Chương 36: Hội nghị huy hoàng của quốc vương
Edit | Beta: Wis
Ngai vàng tượng trưng cho quyền lực tối cao rất lộng lẫy, nhưng bản thân quốc vương còn lộng lẫy hơn cả ngai vàng. Tất cả những từ ngữ miêu tả cao quý và xa hoa đều có thể dùng cho quốc vương.
***
Máu tanh và cổ quái như cơn gió chẳng biết từ đâu thổi tới.
Ác ma đang đứng trên mặt đất đen, đáng tiếc phía sau cánh cổng Luyện Ngục trống rỗng, bên trong không hề có một người bạn cũ nào mà hắn tưởng tượng ra để chào hỏi. Lễ nghi của bọn họ ngày càng tồi tệ, có lẽ lần này hắn nên tới cửa nhắc lại với các lãnh chúa Địa Ngục 'cư xử' cho phải phép?
Bươm bướm vong linh chờn vờn trước mặt, chỉ dẫn đường đi.
Ác ma nhẹ nhàng bước ngang qua mảnh đất bị cháy đen.
Bầu trời nơi này —— nếu có thể gọi là bầu trời —— là một màu đỏ sậm không đồng đều, hệt như bầu trời lúc nào cũng chảy máu. Máu đó nhỏ xuống biến thành mưa lửa lưu huỳnh đỏ sẫm. Khi mưa lửa rơi xuống đất, trên mặt đất đen kịt xuất hiện ngay một hồ nước thật lớn, một làn sương trắng dày đặc cuốn lên từ mặt hồ, ngọn lửa nóng chảy đang chầm chậm di chuyển ở bên trong.
Đây là nơi mà con người sẽ không bao giờ muốn bước chân vào.
Đỉnh núi lởm chởm to lớn thình lình mọc lên, những đỉnh núi đó vừa kỳ lạ lại ly kỳ hệt như từng thanh đao nhọn dữ tợn đan xen nhau. Vô số xác chết treo trên những lưỡi dao vươn ra từ đỉnh núi, chao đảo lắc lư theo gió, bọn họ bị quấn trong những tấm vải liệm dài, hoặc trùm áo trắng đã ngả vàng.
Dòng sông Địa Ngục sền sệt như huyết quản của những người bệnh chết, uốn lượn như rắn bò đi xa, dòng sông Địa Ngục vẫn tĩnh lặng, nhưng lần đầu tiên trong thấy sẽ tưởng rằng nó đang chuyển động. Nhưng mà nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện thứ đang di chuyển không phải nước sông mà là vô số linh hồn người chết chen chúc trong đó. Bọn họ có người nguyên vẹn, có người thì nát bét, thậm chí có mấy linh hồn còn dính với nhau, chen chúc lê bước về phía trước.
Ác ma chẳng hề hấn gì dạo bước ngang qua những hồ lửa lưu huỳnh sôi sục, đi qua hàng loạt xác chết treo lủng lẳng, cuối cùng hắn đến trước dòng sông Địa Ngục.
Linh hồn của những người chết trong dòng sông của Địa Ngục lặng lẽ tách thành hai hàng trái phải, bọn họ run rẩy nhường cho ác ma một con đường rộng rãi.
Cuối cùng hắn đã đến trước một lâu đài chỉ có thể được mô tả trong những truyền thuyết điên rồ nhất.
Lâu đài khổng lồ bằng đá đen nhô lên khỏi mặt đất, nó được xây trên một ngọn núi vừa dốc vừa nhọn, những ngọn tháp lớn nhỏ hòa quyện với đá đen, khó phân biệt đâu là đỉnh tháp, đâu là đỉnh núi. Xương rắn khổng lồ trắng toát uốn lượn quanh cả ngọn núi, nối lâu đài với mặt đất, đó chính là các bậc thang của lâu đài.
Những chiếc xương rắn dài đến kinh ngạc, đường cong uốn lượn mang đến vẻ đẹp hùng vĩ, những khớp xương vặn vẹo ấy như thấm đẫm linh hồn của một sinh vật lạnh lùng và xảo quyệt, những gai xương mảnh dẻ bay xiên ra ngoài tô điểm thêm nét tinh xảo cho lâu đài. Hộp sọ của cự xà gục xuống, áp sát vào mặt đất, thể hiện ra tư thế phục tùng.
Lối vào lâu đài là miệng rắn.
"Lâu rồi không gặp."
Ác ma nhẹ nhàng lên tiếng.
Hắn vừa dứt lời, trong không trung vang lên vô số tiếng vỗ cánh, từng đàn chim xương kỳ lạ vỗ cánh bay ra từ bóng tối của lâu đài đá đen. Chúng bay lượn trên bầu trời, âm thanh do cánh xương cọ xát vào nhau có thể gọi là đẹp đẽ, chính là giai điệu không thể nào có ở nhân gian.
Các xương rắn bắt đầu di chuyển từng cái một, hệt như cự xà đã sống lại.
"Nên tỉnh rồi!"
Hắn nhẹ nhàng nói, hiếm khi không làm ra vẻ ngả ngớn.
Ác ma giang tay ra, hàng vạn bướm đen ùn ùn kéo đến che ngợp cả bầu trời, trông chúng mảnh mai đến nỗi gió vừa thổi qua sẽ tan tành, nhưng thật ra chúng đang bay múa phát ra tiếng gió chói tai.
Thế giới bỗng dưng trở nên ồn ào.
Vô hình trung, cái Địa Ngục tưởng như đã chết từ lâu lại bắt đầu reo hò.
...
Chuông của thánh đường Wies vang lên.
Tiếng chuông xuyên thấu vang vọng hơn nửa lâu đài Metzl, trong không khí lạnh giá mặt trời lờ mờ mọc lên từ đường chân trời, ánh sáng mặt trời trải rộng, các tinh thể băng và tuyết phản chiếu tia nắng mặt trời, màn đêm bị xua tan không chút nể nang.
Kể từ khi quốc vương ban hành lệnh triệu tập đã qua lâu lắm rồi, các đại diện quốc hội từ khắp Legrand đều đã đến thành Metzl.
Hôm nay, quốc hội lớn nhất chính thức công bố.
Các đại biểu đã đến trước cổng chính của cung điện Tường Vi từ sáng sớm, đứng đợi trong khu đất trống nơi vương hậu chiến binh Illinor từng thực hiện cuộc thảm sát các quý tộc lần đầu tiên. Tuyết đọng đã được dọn sạch, thảm đỏ trải rộng, thị vệ cung điện mặc khôi giáp, tay áp trên chuôi kiếm, mắt nhìn thẳng, đứng hai bên lối vào cổng chính.
Cuối cùng tiếng chuông buổi sáng mạnh mẽ vang lên, cánh cổng của cung điện vừa đúng giờ đã mở ra.
Vào lúc này, quyền lực vĩ đại và vinh quang tối cao nhất của cả đế quốc đã mở rộng cửa lớn cho mọi người. Trong khoảnh khắc đó, dường như có một làn sóng vô hình bay ra từ cung điện, đủ để làm mọi người choáng ngợp. Các đại biểu nhìn nhau bèn nối đuôi bước vào trung tâm của đế quốc dưới sự hướng dẫn của những người hầu.
Vương kỳ Tường Vi đỏ rực bay phấp phới trên đỉnh cung điện.
Lễ khai mạc của quốc hội được tổ chức trong phòng màu của cung điện Tường Vi, khác với những quốc hội tạm thời trước đây. Lúc này tất cả ngọn nến trong phòng màu đều được thắp sáng, dưới ánh nến cả căn phòng khổng lồ rực rỡ như được dát vàng. Các lò sưởi đều đốt lên, ngọn lửa rực cháy lấp đầy cả căn phòng với sức nóng hừng hực, liên tục xua đuổi cái lạnh khắc nghiệt không chút nể nang.
Ngoài những đại quý tộc lớn thì những tiểu quý tộc, đại diện của người dân thường lần đầu tiên gặp được quốc vương của họ.
Cậu ngồi ở trung tâm của quốc hội.
Ngai vàng tượng trưng cho quyền lực tối cao rất lộng lẫy, nhưng bản thân quốc vương còn lộng lẫy hơn cả ngai vàng. Tất cả những từ ngữ miêu tả cao quý và xa hoa đều có thể dùng cho quốc vương.
Đây là một dịp nghi lễ trang trọng, quốc vương đội chiếc vương miện đã được truyền thừa qua hàng nghìn năm, ở giữa vương miện khảm một viên đá quý màu đỏ giống như tường vi, khuôn mặt của quốc vương dưới chiếc vương miện thậm chí còn vượt qua tất cả những người con trai của Thần trong huyền thoại, đôi mắt băng lam của cậu lạnh lùng nhìn xuống mọi người nhưng lại khiến ai ai cũng cảm thấy lẽ ra nên như thế.
Quốc vương mặc trang phục hoàng gia cho buổi lễ.
Một chiếc áo choàng đỏ rực có những đường chỉ vàng thêu hoa Tường Vi phức tạp khoác trên vai cậu, áo khoác vàng cũng được thêu lộng lẫy. Trong tay cậu cầm chiếc quyền trượng bằng vàng, ngón tay đeo chiếc nhẫn biểu tượng của gia tộc Tường Vi trắng nõn mà lạnh lẽo.
Dưới ánh nến, quả thực bản thân cậu chính là vinh quang.
Bên tay trái là các quý tộc thế tục do công tước Buckingham đại diện ngồi theo tước vị, bên tay phải là các quý tộc giáo hội mà đứng đầu là đại giáo chủ Wies cũng ngồi theo chức vụ.
Chiếc bàn dài nơi quốc vương đang ngồi là chiếc bàn quyền lực nhất hiện tại của cả đế quốc Legrand.
Mọi người đều đã ngồi yên tại vị trí, đại pháp quan đứng dậy, bắt đầu chủ trì lễ khai mạc lần này. Đại pháp quan của Legrand còn già hơn cả công tước Buckingham, ông đội một bộ tóc giả dày và đeo huy hiệu Tường Vi sắt trên chiếc áo choàng đỏ sẫm của mình, điều này cho thấy ông là một người kiên định theo đảng bảo hoàng trong 'biến cố Tường Vi'.
Đại pháp quan lớn tuổi đứng nghiêm, bàn tay đầy nếp nhăn cầm bài phát biểu thật dài, cố hết sức nói to rõ ràng.
Đại pháp quan vốn cảm thấy mình đã quá già không thể đảm đương trọng trách quan trọng này, nên muốn trao cơ hội vinh quang cho các thẩm phán khác, nhưng quốc vương đã bác bỏ đề nghị của ông.
—— nếu ai dám cười cợt trước buổi lễ thì kẻ đó cứ chờ đầu mình rơi xuống đất.
Quốc vương nói như thế.
Trong đại sảnh yên tĩnh.
Mọi người lắng nghe đại pháp quan nói rõ ràng từng chữ một bằng chất giọng già nua nhưng tràn trề sức mạnh. Nhưng dần dà, tiếng của ông cũng khàn đi, có vài đại diện quý tộc không mấy nghiêm túc định thì thầm với nhau, chợt thấy quốc vương lạnh lùng nhìn mình từ ngai vàng.
Cảm giác ớn lạnh như con rắn độc trườn lên lưng, trong thoáng chốc chẳng ai dám phát ra tiếng động.
Trong sự im lặng đó, đại pháp quan giải thích mục đích, nội dung, lịch trình và chương trình của quốc hội lần này. Cuối cùng, đại pháp quan tuyên bố, tiếp theo là tuyên bố chính thức cua quân vương Legrand về việc triệu tập quốc hội lần này.
Đại pháp quan khép lại bài phát biểu của mình, nói to rõ câu cuối cùng, ông tự hào ưỡng thẳng sống lưng.
"Ta tuyên bố ——"
Quốc vương đứng dậy, ánh mắt của cậu lướt qua toàn bộ đại sảnh.
"Quốc hội lần này, chính thức bắt đầu!"
Giọng của cậu rõ ràng, mạnh mẽ mang theo vẻ uy nghiêm không thể cãi lại.
Trong đại sảnh thoáng chốc im lặng, mọi người đứng dậy cúi người trước quốc vương, bất kể là quý tộc hay dân chúng, tất cả đều hô to lên vào khoảnh khắc này: "Thượng đế hãy phù hộ cho quân vương!"
Quốc hội, đã bắt đầu.
...
Lần này, quốc hội đã thay đổi quy trình lê thê trước đó và sau lễ khai mạc thì đi thẳng vào phần quan trọng nhất.
Các đại biểu của tất cả các cấp bậc bắt đầu lần lượt đệ trình các kiến nghị và khiếu nại lên thư ký quốc hội. Dưới sự chủ trì của đại pháp quan, các đại biểu quốc hội chia thành nhiều nhóm và bắt đầu thảo luận về các vấn đề vừa đưa ra.
Không có nghi thức rườm rà, không có tiệc tùng, không có diễn xuất để thưởng thức.
Quốc hội lần này như có thay đổi rất lớn về số lượng người tham gia, từ đầu đến cuối đều sặc mùi thuốc súng. Trong không khí hệt như có mặt trận vô hình.
Không giống như trước đây, quốc vương sẽ rời đi sau khi dự lễ khai mạc và không xuất hiện cho đến khi cuộc họp quyết định xong, nhưng lần này cậu vẫn luôn ngồi trên chiếc ghế cao nhất, hệt như nhất quyết phải tham gia vào toàn bộ quá trình.
Có gì đó khác với bình thường đang ấp ủ trong không khí.
Ngay sau đó, cảm giác này đã được mọi người xác nhận.
Bởi vì các đại diện của những người theo chủ nghĩa tự do lần đầu tiên được phép ngồi trong quốc hội, bắt đầu đệ trình các kiến nghị của họ.
—— một bản kiến nghị yêu cầu cách chức quận trưởng địa phương.
Họ khá ăn ý, mỗi kiến nghị đều kèm theo một bản tường trình chi tiết và tỉ mỉ về hành vi không làm tròn bổn phận của quận trưởng. Hơn nữa nếu dựa theo những việc bị nhắc tới, thậm chí có mấy quận trưởng sẽ bị ném lên máy chém.
Không thiếu quận trưởng trong danh sách triệu tập đã tham dự quốc hội, khi nhìn thấy những bản kiến nghị này bọn họ đều tái mặt.
Mọi người đều nhìn quốc vương.
Không ai tin rằng một người dân thường có thể trình bày chi tiết và gọn gàng như vậy. Đó chắc chắn là ý đồ của quốc vương, mà mọi người đều biết, cách đây không lâu các chuyên viên của quốc vương hệt như cánh chim đen bay qua khắp vùng đất Legrand.
Quốc vương trở thành tâm điểm, cậu thản nhiên ngước mắt lên.
"Mọi người có cần ta nhắc lại rằng đây là quốc hội không? Vui lòng tiến hành theo quy trình mà các ngươi luôn tuân thủ."
Các thành viên tham gia quốc hội á khẩu không trả lời được.
Trước đây khi quốc vương triệu tập quốc hội để tăng thuế, bọn họ đã chống lại bằng những quy định cố định của quốc hội, không ai ngờ rằng có một ngày quốc vương sẽ ngược lại dùng con dao này.
"Tiếp tục."
Quốc vương lên tiếng.
Hết chương 36.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com