cá, "Tay nghề của huynh vẫn dở như xưa."

"Một năm chỉ nấu đúng một bữa, vụng về cũng phải thôi."

"Chúng ta quen biết nhau hơn trăm năm, ta xuống núi đúng trăm năm, chí ít huynh cũng đã nấu một trăm bữa rồi. Sao vẫn chưa tiến bộ thế?"

"Không phục thì ăn xong chúng ta đọ kiếm, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là tiến bộ."

"Thôi, để ta dạy huynh nấu canh còn hơn."

Mạc Khuynh Bôi quen biết người này từ nhiều năm trước, có thể coi là tri kỷ trăm năm —— khi đó y vẫn còn là đệ tử mới vừa nhập môn chưa lâu, bao nhiêu tuổi là trông đúng bấy nhiêu. Bình thường, các môn sinh đều luyện kiếm ở Kim Đỉnh. Lúc nghỉ ngơi, y nghe các sư huynh trò chuyện, kể rằng Bồng Lai có mười cảnh đẹp, tám thắng địa. Vị sư huynh lớn tuổi nhất trong nhóm nói mình đã đi thăm thú chín cảnh đẹp, chỉ còn lại một nơi cuối cùng chưa đặt chân đến.

Cảnh đẹp cuối cùng mang tên Vân Hải Quan Câu, muốn chiêm ngưỡng phải leo lên đỉnh núi cao nhất của Bồng Lai, lặng lẽ ngắm nhìn biển mây dập dềnh, thời gian dần trôi tựa bóng câu vụt qua khe cửa —— Tương truyền có bậc tiền bối từng nhìn thấy mây cuộn như vạn mã phi nước đại, sau khi bừng tỉnh chỉ cảm thấy như vừa trải qua một giấc mộng lớn, một giấc mộng kéo dài ba kiếp người

Mạc Khuynh Bôi nghe được nửa chừng thì ngủ gật, y không hiểu cảnh này có gì đáng khen. Đa số thắng cảnh ở Bồng Lai chỉ là hư danh —— cảnh thì đẹp, tên thì hay, nhưng cái tên đó lại chẳng mấy ăn nhập với cảnh thật.

Bóng câu vụt qua khe cửa, mây trắng hóa thành chó xám, chẳng phải chỉ là ngồi trên núi ngắm mây rồi ngủ một giấc sao. Thay vì đặt cái tên thanh nhã sến sẩm như Vân Hải Quan Câu, chi bằng gọi là Lên Núi Ngắm Chó còn hơn, vừa giản dị vừa dễ hiểu.

Mà khi đó y ngủ thiếp đi, cho nên không nghe được nửa câu sau của sư huynh —— rằng vì sao bao năm qua, vẫn không có một ai đặt chân lên được đỉnh núi cao nhất Bồng Lai.

Nửa năm sau, Mạc Khuynh Bôi vì phạm lỗi mà bị phạt, xui xẻo rút trúng quẻ xấu nhất trong tất cả các hình phạt: đến Kiếm Các xem sao, ghi lại thiên tượng.

Nhìn ánh mắt đầy cảm thông của các sư huynh đệ, y mới ngờ ngợ nhận ra, có lẽ mình đã bỏ lỡ thông tin vô cùng quan trọng trong lúc ngủ gật hôm nọ.

Đỉnh núi Bồng Lai quanh năm tuyết phủ, trong tuyết có Kiếm Các.

Phần lớn đệ tử Bồng Lai đều luyện kiếm, nhưng người có thể vào được Kiếm Các lại cực kỳ hiếm hoi. Người dùng kiếm để chứng đạo phải có ý chí kiên cường, rèn thân như rèn kiếm. Các chủ của Kiếm Các đã qua đời từ nhiều năm trước, cả đời thu nhận chín đệ tử. Đại đệ tử tẩu hỏa nhập ma mà chết, nhị đệ tử tẩu hỏa nhập ma mà chết, tam đệ tử tẩu hỏa nhập ma mà chết, tứ đệ tử tẩu hỏa nhập ma mà chết, ngũ đệ tử tẩu hỏa nhập ma... và cứ thế tiếp diễn.

Đệ tử cuối cùng là một kẻ ngốc, đầu óc chậm hiểu, thuần túy được muôi cho vui lúc về hưu, sau cùng mất tăm mất tích không biết đi đâu.

"Đã nhiều năm rồi Bồng Lai không có kiếm tu, Kiếm Các gần trăm năm không một bóng người, nghe nói ở đó có ma đấy." Sư huynh đưa cho y một chồng tiểu thuyết viết trên giấy vàng, "Đây là sách gối đầu giường mà các sư tỷ của đệ thường truyền tay nhau đọc, đều liên quan đến chuyện ma quỷ xảy ra ở Kiếm Các."

Nói xong sư huynh vỗ vai y, an ủi: "Nhưng trong đó cũng có kha khá tình tiết tình người duyên ma, biết đâu đệ lên đó lại gặp được một mối duyên lành thì sao."

Nghề nào nghiệp nấy, phái Bồng Lai tuy tầm tiên học đạo, nhưng dù sao cũng không phải Âm Dương gia, cơ hội giao tiếp với quỷ cũng không nhiều. Mạc Khuynh Bôi thức trắng đêm đọc hết chồng tiểu thuyết, sau đó xuống nhà bếp vác về một sọt tỏi lớn, trong gió lạnh rít gào mà bước lên núi.

Y cũng không rõ đám ma quỷ được miêu tả trong mấy cuốn tiểu thuyết của các sư tỷ là giống loài mới gì, chỉ biết chúng là kiểu quân tử tránh xa bếp núc, lại rất sợ tỏi.

Y bị phạt phải lên núi, không thể cưỡi kiếm mà đi, đành phải tốn trọn một ngày một đêm mới leo được tới đỉnh núi.

Chỉ thấy một tòa tháp cao đứng sừng sững trên đỉnh núi, nhìn từ xa thì trông vô cùng hùng vĩ tráng lệ, nhưng nhìn gần lại có hơi cũ kỹ, lâu năm chưa tu sửa.

Y vừa định tiến lên gõ cửa, cánh cửa lớn lại tự động mở ra, một bàn tay trắng nhợt thò ra hỏi, "Ngươi là người mà sư phụ phái tới sao?"

Mấy ngày trước Mạc Khuynh Bôi vừa đọc xong Tây Du Ký, suýt nữa buột miệng quát lớn "yêu nghiệt phương nào", nhưng thấy đối phương hỏi vậy, y bèn đáp: "Sư phụ bị yêu quái bắt đi rồi, đại sư huynh phái ta đến dò đường."

"Ý ta không phải mấy truyện kể dân gian đó." Đối phương không những nghe hiểu lời y nói, mà còn bật cười khe khẽ. Người nọ đẩy cửa ra, để lộ gương mặt tuấn tú nho nhã.

"Nhìn cách ăn vận của ngươi, chắc hẳn là sư đệ đồng môn." Thanh niên hơi khom người chào y, "Ta là đệ tử Kiếm Các, Họa Bất Thành."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com