Chương 140: Chồng chập
Vứt cái con... biến dị này đi?
Ivan sững người.
Cậu ta vốn tưởng Andrei coi Giang Diệu đang trọng thương cận kề cái chết là gánh nặng nên mới muốn vứt bỏ người kéo chân cả đội này.
Nhưng không ngờ Andrei lại nói ---
Vứt cái con biến dị này đi?!
"Anh điên rồi!" Ivan ôm chặt Giang Diệu lùi lại mấy bước, nhíu mày quát lớn: "Đây là Giang Diệu! Tỉnh táo lại đi! Cậu ấy là đồng đội của chúng ta!"
Dù Ivan vừa được chứng kiến sức mạnh kinh khủng của Andrei nhưng thú thật mà nói, cậu ta không thể nhận ra Andrei vừa sử dụng thiên phú gì.
Thứ sức mạnh của Andrei không giống với bất kỳ thiên phú nào cậu ta từng được học trong khóa huấn luyện.
Andrei chỉ cần nhẹ nhàng vươn tay lên, chuông báo động trong lòng Ivan đã reo inh ỏi.
Không nghi ngờ gì nữa, nếu cứ tiếp tục từ chối, Andrei sẽ thẳng tay xử lý cả hai người họ ngay tại đây.
Nhưng khác với tưởng tượng của Ivan, Andrei không ra tay ngay, hắn chỉ bực bội dụi mắt.
"Mù rồi hả? Đến giờ vẫn không nhận ra... thứ mà cậu đang bảo vệ là thứ gì à?!"
Nghe Andrei nói thế, Ivan giật mình thon thót.
--- Giang Diệu bị đánh tráo rồi ư?
Ivan cúi xuống, thấy Giang Diệu trong lòng vẫn chẳng khác gì ban nãy. Cậu vẫn thoi thóp, sắc mặt trắng bệch, hàng mi lông quạ khẽ run nhưng từ đầu đến cuối, cậu vẫn không tỉnh lại.
...Không thể nào.
Lúc nào Giang Diệu cũng kè kè sát bên cậu ta, quả cầu đen đó đã phá hủy cơ thể Giang Diệu ngay trước mặt Ivan.
Hơn nữa trong suốt quãng đường đến đây, lúc nào Ivan cũng ôm chặt Giang Diệu trong lòng, không thể bị đánh tráo được.
Ivan cau mày định phản bác thì thấy Andrei bước tới, giơ tay lên giật phăng lớp băng gạc ngay trước ngực Giang Diệu!
"Anh làm cái quái gì đấy?!"
Ivan không kịp phòng bị, không thể ngăn cản động tác của Andrei, trong nháy mắt sắc mặt cậu ta trắng bệch.
Cơ thể Giang Diệu đã gần như bị đứt làm đôi luôn rồi.
Khó khăn lắm mới tạm cầm máu được nhờ băng gạc và ép chặt vết thương, giờ xé phăng cái băng gạc ra thế thì ----
"...?!?"
Câu chửi mắng còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, cơ thể Ivan đã sững sờ vì cảnh tượng trước mặt.
"Thấy chưa?" Andrei lạnh lùng nói: "Cơ thể cậu ta đã tự lành rồi."
Ivan cúi đầu, nhìn chằm chằm vào vết rách lớn dưới ngực Giang Diệu.
Andrei nói đúng, vết thương khủng khiếp ấy giờ đã liền lại rồi.
Máu thịt tái sinh với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, mạch máu mới tạo ra đan thành mạng lưới, khôi phục khả năng tuần hoàn.
Tại những vị trí thích hợp, gan, lá lách, dạ dày, ruột... cũng đã bắt đầu mọc lên như chồi non.
Tựa như một đoạn video bị tua nhanh mấy chục ngàn lần.
Nhưng cảnh tượng phi lý đó lại diễn ra ngoài đời thật, với tốc độ bình thường mà mắt người có thể nhìn thấy.
"Đây... đây là [Thánh dũ]..." Dù trong lòng chấn động, Ivan vẫn cố giữ cho giọng mình điềm tĩnh hết mức có thể.
Cậu ta ngẩng lên, kiên định nhìn thẳng vào Andrei, nghiêm túc nhắc lại: "Đây là [Thánh dũ], mức độ tương thích với thiên phú của cậu ấy rất cao, ít nhất cũng phải là 95%, cho nên..."
"Ngu xuẩn!" Andrei mất sạch kiên nhẫn, hắn gầm lên ngắt lời: "Mấy tên tay mơ thì đừng có giả vờ học cao hiểu rộng! [Thánh dũ]? Cậu biết giới hạn của [Thánh dũ] là gì không? Tốc độ hồi phục của cậu ta đã vượt xa [Thánh dũ] rồi, đây là [Tái sinh]! Là thứ thiên phú [Tái sinh] có xung đột với bộ gene con người!"
"...!" Cả người Ivan run lên.
[Danh sách thiên phú 045 - Tái sinh].
Một thiên phú cực kỳ hiếm gặp, ngay cả biến dị cũng chẳng có mấy con sở hữu thiên phú này.
Thứ thiên phú xung đột với cấu trúc bộ gene con người, do đó con người không thể đột biến ra [Tái sinh], cũng chẳng thể chiết xuất nó thành dược phẩm.
Có thể nói đây là một loại thiên phú đặc biệt chỉ có ở riêng loài biến dị.
Nhưng sao có thể... Sao Giang Diệu lại...
Đầu óc Ivan trống rỗng.
Andrei không cho cậu ta thời giờ để phản ứng, hắn nhanh chóng vươn tay muốn bắt lấy Giang Diệu. Ivan ôm chặt Giang Diệu vào lòng theo bản năng, che chở cho cậu, nhíu mày lùi lại vài bước.
Bỗng dưng, Giang Diệu chợt ho khan vài tiếng.
"Nhận... khụ, khụ khụ khụ... nhận thức... Ivan... Nhận thức..."
...Nhận thức?
Ivan ngẩn ra.
Andrei không thèm để ý Giang Diệu đang nói gì, hắn vươn tay ra giữa không trung, năm ngón tay siết chặt thành nắm đấm.
Ivan bỗng cảm thấy lồng ngực mình nhẹ bẫng.
Biến mất rồi.
Giang Diệu biến mất rồi!
"--- Anh!!" Cảm xúc của Ivan từ kinh hãi chuyển sang giận dữ, cậu ta rút khẩu súng tiểu liên ra nhắm về phía Andrei, bóp mạnh cò súng!
Viên đạn lao thẳng về phía Andrei!
Andrei còn chưa kịp né tránh, Ivan đã liên tục bắn thêm mấy phát nữa!
--- Dù không biết Andrei giấu Giang Diệu ở đâu nhưng bất kể đó là thiên phú gì đi chăng nữa, chỉ cần người sử dụng chết, hiệu quả của thiên phú sẽ biến mất!
Andrei đã ra tay với Giang Diệu, nếu vậy thì Ivan cũng chẳng cần nhân nhượng làm chi!
Ivan có xuất thân là một sát thủ, bản thân cậu ta từng lăn lộn qua hàng trăm trận chiến. Hơn nữa với khoảng cách gần thế này, không ai có thể né được viên đạn do Ivan bắn ra.
Tiếc thay, đối thủ của cậu ta lại không phải người thường.
Hay nói đúng hơn, đối phương đã vượt qua khái niệm "con người" của nhân loại.
Andrei khẽ nhếch mép, hắn không né tránh, để mặc viên đạn với tốc độ cực nhanh lao đến mặt mình.
Nhưng những viên đạn ấy lại không xuyên qua hộp sọ.
Mà chúng... chui vào má hắn.
"...!"
Đồng tử Ivan co rúm.
Trong một phần ngàn giây ngắn ngủi, viên đạn Ivan bắn ra đã xuyên qua mặt Andrei rồi bay ra từ sau gáy của hắn.
Cứ như thể Andrei không phải một vật thể hữu hình mà chỉ là một ảo ảnh.
...Ảo giác? Phân thân?
Chuông báo động trong lòng Ivan reo inh ỏi, cậu ta lập tức quan sát xung quanh, cố tìm ra vị trí thật của Andrei.
Nhưng giọng nói lạnh lùng đầy chế nhạo đó lại vang lên rất rõ ràng:
"Nhìn đâu đấy hả? Ngu xuẩn."
Nguồn phát ra âm thanh... là trước mặt?!
Ivan giật mình, lùi lại theo bản năng. Chân cậu ta đạp lên mái nhà, lùi ra xa hàng chục mét.
Nhưng ngay sau đó, Ivan đã nhận ra điều bất thường.
Không đúng... có gì đó không đúng!
Tầm nhìn mờ đi như bị màn sương che khuất.
Cơ thể mất đi trọng lực, bồng bềnh trôi nổi như bị thứ gì đó bao vây và bọc lấy, nâng lên giữa không trung ---
"Khụ... khụ! Khụ khụ khụ!"
Nước.
Nước biển lạnh giá, mặn chát tràn vào cổ họng Ivan!
Ivan trợn mắt, đôi mắt xanh hoảng hốt không dám tin những gì đang xảy ra.
Như bị bức tường vô hình ngăn cách, Ivan và lượng nước khổng lồ bị giam trong một không gian tách biệt.
Phía dưới là vực thẳm sâu vô tận.
Phía trên là sóng lớn vươn tới trời xanh.
--- Đây là nỗi sợ sâu thẳm nhất trong lòng Ivan.
Chết đuối.
Cả người Ivan như bị nhấn chìm trong sóng thần, bị giam nhốt bên trong, dù có vùng vẫy thế nào, dù có cố bơi ra sao cũng chẳng thể thoát.
Bụp bụp bụp bụp...
Vô số bọt khí trào ra từ mũi miệng Ivan.
Cậu ta cố nín thở để giữ chút oxy quý giá còn sót lại nhưng áp lực nước tựa như tảng đá đè lên ngực, buộc phổi phải đẩy hết lượng không khí còn lại ra bên ngoài.
"Khụ... khụ khụ khụ!"
Ho sặc dữ dội.
Hít vào theo bản năng, nuốt trọn nước biển.
Lạnh, mặn, tràn vào khí quản, lấp đầy lá phổi.
Nơi lẽ ra phải chứa khí giờ lại ngập trong nước.
Ivan không thể thở dưới nước.
Dưới áp lực khủng khiếp, cậu ta ngạt thở rồi bất tỉnh ngay lập tức.
"Chậc, khó coi quá."
Cách đó không xa, Andrei đứng lẻ loi trên mái nhà, nhướng mày nhìn Ivan bất tỉnh giữa không trung.
Khối nước biển màu xanh lạnh như bị bức tường vô hình giam giữ, tạo thành hình lập phương khổng lồ.
Ivan như mẫu vật đã chết lâu ngày, sắc mặt tái nhợt trôi nổi bên trong.
"Nếu là sát thủ, có lẽ cậu là một tay dày dặn kinh nghiệm. Nhưng nếu là người thi hành..."
Andrei cười lạnh.
"Thì quá kém."
--- Từ lúc Ivan ra tay đến khi ngạt thở trong khối lập phương ngập nước, tất cả chỉ diễn ra trong vài phút ngắn ngủi.
Andrei phất tay, nước biển trong khối lập phương lập tức biển mất.
Mất lực nâng, Ivan ngã thẳng xuống bên dưới.
Rầm.
Ivan nằm bất động trên bề mặt vô hình cách mái nhà vài mét.
Cứ để đấy đi.
Andrei quay người.
Hắn mở ống thuốc thiên phú, tiếng lách cách vang lên.
Xong xuôi, Andrei nhảy vài bước trên mái nhà. Chẳng mấy chốc, bóng hình của hắn đã biến mất nơi thành phố ngập nước hoang vu không một bóng người.
---
[Giang Diệu...]
[Em nghe thấy không? Giang Diệu.]
Tiếng gió.
Gió lớn vù vù như dao cắt vào tai.
Giang Diệu không mở mắt nổi. Mỗi lần cố mở mắt ra, sức gió khủng khiếp lại ép mí mắt khép chặt.
Gió lạnh tràn vào mũi khiến hô hấp trở nên khó khăn. Giang Diệu cố hít lấy không khí nhưng chỉ khiến phổi mình càng thêm đau đớn.
...Lạnh quá.
Lạnh quá, giống như... băng vậy.
Như lưỡi dao băng đâm thẳng từ mũi, họng vào phổi rồi xoáy sâu.
Rơi.
Cứ rơi không ngừng, rơi với tốc độ cao, rơi trong vô hạn.
Đau quá.
[Giang Diệu... Giang Diệu.]
Giọng nói trong lòng dần trở nên rõ ràng, dịu dàng mà trầm ấm.
[Để tôi lo.]
Ý thức Giang Diệu mơ hồ, cậu không biết mình đang ở đâu, không biết tình hình hiện tại ra sao.
Cậu chỉ thấy đau, chỉ thấy buồn nôn, cổ họng lạnh tanh như nuốt phải con sên lớn.
Cơ thể... không cử động được.
Tay thì được.
Ngón tay cử động được.
Nhưng nhiều hơn thì không, cứ như thể bị thứ gì đó áp chế...
Chân...
Chân đâu?
Ngón chân cử động được không?
Không cảm nhận được ngón chân, cũng không cảm nhận được giày.
Buồn nôn.
Khó chịu quá, dạ dày như có thứ gì đó muốn trào ra.
Nhưng không nôn được. Tại sao nhỉ?
À, phải rồi.
Dạ dày nằm ở nửa dưới cơ thể, nó đã bị quả cầu đen ăn mất rồi.
Quả cầu đen là gì nhỉ?
Sao nó lại mọc ra từ bụng mình?
Đau quá đi.
Lúc mới đứt ra đâu có đau thế này đâu.
Nhưng từ từ theo thời gian, càng lúc càng đau.
Dạ dày không còn, sao vẫn buồn nôn?
Khát quá.
Đói quá.
Đói quá đói quá đói quá đói quá đói quá.
Muốn ăn.
Muốn ăn nữa.
Muốn ăn thật nhiều đồ ấm nóng, ẩm ướt, tươi mới, tràn đầy sức sống...
Muốn ăn... đồ sống...
[Giang Diệu.]
Dù nảy sinh ý nghĩ không nên có, giọng nói trong lòng vẫn dịu dàng bao dung.
Không quở trách, không răn đe.
Người đó hiểu nỗi khổ của cậu, biết đó chỉ là phản ứng bản năng trong đau đớn.
Biết dù chỉ còn một tia lý trí, cậu cũng sẽ không bao giờ làm vậy.
Nên người đó không trách mắng.
Mà người ấy chỉ nói:
[Để tôi lo.]
Giang Diệu: "...Ừm."
Cậu cố gắng phát ra âm thanh từ trong cổ họng.
--- Thực ra không cần nói thành lời, hai người họ có thể giao tiếp trong suy nghĩ.
Nhưng Giang Diệu vẫn muốn nói ra.
Như thế chỉ khi nào cậu nói, người đó mới thật sự tồn tại.
---
Dưới bầu trời, "Giang Diệu" mở mắt.
Luồng gió lạnh như chiếc búa đè nặng lên mặt, "Giang Diệu" lập tức hiểu ra vì sao khi nãy Giang Diệu không mở mắt nổi.
Không chỉ vì suy yếu mà còn vì họ đang rơi.
Cơ thể "cậu" đang ở độ cao hàng chục mét, đầu chúc xuống, rơi với tốc độ cực cao.
Như một kẻ xui xẻo bị đá khỏi máy bay khi chưa kịp mặc dù.
Đừng nói đến dù nhảy, lúc này "Giang Diệu" còn chẳng có nổi một bộ đồ trên người, "cậu" chỉ mặc vỏn vẹn một nửa chiếc áo trước ngực.
Vì phần còn lại đã đứt lìa rồi.
Từ ngực trở xuống, cơ thể đứt làm đôi.
Dù vết đứt đã lành nhưng quần áo của nửa dưới cơ thể vẫn còn nằm lại trong căn nhà đó.
Có lẽ giờ nó đã bị quả cầu đen nuốt chửng luôn rồi.
Với nó, "Giang Diệu" là nguồn dinh dưỡng tuyệt vời nhất.
Không gì có thể ô nhiễm hơn máu thịt của "cậu".
...Rốt cuộc quả cầu đen là gì?
"Giang Diệu" thản nhiên nghĩ.
Gió lạnh như con dao găm vào tai, đau rát đến mức muốn cắt đứt tai "cậu".
"Giang Diệu" bất chấp tư thế rơi, cơ thể ở độ cao chục ngàn mét nhanh chóng tái sinh.
Dạ dày, gan, ruột cùng da thịt, xương cốt... tất cả đều xuất hiện một cách tự nhiên.
Máu thịt như được tua nhanh, lành lại với tốc độ phi thường.
Sau khi ổ bụng khép kín, phần tiếp theo chính là chân.
Chỉ mất hai giây, đôi chân thon dài thẳng tắp tính từ đùi đến mắt cá và ngón chân đã nguyên vẹn trở lại.
"Giang Diệu" không điều chỉnh tốc độ rơi.
Muốn thì có thể làm được, có vô số cách.
Tạo cánh, điều chỉnh mật độ cơ thể, khống chế trọng lực...
Thực ra trước khi mất sức mạnh, Giang Diệu cũng có thể làm được, tiếc là sức mạnh đã bị ăn mất.
...Vậy tại sao quả cầu đen lại mọc ra từ bụng?
"Giang Diệu" suy nghĩ.
Cơ thể rơi càng lúc càng nhanh, xé tan không khí, lao thẳng xuống đất.
Dưới mặt đất là một cánh đồng hoang mênh mông, không biết đây là nơi nào.
Có lẽ Andrei đã dùng dịch chuyển ngẫu nhiên, đẩy Giang Diệu lên không trung, mặc cho cậu tự sinh tự diệt. Dù có chết cũng chẳng muốn ghé qua nhìn xác.
Thôi cũng được.
Tốc độ đang tăng dần.
Ma sát với không khí khiến nhiệt độ cơ thể tăng cao, gần như đạt đến mức tự bốc cháy.
Dĩ nhiên là không cháy thật rồi, "cậu" đang kiểm soát thân nhiệt.
Cũng không tệ, cơ thể đã dần ấm lên. Giang Diệu sợ lạnh, nhiễm lạnh dễ bị tiêu chảy, nặng thì viêm dạ dày, phải truyền dịch nữa.
Sắp chạm đất rồi.
"Giang Diệu" lao thẳng xuống từ khoảng cách hàng chục mét như một viên đạn pháo, chuẩn bị đâm sầm xuống đất.
Tốc độ này đủ để khiến người thường tăng áp lực sọ, thiếu oxy mà chết ngay.
Nhưng "Giang Diệu" lại không thèm để ý.
Cứ như thể cơn gió mạnh mẽ muốn xé tan màng nhĩ kia chẳng là gì với "cậu".
Vài giây sau.
Ngay trước khi cơ thể chạm đất, "Giang Diệu" dừng phắt lại.
Như xe đua vào cua, đổi từ tư thế đầu chúc xuống chuyển sang đứng thẳng.
Tốc độ rơi chậm lại như được bàn tay vô hình đỡ lấy.
Nhẹ nhàng hạ xuống.
Nhưng.
Cảm giác chạm đất không xuất hiện.
"Giang Diệu" khẽ nheo mắt.
Bàn chân "cậu" vừa chạm đất, khung cảnh xung quanh lại thay đổi.
Bầu trời ---
Bầu trời xanh vô tận, vệt lửa trắng xé ngang màn đêm.
Lần này là đêm tối.
Rõ ràng đã đổi địa điểm nhưng vẫn là không trung.
Trời đêm lạnh lẽo, vắng lặng không mây.
Trong màn đêm xanh thẫm, gió lạnh và trọng lực lại kéo "cậu" rơi xuống địa ngục.
"[Lực hấp dẫn]?"
"Giang Diệu" khẽ nhếch môi vì thích thú.
"[Lực hấp dẫn] kết hợp với [Không gian], bảo sao..."
Bảo sao hắn ta lại yên tâm ném Giang Diệu vào đây.
Trọng lực lôi kéo cơ thể lại bắt đầu tăng tốc.
"Giang Diệu" thở nhẹ, hiểu ra nguyên lý hiện tượng trước mặt.
Andrei rất xứng danh với vị trí người thi hành cấp S.
"Giang Diệu" lạnh lùng nghĩ:
Xem ra hắn không phải tên đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com